Kẹo Bạc Hà

Chương 23: Đừng nói không mất hồn




Lại một lần nữa đứng bên giếng luân hồi, chỉ là lần này bên cạnh thật yên tĩnh khiến ta không quen.

Ta quay đầu nhìn, con đường hoàng tuyền bên cầu Nại Hà vẫn chưa tan biến, ta cảm thấy địa phủ lúc này lạnh lẽo hơn trước kia rất nhiều.

Một hồn một phách từ hạt châu màu tím thoát ra, theo con đường luân hồi đi đầu thai. Nhìn hồn phách đang dần trôi đi, ta đột nhiên có chút sợ hãi, ta không biết kiếp tiếp theo Sơ Không sẽ ở đâu, trong biển người mênh mông này làm sao có thể tìm được hắn, cũng không biết khi gặp lại dung mạo của hắn đã thay đổi như thế nào, nhưng mà…

Đã là hiện thực thì không thể trốn tránh, ta chỉ có thể mặc áo giáp mà đi đối mặt.

Ta thu hạt châu màu tím vào lòng rồi thả người nhảy xuống giếng luân hồi.

Ba năm nhân thế vội vàng qua đi.

Không có Sơ Không bên người, ta có thể chậm rãi mà thưởng thức sự phồn hoa sầm uất của nhân giới. Không có người nào sẵng giọng tranh cãi, những ngày của ta trôi qua thật thư thái. Cho đến bây giờ ta mới biết được, Sơ Không ngạo mạn ở bên cạnh đã mang đến cho ta bao nhiêu phiền não cùng khó chịu.

Nhưng mà, đến đêm dài thanh tĩnh, một mình một người yên lặng nhìn trời đầy sao, ta lại không có thuốc chữa mà nghĩ đến Sơ Không, nghĩ những khoảnh khắc tranh cãi ầm ĩ đến không chịu nổi, ta thật đáng hổ thẹn nhớ lại cuộc sống bị chọc giận đến mức phổi như muốn nổ tung kia.

Sơ Không đến bây giờ cũng không hoàn mỹ, miệng thì tiện tính tình thì xấu, chưa bao giờ làm chuyện gì khiến ta vui sướng, ngay cả cây quạt nói bồi thường cho ta cũng chưa bồi, nhưng hắn vẫn cứng như sắt thép mà đào một lỗ trong lòng ta, nghênh ngang ngồi xuống, bắt chéo chân, cái mặt đáng đánh đòn mà nhìn ta: “Ta liền muốn vào thì ngươi làm gì được ta?”

Ta hận không thể bóp chết hắn, nhưng chính là không nỡ. Cho nên chỉ có thể để hắn ngồi ở đó, biến thành thứ mà ta nuốt vào không được phun ra cũng không xong.

Ta không biết tâm tình như vậy rốt cuộc có phải là “tình yêu nam nữ” hay không, ta chỉ biết, mỗi khi ta nghĩ đến hắn, bầu trời của ta sẽ rất quang đãng không có mây.

Cho nên, vì muốn gặp lại hắn, ba năm ở nhân gian này ta đã liều mạng tìm được một hồn bốn phách của Sơ Không, còn một hồn hai phách vẫn không biết tin tung tích. Ta đã mang chuyện mà phán quan cho rằng một ngàn năm cũng không thể hoàn thành làm được hơn một nửa, có lẽ là ý trời, cũng có lẽ là hồn phách của Sơ Không tự tìm đến ta.

Cuối tháng ba, những đóa hoa khoe màu đua sắc mọc lên ven đường, ta một đường thưởng hoa, cưỡi lừa đi đến đô thành nước Yên. Nghe nói hoàng cung nước Yên gần đây có quỷ hồn thường lui tới, vốn dĩ trong hoàng cung có gì đó quỷ dị cũng là bình thường, nhưng mà lúc này ta không thể buông tha cho bất cứ dấu vết nào.

Vào thành ta tìm khách điếm đem con lừa gửi lại, thanh toán tiền thuê phòng liền đi về phía hoàng cung.

Ta niệm chú ẩn thân, quan minh chính đại đi vào hoàng cung, ta nghĩ chuyện ma quái thì hơn một nửa là xảy ra ở lãnh cung. Ta tìm trong hoàng cung hồi lâu mới tìm được một tỳ nữ đang đưa cơm tới lãnh cung, ta liền đi sau các nàng, nhanh chóng thăm dò khắp nơi ở lãnh cung định rằng buổi tối lại tới xem xét cẩn thận hơn.

Nhưng bỗng nhiên lúc đó hạt châu màu tím ta mang trên cổ sáng ngời, ta sửng sốt.

Ta đều mang một hồn bốn phách tìm thấy đặt trong hạt châu, có thể hồn phách cảm ứng lẫn nhau nên sau khi ta tìm được một hồn phách thì hạt châu sẽ phát sáng. Đây cũng là nguyên nhân ta có thể tìm được một hồn bốn phách nhanh như vậy.

Xem ra trong hoàng cung này quả thật có hồn phách phân tán của Sơ Không.

Ta vẫn còn đang suy nghĩ thì một cung nữ đi vào trong lãnh cung, hạt châu màu tím càng phát sáng, đây là tình huống trước đây chưa từng có, không phải là nơi này chứa rất nhiều hồn phách của Sơ Không chứ? Ta nghi ngờ ngẩng đầu đã thấy dưới cái cây khô bên cạnh lãnh cung có một viên thịt tròn mặc áo bào màu đỏ, nó mở to đôi mắt, nhìn chằm chằm chằm chằm…Hạt châu trước ngực ta.

Ta cũng nhìn nó chằm chằm, mặt mũi đứa trẻ này cùng với Sơ Không, thậm chí là Lục Hải Không có bảy tám phần giống nhau. Ta không khỏi ngây người nhìn hồi lâu.

Nhưng mà đứa trẻ này trừng ta một lúc lâu lại quay đầu đi, ngơ ngác ngìn bầu trời trên đầu, vẻ mặt có chút ngu ngốc. Thân thể chỉ chứa một hồn một phách nhất định là có điểm không trọn vẹn.

Hạt châu màu tím nhẹ nhàng bay lên như hận không thể lập tức tiến vào dung hợp với hồn phách trong thân thể kia, ta nhìn cung nữ khắp phòng, yên lặng đem nó ấn xuống.

Cũng may các cung nữ đưa cơm tới liền đi ra ngoài, căn phòng bên cạnh có một nữ nhân gầy yếu đi ra, nàng ngồi vào bàn đã vô lực gọi: “Đi qua, ăn cơm.” Xem ra nàng đang gọi thịt tròn Không, nhưng Thịt tròn Không vẫn ngơ ngác nhìn bầu trời.

Nữ nhân bên trong không biết bị cái gì chọc vào thần kinh, đột nhiên vung tay hất bát đĩa trên bàn rơi hết một nửa, tiếng vỡ khiến màng tai đau đớn, Thịt tròn Không rốt cuộc cũng quay đầu, ngơ ngác nhìn nữ nhân kia: “Mẫu thân…”

“Đừng gọi ta!” Nữ nhân nắm lấy mái tóc tiều tụy thét chói tai: “Ta không phải là mẫu thân của ngươi! Tất cả là vì ngươi! Tất cả là vì ngươi mà ta mới rơi vào kết cục này! Ta không phải là mẫu thân của ngươi, không phải!” Thanh âm của nàng thật chói tai, nhưng Thịt tròn Không vẫn ngơ ngác nói hai chữ: “Mẫu thân.”

“Ngươi không phải con của ta! Ngươi không phải con của ta!”

Quốc vương nước Yên cực kỳ mê tín, nước Yên lại có tục ngữ chỉ về điềm xấu của những đứa trẻ ngu ngốc, phi tần này chắc hẳn là sau khi sinh hạ Sơ Không ngu si thì bị hoàng đế tống vào lãnh cung. Cả đời này của nàng xem như đã bị hủy, khó trách lại hận con của mình như thế. Nhưng mà đứa con này là chỗ duy nhất mà nàng có thể dựa vào…

Nữ tử bỗng nhiên đứng lên đi ra, nàng tát một cái vào mặt của thịt tròn Không, móng tay sắc bén làm trên mặt non nớt của đứa nhỏ xuất hiện ba vết máu. Đứa nhỏ dù có chút ngu ngốc nhưng vẫn biết đau, trong ánh mắt xuất hiện hai giọt nước lớn.

“Mẫu thân…”

“Nếu ta không sinh ngươi ra thì thật tốt!” Nữ tử bắt đầu đánh hắn: “Nếu ngươi không xuất hiện trên đời này thì thật là tốt! Ngươi cút đi! Ngươi cút đi…”

Ta hiện thân, lập tức đứng chắn trước Sơ Không, một phen nắm chặt cổ tay nữ nhân kia, bình tĩnh nhìn nàng: “Đứa nhỏ không phải là để cho ngươi xả giận.” Ta nói: “Hắn từ trong bụng ngươi đi ra thật sự là có lỗi với ngươi, nếu ngươi không cần hắn thì ta cần.”

Ta thả tay, thân mình của nàng mềm nhũn ngồi trên đất: “Quỷ…Quỷ!”

“Ta không phải quỷ.” Không đợi ta nói hết lời, hai mắt nàng đã trắng dã, bị dọa đến hôn mê.

Ta mặc kệ nàng, ngồi chồm hỗm sờ cái đầu tóc rối bù của thịt tròn Không. Tầm mắt hắn dừng trên hạt châu màu tím, ta không chút do dự lấy xuống đưa tới trước mặt Sơ Không, một hồn bốn phách bên trong hạt châu thoát ra nhanh chóng nhập vào thân mình nho nhỏ của thịt tròn Không. Ta thấy ánh mắt của hắn dại ra, sau đó thoáng hiện lên vài phần linh động cùng cảm xúc.

Ta mang hạt châu vào, lấy khăn mặt ra lau máu cùng nước mắt trên mặt hắn nói: “Từ hôm nay trở đi, ngươi gọi là Sơ Không, là một người tu tiên. Ta gọi là Tiểu Tường, là…sư phụ của ngươi.”

Hắn không nói một lời, ta cũng không biết nên nói thêm cái gì liền vươn tay đưa ra trước mặt hắn, hắn ngây người một lúc liền nâng cái tay đầy thịt đặt vào lòng bàn tay của ta. Ta nắm chặt tay hắn cười nói: “Nhìn xem, một kiếp này sao ngươi có thể thoát khỏi lòng bàn tay ta, hahahaha.”

Dáng vẻ hiện nay của Sơ Không nhất định không thích hợp ở nơi đông người, hơn nữa hắn vẫn là một hoàng tử, để đảm bảo sau này việc tranh đấu trong triều đình không ảnh hưởng đến hắn, ta dứt khoác dẫn hắn quy ẩn núi rừng, an ổn qua ngày.

Ta dựng một cái nhà ở núi Hoa Sơn, mang Sơ Không vào đó ở, có thêm một hồn bốn phách đương nhiên Sơ Không thông minh hơn trước một ít. Ta dạy hắn viết chữ, sau đó mang những nội dung tu đạo nhập môn mà trước kia Sơ Không từng dạy ta viết ra cho hắn luyện.

Nhưng hắn học rất chậm, ta không khỏi có chút nóng vội, kiếp này hắn chỉ là phàm nhân, nếu trước khi tu thành tiên đã chết thì làm sao bây giờ? Lúc đó ta còn sống, trường sinh bất lão, lại đi tìm trong vô vọng. Cùng ở với Sơ Không càng lâu, ta càng sợ hãi một lần nữa hắn lại mất đi.

Mang theo sự lo lắng và đề phòng, thời gian lặng lẽ trôi qua, Sơ Không đã mười tuổi, bảy năm trôi qua, ta lại tìm thêm được một phách của Sơ Không, hắn chỉ còn một hồn một phách nữa là hoàn chỉnh.

Nhưng mà không biết vì sao, Sơ Không càng ngày càng bài xích việc tu tiên, cùng chơi đùa với yêu tinh trên núi, có một lần hắn rất quá đáng, hiếp bức lão thụ yêu (cây già thành tinh) viết bùa chú cho hắn, còn hắn lại cùng với hổ tinh ở trong núi đến thị trấn chơi những hai ngày.

Ta lo lắng tìm hắn vẻn vẹn hai ngày, ngày thứ ba thì thấy hắn tinh thần sảng khoái vừa đi vừa nhảy về nhà. Trong mắt ta che kín tơ máu, mặt xanh trắng nhìn hắn: “Đi đâu vậy?”

Khuôn mặt cao hứng của Sơ Không cứng đờ, sợ hãi nhìn ta một cái: “Tiểu Tường…”

Ta mang tóc vấn lên, bẻ một chân của cái ghế dựa, đem nó nắm chặt trong tay, ngữ khí bình tĩnh hỏi: “Ngươi qua đây, chúng ta nói chuyện.”

Sơ Không sợ hãi lui một bước, ta chậm rãi ngồi xổm trước mặt hắn hỏi: “Nói, đi chơi cùng ai? Đi đâu?”

Hắn ngại ngùng nửa ngày, rốt cuộc dưới ánh mắt bức bách của ta mà thừa nhận: “Trấn nhỏ dưới núi…Đi cùng Đại Hoa.” Đại Hoa là tên con hổ thành tinh, nàng cùng Sơ Không vừa gặp nhau đã hợp ý, chơi đùa rất vui vẻ.

“Ai cho ngươi đi?”

“Núi, nhóm tiểu yêu nói ta không nên cứ ở trên núi, phải đi ra ngoài cho biết chuyện đời…”

Ta hiểu rõ gật đầu, nắm chân ghế dựa ra cửa, đem toàn bộ tiểu yêu trên núi lột quần đánh một trận, đánh đến mức núi Hoa Sơn có tiếng tiểu yêu gào khóc vang trời, cuối cùng mang lão hổ tinh trói lại xách về. Sơ Không thấy Đại Hoa thì lập tức tiến tới hỏi: “Đại Hoa, có bị đánh hay không? Đau không? Thực xin lỗi…”

Ta ngồi xuống ghế, uống ngụm trà, sau khi bình ổn cảm xúc mới nói: “Đem Sơ Không xuống núi là có mưu mô gì?” Tuổi này của Sơ Không da mềm thịt non, trong thân thể còn có chút tiên khí, là đồ ăn mà yêu quái tà đạo thích nhất, bọn họ đưa hắn xuống núi thật sự làm ta rất lo lắng. Trước kia ta để Sơ Không tiếp xúc cùng với tiểu yêu trên núi là vì chúng nó không xấu, nhưng nếu có tà niệm với Sơ Không…

Nghe ta hỏi thì Đại Hoa sợ tới mức khóc ra: “Tiên tử tha mạng, tiểu yêu không dám nữa, tiểu yêu chỉ cảm thấy Sơ Không hàng ngày đều ở trên núi tu tiên thì rất buồn chán, liền muốn đưa hắn xuống núi du ngoạn, tuyệt đối không có ác ý! Ô ô, tiên tử tha mạng ô ô.”

Ta mang chén trà thả ra muốn mở miệng nói chuyện thì Sơ Không giang hai tay che trước Đại Hoa nói: “Tiểu Tường đừng đánh Đại Hoa, là Sơ Không không tốt, Sơ Không không nên ham chơi, lần sau không dám nữa, ngươi đừng đánh nàng…”

Dáng vẻ này của hắn không biết vì sao khiến ta nhớ tới Lục Hải Không, một năm kia, hắn cũng dùng dáng vẻ này ngăn trước phụ thân tể tướng, che chở ta. Mà hiện tại, hắn đã quên hoàn toàn.

Ta lấy lại tinh thần, xoa thái dương, nói: “Sơ Không không cần thiết phải xuống núi nhìn cái gì, đợi sau khi tu thành tiên thì có rất nhiều thời gian đi chơi…” Lời của ta còn chưa dứt, liền nghe Sơ Không cúi đầu nhỏ giọng nói: “Vì sao phải tu tiên?

Ta ngẩn ra: “Ngươi nói cái gì?”

Sơ Không cắn chặt răng, thẳng thắn thành khẩn nói: “Sơ Không vì sao phải tu tiên? Vì sao phải nghe lời Tiểu Tường?”

Bởi vì, nếu không tu thành tiên, sau này sao ngươi có thể nuôi ta qua ngày? Nếu như không tu thành tiên, sao ngươi có thể trở lại thành Sơ Không thần quân? Nếu như không tu thành tiên, sao ngươi có thể trở về thiên giới lấy ta? Ngươi còn nhiều lời hứa vẫn chưa thực hiện như vậy, vì sao không nghe lời ta nói, vì sao không cố gắng tu tiên…

Nhưng mà, ta ngây người ngẩn ngơ lại giật mình hoảng sợ, Sơ Không trước mặt ta lúc này không phải là Sơ Không trước kia. Với hắn mà nói, Sơ Không thần quân hứa hẹn với ta cũng giống một người xa lạ hứa hẹn với ta, không liên quan tới hắn, hắn không có trí nhớ trước kia, hắn là một người hoàn toàn mới.

Ta dựa vào cái gì đem nguyện vọng của mình đổ lên người hắn?

Ta vì bản thân nhận ra được những điều này mà ngây người. Chỉ nghe Sơ Không cúi đầu nói kiên định: “Ta không muốn tu tiên, ta muốn giống như bọn Đại Hoa. Vì chuyện này mà khi dễ bọn Đại Hoa, Tiểu Tường thật vô lý.”

Đối mặt với chỉ trích như vậy ta không có lời nào để chống đỡ, sau một lúc im lặng thì nói: “Ngươi đã không muốn tu tiên thì đó là sai lầm của ta rồi.” Ta thu hồi dây trói trên người Đại Hoa, yên lặng vào phòng, trước khi đóng cửa nói với bọn họ: “Về sau không được như thế nữa, khi đi phải nhớ nói với ta một tiếng, đừng để ta lo lắng.”

Bên ngoài cửa gỗ, thanh âm đối thoại của hai đứa nhỏ truyền rõ ràng vào tai ta: “Sơ Không, tiên tử hình như rất thương tâm, ngươi đi xin lỗi nàng đi.”

Thanh âm Sơ Không có chút mờ mịt: “Xin lỗi thế nào?”

Hẳn là ta phải xin lỗi bọn hắn mới phải. Đột nhiên hạt châu màu tím trước ngực sáng ngời, hạt châu này thường giao tiếp với hồn phách của Sơ Không, giống như có linh tính, hồn phách của Sơ Không ở gần đây sao? Ta buông sự phức tạp trong lòng ra, đẩy cửa sổ đi ra ngoài, đuổi theo hướng mà hạt châu dẫn đường…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.