Kẹo Bạc Hà

Chương 22: Vừa cưới vợ đã quên mẹ hiền




Ta che miệng lại, kinh hãi nói không nên lời.

Cẩm Liên che ngực, trong miệng vẫn phun ra từng búng máu tươi. Khuôn mặt hắn dần trở nên khô héo tiều tụy, tà khí thoát ra quanh thân làm cho người ta khó chịu không thôi, qua màn sương đen, ta thấy Cẩm Liên phút chốc quay đầu nhìn về chúng ta, mắt hắn trở nên đỏ đậm, hai má lõm xuống, bàn tay thăm dò về phía ta: “Tế phẩm.”

Tà khí tán loạn xung quanh lập tức bao vây lấy ta cùng Sơ Không, mặc dù có Sơ Không che ở trước nhưng ta vẫn cảm thấy được một lực rất mạnh đang kéo ta về phía Cẩm Liên.

Thân mình Sơ Không căng cứng, hẳn là đang giằng co cùng tà khí, ta dồn tiên khí xuống dưới cố gắng mang bản thân cố định trên mặt đất, tay ôm thắt lưng Sơ Không chia sẻ một phần sức mạnh cho hắn.

Nhưng Cẩm Liên kia đột nhiên phá vỡ tà khí mà nhảy đến, tay hắn muốn bóp chặt cổ Sơ Không, Sơ Không đang toàn tâm toàn ý chống đỡ tà khí nên không dự đoán được chiêu này của Cẩm Liên. Hắn cả kinh theo bản năng lui về sau trốn tránh nhưng mắt cá chân lại bị tà khí cột lại, một lực rất mạnh túm lấy Sơ Không bay về phía Cẩm Liên.

Ta cũng bị túm mà lảo đảo một cái, thế mới biết vừa rồi Sơ Không đã chặn giúp ta một sức mạnh thật lớn.

Mắt thấy tay Cẩm Liên sắp chạm vào cổ Sơ Không, tà khí trên tay hắn cứ như là chất độc đang tiến tới gần, trong đầu ta bỗng dưng nhớ lại, một kiếp kia khi ta còn là ngốc Tường, dáng vẻ Sơ Không vì ta mà lấy trái tim ra sau đó chậm rãi nhắm mắt, trong lòng ta bỗng dưng thật đau, không biết ta lấy khí lực từ đâu, hai chân đi trên mặt đất một chút, tay giơ lên, tát một phát vào cái mặt của Cẩm Liên.

Một tiếng giòn vang, đầu Cẩm Liên bị ta đánh nghiêng đi, đập thẳng vào tường đá, tiếng gầm rú vang lên, cột đá bị chấn động rơi xuống nặng nề đè hắn trên mặt đất, tạo nên vô số bụi bặm.

Tà khí dừng lại, Sơ Không cực kỳ kinh ngạc quay đầu nhìn ta.

Ta thở hổn hển, đáp: “Đừng nhìn ta, ta dùng sức từ lúc bú sữa đến bây giờ đấy.” Tuy rằng ta không thể nào bú sữa, nhưng ta biết đây là năng lực lớn nhất của ta.

Không cho chúng ta nhiều thời gian nghỉ ngơi, tà khí từ đống đá lại bắt đầu tỏa ra, một cánh tay tiều tụy mang màu sắc tro tàn vươn lên, cả người ta run run, đáy lòng lạnh không thôi. Dáng vẻ này của Cẩm Liên không còn là tiên quân tiêu sái, quả thực tựa như ác quỷ.

“Ha ha…” Hắn chui ra khỏi đống đá liền bắt đầu nở nụ cười: “Ha ha ha ha!”

“Cả đời này của ta thu chín mươi đồ đệ, có tám mươi tám người tu thành tiên thân đều được ta sử dụng, hoặc là ta lấy ngũ quan (tai, mắt, mũi, miệng…) trên đầu của bọn họ, hoặc là ta lấy da thịt hay xương cốt, duy nhất chỉ còn thiếu trái tim và lá phổi. Năm đó ta niệm tình ngươi tuổi còn nhỏ, vốn định dốc lòng chăm sóc cho ngươi, nỗ lực bồi dưỡng tạo ra cho bản thân ta một trái tim tốt nhất, ai ngờ năm đó Cẩm La phản bội ta, ta càng không thể ngờ hôm nay ta lại bị ngươi ngăn cản.”

Ta gật đầu: “Khó trách, vừa nhìn đã thấy ngươi có dáng vẻ không tim không phổi…”

Cẩm Liên hoàn toàn không nghe ta nói cái gì, vẫn còn cười đến điên cuồng: “Nguyện vọng mấy ngàn năm của ta đã bất thành, hôm nay sẽ làm cho bá tánh thiên hạ này đi cùng ta!”

Làm cho bá tánh thiên hạ đi cùng hắn? Bá tánh thiên hạ rất nhiều, Cẩm Liên đang nói giỡn sao? Khi ta vẫn đang giật mình, tà khí bốn phía đã ngưng tụ lại một chỗ trên đất, sắc mặt Sơ Không biến đổi, ta không rõ chân tướng hỏi hắn: “Hắn điên rồi sao? Đây là đang làm cái gì a?”

Sắc mặt Sơ Không có chút tái nhợt, hắn quay đầu liếc ta một cái.

Ta cảm thấy ánh mắt này của hắn không giống như bình thường, nhưng vẫn không hiểu vì sao lại không giống, nhưng mà khi ta đang ngẩn ngơ chưa kịp hỏi ra thì tay Sơ Không đã vỗ trên trán ta, ta kinh ngạc, cảm thấy thân mình cứng thành một khối không thể động đậy.

“Ngươi sau này… Vẫn nên tái giá đi.”

Tay hắn xoa trên đầu ta, thần sắc ôn nhu lại bất đắc dĩ, đây là lần đầu tiên ta thấy nét mặt của hắn như thế, trong lòng đột nhiên trống rỗng, hoảng hốt như đã biết hắn định làm gì, ta mở to mắt, muốn vươn tay kéo hắn nhưng ngay cả ngón tay cũng không động được.

Hắn thu tay, quay đầu, kiên định mà bĩnh tĩnh bước về trước. Mỗi bước chân như sinh ra một bông hoa sen, lay động nở rộ sau lưng hắn. Tiên khí quanh thân hắn phá vỡ tầng tầng khói đen, xán lạn chói mắt. Thiếu niên non nớt này ngửa đầu ưỡn ngực, giống như anh hùng có thể gánh vác được thiên hạ.

Tiên khí cùng tà khí va chạm tạo nên những dòng khí sắc bén xẹt qua người ta, ta trơ mắt nhìn thân ảnh Sơ Không đang biến thành một quầng sáng màu vàng, như mũi tên nhọn bắn thẳng về Cẩm Liên, trói chặt thân hình tiều tụy của hắn, cho đến khi tà khí ở quanh thân Cẩm Liên chậm rãi tan đi.

Sơ Không rõ ràng là đấu không lại Cẩm Liên, ta hiểu rõ, hắn chỉ có thể dùng năng lực của hồn phách, hao tổn hết nguyên thần mới có thể cùng Cẩm Liên đọ sức một lần. Nhưng mà như vậy… Nếu hắn chết đi, sẽ không thể đến âm phủ, không thể vào luân hồi, biến mất vĩnh viễn.

Cẩm Liên thống khổ ngửa mặt lên trời hét, ánh sáng bao vây hắn cũng nhịn không được mà run run.

Ta dùng hết toàn lực muốn phá tan chú định thân đáng chết này của Sơ Không, ta chưa từng oán hận qua bản thân học tiên pháp không thông thạo như thế này, chưa từng oán hận qua bản thân bị Nguyệt Lão làm phép mà thành một “bán thành phẩm” như thế này, nếu ta có được năng lực như Sơ Không…Một nửa cũng tốt…Một nửa cũng tốt!

Thanh âm Cẩm Liên dần thấp xuống, khi không gian hoàn toàn yên lặng cũng là lúc thân hình tiều tụy của hắn hóa thành một đám khói đen dây dưa cùng ánh sáng màu vàng kia. Chỉ nghe tiếng gió phần phật bên tai, sau đó một đạo ánh sáng trắng làm đôi mắt của ta mơ hồ.

Tầm mắt mơ hồ hồi lâu rốt cuộc cũng chậm rãi rõ ràng, bốn phía thật yên tĩnh, nếu không phải những đống đất đá vỡ vụn đầy chân nhắc nhở ta nơi này mới có một hồi kịch chiến, bản thân ta sẽ cho rằng đó chỉ là một cơn ác mộng.

Tà khí không còn, Sơ Không cũng không còn…

Toàn thân đã thả lỏng, là chú định thân của Sơ Không đã được giải.Cũng đúng, người làm thuật đã không còn thì sao pháp thuật có thể duy trì. Chân cẳng ta mềm nhũn thất thần ngồi dưới đất.

“Di?” Ta kỳ quái nhéo nhéo đùi của bản thân, “Vì sao… Rõ ràng đã an toàn…”

Trong lòng hỗn loạn cứ như có người cầm chùy nện vào ngực, tiết tấu cùng sự chấn động khiến ta không thở nổi. Ta dại ra hồi lâu mới nhớ tới, hiện tại phải đi tìm Sơ Không.

Có lẽ hắn chỉ bị vùi lấp trong đống đất đá mà thôi.

Ta đứng dậy, nghiêng ngả chao đảo chạy đến trên đống đá kia, đã quên đi tiên pháp, ta dùng đôi tay của mình đào đống đá sắc bén, hết đống lớn đến đống nhỏ, mỗi khi di chuyển một tảng đá trong lòng ta lại nguội lạnh thêm một phần. Tay chân lạnh lẽo, đầu ngón tay đào bới chảy máu cũng thật lạnh lẽo, ngay cả nước mắt rơi xuống đất cũng lạnh lẽo.

“Kiêu ngạo Không…”

Trong lòng ta bắt đầu nhịn không được mà sợ hãi kêu lên: “Ngươi trả lời một tiếng đi, ngươi trả lời một tiếng ra sẽ không giận ngươi nữa, sau này không bao giờ giận ngươi nữa.”

“Là ngươi nói muốn nuôi ta, mười đồng tiền của ta ngươi còn chưa đền. Ngươi mà không trả lời ta liền đi tái giá! Ta sẽ gả cho Lí Thiên Vương, ta sẽ làm tiểu thiếp chuyên nghiệp, sẽ gây họa cho chúng thần thiên giới, ta…”

Uy hiếp này, vô dụng a.

Sơ Không đã nói, sau này ta hãy tái giá.

Lần này nói ra, hắn đã quyết tâm bỏ lại ta.

Hốc mắt rốt cuộc cũng có một chút nhiệt độ, nhưng vẫn là nước mắt chảy cuồn cuộn, chật vật rơi xuống. Mặc kệ là Sơ Không, Kiêu ngạo Không, hay là Lục Hải Không, lần này đã không còn thấy nữa.

Hay là ta đi địa phủ tìm hắn đi, có lẽ hắn không mất hồn vía, có lẽ nguyên thần của hắn vẫn tồn tại, đi đầu thai lần nữa ta có thể tìm thấy hắn. Vừa nghĩ đến điều này ta đã nhìn xung quanh tìm một cây đao, nhưng vừa xoay đầu đã thấy Cẩm La ở trên giường đá ngồi dậy, thân hình của nàng thật trong suốt, dường như giây tiếp theo sẽ biến mất theo gió.

Ta ngơ ngác nhìn nàng chằm chằm, nơi này “vật còn sống” chỉ còn hai chúng ta.

A La bỗng nhiên cười cười, đôi tay trong suốt nâng lên, từ lòng bàn tay hiện ra một hạt châu màu tím, ánh sáng lấp lánh, thập phần xinh đẹp.

“Tim của Tử Huy.” Nàng cười nói: “Ta nghĩ, Tử Huy cũng muốn giúp các ngươi.” Nàng vươn tay đưa hạt châu màu tím cho ta: “Sinh tử là đạo lý của trời đất, cho dù trái tim của thạch yêu vạn năm có năng lực nghịch chuyển đi chăng nữa ta cũng chỉ có thể thu về một hồn một phách này.”

Ta ngây người hồi lâu vẫn chưa phản ứng được lời này của nàng là có ý gì. A La ôn hòa cười, thân mình dần biến mất trong không trung: “Ta chỉ có thể bồi thường như vậy, thật xin lỗi.”

Thân ảnh A La biến mất hoàn toàn, chỉ để lại vài tia sáng vụn vặt vây quanh hạt châu màu tím vài vòng, dẫn hạt châu đi đến trước mặt ta. Ta ngẩn ngơ vươn tay nó liền ngoan ngoãn tiến vào lòng bàn tay ta.

Ta vẫn ngây ngốc như cũ, mãi đến khi trong đầu có một tia sáng làm thông suốt mọi ý nghĩ, ta vỗ ót, lau khô nước mắt lập tức cắn lưỡi tự tử.

Bước trên con đường hoàng tuyền, ta ôm hạt châu màu tím chạy như điên về hướng điện Diêm Vương.

Lúc đó Diêm Vương còn chưa có trở về, phán quan đang ở dựa ở bàn xem giấy tờ, hắn ngẩng đầu thấy người phá cửa là ta thì nhướng mày: “Sao ngươi trở về nhanh như vậy? Không phải bảo các ngươi kéo chân Cẩm Liên sao? Sơ Không thần quân đâu?”

Ta đưa hạt châu tím trong tay cho phán quan xem, hắn nhíu mày nhìn hồi lâu bỗng nhiên biến sắc: “Sao Sơ Không thần quân chỉ còn một hồn một phách ở trong này? Rốt cuộc các ngươi lại gây họa gì?” Phán quan xoa trán thở dài: “Vốn dĩ người đã không đủ, các ngươi lại tự làm mất đi một người! Phóng lửa ở vườn sau của nhà mình rất thoải mái phải không?”

Ta thu hạt châu màu tím vào trong lòng, không để ý ngôn ngữ khắc nghiệt của phán quan, chỉ bình tĩnh nói: “Sơ Không đã chết, hắn dùng hồn phách cùng nguyên thần của bản thân để cùng Cẩm Liên đồng quy vu tận, tình hình cụ thể ngươi có thể nhìn trong kính kiếp trước.”

Phán quan ngẩn ra, kiềm hãm thần sắc, lấy cái kính kiếp trước trên bàn của Diêm Vương, hắn trầm ngâm nhìn hồi lâu, sau đó ngẩng đầu nhìn ta: “Như thế phải bẩm báo với Ngọc đế truy phong cho Sơ Không thần quân.”

“Truy phong cái gì, trò kia chỉ là cái rắm.” Ta nói trắng ra: “Ngươi nói cho ta biết, có thể làm cho hắn trở lại thành tiên hay không?”

Phán quan nhíu mày nhìn ta một lát, thở dài: “Có thì có, nhưng mà…”

“Có là được. Ta chỉ cần biết phương pháp.” Mặc kệ phải gánh vác trách nhiệm thế nào, ta phải làm Sơ Không một lần nữa trở thành Sơ Không thần quân, một lần nữa đứng trước mặt ta, khiến ta không thể tái giá.

“Để một hồn một phách này vào luân hồi, trật tự của trời đất sẽ ngưng tụ cho hắn một thân thể, dùng thân thể này khóa hồn phách ở bên trong, sau đó đi tìm hai hồn sáu phách còn lại, trời đất bao la mịt mù, muốn đi tìm hồn phách căn bản là chuyện không thể, ngươi vẫn nên từ bỏ ý nghĩ này đi.”

Ta cân nhắc một lát: “Tìm được hắn có thể sống sao?”

“Sau khi thu đủ hồn phách hắn sẽ biến thành người bình thường, nếu muốn thành tiên thì phải nỗ lực tu đạo một lần nữa.”

Ta gật đầu, mang theo hạt châu màu tím xoay người, phán quan liền gọi ta: “Tường Vân tiên tử, ngươi phải biết rõ, chuyện này không phải một hai kiếp là có thể làm xong, nếu không may mắn thì cả ngàn năm cũng không thu được gì.”

Ta quay đầu liếc mắt nhìn phán quan một cái: “Nghĩ nhiều như vậy làm gì. Khi tìm không được thì hãy nghĩ tới việc từ bỏ. Nhưng mà mặc kệ sau này ta có từ bỏ hay không nhưng bây giờ ta sẽ không, để bản thân ta có thể yên tâm thoải mái, ít nhất ta cũng vì hắn mà trả giá. Sau này nghĩ lại ta sẽ không vì thiếu nợ một người mà hối hận.” Ta cười cười: “Hơn nữa, tìm này tìm nọ có thể đối với người khác là không dễ dàng, nhưng mà ta là Tường Vân tiên tử a, thiên hạ này nơi nào lại không có mây.”

Phán quan nhìn ta một lát, cười nói: “Thôi, ngươi đi đi. Chờ Diêm Vương trở về, ta sẽ nói rõ với hắn.”

Ta gật đầu xoay người muốn đi, bỗng nhiên lại nhớ đến một việc, ta hỏi phán quan: “Khi nãy ngươi nhìn kính kiếp trước, chắc hẳn cũng biết A La cùng Tử Huy, bọn họ còn có kiếp sau không?”

“Tảng đá yêu kia tuy dùng sinh mạng đánh cược nhưng linh hồn không bị tổn thương, đương nhiên có kiếp sau, nhưng mà nghiệp chướng của hắn quá nhiều, kiếp sau nhất định cực khổ chồng chất, gian nan vất vả. Còn Cẩm La tiên tử vốn chỉ là một tàn hồn bám vào trái tim thạch yêu mà sống sót, một khắc khi nàng chết kia đã định là không có cơ hội chuyển kiếp, nàng lại dùng hết tinh lực cuối cùng để thu lại một hồn một phách của Sơ Không thần quân, ngay cả sức mạnh của tàn hồn cũng không thể tồn tại, Cẩm La tiên tử xem như là hoàn toàn biến mất trên trần thế, không thể nào có kiếp sau.”

Ta há miệng thở dốc, nhưng bản thân lại không biết nên nói gì, bất đắc dĩ thở dài, Tử Huy cùng A La, hai người rõ ràng xứng đôi như vậy…Nếu biết A La biến mất, Tử Huy nhất định sẽ rất thương tâm.

Nhưng mà kiếp này trôi qua, ngay cả Tử Huy cũng không thể nhớ được A La, bởi vì hắn đã mang trí nhớ quên hết.

Một đời một kiếp này, tình thâm thì có thế nào, cũng chỉ là những năm tháng mờ mịt được viết trên một trang giấy, không ai có thể nhớ tới…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.