Kẹo Bạc Hà

Chương 14: Cơn giận của phụ nữ chỉ là một loại cảm xúc




Một mảng đen tối, ta cảm thấy cái mặt Sơ Không ở phía trên mặt ta, môi hắn dính sát vào trán ta, ta liền thở hổn hển ở khe cổ của hắn, hai tay hắn ôm lấy lưng ta, sự chèn ép khiến hai khối thịt ở trước ngực ta không hiểu sao có chút đau đớn.

“Ngươi nhưng là… Tránh ra a!” Ta dùng sức đẩy ngực hắn: “Bà nó, thở, thở không nổi!”

“Mẹ nó, ngươi gấp cái gì!” Sơ Không cũng giận: “Ngươi cho là ta muốn đè ngươi sao. Để ta bình tĩnh một chút.”

Ta tiếp tục thở, cảm thấy nhiệt độ cơ thể có thể hòa tan tuyết thành nước đá thấm vào trong xiêm y làm ta run rẩy một trận. Đúng lúc này Sơ Không tức giận khiến ta nhớ lại, hắn đem ta đá một phát, sau đó bên tai trầm đục, cuối cùng hai ta rời khỏi không gian kia, chui từ dưới đất lên…Hoặc có thể nói, phá tuyết mà ra.

Đứng trên tuyết trắng, ta cùng với Sơ Không thở không ngừng, mấy tầng y phục của ta đã bị tuyết thấm ướt, lúc này gió thổi lạnh thấu xương càng khiến ta đông cứng thành kem cục, tình huống này thật tồi tệ a. Về phần vì sao đôi ta lại thê thảm tới mức này…

Sơ Không oán hận nắm tay: “Nếu như đây là ý trời thì nhất định là Lí Râu Xồm đang ác ý trả thù!”

Ta thật tán thành quan điểm của Sơ Không, Lí máu chó ở trên trời hẳn là hờn dỗi vì hai ta không trải qua vận mệnh như những gì hắn viết, nhưng mà hắn cũng không thể làm gì, cho nên liền động tay động chân vào thời điểm chúng ta đầu thai a!

Lí Thiên Vương bỉ ổi keo kiệt này, cư nhiên khiến chúng ta vừa đầu thai đã gặp phải tuyết lở, bị chôn ở trong! Đây rõ ràng là lấy việc công trả thù riêng! Đáng xấu hổ! Rất đáng xấu hổ!

Ta vừa run vừa nói: “Ta…Chúng ta nhanh đi tìm vài cái áo đến đây đi…Chứ không chưa tìm thấy đá đã trở về gặp Diêm Vương rồi.”

Sơ Không lúc này đã bình tĩnh lại, hắn liếc mắt nhìn ta: “Ngươi không biết dùng tiên lực để chống lạnh sao?”

Ta ngẩn ra, vỗ đầu, làm mấy kiếp người lại đem tiên pháp này quên mất, ta vội niệm chú, xua tan hàn khí trong người, nhìn Sơ Không nói: “Tuy rằng ngươi nhắc nhở ta dùng tiên khí chống lạnh là việc tốt, nhưng mà sao ngươi lại không nghĩ tới việc nhân cơ hội này mà cọ xát với ta chiếm chút ít tiện nghi.” Ta lắc đầu thở dài: “Ngươi vẫn độc thân là đáng đời a.” Đây là vấn đề về các thủ đoạn dụ dỗ nữ nhân, mà thủ đoạn của Sơ Không hiển nhiên không cao minh bằng ta.

Sơ Không trừng ta một lát, mặt không biểu cảm nói: “Ngươi có tiện nghi gì để ta chiếm?”

Khóe miệng ta co rút, ta cảm thấy kỳ thật trong lòng hắn không có ý gì với ta đi, cứ mở miệng ra thì giống như là phun ra hạc đỉnh hồng vậy.

Ta mắt lé ghét bỏ hắn: “Ngươi vẫn độc thân là đáng đời!” Nói xong ta xoay người đi nhưng lại không thấy tiếng bước chân đạp tuyết đuổi theo của Sơ Không, trong lòng ta thấy kì quái quay đầu lại thì thấy hắn đứng thất thần một chỗ, một tay vuốt môi, một tay ôm ngực, ánh mắt hư ảo nhìn vào cái hố tuyết mà chúng ta mới vừa chui ra kia, trên mặt mang theo màu hồng khó hiểu.

Trái tim ta nhảy lên, cũng vội vội vàng vàng mà quay đầu không dám nhìn hắn, chỉ cảm thấy cái trán cùng ngực của ta cũng nóng rực…

Cái kia, cái hàng thứ cấp khẩu thị tâm phi kia, làm sao không chiếm tiện nghi…Rõ ràng hắn đã chiếm đủ tiện nghi của ta a!

Ta cùng với Sơ Không tìm một hồi lâu rốt cuộc cũng tìm được một con đường nhỏ xuống núi bị tuyết vùi lấp, theo đường nhỏ đi thẳng xuống dưới, ta dần nhận thấy có gì đó không đúng, nhìn thẳng lên trời ta hỏi Sơ Không: “Nơi này đã có đường xuống núi thì nhất định ngày trước cũng có người đi lên núi, mà loại thời tiết này dù không thấy thôn xóm nào thì ít nhất cũng thấy khói bếp dâng lên chứ.” Ta chỉ mặt trời ở phía trên đỉnh đầu: “Đến giờ này sao lại chưa có nhà nào nấu cơm?”

Sơ Không cũng dừng bước, hắn nhíu mày suy tư một lát, bỗng nhiên nói: “Ngươi có cảm thấy núi tuyết này có chút kỳ quái không?”

Ta nghiêm túc nhìn hắn: “Không biết.”

Sơ Không nói: “Quên đi, là ta ngu ngốc, lại đi hỏi ngươi.” Hai ta im lặng một lát. Ta nhìn quanh bốn phía lại phát hiện trong tuyết có trộn lẫn một ít gỗ vụn, đang suy tư thì đột nhiên đụng đầu vào lưng Sơ Không, Sơ Không không để ý ta, trịnh trọng nói: “Núi tuyết này có gì đó bất thường, có người ở nơi này bày trận pháp.”

Ta mê muội nói: “Nhưng mà không có thấy trận pháp nào a.”

“Ngươi đương nhiên nhìn không thấy.” Sơ Không trước sau như một ghét bỏ ta: “Ngươi nhìn tuyết ven đường xem, sắp hàng chỉnh tề, giống như vừa có người quét dọn qua, đi một khúc lại có một hòn đá lớn đặt ở ven đường. Ngươi cẩn thận nhìn xem, khoảng cách từ tảng đá này đến tảng đá kia là cố định.”

Ta như lời của Sơ Không đánh giá cảnh vật xung quanh một lần, sau đó trong lòng giật mình vẻ mặt biến sắc: “Khi chúng ta đi từ trên núi xuống luôn có mấy thứ này, có người dùng một ngọn núi để bày trận pháp sao? Hắn muốn làm cái gì? Chiếm ngọn núi này sao?”

“Nếu mục đích là nhằm vào đỉnh núi này thì còn may…” Sơ Không muốn nói lại thôi, khi chúng ta đang nghiêm túc nghiền ngẫm chợt thấy hòn đá ven đường bỗng dưng sáng lên một luồng ánh sáng đỏ, trên tảng đá lại hiện ra nhiều ký phức tạp mà ta xem không hiểu. Nháy mắt sắc mặt Sơ Không đã trầm xuống: “Là Thị Huyết trận, nó sẽ hút khô máu những vật sống trong trận!”

Ta lập tức túm góc áo Sơ Không dính sát vào lưng hắn: “Vật còn sống sao, bao gồm chúng ta sao?”

“Ngươi nói xem?”

Ta cẩn thận suy nghĩ một lát: “Ta thật mong muốn là không bao gồm chúng ta.”

Vì thế Sơ Không cũng trầm mặc xuống.

Ta dán ngay sau lưng hắn, Sơ Không vung tay lên, roi dài đỏ đậm xuất hiện trong tay hắn, hắn quay đều nhìn ta liếc mắt một cái: “Ngươi không có bản lĩnh cũng không có tiến bộ, đã khôi phục thành tiên rồi còn sợ hãi loại trận pháp này, tìm ra mắt trận sau đó phá nó là được.”

Nghe Sơ Không nói lời này, ta lại thấy nao nao, kỳ thật nếu hôm nay một mình ta rơi vào trận này thì ta cũng không nhất thiết có biểu hiện như thế, nhưng thấy Sơ Không thẳng lưng đứng ở nơi đó, ta liền vui vẻ mà trốn sau hắn, việc này giống như hành động bản năng của ta rồi.

Đương nhiên, chuyện như vậy ta sẽ không nói cho Sơ Không. “Ngươi cho là ta muốn tránh ở sau lưng ngươi sao? Nếu không phải lúc trước ngươi đánh nát cây quạt tròn của ta, khiến bây giờ ta không có pháp khí hộ thân, ta sẽ đứng sau ngươi sao?”

Sơ Không im lặng một lát mới hừ lạnh một tiếng: “Không phải chỉ là một cây quạt thôi sao, ngươi lại thù lâu như vậy, sau này trở về đền cho ngươi một cái là được.”

Mắt ta sáng lên, vội tóm tay Sơ Không: “Đây là chính ngươi nói a! Chúng ta đã nói nha! Ta muốn cây quạt tốt nhất do Chức Nữ dệt mây.” Sơ Không ghét bỏ bĩu môi: “Thật không có mắt.”

“Đại gia ngươi có mắt nên ngươi phải tìm cây quạt tốt nhất đền cho ta, ta nhất định không từ chối…”

Lời còn chưa dứt, tay Sơ Không bỗng nhiên nắm lấy vai ta kéo ta về bên cạnh. Ta đang ngây người chợt nghe phía dưới phát ra âm thanh kỳ quái, ta nhìn lại chỉ thấy nơi hai ta vừa đứng có vài cái râu tua tủa đâm lên, náo loạn không gian như muốn bắt lấy cái gì đó để nghiền nát.

Ta hỏi: “Đây là cái gì?”

“Trận pháp khởi động.” Sơ Không nói: “Tìm mắt trận đi!”

Ta vừa ngửa đầu đã nhìn thấy có một đạo ánh sáng lóe lên trên đỉnh núi, ta chọt chọt Sơ Không: “Bên kia bên kia, Sơ Không, ở trên!”

“Ngươi ở chỗ này chờ.” Sơ Không không nói thêm gì đã thả tay lập tức đi tới mắt trận kia. Ta phất tay với cái bóng lưng của hắn: “Cố gắng a!” Đợi đến khi hắn đấu với cái mắt trận ở trên kia, ta mới giật mình hoảng sợ, mới nãy ta sai sử hắn hiển nhiên như thế mà hắn lại không cảm giác gì sao.

Mặt đất rung lên, phát ra tiếng vang nặng nề, là mắt trận rung động. Ta ngẩng đầu nhìn Sơ Không trên đỉnh núi, cách xa như vậy ta không thể thấy mặt hắn, nhưng có thể tưởng tượng được ánh sáng tỏa ra từ mắt hắn thật là cỡ nào xinh đẹp.

Sơ Không hắn quả thật có chút bản lĩnh, hơn nữa bản lĩnh của hắn đã vượt qua phạm vi dự đoán lúc đầu của ta, hắn rõ ràng thật không giống tiên nhân hạ phàm làm việc tầm thương a. Hiện tại cẩn thận ngẫm lại, cho dù là Diêm Vương hay là Thái Bạch Kim Tinh đều gọi hắn là “Sơ Không thần quân”, mà xưng hô “Thần quân” này rõ ràng vượt quá xưng hô của chức vị mà hắn đảm nhiệm.

Sơ Không không giống thoạt nhìn đơn giản như vậy…

Mặt đất lại rung lên, nhưng không phải do mắt trận kia, ta ở phía dưới không xa, có một con vật từ trong tuyết chui ra, cả người nó màu trắng như tuyết, một thân dài toàn lông, ngay cả cái ót cũng có lông che, che khuất mắt của nó: “Người nào phá Thị Huyết trận của ta!”

Nó gầm lên giận dữ, thanh âm hùng hậu, ta nhíu mày, dùng một ngọn núi bày trận, còn có yêu thú bảo vệ trận, việc này xem ra không đơn giản.

Ta nhìn về phía Sơ Không liếc mắt một cái, đây là thời khắc mấu chốt để phá vỡ mắt trận, không thể phân tâm. Yêu thú trên đất lắc lắc, nhấc chân chạy về hướng đỉnh núi. Ta lập tức động thân nhảy xuống trước mặt yêu thú, tay vẽ một câu chú lấy tiên khí làm ra một cái lưới lớn, vung tay lên ném vào đầu yêu thú mà bắt nó lại.

“Tuy rằng ta không lợi hại nhưng mà ngươi không thể không lấy con mắt mà nhìn ta a.” Ta đi đến trước mặt yêu thú đang bị cái lưới bao vây nói: “Nam nhân kia đang làm việc, ta sao có thể để hắn lo trước lo sau.” Ta vốn là một người biết chăm sóc ngươi khác a!

Yêu thú trong cổ họng phát ra tiếng “Cô lỗ lỗ” uy hiếp.

Mặt đất lại rung lên, bầu trời trên đỉnh đầu phát ra âm thanh vỡ vụn, yêu thú nằm trên mặt đất bỗng nhiên giãy giụa đứng lên, dường như là muốn liều chết đọ sức một lần, ta lấy tiên khí ngưng tụ hướng về phía nó nhưng lại bị nó giãy dụa mà giải trừ, một cái hai cái.

Không nghĩ tới yêu thú ở nhân giới lại có thể lợi hại như thế. Trong lòng ta bắt đầu hoảng sợ, sờ soạng cao thấp bản thân một phen xem có cái gì để lám vũ khí không nhưng cuối cùng phát hiện…Ta là người nghèo kiết xác, trên người không có cái gì.

“Ngươi đứng xa nó một chút cho ta!” Tiếng quát mắng của Sơ Không truyền đến trên đỉnh đầu.

Thần kinh ta run lên, chợt thấy có một chút ánh sáng màu hồng mang mùi máu tanh, ta tập trung nhìn kỹ, là ánh sáng hồng của yêu thú đã bị lông che khuất. Nó rống lên một tiếng đáng sợ, triệt để phá cái lưới quay đầu nhắm thẳng ta, mồ hôi ta chảy như mưa: “Kỳ thật, ngươi không nhìn ta cũng không sao.”

Nó lại thét một tiếng dài: “Phá trận phải chết!” Cái móng vuốt liền đánh tới ta, ta lăn một vòng trên mặt đất khó khăn tránh đi một kích này. Còn chưa hoàn hồn lại nó đã cho một kích thứ hai đi qua, tốc độ cực nhanh, làm cho ta có chút không ứng phó kịp.

Trận pháp phát ra âm thanh càng lúc càng lớn, ta nghĩ chắc Sơ Không ở bên kia sẽ nhanh chóng phá xong trận.

Ta lại vẽ một câu chú dùng tiên khí làm ra một cái lồng đem ta bảo vệ ở trong, kéo dài thời gian chờ Sơ Không đi qua. Nhưng sao mà biết yêu thú này như nổi lên cơn điên đầu móng vuốt hung hăng chụp về phía ta, ta giận dữ nói: “Người phá trận rõ ràng ở trên kia, sao ngươi lại cứ đánh ta liên tiếp vậy?”

Lời của ta còn chưa dứt thì cái lồng lập tức vỡ nát, mắt thấy móng vuốt yêu thú kia sắp đến đánh nát đầu ta…

Trong lúc nguy hiểm đó ta cảm thấy bên hông căng thẳng, là một bàn tay ôm lấy ta, ta sửng sốt tinh thần, khi tỉnh lại thì yêu thú kia đã cách ta rất xa.

Ta ngửa đầu thấy Sơ Không vẫn ở đỉnh núi giao đấu với mắt trận, quần áo màu tím theo gió tung bay.

“A Tường cô nương?” Người tới mang theo sự kinh ngạc trong âm thanh.

Ta nhìn mặt người này, suy nghĩ hồi lâu mới cẩn thận mà nói: “A, ngươi là cái tảng đá yêu âm hiểm kia, Tử Huy sao?”

“Nhiều năm không thấy, A Tường cô nương nói chuyện vẫn thẳng thắn như trước.” Hắn cười khóe mắt cong cong: “Nhưng mà cô nương có thể nhớ được tại hạ, thật sự là vinh hạnh.”

Ta nhìn hắn một lát, lại quay đầu nhìn Sơ Không một lát, đột nhiên có xúc động muốn đùa dai một chút, ta rống lên nói với Sơ Không: “Tình địch của ngươi tìm đến nga!” Thật muốn biết sau khi nghe xong những lời này nét mặt của hắn thế nào…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.