Kẻ Tuẫn Tội

Chương 56: Nửa đường chặn giết




Tuyên Hoài Phong vừa xuống khỏi sân khấu lại nhận được sự cổ vũ nhiệt tình của mọi người ở hậu trường.

Liêu phu nhân cảm ơn y đã vì mình mà biểu diễn tốt tới vậy, tươi cười sáng lạn, nói thẳng: “Tuyên tiên sinh, ngài biểu diễn quá tuyệt vời, hay là để người giới thiệu chương trình đi lên, tuyên bố mời ngài biểu diễn tiếp một khúc? Chắc chắn mọi người sẽ rất hoan nghênh.”

Mọi người đều đồng thanh nói ‘được lắm’.

Tuyên Hoài Phong không thích làm náo động như vậy, vội vàng từ chối: “Đây không phải là chuyện có thể đồng ý ngay, tôi cũng mới luyện một khúc này thôi, nếu ngay bây giờ phải biểu diễn khúc khác chắc tôi mất mặt quá.”

Đang bị các vị phu nhân tiểu thư nồng mùi phấn son này bao vây tới đổ mồ hôi, bỗng nhiên có một người trẻ tuổi mặc quân phục tiến lại, gọi y một tiếng: “Nhị ca.”

Tuyên Hoài Phong ngẩng đầu, thì ra là Tuyên Hoài Mân, y lập tức đáp: “Tam đệ, sao hôm nay em cũng tới đây?”

Mọi người thấy em trai y tới đây nên cũng không tiện làm phiền, hơn nữa ai cũng có việc phải làm sau hậu trường, đều thức thời tản đi.

Hai người bước tới một góc hậu trường nói chuyện.

Tuyên Hoài Mân nói: “Hội đồng buổi nhạc hội này cũng đưa thiệp tới Triển tư lệnh, hắn không có thời gian nên bảo em đại diện tới đây. Vừa mới tới đã thấy anh đứng trên sân khấu biểu diễn, phong cách rất tuyệt vời.”

Tuyên Hoài Phong nói: “Em cũng đến chê cười anh? Lúc trước anh học violin cũng chỉ để giải trí thôi, ai ngờ lại phải biểu diễn trước mặt nhiều người như vậy, anh đứng trên sân khấu còn nơm nớp lo sợ, chỉ tại em không biết thôi. Lần trước gặp mặt quá vội vàng, anh đã để lại địa chỉ cho em rồi mà, sao không tới tìm anh?”

Tuyên Hoài Mân chán ghét trong lòng, ngoài mặt lại tươi cười: “Sao lại không tìm? Em đã gọi điện tới Bạch công quán, người hầu nói anh ra ngoài rồi.”

Tuyên Hoài Phong hỏi: “Em nghỉ ngơi ở đâu? Tiền có đủ dùng hay không?”

Tuyên Hoài Mân nói: “Tiền bạc đều đầy đủ cả. Bọn họ đối xử với em rất tốt.”

Trong lòng Tuyên Hoài Phong, y luôn cảm thấy anh em trong gia đình phải học hành thật nhiều, như vậy mới có đủ bản lĩnh để suy xét mọi việc.

Tuyên Hoài Mân bỏ lỡ việc học như vậy, chắc chắn ba ba trên trời sẽ không hài lòng.

Vốn muốn khuyên em trai mình không nên đi theo những kẻ cầm binh quyền, nhưng nghĩ kỹ lại, ba ba mình cũng là kẻ cầm binh, không thể nói bất kể người nào cầm binh cũng chẳng tốt lành.

Huống chi cậu em trai này không thân mật với y lắm, nếu hắn nói đám người Triển tư lệnh rất tốt thì cho dù y có khuyên thế nào, nhất định hắn cũng không nghe.

Tuyên Hoài Phong thở dài, thấp giọng nói: “Nếu ba ba còn sống, chắc chắn ông sẽ không đồng ý cho em nghỉ học. Bây giờ… nếu em muốn đi theo bọn họ thì cũng được. Chỉ là, vạn nhất em bị người ta bắt nạt phải lập tức nói cho anh biết. Cho dù nhị ca này không có nhiều tiền, nhưng để nuôi em ăn học cũng vẫn đủ.”

Tuyên Hoài Mân chỉ gật đầu, ‘vâng’ một tiếng.

Tuyên Hoài Phong thấy hắn không có phản ứng gì, chỉ ôn hòa tươi cười, khuôn mặt tươi cười này thật chẳng mấy khác biệt với người vợ bé của ba ba, trong lòng cùng chẳng biết làm sao, lại dặn dò một câu: “Bây giờ gia cảnh của chị cả không tồi, chị ấy sắp làm mẹ, em cũng nên tới thăm đi.”

Tuyên Hoài Mân cũng chỉ vâng một tiếng, lại nói: “Nhị ca, anh làm việc của mình, em đi trước. Chờ khi nào rảnh rỗi em sẽ hẹn anh, đến lúc đó anh đừng từ chối cùng em ăn một bữa cơm đấy.”

Tuyên Hoài Phong bỗng nhớ tới một chuyện, gọi hắn lại nói: “Chờ một chút, vừa vặn có một việc muốn nhờ em giúp.”

Y liền bàn bạc về việc Tiểu Phi Yến.

Tuyên Hoài Mân nhíu mày nói: “Không biết tên, chỉ biết là họ Trương thì em tìm thế nào?”

Tuyên Hoài Phong nói: “Chuyện của cô bé này anh cũng có một phần trách nhiệm. Em nể mặt anh mà tốn chút công sức tìm hiểu đi.”

Chẳng biết Tuyên Hoài Mân nghĩ tới cái gì, bỗng nhiên nhếch miệng cười: “Nếu tìm được, anh định cảm ơn em thế nào?”

Tuyên hoài Phong hỏi: “Em muốn anh cảm ơn như thế nào? Em thích gì, để anh mua cho, vậy được không?”

Tuyên Hoài Mân đáp: “Cái đó thì không cần, chỉ sợ tiền của em còn nhiều hơn anh nữa.”

Một câu này tựa như cái đinh chẳng cứng cũng chẳng mềm.

Tuyên Hoài Phong ngẩn ra, nhớ tới việc ba ba vừa qua đời, gia đình cũng ly tán. Nhớ năm đó, tam đệ cùng mẹ của hắn thường bị cái tiếng vợ bé chèn ép, hiện tại ràng buộc đã bị bỏ đi, không cẩn thận lộ ra chút bất mãn cũng là việc bình thường.

Nghĩ như vậy, y cũng không mấy để ý.

Tuyên Hoài Phong nói: “Được rồi, em giúp xong việc này, em muốn anh cảm ơn thế nào đây?”

Lúc này, một người vội vội vàng vàng đi tới trước mặt, khí thế bừng bừng, cao lớn, khiến người ta không thể không chú ý.

Vừa thấy Tuyên Hoài Phong, hắn nhanh chóng tiến lại, bình tĩnh nói: “Em mới biểu diễn xong mà sao chạy loạn lên thế hả? Hậu trường này rất loạn, hạng người nào cũng có, chưa biết lai lịch người ta thì em đừng có giao tiếp.”

Thì ra Bạch Tuyết Lam đã tìm Tuyên Hoài Phong phía sau khán đài rất lâu, vất vả lắm mới thấy y trong góc, tự nhiên thấy thêm một gã mặc quân phục đứng cạnh, trong lòng sốt ruột như bị mèo cào vậy.

Vừa mở miệng, giọng nói đã tỏ vẻ khó chịu.

Tuyên Hoài Phong bị hắn vô duyên vô cớ mắng một trận, bất mãn trừng mắt với hắn: “Không biết lai lịch? Đến tam đệ của em mà anh cũng không nhận ra?”

Bạch Tuyết Lam quay đầu nhìn kỹ.

Quả nhiên là tam đệ của Tuyên Hoài Phong. Năm đó Bạch Tuyết Lam học ở Quảng Đông cũng đã từng gặp mặt.

Cảm giác ghen tuông trong lòng lập tức biến mất.

Ghen tuông vừa lui, hắn lại lo lắng Tuyên Hoài Phong sẽ nhân cơ hội phát tức giận, nhanh chóng làm dịu không khí, mỉm cười nói: “Thì ra là tam đệ của em, lâu rồi không gặp, hắn trưởng thành không ít. Anh chỉ nhìn bóng dáng lên không nhận ra.”

Tuyên Hoài Mân cũng là người từng trải, chỉ nghe câu nói đó cũng biết quan hệ giữa Bạch Tuyết Lam và Tuyên Hoài Phong rất sâu, vì vậy trong lòng càng thêm lạnh lùng, cười nói: “Chúng ta vốn không thân, không nhận ra cũng quan trọng gì? Hai vị, tôi còn có việc, đi trước nha.”

Tuyên Hoài Phong còn muốn nói với hắn vài câu, hắn lại cứ khoát tay bỏ đi như vậy.

Bạch Tuyết Lam nhận ra, nói: “Tam đệ của em không thích nói chuyện với em.”

Tuyên Hoài Phong hỏi: “Thế nào? Anh thấy em chỗ nào cũng không vừa mắt, bây giờ đến em trai em mà anh cũng thấy không vừa mắt luôn.”

Bạch Tuyết Lam thấy y chủ động nói chuyện với mình, lại bắt đầu cợt nhả: “Đâu có, anh nhìn em chỗ nào cũng thuận mắt cả.”

Cơn giận tối qua của Tuyên Hoài Phong vốn đã chẳng còn sót lại chút nào, thấy hắn cố gắng lấy lòng, trong lòng bỗng sinh ra cảm giác vui vẻ sau khi làm lành, trên mặt cũng bất giác tươi cười: “Anh không giận em?”

Bạch Tuyết Lam nói: “Em không giận anh thì anh đã cảm tạ trời đất rồi, làm sao dám tức giận với em?”

Tuyên Hoài Phong hỏi lại: “Thế tối qua ai đập nát chai rượu thủy tinh trong phòng khách, sáng sớm đã thấy chạy mất tăm lên núi?”

Bạch Tuyết Lam chưa bao giờ rơi vào thế bị người ta gặng hỏi tới không trả lời được, nhắc tới việc lên núi, tươi cười nói: “Nếu nói tới leo núi, sáng nay anh kiếm được thứ rất ngon trên đấy, để dành cho em.”

Tuyên Hoài Phong nói: “Món gì ngon?”

Bạch Tuyết Lam đáp: “Em nhìn thấy sẽ biết. Đi, chúng ta lên xe về công quán.”

Một tay giữ chặt Tuyên Hoài Phong.

Tuyên Hoài Phong bị hắn túm chặt, vừa bị kéo vừa nói: “Anh điên rồi. Buổi nhạc hội mới bắt đầu, vẫn chưa chấm dứt mà. Tổng lý và mấy vị tổng trưởng, quan chức trong chính phủ vẫn đang trò chuyện, anh…”

Bạch Tuyết Lam đâu có quan tâm đến mấy thứ này. “Ngày nào chẳng gặp mấy người đó. Để em ở lại đây nhé, da tốt thịt mềm, cẩn thận lại bị đám phụ nữ chưa chồng ở đây nuốt mất. Anh nghe thấy đám tiểu thư kia muốn tìm cơ hội chạm vào bàn tay vừa kéo violin của em đấy.”

Đây là phía sau khán đài, trước sau đều có người, tuy rằng giọng Bạch Tuyết Lam không lớn nhưng vẫn khiến Tuyên Hoài Phong khẩn trương đến nỗi muốn che miệng hắn lại, đỏ mặt thấp giọng mắng: “Anh nói bậy bạ cái gì đấy? Để người ta chê cười em bây giờ.”

Bạch Tuyết Lam quay đầu hỏi: “Em có về với anh không?”

Tuyên Hoài Phong nói: “Em vẫn chưa thu xếp xong, cây violin…”

Bạch Tuyết Lam nói: “Dễ thôi mà.”

Kéo Tuyên Hoài Phong tới đó, vội vàng thu hộp đàn.

Mấy vị tiểu thư kia cũng đã chạy tới hậu trường muốn tìm Tuyên Hoài Phong bắt chuyện, vừa mới tới nơi đã bị ánh mắt sắc như ưng của Bạch Tuyết Lam đảo qua, bất giác rụt lùi trở lại, lập tức nuốt những lời vừa định thốt ra, trơ mắt nhìn hắn kéo vị hoàng tử violin đi mất.

Tới tận khi bóng dáng hai người biến mất, tâm hồn thiếu nữ nhỏ bé của các cô nàng vẫn tiếp tục run rẩy.

Tuyên Hoài Mân trở về nơi ở, chào hỏi Trương phó quan một câu, nói rằng mình đã tới buổi nhạc hội.

Trương phó quan hỏi: “Có thấy trò gì mới mẻ không?”

Tuyên Hoài Mân nhếch miệng cười: “Chẳng có gì mới mẻ, đều là một đám tiểu thư Trung Quốc mặc âu phục, nước hoa phấn son sực nức đến choáng váng đầu óc. Mấy vị tiểu thư bây giờ rất cởi mở, nói không chừng nếu Trương phó quan tới đấy lại trúng ý được một hai người.”

Trương phó quan cười nói: “Đừng trêu tôi.”

Chẳng có gì khác để nói, bọn họ rời đi.

Tuyên Hoài Mân giao tiếp kém, chẳng có việc gì làm lên trở về phòng Triển quân trưởng, ngồi một hồi, bỗng nhiên nghe thấy tiếng đàn tỳ bà thoang thoảng từ phía mái hiên, chắc là Triển tư lệnh lại gọi bài tử, ôm các cô nương tìm vui.

Triển tư lệnh là người mỗi ngày đều muốn nghe vài bản nhạc, ở chỗ này nghe được bản cũng là việc bình thường.

Tuy nhiên, hôm nay tâm trạng Tuyên Hoài Mân không được thoải mái, nghe thấy khúc nhạc này, trong lòng càng thêm chán chường, lại nghĩ tới dáng vẻ kéo violin của Tuyên Hoài Phong, lại nghĩ tới ánh mắt ngưỡng mộ của những người dưới khán đài.

Hắn căm giận.

“Tên này mới học vài ngày đã biết kéo một bàn nhạc Tây Dương, chỉ tốn ba bốn phần mười cố gắng của người khác. Chẳng qua bộ dạng đẹp mã tí thôi, có cần phải nâng anh ta lên như vậy không?

Thế giới này ấy mà, mặc kệ là nam hay nữ đều nông cạn như nhau cả.

Cái gì mà con trai trưởng của Tuyên gia, trước kia được ba ba bảo bọc nâng niu như trứng phượng hoàng, bao nhiều người ân cần lo lắng. Kết quả thì sao, ba ba chết, chẳng phải anh ta chỉ có thể dựa vào khuôn mặt, bán mông kiếm cơm? Nếu họ Bạch kia không ném anh ta lên giường thì ba chữ Tuyên Hoài Mân này viết ngược lại luôn.

Đồ đê tiện!

Đã vậy anh ta còn ra vẻ bản thân thanh cao lắm.”

Tuyên Hoài Mân ngẩng đầu chửi bới một trận.

Lấy tờ phụ trương trong thiệp mời, nhìn chằm chằm lên tiết mục biểu diễn violin của Tuyên Hoài Phong ở cục hải quan vài lần, hai tay xé xé mấy cái, bản tiết mục kia lập tức tan nát.

Vẫn chưa nguôi giận, hắn lại vò mạnh thành một cục, hung hăng ném ra ngoài cửa sổ.

Vươn tay lấy tẩu thuốc trong ngăn kéo, đốt khói, thân thể ngả ra sau, ngã lên giường.

Hút thuốc phiện, bao uất hận trong lòng cũng vơi đi đôi chút.

Một lúc lâu, ngoài cửa vang lên tiếng giày quân nhân nện trên nền nhà rất rõ ràng, Tuyên Hoài Mân vừa nghe thấy đã biết Triển quân trưởng trở lại. Hắn đang trong cơn say, chẳng quan tâm xem người nào trở vê, vẫn nằm trên giường.

Triển Lộ Chiêu vừa vào cửa đã thấy Tuyên Hoài Mân cầm tẩu thuốc, hít khói trắng, ánh mắt nhíu lại, đi lên phía trước, giật lấy tẩu thuốc, lập tức vung lên đánh lên người Tuyên Hoài Mân.

Đầu tẩu thuốc kia đang đỏ lửa, nóng khiến hắn nhảy dựng lên, kêu lên: “Nóng quá, anh làm cái gì vậy?”

“Làm gì?” Triển Lộ Chiêu giương tay tặng cho hắn một bạt tai, chất vấn: “Hôm nay cậu đi đâu?”

Tuyên Hoài Mân thấy ánh mắt hắn dữ tợn như vậy, trong lòng cũng có chút sợ hãi, ôm nửa bên mặt bị đánh mà biện bạch: “Tôi tới buổi nhạc hội do chính phủ tổ chức, Trương phó quan bảo tôi đi mà. Tối hôm qua tôi đã nói với anh rồi, chẳng lẽ anh không nhớ?”

“Đã đi rồi?”

“Đi rồi?”

“Gặp ai?”

Tuyên Hoài Mân thấy hắn hỏi như vậy, biết muốn lừa cũng không được, vội vàng nói: “Chẳng phải nằm đây chờ anh về để báo cáo sao? Hôm nay rất trùng hợp, tôi gặp được nhị ca ở buổi nhạc hội, anh ấy đại diện cho hải quan tổng thự để biểu diễn, lúc lên sân khấu kéo một khúc nhạc nha, rất được hoan nghênh.”

Triển Lộ Chiêu hừ nói: “Bây giờ mới nói thì dùng thế *** nào được!” Dương tay muốn đánh tiếp.

Tuyên Hoài Mân vừa che mặt vừa cãi lại: “Tôi cũng đâu phải thần thánh, làm sao biết hôm nay anh ấy cũng tới? Tôi cũng là thấy anh ấy lên sân khấu mới biết thôi. Anh đừng phụ lòng tốt của tôi nha, tôi còn cực khổ giúp anh hẹn anh ấy nữa mà.”

Triển Lộ Chiêu nghe xong, quả nhiên buông tay, hỏi: “Hẹn cậu ta như thế nào?”

Tuyên Hoài Mân ôm đầu, cắn răng nói: “Tôi không nói, anh đánh chết tôi thì chúng ta cũng chấm dứt!”

Triển Lộ Chiêu giữ chặt cánh tay hắn, ném hắn lên giường, thân thể cao lớn áp xuống, cắn cổ hắn một cái, cười nói: “Tiểu dâm hóa, cậu cứ mở chân to ra là được rồi, cần gì học người ta ghen tuông? Nói mau, hẹn cậu ta như thế nào?”

Tuyên Hoài Mân vẫn không chịu mở miệng, Triển Lộ Chiêu sốt ruột, luồn tay xuống dưới hạ thân hắn, nắm lấy nam căn hắn mà bắt đầu sờ nắn thật mạnh, nắm mạnh đến nỗi khiến Tuyên Hoài Mân thét lên đau đớn.

Triển Lộ Chiêu uy hiếp: “Cậu không nói? Không nói thì tôi lập tức kéo đứt nó.”

Lúc này Tuyên Hoài Mân mới ầng ậc nước mắt, kể lại việc Tuyên Hoài Phong nhờ mình giúp đỡ việc của Tiểu Phi Yến.

Triển Lộ Chiêu vui vẻ nói: “Quá dễ, tôi lập tức sai người đi điều tra, để xem tên khốn kiếp nào chọc giận cậu ấy.”

Tuyên Hoài Mân ghen tuông nói: “Anh ta cao quý tới vậy? Người ta chọc anh ta mất hứng tí xíu là anh không thể không lo?”

Triển Lộ Chiêu nói: “Đây là việc của chúng tôi, ít xem mồm vào đi. Mau lên, đứng dậy cho lão tử, gọi điện cho nhị ca của cậu, bảo là tôi đã sắp xếp mọi việc ổn thỏa, hẹn cậu ấy ngày mai gặp mặt.”

Tuyên Hoài Mân thật sự rất ghét làm việc này, càu nhàu: “Gấp làm gì, anh có gấp đến đâu cũng phải điều tra rõ rồi mới gọi điện tới đó. Vạn nhất gọi điện xong mà gã đội trưởng kia lại không phải người bên chúng ta thì sao?”

Triển Lộ Chiêu khinh thường nói: “Vợ bé của một gã đội trưởng chó má, lo làm gì? Cho dù gã đội trưởng kia không phải người bên ta, Triển Lộ Chiêu này vẫn có cách hạ bệ hắn. Mau gọi điện thoại đi.”

“Bốp!” Vỗ một cái vang dội lên mông Tuyên Hoài Mân.

Tuyên Hoài Mân cũng bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là gọi điện tới Bạch công quán.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.