Kẻ Tuẫn Đạo Máu Đỏ

Chương 18




Cách nông trại không xa có một khe suối nhỏ, tuy không rộng lắm nhưng khá sâu, tuy đã có một cây cầu hình vòm khéo léo tinh xảo vắt ngang qua, nhưng vẫn có người thích ngồi thuyền đi qua khe suối đõ ở phía trên.

Bạch Thấm cảm thấy khá thích thú khi được ngồi trên thuyền gỗ, thuyền nhỏ trôi ở giữa khe suối, vươn mái chèo ra là có thể đụng trúng bờ. Cảm giác này giống như người lớn đang chơi đồ chơi của đứa bé, nhưng lại không hề có cảm giác kỳ quái hay tội lỗi nào cả, tình yêu thân thiết của  thiên nhiên có thể dung hòa tất cả mọi thứ.

"Nhìn kìa!" Bạch Thấm kéo An Tử Thiên nhìn vào trong nước.

Một đàn cá màu bạc nhỏ, dài đang tung tăng bơi lội trong nước, đuổi theo hướng đi của chiếc thuyền, thỉnh thoảng còn đụng vào hai bên thân thuyền. Cô thò tay vào trong nước khoắng khoắng hai cái cũng không thấy chúng tản đi.   

"Bọn nó không sợ người!" Cô khẽ kinh hô.

Giống như vừa phát hiện ra một điều rất thú vi, Bạch Thấm mừng rỡ không thôi, An Tử Thiên cũng nhìn vào trong nước, khóe miệng hơi nhếch lên.

Hill ngồi đầu thuyền, nhàn nhã chèo thuyền, hỏi: "Hai người đang xem cá à?"

Bạch Thấm quay đầu, đáp lại: "Vâng!"

"Ha, mấy đứa nhóc nghịch ngợm đó thế mà ăn ngon lắm đấy, hai người có muốn nếm thử một chút không!" Bình thường đã nhìn quen quá rồi nên ông ta không thấy có gì mới mẻ, ông ta chỉ chú ý đến đồ ăn ngon thôi.

"Mùi vị rất ngon à? Vậy chúng tôi đương nhiên không thể bỏ qua rồi!" Đối mặt với những món ngon chưa từng thử qua, Bạch Thấm tất nhiên không muốn bỏ lỡ.

"Được rồi, chúng ta hướng về phía đồ ăn ngon thôi!" Hill phấn chấn hẳn lên, liền tăng nhanh tốc độ chèo thuyền.

Mặt nước từ từ rộng hẳn ra, cảnh sắc hai bên cũng rộng lớn hơn nhiều, rừng cây um tùm phân bố thành từng khóm từng khóm trên mặt đất mênh mông bát ngát.—l.,e.,.,qu,..y444d,..,00,,.nnnn- Có một vài người sống trong nhà gỗ gần mép nước, Hill ngừng thuyền lại, đứng mép bờ, hô to: "Hi, người anh em, ông có nhà không?"

Bên trong có tiếng nói vọng ra: "Hi, Hill, lại là ông, tên mập chết bầm đáng ghét hả!"

Bạch Thấm nghe thấy tiếng bước chân dẫm lên ván gỗ, sau đó một người đàn ông cao lớn, cường tráng xuất hiện ở cửa, thân hình cũng thô như tiếng nói của ông ta vậy. 

"Quả nhiên là tên mập đáng ghét nhà ông! Còn dẫn theo hai người bạn tới đây sao? Hi, chào hai người, cô cậu là người nước Z hay người nước H thế?"

Bạch Thấm mỉm cười chào hỏi: "Xin chào, chúng tôi là người nước Z!"

Người đàn ông kia cười sang sảng, đáp: "Là người nước Z à, tôi thích người nước Z, lần trước gặp được một người nước Z, anh ta còn dạy tôi một món ăn, thật sự là mỹ vị! Thức ăn của Trung Quốc rất ngon, hương vị rất tốt!" 

Ai, nơi đây cũng gặp phải một người tham ăn nữa!

Ở nước ngoài, nghe thấy người nước khác khen ngợi nước mình, là người nước Z đúng chuẩn thì nhất định sinh lòng vui sướng, dĩ nhiên Bạch Thấm cũng không ngoại lệ. 

"Thật vui mừng vì ông đã yêu thích đồ ăn của nước Z, ẩm thực của nước Z đúng là vô cùng nổi tiếng, nếu như có cơ hội ông hãy đến Trung Quốc một chuyến, tôi tin rằng ông sẽ có thu hoạch lớn đấy!"

"Thật à? Lần trước Li cũng nói như vậy, chờ tôi rảnh rỗi, nhất định phải đến nước Z một chuyến!" Vannis sinh lòng hiếu kỳ đáp.

"Này, Vannis, ông tới nước Z thì ai sẽ bắt cá trích ngon giúp tôi đây!" Ở bên cạnh, Hill bất mãn kêu to!

"Tôi mới lười quan tâm ông, nếu như không có đồ ăn ngon thì ông sẽ "xưng anh gọi em" với tôi suốt ngày à? Người khách nước Z đáng yêu, hai người có thể gọi tôi là Vannis!" Hiển nhiên, Vannis đã nhìn thấu bản chất tham ăn của Hill rồi.

Bạch Thấm cười trộm trong lòng, đại khái đã biết Vannis là một người đánh cá, hơn nữa còn luôn quan tâm đến đồ ăn ngon, còn Hill thì tham ăn, hai người họ vừa khéo là một cặp tham ăn! 

Cô lễ phép giới thiệu tên mình và An Tử Thiên, Hill lại hô lên: "Dĩ nhiên là không, nếu như không có đồ ăn ngon thì tôi không quen biết ông nữa!"

Nghe ông ta nói như vậy, trên mặt An Tử Thiên liền hiện lên ý cười nhợt nhạt.

Đối đáp chưa được bao lâu, Vannis lấy một túi cá trích ra, ném cho Hill định đuổi ông ta đi, rồi xoay mặt, chân thành mời hai người An Tử Thiên tới nhà mình làm khách.

Hill hừ hừ nói: "Ông còn muốn đuổi tôi đi hả, nếu không có tôi thì bọn họ hoàn toàn không biết đường đâu!"

Vannis phớt lờ ông ta, quay mặt nhìn An Tử Thiên nói: "Tôi biết ngay An là người nước Z mà, tôi đã gặp qua đàn ông của nước H, quá thanh tú giống như phụ nữ, so với đàn ông nước Z thì đã bớt đi chút khí khái đàn ông rồi, anh An rất có khí thế đó!" Cho nên anh chính là người nước Z!

Đây cũng là một dạng khen ngợi, An Tử Thiên liền hào phóng nhận lấy, hiếm khi anh không có bày ra vẻ mặt cứng ngắc với người xa lạ, mà chỉ gật gật đầu.

Trên đường đi, Bạch Thấm quan sát An Tử Thiên một cách cẩn thận, khí thế à, cô thật sự không thể nhìn ra vật này ở trên người An Tử Thiên! 

Sâu sắc, hình như có đấy.....Ngày cầu hôn đó,+-=-l£e33e£33Qu..,.,uy,,,dØ11,..d0n..- anh bắt đầu đứng ở trên sân khấu, phát biểu chưa đến hai phút, cô ở phía dưới nhìn anh, nhìn vẻ mặt nghiêm túc và thân hình cao lớn của anh, cảm giác như là chẳng cần anh nói chuyện cũng đủ để hù dọa toàn hội trường.

"Sao thế?" Cảm nhận được ánh mắt quan sát quá mức rõ ràng của Bạch Thấm, An Tử Thiên hơi mất tự nhiên, hỏi.

"Tử Thiên, chúng ta cũng bắt vài con cá mang về làm đồ ăn nhé?" Mặc dù không ghét đồ ăn tây, nhưng cô vẫn thích đồ trung hơn, đặc biệt là món ăn do An Tử Thiên làm. Có điều kiện để làm thì tại sao phải ăn những món lạnh ngắt, không tươi, không quen kia chứ?

"Được."

Lúc Hill ở bên ngoài, cao giọng gõ vang cửa, thì An Tử Thiên vẫn ở trong phòng bếp, còn chưa kịp bưng ra bát canh cá cuối cùng.

"Ha, Bạch, đây là pho mai siêu cấp tuyệt hảo nhé!" Còn chưa kịp bước vào cửa, ông ta đã khoe với Bạch Thấm, trên tay bưng một đĩa pho mai lớn. 

"Pho mai vợ tôi làm tuyệt đối ngon hơn bên ngoài nhiều, đến cả Vannis cũng thèm chảy dãi đó!"

"Vậy à, cám ơn ông!" Dịu dàng nói cảm ơn, cô vội vàng nhận lấy cái đĩa trong tay ông ta.

"Đó là đương nhiên....Đợi chút, đó là mùi gì vậy? Thật sự thơm quá! Hai người đang lén lút nấu đồ ăn ngon hả?" Hill khịt khịt chiếc mũi to, nâng đầu, không ngừng ngửi ngửi trong không khí. 

"Tôi ngửi thấy mùi khoai tây, còn có....Cá, đúng rồi, còn có mùi vị tươi ngon của cá trích! Trời ạ, rốt cuộc hai người đang làm món ngon gì vậy, là món ăn nước Z à?" Ông ta vừa nói vừa không khách sáo chạy vào phòng bếp ở phía bên kia.

Đối mặt với ông già trẻ con như Hill, Bạch Thấm bật cười, nói: "Chúng tôi đang chuẩn bị ăn bữa tối, ông có muốn ăn cùng không?" Dựa theo thói quen khách sáo, cô liền mời ông ta ở lại.

"A, dĩ nhiên, nhiều đồ ngon như vậy, tôi không muốn bỏ lỡ đâu!" Ông ta đặt mông ngồi xuống ghế, nhìn chằm chằm hai khay đồ ăn trên bàn. 

"Những thứ này là cái gì? Bạch, cô nên giới thiệu một chút chăng?"

Ông ta hoàn toàn không chú ý tới mình đã thất lễ, Bạch Thấm cũng không quan tâm, đáp: "Được, đây là khoai tây xào thịt bò, ông cũng biết chứ?" Cô chỉ vào khay đồ ăn cách ông ta gần nhất, nói.

"Tôi biết khoai tây và thịt bò, nhưng nấu chung lại với nhau biến thành khay đồ ăn này thì tôi chưa quen lắm! Bình thường tôi thích ăn khoai tây nghiền và bò bit tết rán." 

Rất muốn nếm thử đó, nhưng dao nĩa đâu rồi? Ông ta nhìn khắp trên mặt bàn, bên cạnh tay chỉ có hai cây gỗ dài nhỏ, được rồi, cái này thì ông ta biết, chính là đôi đũa người nước Z dùng để ăn cơm, thật sự là một món đồ kỳ lạ!

"A, đây là súp lơ xanh, ông nhất định đã quen thuộc rồi!" Cô lại chỉ chỉ đĩa súp lơ xanh xào ở bên cạnh. Chỉ đơn giản là xào súp lơ xanh với ít dầu, bởi vì An Tử Thiên vặn lửa thích hợp nên mới có vẻ tươi bóng, càng khiến người ta thèm ăn.

"A, súp lơ, cái này cũng có thể biến thành đồ ăn ngon à?" Phải biết ông ta luôn luôn ghét ăn rau xanh, thích ăn thịt hơn.

Lúc này, An Tử Thiên bưng một bát canh cá lớn đi ra từ trong phòng bếp.

"Đúng, chính là mùi thơm này! A, thì ra là anh trốn ở bên trong!" 

Mùi thơm của canh cá xông vào mũi, Hill dùng sức khịt khịt mũi, hưng phấn hô: "An, không ngờ cậu còn biết nấu ăn đó! Đó không phải là việc của phụ nữ à? Thật sự rất thơm, An, cậu quá thần kỳ rồi! Có thể ăn được chưa?" Ông ta không đợi được, xoa xoa tay, hỏi.

Đối với chuyện Hill đường hoàng xuất hiện ở đây, An Tử Thiên cũng không bất ngờ lắm, chỉ lạnh nhạt nói: "Rửa tay đi."

"Hả?" Hill ngẩn người, lập tức kịp phản ứng, đáp: "Được rồi!" 

Hill vội vàng đứng lên, đi vào phòng bếp rửa tay, lúc đi ra, Bạch Thấm đã bày xong đồ ăn, trước mặt ông ta là một cái thìa.

Nhìn đôi đũa trong tay hai người, ông ta hết sức hiếu kỳ, cũng muốn một đôi, kết quả là làm thế nào cũng không gắp được đồ ăn lên, còn giằng co gần cả buổi nữa. May mà trước đó Bạch Thấm đã chia đều một phần đồ ăn cho ông ta vào một khay nhỏ, nếu không An Tử Thiên đã sớm đứng dậy rời đi rồi. Hôm nay cùng ngồi ăn chung với một người ngoài, anh đã biểu hiện khá tốt rồi.

"Người nước Z đúng là kỳ lạ, vậy mà dùng hai cây gỗ để ăn cơm, thật quá lợi hại!" Hill nghĩ đến việc mình làm thế nào cũng không gắp được thức ăn, cuối cùng vẫn bổ sung một câu cảm thán. Sau đó cũng không đợi hai người kịp phản ứng, liền quả quyết đổi sang thìa, bắt đầu ăn như hổ đói.

Bỏ lại hai người bên cạnh im lặng nhìn nhau, Bạch Thấm cười cười, gắp miếng cá cho An Tử Thiên, nói: "Ăn cơm đi, đầu bếp An!"

Lúc An Tử Thiên tắm rửa xong bước ra,=-=;;l;33-=- Bạch Thấm đang tựa vào đầu giường,  đọc sách, =-=qu..,uy,,u4/.//-thấy anh, cô liền tính nhẩm thời gian ở trong lòng, may mắn là không mất quá nhiều thời gian, -do.,do00nn..,vẫn giống như thường ngày.

Để quyển sách trên tay xuống, cô mỉm cười, hỏi anh: "Cảm giác như thế nào đây? Chú Hill có khiến anh cảm thấy quá phiền chán hay không?"

"Bình thường, không có gì, ông ấy cũng khá được." Chỉ hơi nói nhiều và giọng nói cũng hơi to một chút, nhưng anh vẫn có thể chịu được. Ôm lấy cô theo thói quen, để đầu cô tựa vào bả vai mình.

"Xem ra anh vẫn rất thích chú ấy, em rất vui mừng!" Cô hôn lên chóp mũi anh, phía trên còn dính hơi nước ấm áp, xúc cảm khá tốt. 

"Nếu như anh có thể sống chan hòa với mọi người như vậy thì quá tốt!"

"Anh biết rồi!" Chính anh cũng đang cố gắng mà, anh vô cùng thân thiết dùng chóp mũi cọ cọ gương mặt cô.

"Nhưng anh đừng quá gượng ép, không thích chính là không thích, em sẽ không ép buộc anh tiếp xúc với người khác." 

Ngẫm nghĩ, cô vẫn phải cường điệu một chút: "Anh mới là quan trọng nhất!" Ngẩng mặt nhìn anh, cô thành thật nói.

"Anh biết rồi." Trái tim kích động đập mạnh một cái, trái tim tĩnh mịch của anh chỉ đập mạnh và đầy sức sống khi nghe được những lời nói ấm áp và bất ngờ của cô.

Vẻ mặt nghiêm túc, chuyên chú của cô khiến anh không thể kiềm nén được dục vọng muốn hôn cô, anh rút quyển sách từ trong tay cô ra, nói: "Chúng ta nên đi ngủ thôi!"

Nhanh chóng đụng ngã cô và tắt đèn, trong bóng tối anh chuẩn xác hôn lên môi cô, dịu dàng hút hết vẻ ngọt ngào của cô. Cô hơi bất ngờ, nhưng cũng không cản trở nụ hôn triền miền của cả hai. Mượn ánh trăng, anh có thể nhìn thấy gương mặt động tình, đôi mắt chuyên chú nhìn mình.

Cởi quần áo cô ra, lúc này anh càng hy vọng hai người có thể thẳng thắn, thành khẩn với nhau. Tay của cô cũng không an phận, dục vọng, cũng không chỉ đàn ông mới có, đặc biệt là lúc đối mặt với người mình yêu.

Bóng đêm vừa đúng, ánh trăng dịu dàng, lúc này, không làm chút gì đó thì đúng là có lỗi với bóng đêm tuyệt hảo này nhỉ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.