Kể Từ Khi Tôi Mắc Bệnh Tâm Thần

Chương 8: 8: Lễ Nhập Môn




"Chử Ninh Chiêu hôm nay nhìn thấy bạn em rồi." Câu nói của Thành Trì khiến Khuynh Thành suýt chút nữa ngừng thở.

Thành Trì nửa phút trước đã nhận được tin nhắn của Chử Ninh Chiêu, đối phương nói với anh rằng mình đã nhìn thấy Dung Tư.

Chỉ một câu nói ngắn ngủi nhưng Thành Trì cũng hiểu được ý của Chử Ninh Chiêu.

Chử Ninh Chiêu không hề biết Dung Tư ở kinh thành, anh ta thậm chí còn không đi tìm Dung Tư, mặc dù nếu như anh ta muốn, bất luận Dung Tư có ở nơi nào trên thế giới anh ta cũng có thể tìm ra được.

"Có điều chỉ là trùng hợp, hôm nay Chử Ninh Chiêu về họp, lịch trình của cậu ta dày đặc, vì thế không tiếp xúc với Dung Tư."

Nghe lời Thành Trì nói, Khuynh Thành không khỏi thầm mắng mình vừa rồi sao lại quên không hỏi Dung Tư, Chử Ninh Chiêu có nhìn thấy cô ấy không?

"Vậy phải làm sao đây?" Khuynh Thành lo lắng hỏi: "Anh ta có đi tìm Dung Tư không?"

"Tạm thời thì không, trước khi cậu ta biết được sự tồn tại của đứa bé kia." Giọng Thành Trì rất bình tĩnh nhưng cũng khiến Khuynh Thành giật mình.

Ý của anh tức là nếu như Chử Ninh Chiêu biết được rằng sau khi Dung Tư rời đi còn sinh con, anh ta sẽ không để mặc Dung Tư rời đi nữa?

Khuynh Thành vô cùng thấp thỏm, giọng nói cũng rất lo lắng: "Dung Tư khó khăn lắm mới có được cuộc sống yên ổn, nếu như Chử Ninh Chiêu lại tới quấy rầy cô ấy..."

"Nhắc cô ta gần đây hãy cẩn thận hơn." Thành Trì lạnh nhạt đưa ra kiến nghị.

Đây đã là rất nể mặt Khuynh Thành rồi, nếu không anh sớm đã nói cho Chử Ninh Chiêu biết việc Dung Tư đang nuôi con một mình và giờ này Chử Ninh Chiêu chắc cũng đã tìm tới nơi rồi.

Nếu sau này Chử Ninh Chiêu biết được Thành Trì giấu anh, e là sẽ không thể nào ghi thù, Thành Trì chắc chắn sẽ gặp rắc rối, có điều anh không định cho Khuynh Thành biết.

Vì Thành Trì cũng biết rõ Chử Ninh Chiêu cùng lắm cũng chỉ gây rắc rối cho anh, không thực sự giận anh.

Có điều không lâu sau khi Thành Trì bị trả thù, anh thực sự cảm thấy khá rắc rối....

"Tôi sẽ nói với cô ấy, cám ơn anh nhé!" Khuynh Thành lại một lần nữa cám ơn, đây không biết đã là lần cám ơn thứ mấy của cô.

Thành Trì khẽ cười: "Tôi đồng ý giúp đỡ em, đây xem như là dịch vụ hậu mãi."

Khuynh Thành bị anh chọc cười tạm quên đi không khí có phần căng thẳng giữa hai người trước đó.

"Cuối tuần em vẫn cần đi tái khám phải không?" Thành Trì bất ngờ hỏi.

Khuynh Thành ngây người: "Vâng, đi cắt chỉ."

Thành Trì "ừ" một tiếng rồi nói tiếp: "Ngủ sớm đi, chúc ngủ ngon."

Khuynh Thành ù ù cạc cạc ngắt điện thoại, cũng không kịp nghĩ ngợi nhiều liền vội vã đi nhắc Dung Tư việc Thành Trì nói.

Dung Tư nghe xong Khuynh Thành nói Chử Ninh Chiêu cũng nhìn thấy cô, sắc mặt lập tức tái mét.

Khuynh Thành vội vàng an ủi, chỉ cần sắp tới cẩn thận một chút sẽ không vấn đề gì.

Thế là mấy ngày sau đó Dung Tư không thể không giao việc của tiệm cà phê cho người khác làm, mình thì phụ trách công việc khác.

Cũng may Chử Duệ đã đi mẫu giáo, cô chỉ cần buổi chiều đi đón con về nhà là được, chỉ cần mấy ngày này không bị Chử Ninh Chiêu phát hiện là mọi chuyện sẽ êm đẹp.

Buổi tối ru Chử Duệ ngủ xong, Dung Tư phát hiện mình mất ngủ, cô liền chạy ra ban công ngồi, hôm nay có trăng, ánh trăng sáng vằng vặc chiếu xuống lan can ban công lấp lánh ánh sáng bạc.

Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời sâu thăm thẳm và vầng trăng xinh đẹp, bần thần ngẩn ngơ.

Chớp mắt cô đã rời xa Chử Ninh Chiêu gần bốn năm, khi đó Thi Nghệ quay về, Chử Ninh Chiêu cũng bỏ mặc cô, gần như không thấy bóng người.

Cô đương nhiên biết rằng đã tới lúc mình phải rời đi, khi đi cô tưởng rằng mình rất nhẹ nhõm.

Vốn dĩ cô có thể ở bên cạnh Chử Ninh Chiêu cũng chỉ là trùng hợp mà thôi.

Dung Tư biết mình mang tâm thái thiêu thân lao vào đống lửa để ở bên cạnh Chử Ninh Chiêu, cô cũng không bao giờ ảo vọng những thứ không thuộc về mình, cô sớm đã biết người thất bại thảm hại sẽ là mình.

Dung Tư chớp chớp mắt, cảm giác chắc mình nhìn qua lâu nên mắt đau rát.

Những kí ức khi ở bên cạnh Chử Ninh Chiêu xa xôi giống như những việc xảy ra ở kiếp trước, những năm qua càng ngày Dung Tư càng ít khi nhớ về nó, đối với cô, Chử Duệ chính là điều quan trọng nhất.

Nhưn hôm nay khi nhìn thấy Chử Ninh chiêu, cho dù chỉ là một bóng lưng thì cũng đủ khiến tinh thần cô bất định, hoảng loạn không thể làm chủ bản thân.

Mấy năm không gặp, người đàn ông đó đã càng ngày càng lợi hại, chỉ một bóng lưa thôi cũng mạnh mẽ khiến người ta sợ hãi.

Dung Tư trong lòng cười nhạo bản thân, đúng là không ra gì, đã mấy năm rồi mà cô vẫn có thể nhận ra Chử Ninh Chiêu chỉ dựa vào một bóng lưng.

Nhưng muốn quên Chử Ninh Chiêu, đó đâu phải là việc dễ dàng gì?

Dung Tư bị tiếng của Chử Duệ làm cho giật mình bừng tỉnh, cô vội vàng về lại phòng, thấy Chử Duệ đang ngồi trên giường, bàn tay nhỏ bé đang dụi mắt, vẻ mặt ngái ngủ.

"Duệ Duệ sao lại dậy rồi?" Dung Tư bước tới ôm lấy con, thơm nhẹ lên gò má phúng phính của cậu nhóc.

Duệ Duệ giơ tay ôm lấy cổ Dung Tư, bàn tay nhỏ bé túm lấy tóc cô.

"Mẹ, con vừa tỉnh dậy thì không thấy mẹ đâu cả." Duệ Duệ mếu máo, vẻ mặt tủi thân, nhìn giống như muốn khóc.

Dung Tư xót con vội vàng dỗ dành: "Mẹ đi toilet một lát, không đi đâu cả."

Đôi mắt xanh biếc của cậu nhóc nhìn Dung Tư chằm chặp: "Mẹ, mẹ đừng rời xa con."

"Mẹ không rời xa con." Dung Tư xoa đầu cậu nhóc, bất giác nghĩ sao cô có thể rời xa con mình chứ, con là duy nhất của cô.

Cùng lúc này, ở đầu bên kia thành phố, trong phòng tổng thống của khách sạn cao cấp.

Chử Ninh Chiêu cởi áo ngoài, nới lỏng cà vạt, để lộ ra làn da bánh mật săn chắc.

Anh đứng trong nhà vệ sinh tháo kính sát tròng ra, đôi mắt đen nhánh lập tức biến thành màu xanh nước biển, thâm thúy và hút hồn.

Chử Ninh Chiêu lấy trong túi áo ra một món đồ, lặng lẽ ngắm nhìn hồi lâu, ánh mắt nhanh chóng biến đổi, thoát qua quá nhiều tâm sự.

Không biết đã qua bao lâu, anh nắm chặt hai tay lại, biểu cảm gương mặt trở nên lạnh lùng vô cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.