Kể Từ Khi Tôi Mắc Bệnh Tâm Thần

Chương 6: 6: Cao Thảo Kinh Niên




Thạch Vũ cũng rất rầu rĩ, rất bất lực, cậu hoàn toàn không biết tại sao hôm nay mình lại xui xẻo tới vậy, liên tiếp mất câu hỏi liền đều là câu trả lời.

Quan trọng hơn cả là giáo sư Thành còn giải thích rất mực thản nhiên: "Chả phải bài thi lần trước bạn đứng hạng nhất sao? Vậy nên bạn trả lời hết tất cả!"

Thạch Vũ đáng thương hoàn toàn không biết rằng mình đã bị giáo sư Thành dùng việc công để báo thù riêng...

Câu hỏi đúng là rất khó, nhưng cũng không phải nằm trong pham vi hoàn toàn không thể trả lời, Thạch Vũ đắn đo một lúc cũng trả lời đúng được một nửa.

"Ngồi xuống đi, sau này trong giờ học đừng mất tập trung." Giáo sư Thành nhẹ nhàng định tội danh cho Thạch Vũ.

Thạch Vũ nuốt miếng, hoàn toàn không biết mình đã đắc tội gì với giáo sư Thành.

Có điều Thành Trì cũng không nói bừa, Thạch Vũ hôm nay liên tục mất tập trung trong giờ học... còn về nguyên nhân mất tập trung, trong lòng Thành Trì chỉ hừ lạnh một tiếng, không cần nói cũng biết.

Cũng may giáo sư Thành tuy gây chút rắc rối với Thạch Vũ nhưng cũng không hề cố ý làm khó cậu ta, rất biết chừng mực.

Khi tan học, Thành Trì vẫn bị các sinh viên vây quay hỏi các câu hỏi, lần này Khuynh Thành biết điều hơn, chậm rãi thu dọn đồ đạc, thực ra là đang đợi anh.

Thạch Vũ không biết nội tình còn hỏi riêng Khuynh Thành: "Bây giờ chị về à? Về nhà hay đi đâu? Chúng ta cùng về nhé?"

Khuynh Thành gượng cười: "Tôi vẫn còn có chút việc, cậu đi trước đi."

Thạch Vũ hơi thất vọng: "Vậy tôi đi trước nhé."

"Ừ, bye bye!" Khuynh Thành vẫy tay, tâm tình không hề thay đổi.

Đợi tới khi Thành Trì giải đáp hết cả câu hỏi của mọi người Khuynh Thành mới bước ra ngoài giảng đường trước anh một bước và đợi anh ở ngoài cửa.

Sau đó thật trùng hợp cô nhìn thấy giáo sư Lục đi công tác trở về.

Lục Kỷ Niên đi công tác hơn một tuần, hôm nay vừa mới về trước lên lớp, vì thế tiết học pháp luật của anh cũng thu hút rất đông sinh viên, hết giờ rất lâu rồi mới có chút thời gian rảnh.

Anh tới đây là để tìm Thành Trì nhưng không ngờ lại gặp được Khuynh Thành.

Lục Kỷ Niên mặc một chiếc áo khoác màu đen, eo hơi gầy, dáng người cao ráo, gương mắt trắng trẻo tuấn mỹ dưới cặp kính râm trông giống như tinh linh trong bóng đêm, hoặc có thể nói là ma cà rồng.

"Khuynh Thành!" Lục Kỷ Niên gỡ kính râm xuống, nheo mắt quan sát cô.

"A, giáo sư Lục, lâu rồi không gặp." Khuynh Thành nghe Thành Trì nói hôm nay Lục Kỷ Niên trở về, vì thế cũng không mấy ngạc nhiên, rất bình tĩnh.

Ánh mắt Lục Kỷ Niên nhìn lướt qua Khuynh Thành vào giảng đường, sau đó liền bật cười ranh mãnh, biết rõ còn hỏi: "Cô đang đợi ai vậy?"

"Tôi..." Khuynh Thành bất ngờ nghĩ tới Lục Kỷ Niên sao biết được cô đang đợi người, nhỡ cô chỉ đứng ngoài này hóng gió thì sao?

Thấy Khuynh Thành do dự, Lục Kỷ Niên liền liếm môi, ánh mắt sắc bén như lưỡi câu: "Tôi hiểu rồi."

Khuynh Thành cạn lời nhìn Lục Kỷ Niên, cô rất muốn hỏi, cô còn không hiểu thì anh hiểu cái gì?

Ánh mắt như tia X của Lục Kỷ Niên lướt nhìn trên khuôn mặt Khuynh Thành, sau đó cười nói: "Khuynh Thành, đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn tôi."

Vì cô không biết đôi mắt đó của cô khi nhìn chằm chặp ai đó sẽ quyến rũ có hồn giống như một đôi mắt nai.

Khuynh Thành vừa định nói gì thì Thành Trì bước ra, anh nhìn thấy Lục Kỷ Niên cũng mặt không cảm xúc, chỉ ném một chiếc chìa khóa cho anh ta: "Đi dẫn Con Trai của cậu về."

"Cậu không làm khó Con Trai của tôi đây chứ?" Lục Kỷ Niên không yên tâm hỏi.

Thành Trì lạnh nhạt đi qua người anh ta: "Yên tâm đi, vẫn chưa mang nó ra hầm canh ăn."

Nói xong câu này anh liền đi thẳng tới bên Khuynh Thành, giơ tay khoác vai cô kéo cô đi.

Khuynh Thành: "..."

Lục Kỷ Niên vừa nhìn theo bóng họ rời đi vừa xoa cằm: "Chà chà, sắp được xem trò hay rồi, cuộc đời mới đẹp làm sao!"

Khuynh Thành bị Thành Trì lôi đi, miệng không ngừng làu bàu: "Anh buông tôi ra."

Thành Trì khẽ cười buông tay ra.

Nhiệt độ trên vai không còn, Khuynh Thành ngược lại còn cảm thấy thiếu tự nhiên, cô nghiêm mặt cố tỏ ra trấn tính.

Thành Trì không về lại phòng làm việc mà đi lấy xe, Khuynh Thành đương nhiên cũng theo anh đi lấy xe, ngồi vào vị trí lái phụ.

Vì thế mới nói, thói quen của con người là một thứ rất đáng sợ.

Sau khi lên xe, Khuynh Thành cho rằng mình có thể nói việc chính với Thành Trì.

Cô liền hỏi thẳng anh: "Việc của Sài Vi Vi có phải là anh giúp tôi không?"

Thành Trì "Ừ" một tiếng.

Khuynh Thành có chút tức giận nhìn anh: "Không phải tôi đã nói rằng tôi có thể giải quyết việc của mình sao? Cũng đâu phải rắc rối gì to tát..."

Thành Trì đạp phanh xe, khi Khuynh Thành còn chưa kịp phản ứng gì thì bất ngờ ép sát về phía cô, nhìn thẳng vào mắt cô hỏi ngược lại: "Không phải rắc rối to tát?"

Khuynh Thành chớp chớp mắt, do dự nói: "Thì là... rắc rối bình thường."

Thành Trì lại bật cười, tiếng cười ập vào tai cô: "Em không thể phủ nhận, những tin đồn đó ảnh hưởng rất lớn tới em."

Khuynh Thành ủ dột thừa nhận: "Đúng vậy, tạm thời tôi chưa có cách nào giải quyết những vấn đề đó, cũng có rất nhiều phiền toái... vì thế, cám ơn anh!"

Cô nhìn vào mắt Thành Trì, giọng nói chân thành: "Tôi rất cám ơn anh đã giúp tôi, chỉ có điều tôi thấy rằng anh không cần phải làm những việc này vì tôi đâu."

"Em đã quên tôi từng nói gì rồi sao? Tôi không muốn nhìn thấy em phải chịu uất ức."

"..." Khuynh Thành cắn môi, cảm khái vô cùng.

Cô đã quen với việc nguy trang bản thân, khiến mình trở nên kiên cường, có thể ứng phó với mọi vấn đề.

Bây giờ bất ngờ có một người chen chân vào cuộc sống của cô, hơn nữa lại còn bá đạo giúp đỡ cô... khiến trái tim vốn phẳng lặng của cô như thể bị ném một viên đá vào làm dấy lên vô số gợn sóng.

Khuynh Thành giống như bị ánh mắt thâm trầm của Thành Trì mê hoặc, cô không nghĩ ngợi nhiều mà hấp tấp buột miệng nói: "Tại sao?"

Tại sao anh lại không muốn thấy cô bị ức hiếp, tại sao lại giúp đỡ cô.

Khuynh Thành chưa bao giờ nóng lòng muốn biết một đáp án như lúc này!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.