Kể Từ Khi Tôi Mắc Bệnh Tâm Thần

Chương 2: 2: Huỳnh Gia Thủ Phủ




Các suy nghĩ kì quái dấy lên trong đầu Khuynh Thành, khiến tâm tư của cô vô cùng hỗn loạn.

Cô không ngừng suy nghĩ, Thành Trì giờ này tới đây làm gì?

Thành Trì bên ngoài thần thái vẫn rất thong dong, anh đứng đó tạo thành một cái bóng rất dài dưới ánh đèn hành lang.

Khuynh Thành hít một hơi thật sau sau đó mới cố trấn tĩnh mở cửa.

Ánh mắt hai người đan xen vào nhau, Khuynh Thành phát hiện mình bây giờ không thể nào bình tĩnh nội tâm được...

Còn giáo sư Thành thì không hề tỏ ra bối rối, đối với anh lúc này đứng ở đây là một việc rất bình thường, thần sắc cũng rất thản nhiên: "Vẫn chưa ngủ sao?"

Khuynh Thành rất muốn nói rằng, chẳng phải đã ngủ rồi còn bị anh đánh thức dậy sao?

Nhưng cuối cùng cô vẫn chỉ nhếch môi gượng cường: "Chưa!"

Sau lưng Thành Trì là ánh đèn màu trắng ở hành lang sau lang, trước người là ánh đèn màu vàng mờ áo hát từ trong nhà Khuynh Thành ra, còn anh thì đứng ở giữa bóng tối, dáng vẻ vô cùng lạnh lùng.

Thành Trì nhìn Khuynh Thành không chớp mắt, trong mắt giống như có một chiếc móc câu, có thể dễ dàng câu được hồn phách người khác.

Khuynh Thành bị anh nhìn tới sởn tóc gáy, giống như có một dòng điện đang len lỏi trong người, cô trở nên lúng túng bất an.

"Anh giờ này tới tìm tôi có việc gì vậy?" Khuynh Thành cố gắng dùng ngữ điệu bình tĩnh để nói ra câu này.

Đôi mắt đen nhánh của Thành Trì chăm chú nhìn Khuynh Thành một hồi lâu sau đó mới bước về phía trước, người ép sát về phía Khuynh Thành, hơi thở của anh ngay lập tức xâm chiếm hết toàn bộ lí trí của cô.

Khoảnh khắc đó Khuynh Thành có cảm giác mình giống như một con mồi không có chỗ lẩn trốn giữa đồng bao la, bị thợ săn khóa chặt, căn bản không thể thoát khỏi nòng súng thợ săn.

Cô vội vàng lùi lại sau, cánh tay bất giác chống vào cửa chống trộm, lưng dựa toàn bộ lên trên mặt cửa mới tìm được cảm giác an toàn.

Ánh mắt Thành Trì nhìn Khuynh Thành lúc này khiến cô cảm nhận được tinh thần chấn động, thậm chí thấy rằng nếu mình không phản khách thì sẽ bị chìm đắm trong ánh mắt của anh.

Trong lúc Khuynh Thành còn đang suy nghĩ vẩn vơ, Thành Trì đã đứng trước mặt cô, người hơi ngả về trước ghé sát gần mặt cô.

Gần tới mức hơi thở của hai người dường như hòa làm một.

Khuynh Thành thậm chí có thể nghe thấy tiếng trái tim mình đang đập thình thịch, tim có thể nhảy ra khỏi lồng ngực bất cứ lúc nào...

"Sao em lại căng thẳng vậy chứ?" Thành Trì bất giác nhếch môi, khẽ cười một tiếng.

Hầu như mọi lúc nụ cười của Thành Trì đều rất lạnh lùng, không có tình cảm, không có nhiệt độ, cho dù anh đang cười nhưng bạn cũng không thể nhìn thấy được nhiệt lượng trong đáy mắt anh.

Điểm này, anh và khuynh Thành rất giống nhau, cả hai người đều có thể ngụy trang rất xuất sắc, chỉ có điều Thành Trì là làm mọi việc theo ý mình, anh hoàn toàn không phải kiêng dè bất cứ điều gì, còn Khuynh Thành thì không.

Khuynh Thành ngoảnh mặt đi: "Không có, anh đừng đứng gần tôi vậy."

"Anh có gì thì nói mau đi." Khuynh Thành lại bổ sung thêm một câu, chỉ sợ Thành Trì không hiểu ý của cô.

Thành Trì bật cười một tiếng, Khuynh Thành có thể nhìn qua cổ để thấy yết hầu của anh đang lăn lên lăn xuống, có nét quyến rũ vô cùng...

"Tôi muốn nói với em rằng..." Nụ cười trên môi Thành Trì vụt tắt, sắc mặt trở nên nghiêm túc: "Có lúc, con người không nên sống quá lí tính."

Khuynh Thành chăm chú: "Là sao?"

"Ngoài cửa nhà hàng món Thái, tôi nghe thấy cuộc trò chuyện của em và hai người kia, gần đây em gặp phải rắc rối." Thành Trì nhìn xoáy vào Khuynh Thành, không cho phép cô có cơ hội nói dối, xé rách lớp ngụy trang của cô.

Đồng tử co lại, Khuynh Thành và Thành Trì bốn mắt nhìn nhau, cô nói: "Đây là việc của tôi, tôi biết phải xử lý thế nào."

"Vậy sao?" Sắc mặt Thành Trì vô cùng khó đoán.

Khuynh Thành không hiểu rốt cuộc anh đang nghĩ gì, nhưng vẫn có thể nghe ra đôi điều từ lời nói của anh.

Lẽ nào anh đang quan tâm cô?

Là sự quan tâm giữa bạn bè với nhau? Hay là vì cô cứu anh một lần nên anh cho rằng anh phải giúp đỡ cô khi cô gặp rắc rối.

Nhưng cho dù thế nào đi nữa, Khuynh Thành cho rằng cảm giác này cũng... không tệ.

"Thành Trì." Khẽ gọi tên anh, trong mắt Khuynh Thành ánh lên ánh sáng kiên định: "Nhiều năm qua, tôi đã từng gặp rất nhiều rắc rối, nhưng cuối cùng tôi đều có thể xử lý được hết, nếu không bây giờ anh đã không thể nhìn thấy tôi đứng trước mặt anh được."

Cô muốn nói với Thành Trì rằng, cô rất ổn, mặc dù chuyện gặp phải rất khó giải quyết nhưng cô không hề sợ hãi.

Thành Trì lặng lẽ nhìn Khuynh Thành, ánh mắt trong veo của cô lấp lánh ánh sáng như pha lê, rực rỡ chói lóa, chói tới mức khóe mắt Thành Trì cũng cảm thấy hơi đau.

Một lát sau anh mới gật đầu, cúi thấp đầu, môi ghé sát bên tai Khuynh Thành.

Giọng anh hơi khàn vang lên bên tai cô: "Từ nay về sau, tôi không muốn nhìn thấy em bị ai ức hiếp nữa."

Khuynh Thành vì hơi ấm bên tai nên nhất thời mất đi năng lực suy nghĩ.

Bất luân là mùi hơi hooc-môn trên người Thành Trì hay là giọng nói khàn khàn gợi cảm của anh đều khiến thần kinh Khuynh Thành bị kéo căng tới mức đau đớn.

Câu nói mập mờ của Thành Trì càng khiến tim cô đập nhanh hơn, có thể nổ tung bất cứ lúc nào.

Khi Khuynh Thành còn đang đắm chìm trong suy nghĩ, Thành Trì đã đứng thẳng dậy, rời khỏi phạm vi xâm lược.

Khóe miệng anh nở nụ cười đầy ẩn ý, ánh mắt quan sát Khuynh Thành khắp lượt rồi cười nói: "Áo ngủ rất đẹp."

Khuynh Thành giống như giật mình bừng tỉnh, cúi đầu nhìn chiếc áo ngủ gấu trúc màu hồng phấn của mình, mặt lập tức ửng đỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.