Kể Từ Khi Tôi Mắc Bệnh Tâm Thần

Chương 1: 1: Hoàng Quốc




Trịnh Nặc mím chặt làn môi quyến rũ, đôi mắt phượng màu hổ phách xuất hiện chút ít nghi hoặc.

"Sài Vi Vi?" Trịnh Nặc như thể đang trầm ngâm suy nghĩ, một lúc sau mới nói: "Ồ, là cô dẫn chương trình đó phải không?"

Thành Trì lắc đầu: "Cậu cũng không biết thì tôi làm sao mà biết được?"

Chỉ có điều vừa rồi khi lái xe, Thành Trì bỗng dưng nhớ ra ở một bữa nhậu nọ,cô gái đi bên cạnh Trịnh Nặc hình như chính là Sài Vi Vi, có điều anh không dám chắc bây giờ Sài Vi Vi có ở bên cạnh Trịnh Nặc nữa hay không.

Bởi người bạn thân này của anh phong lưu bạc tình, anh là người rõ nhất.

"Vậy thì đúng rồi... có điều lâu lắm rồi không gọi cô ta tới, nghe nói gần đây cô ta có người mới rồi, ai mà biết được." Trịnh Nặc nhún vai chả mấy quan tâm.

"Có điều sao đột nhiên cậu lại hỏi tới cô ta, có hứng thú với cô ta sao?" Trịnh Nặc hiếu kì nhìn Thành Trì: "Cậu thích kiểu con gái đó từ khi nào vậy?"

Khóe miệng Thành Trì mỉm cười lạnh lùng: "Cậu nghĩ có khả năng không?"

"Cũng đúng." Trịnh Nặc xòe tay, "dù sao thì những cô gái chỉ cần dáng người chuẩn lại xinh đẹp mà tôi đều thích, cậu thì khác."

Trịnh Nặc khét tiếng đa tình, sát thủ phụ nữ điển hình, chỉ cần là người con gái mà anh ta ưng ý, muốn quyến rũ, không cô nào có thể thoát.

Có điều anh ta trước giờ luôn nhấn mạnh hai bên tình nguyện, không ép buộc ai bao giờ, cũng quen coi phụ nữ là vật xinh đẹp dùng để thưởng thức.

Trịnh Nặc có một câu nói nổi tiếng, đời này anh ta yêu nhất xì gà, phụ nữ đối với anh ta mà nói cũng giống như hương vị của xì gà, đê mê nhưng khó nắm bắt.

Tuy nhiên cho tới giờ anh ta vẫn chưa gặp được người phụ nữ nào khiến anh ta khó nắm bắt...

"Xem ra tôi phải đích thân đi tìm cô ta rồi." Ánh đèn mờ ảo chiếu rọi xung quanh, vừa hay chiếu lên người Thành Trì, nửa khuôn mặt anh ẩn trong bóng tối, che giấu đi mọi tâm tư, vô cùng thần bí khó đoán.

"Rốt cuộc cậu tìm cô ta có việc gì?"

Thành Trì khẽ nhếch môi, lạnh lùng vô tình: "Không làm gì cả, nói với cô ta rằng đừng nên gây sự với người cô ta không nên đắc tội mà thôi."

Trịnh Nặc khẽ nheo đôi mắt phượng, trêu chọc: "Sao tôi cảm thấy câu nói này có rất nhiều ý nghĩa? Ai là người cô ta không nên đắc tội? Còn nữa, lần trước cậu tìm tôi lấy rượu, lại còn đưa tới bên Sùng Văn, cậu hết việc làm rồi sao mà chạy qua đó?"

"Gần đây cậu nói hơi nhiều đấy, nhịn hỏng người rồi sao?" Thành Trì cười mỉa một tiếng, "nếu đã không phải người của cậu thì tôi đi trước đây."

"Hi! Đợi đã! Tôi chỉ lâu rồi không gặp mà thôi, nhưng nói không chừng cô ta vẫn là người của tôi đấy! Chỉ là không chịu được cô đơn mà thôi..." Trịnh Nặc và Sài Vi Vi chẳng qua cũng chỉ là lấy những gì mình cần mà thôi, Sài Vi Vi ở bên cạnh anh một thời gian nhưng cũng không lâu, Trịnh Nặc sau khi cảm thấy cô ta hết mới lạ thì không còn liên lạc nữa.

Anh cũng không nói với Thành Trì rằng Sài Vi Vi bám lấy anh vài ngày, cuối cùng bị anh dùng mấy hợp đồng quảng cáo để xua đuổi.

"Hơn nữa cô ta còn cần tới cậu phải đích thân đi tìm sao?" Trịnh Nặc phì cười, "Có việc gì tôi nói luôn giúp cậu là được."

Thành Trì không phản đối, gập ngón tay gõ nhẹ lên quầy bar mấy tiếng, sau một lát suy nghĩ liền lên tiếng: "Nói với Sài Vi VI rằng, tránh xa Khuynh Thành một chút, đừng gây sự với cô ấy."

Động tác tìm số trong danh bạ điện thoại của Trịnh Nặc sững lại, sau đó vẻ mặt kinh ngạc, không dám tin nhìn Thành Trì: "Khuynh Thành?"

Thành Trì bĩnh tĩnh ngồi đó, thản nhiên nói: "Ừ!"

"Trời ơi, tôi không nghe nhầm chứ? Lần trước gã Lục Kỷ Niên nói với tôi tôi còn không tin... Sao hai người lại dây dưa với nhau vậy?"

Thành Trì nhướng mày: "Hãy chú ý lời ăn tiếng nói."

"Không phải hai người đã li hôn rồi sao? Hơn nữa cậu và cô ta cũng chỉ là hôn nhân hợp đồng, bây giờ sao vậy?"

Thành Trì liền nói việc Khuynh Thành giúp anh chắn một dao cho anh ta nghe.

Trịnh Nặc hít một hơi thật sâu, giọng điệu vô cùng đố kỵ: "Sức quyến rũ của cậu lại lớn tới mức cô ấy có thể chắn một dao giúp cậu? Sao phụ nữ đều có thể sống chết vì cậu thế nhỉ?"

Ánh mắt Thành Trì thoáng vẻ đắc ý, khẽ cười: "Đừng nhiều lời, gọi điện thoại đi."

Trịnh Nặc tạm thời kìm nén lòng đố kỵ, gọi vào số điện thoại của Sài Vi Vi.

"Trịnh Nặc? Anh lại nhớ em rồi phải không? Em đã nói anh..." Đầu bên kia, Sài Vi Vi vô cùng kích động.

Có điều cô ta còn chưa kịp vui mừng được bao lâu thì liền bị Trịnh Nặc hắt cho một gáo nước lạnh.

"Tôi gọi điện là để nói với cô một tiếng, cô hãy biết điều một chút, đừng đi gây sự với Khuynh Thành, hãy xin lỗi cô ấy đi." Trịnh Nặc đổi giọng, không giống như đang đùa giỡn mà nghiêm túc hơn nhiều: "Nếu không... tôi cũng không bảo vệ được cô đâu."

Đây cũng chính là lời cảnh cáo cuối cùng của anh đối với người tình quá thời.

Trình Nặc không hề nhiều lời, Sài Vi Vi chỉ cần không phải kẻ ngốc thì nên hiểu, từ giờ phút này, Khuynh Thành đã không còn là người cô ta có thể đắc tội được.

Và Sài Vi Vi sau khi ngắt điện thoại, sắc mặt dần trở nên tái mét. Cô ta cắn rằng lầm bầm tên Khuynh Thành, lồng ngực nhấp nhô, cuối cùng liền ném điện thoại đi.

Giải quyết xong việc này Thành Trì liền vỗ vai Trịnh Nặc: "Tôi đi trước đây, lần sau gặp lại."

Trịnh Nặc vẫy vẫy tay: "Cậu yên tâm đi, tôi nhất định sẽ đi hỏi Lục Kỷ Niên xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì..."

Thành Trì trên thực tế không hề uống rượu, sau khi rời khỏi Phong Sào anh cũng không về nhà ngay.

Khuynh Thành đã thay áo ngủ nằm trên giường lên mạng, bất ngờ nghe thấy tiếng chuông cửa.

Ai tới tìm cô vào giờ này?

Khuynh Thành băn khoăn bước ra cửa, nhìn qua lỗ mắt mèo thì thấy Thành Trì đứng bên ngoài, cô không khỏi sửng sốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.