Kẻ Trở Về Đô Thị

Chương 33




Vài tên thị vệ từ bên ngoài mang tới chiếc cáng, nằm trên cáng cứu thương là một nam tử bị thương nghiêm trọng. Khí tức của y dường như đã sắp đoạn tuyệt, nhưng khi nhìn thấy Trương Doãn thì trong ánh mắt y lại phụt ra một loại thù hận chói mắt, nhìn chằm chằm Trương Doãn.

Nam tử bị thương xuất hiện, khiến Trương Doãn bị dọa đến hồn bay phách lạc, người này không phải đã bị mình hạ lệnh diệt khẩu sao? Làm sao lại còn sống?

Gã chậm rãi quay đầu lại nhìn thoáng qua Lưu Cảnh, chỉ thấy hắn liếc xéo y, trong ánh mắt tràn đầy trào phúng. Trương Doãn bỗng dưng hiểu, mình bị Lưu Cảnh cho một đao trí mạng rồi!

- Cháu... cháu…

Sắc mặt Trương Doãn trắng bệch, môi run rẩy, một câu đều nói không nên lời. Gã biết mình đã bại lộ, một loại tuyệt vọng từ đáy lòng trào ra chiếm lấy thể xác và tinh thần của gã. Nhân vật mấu chốt này xuất hiện, giống hệt sấm sét giữa trời quang.

Cả người gã run rẩy càng ngày càng lợi hại, run rẩy từ đùi vào đến trong ngực, lại run rẩy đến não cốt. Tiếp theo, tựa như một gốc cây bị gió to thổi bay, lung la lung lay, gã lập tức ny quỵ xuống đất, xương cốt toàn thân rung động.

- Ngươi bây giờ còn muốn tiếp tục nhận định không hề vu oan hãm hại sao?

Giọng điệu Lưu Biểu trở nên cực kỳ lãnh đạm, trong ánh mắt có một loại căm ghét không che dấu được. Một kẻ miệng nói dối, lòng mang đê tiện, ngay cả mình cũng dám lừa gạt, người như vậy, không ngờ quản lý hai vạn thuỷ quân, nếu y gặp thời cơ, y có thể phủ định mình tự lập làm chủ hay không?

Trương Doãn cả kinh hoang mang lo sợ, y bỗng nhiên quát to lên:

- Cậu, đây là Thái Mạo xúi giục cháu, hết thảy đều là lão chủ mưu, mọi chuyện cần thiết đều là lão bày ra. Là lão nhìn trúng tiền tài Đào gia, cháu là bị lão lừa bịp!

Lúc này, ngay cả Lưu Cảnh cũng nhịn không được nữa mà thở dài, nếu Trương Doãn không đề cập tới Thái Mạo, có lẽ y còn có một tuyến hy vọng, nhưng kéo Thái Mạo đến, y thật sự xong đời rồi. Lưu Cảnh âm thầm lắc đầu, thật là kẻ ngu xuẩn!

Lưu Biểu nhìn chăm chú vào Trương Doãn. Cuối cùng ông thở dài một tiếng, thật sự là uổng phí mình nhiều năm đối bồi dưỡng y, nhưng lại ra một gốc cây xấu xí oai dưa như thế, ông phân phó thị vệ bên cạnh:

- mang y đi, tạm thời nhốt lại!

Vài tên thị vệ tiến lên đem Trương Doãn bắt lại, Trương Doãn gấp đến độ thanh âm cũng thay đổi, khóc nức nở cầu xin:

- Cậu, tha cho cháu đi! Cháu sẽ không dám nữa, cũng không dám nữa!

– Ta lần trước đã từng nói, nếu như ngươi có lần sau, ta tuyệt đối không tha thứ. Ngươi cho là ta là nói đùa sao?

Luru Biểu cười lạnh một tiếng, vung tay lên: – Dẫn đi!

Vài tên thị vệ tiến lên kéo Trương Doãn xuống, xa xa nghe thấy Trương Doãn hô to:

- Cậu, nề mặt mẫu thân, tha cho cháu đi!

Cáng cũng nâng đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại có hai người Lưu Biểu và Lưu Cảnh. Lưu Biểu mệt mỏi ngồi xuống, đã thật lâu rồi ông không thấy thể xác và tinh thần tiều tụy như hôm nay.

Sau một lúc lâu, ông nhìn thoáng qua Lưu Cảnh, tự giễu cười nói:

- Cảnh nhi, có phải cháu cảm thấy bá phụ rất đáng thương, đến cháu ngoại của mình cũng phản bội mình hay không?

Lưu Cảnh lắc đầu, đáp:

- Còn chưa phải phản bội, chỉ có thể nói là lừa gạt, có lẽ Trương Doãn nhận thức là lừa dối này không quan trọng.

- Đúng vậy! Có lẽ y cho rằng không là đại sự gì, vậy còn cháu?

Lưu Biểu nhìn chăm chú vào hắn, ánh mắt sắc bén phảng phất muốn nhìn thấu nội tâm của Lưu Cảnh, bảo:

- Cháu cảm thấy ta là chuyện bé xé ra to sao?

Lưu Cảnh vẫn lắc đầu, trả lời:

- Sự việc vốn không lớn, nhưng Trương Doãn lại khiến nó biến to ra.

Lưu Biểu mở to hai mắt nhìn, nhìn chằm chằm Lưu Cảnh, không tin Lưu Cảnh nhìn thấu chân tướng, nhưng hắn nói những lời này, rõ ràng chính là một người biết chuyện. Qua một hồi lâu, trên mặt của Lưu Biểu mới lộ ra ý cười vui mừng, bảo:

- Cảnh nhi, cháu luôn khiến ta giật mình!

Trầm ngâm một chút. Lưu Biểu lại hỏi hắn:

- Vậy cháu cảm thấy nên xử trí Trương Doãn như thế nào?

- Cháu họ không dám vọng ngôn!

Lưu Biểu khoát tay, bảo:

- Cháu cứ việc nói, ta muốn nghe ý kiến của cháu.

- Cháu họ cảm thấy.....

Lưu Cảnh thoáng trầm ngâm nói:

- Cho dù bá phụ về sau còn muốn dùng y, nhưng ít ra lúc này cũng phải khiến Thái gia cảm thấy đau nhức.



Vào lúc ban đêm, Lưu Biểu hạ lệnh bỏ đi tất cả chức vụ của Trương Doãn ở trong quân, cách chức làm huyện úy Di Lăng; đồng thời các chức Đốc Tào Du Chước Sở Tướng Trung vì có tham dự hãm hại Đào gia giao, bắt lấy tra hỏi, truy y tội lạm dụng chức quyền (đương nhiên buổi tối, Tưởng Trung liền ở trong ngục tự nhiên treo cổ tự tử mà chết).

Sau đó, Lưu Biểu lại bổ nhiệm Văn Sính kiêm nhiệm Giáo Úy thuỷ quân, cũng giao trách nhiệm thuỷ quân phóng thích mọi người Đào gia.

Quyết định này khiến tất cả mọi người đều cảm thấy khiếp sợ, một vụ án vận chuyển tư binh khí thế rầm rầm rộ rộ nhưng lại ở trong vòng một ngày lại phát sinh nghịch chuyển, cuối cùng cũng là Trương Doãn ngã lớn.

Quan trường Kinh Châu khen ngợi Lưu Biểu thiết diện vô tư, đối với cháu ngoại trai mình cũng không lưu tình chút nào, vô hình trung khiến thanh danh uy vọng Lưu Biểu đề cao hết sức. Nhưng có rất ít người trong lòng hiểu được, Trương Doãn bị giáng chức, cũng là đả kích thế lực của Thái gla.

Trong phòng hãng buôn Đào thị, Đào Lợi được phóng thích trở về nằm ở đệm mểm trên giường. Lão không bị khổ hình, tuy nhiên binh lính thuỷ quân dùng dây thừng thô buộc chặt, vẫn là khiến cho kinh mạch lão bị thương, cả người đau đớn.

Lúc này, trong lòng Đào Lợi chỉ có cảm kích với Lưu Cảnh, nếu như không có hắn bảo vệ cháu gái mình, không có hắn ngăn cơn sóng dữ, nghịch chuyển cục diện, thì Đào gia không biết sẽ gặp kết quả bi thảm như thế nào nữa?

Nguyên tưởng rằng Đào gia không ngừng vận chuyển lợi ích cho Lưu Biểu, có thể trở thành khách quý của Lưu Biểu, nhưng ở trước mặt cường quyền, Đào gia có vẻ là yếu đuối vô lực như thế. Đây là vận mệnh thương nhân, cho dù giàu ngang một nước, cũng khó tránh khỏi bị quyền lực nghiền ép. Cho nên năm đó sau khi Lã Bất Vi giàu ngang một nước, mới dứt khoát đi lên cướp lấy con đường quyền lực.

Trong lòng Đào Lợi thở dài, sau khi trở về, lão cùng với huynh trưởng nghiên cứu thảo luận một chút việc này quan hệ đến vấn đề vận mệnh tiền đồ Đào gia.



- Nhị đông chủ, họ đến rồi!

Ngoài cửa truyền đến tiếng bẩm báo của người hầu.

Ngay sau đó có những tiếng bước chân chạy vội, nữ nhi bảo bối Đào gia Đào Trạm chạy vào phòng, gọi:

- Nhị thúc!

Nàng vui mừng bất ngờ kêu to, trong ánh mắt xinh đẹp tràn đầy vui sướng gặp lại người thân, còn một chút nước măt trong suốt.

- Nhị thúc, thúc có sao không?

Đào Trạm lôi kéo tay thúc phụ đánh giá:

- Thúc không bị thương chứ!?

Đào Lợi thương yêu nhất là đứa cháu gái bảo bối này, lão vỗ vỗ tay của cháu gái, cười nói:

- Không có việc gì, chỉ là bị dây thừng buộc chặt, cả người đau đớn, nghỉ ngơi hai ngày thì tốt rồi!

Lúc này, lão lại thấy được Lưu Cảnh xuất hiện ở cửa, trong ánh mắt Đào Lợi tuôn ra đầy lòng cảm kích, cố giãy dụa đứng dậy, bảo:

- Cửu nương, mau đỡ ta ngồi dậy!

Lưu Cảnh có chút giật mình, Đào Lợi này là là lần đầu tiên hắn gặp, nhưng mình đã từng gặp lão. Hắn nhìn thoáng qua Đào Trạm, Đào Trạm cũng đang len lén nhìn hắn, trong ánh mắt mang theo một tia nghịch ngợm và ý cười giảo hoạt.

Lúc lần đầu tiên nhìn thấy Đào Trạm, nàng hóa trang thành một người nam tử trung niên, dung mạo chính là Đào Lợi này, quả thực rất giống. Khó trách mình vừa vào cửa liền cảm thấy quen như vậy.

- Cảnh công tử!

Đào Lợi đã ngồi dậy.

Lưu Cảnh vội vàng tiến lên quỳ xuống, cung kính đi cúi đầu làm lễ:

- Vãn bối Lưu Cảnh bái kiến tiền bối!

Đào Trạm thấy hắn dùng lễ vãn bối bái mình là Nhị thúc, nể mặt mũi cho mình, trong lòng Vui mừng, trên mặt không khỏi tươi cười rạng rỡ.

Đào Lợi liền xua tay ngay, nói:

- Cảnh công tử không cần đa lễ, mời ngồi!

Lão lại chỉ bảo nha hoàn: - Mau dâng trà cho Cảnh công tử!

Lưu Cảnh ngồi xuống mặt bên, đây là vị trí của khách, Đào Trạm lại ngồi ở bên cạnh thúc phụ, cười dài nhìn hắn. Nàng muốn xem Lưu Cảnh ở trước mặt thúc phụ mình là biểu hiện như thế nào.

Đào Lợi thở dài, vô cùng cảm kích nói Với Lưu Cảnh:

- Lần này Đào gia gặp nạn, toàn bộ dựa vào công tử không chối từ lao khổ bôn ba, thay Đào gia giải oan, cuối cùng khiến Đào gia chúng ta thoát khỏi đại nạn, đại ân của công tử. Đào Lợi khắc trong tâm, Đào gia cũng sẽ một mực nhớ kỹ!

Lưu Cảnh vội vàng hạ thấp người cười nói:

- Tiền bối quá khen, cháu cùng nhị công tử, còn có cửu nương đều là giao tình rất thân. Lần này Đào gia bị hãm hại, bất kể theo đại nghĩa, hay là theo bằng hữu kết giao, Lưu Cảnh đều không thể chối từ, tiền bối không cần để ở trong long, đây chỉ là cháu tiện tay mà thôi!

Nói xong, Lưu Cảnh trộm trộm nhìn thoáng qua Đào Trạm, hắn lần đầu tiên dùng Cửu nương xưng hô thế này, không biết vẻ mặt nàng thế nào. Không ngờ Đào Trạm cũng đang len lén xem hắn, ánh mắt hai người vừa chạm vào nhau, Đào Trạm lập tức xấu hổ đỏ mặt, vội vàng nghiêng đầu đi, nhưng trong lòng dâng lên một cảm giác ngọt ngào, hắn rốt cục đồng ý gọi mình là Cửu nương rồi.

Tuy nhiên trong lòng nàng cũng âm thầm buồn cười, không ngờ Lưu Cảnh cũng nhắc đến huynh trưởng Đào Chính, hơn nữa nói ở trước mặt mình, giống như hắn và huynh trưởng có giao tình rất sâu. Tên đến chết vẫn xem sĩ diện này, không thể nói rõ là vì mình sao?

Một trận phong ba đã bình ổn, Đào gia mắt thấy lật thuyền vào trong dòng nước chảy xiết may mắn thoát khỏi. Lưu Cảnh có đại ân với Đàọ gia, khiến cảm tình của Đào Trạm đối với hắn tăng nhiều, trong lòng đối với hắn tràn đầy cảm kích, nhưng Đào Trạm lại không dám nhìn hắn, đầu quay qua một bên.

Đào Lợi cười ha hả, nói:

- Công tử tiện tay mà thôi nhưng lại khiên đường đường Giáo Uy thuỷ quân bị lật đổ rồi, thật làm cho người không thể tưởng tượng nha!

Trong lòng Lưu Cảnh cũng bị ánh mắt nhìn thấu của Đào Trạm mà trở nên khẩn trương, hắn hơi cười xấu hổ nói:

- Kỳ thật miễn đi chức Giáo Ủy của Trương Doãn là có nguyên nhân khác, còn kẻ xui xẻo chân chính của vụ án tử là Đốc tào Du Chước Sở Tưởng Trung.

- Ta nghĩ cũng thế, Châu Mục làm sao có thể bởi vì Đào gia nho nhỏ liền miễn đi chức Giáo Ủy của cháu ngoại trai, phương diện này tất có mặt nguyên do khác.

Hai người lại rảnh rỗi nói phiếm vài câu, Đào Trạm nhẹ nhàng kéo vạt áo thúc phụ ra một chút, thấp giọng nhắc nhở:

- Nhị thúc, việc kia...

Đào Lợi cười tùm tim nói:

- Ai! Đứa nhỏ này, ta làm sao lại quên đây?

Lão lại nói Với Lưu Cảnh:

- Qua nửa tháng nữa là lão gia chủ Đào thị, chính là ông nội Cửu nương tròn bảy mươi tuổi, ta chính thức mời ngươi đi Sài Tang, làm quý khách Đào gia. Thế nào, Cảnh công tử có thể cho Đào gia mặt mũi này không?

Trong lòng Lưu Cảnh có chút khó xử, hắn đang luyện tập cưỡi ngựa bắn cung, không biết Hoàng Trung có cho mình nghỉ không. Vừa liếc nhìn Đào Trạm, thấy đôi mắt chờ mong của nàng đang nhìn mình, trong lòng nóng lên, hắn liền không chút do dự đáp ứng:

- Được! Cháu nhất định sẽ đi!

Trong bóng đêm. Lưu Cảnh ở cửa hãng buôn cáo biệt với Đào Trạm. Ngay tại đêm qua, bọn họ cũng ở nơi đây cáo biệt. Hai người lại mang theo ngờ vực vô căn cứ và không hài lòng chia tay, gần cách một ngày, tâm cảnh của bọn họ liền thay đổi, trở nên tình ý kéo dài, lưu luyến không rời.

- Cảnh công tư, tối hôm qua không phải ngươi nói mời ta ăn cơm sao? Chẳng lẽ ngươi muốn trốn nợ hay sao?

Đào Trạm chắp tay sau lưng, nhẹ nhàng cười nói.

Lưu Cảnh gãi đầu, nói:

- Ta sợ cô không đáp ứng giống như tối hôm qua, cho nên không dám mở miệng.

Đào Trạm nhẹ nhàng nhướng đôi mi thanh tú lên, trong đôi mắt đẹp lại dâng lên ý cười giáo hoạt:

– Ta nói không được sao? Ta chỉ nói là lần sau, đương nhiên, nếu Cảnh công tử không có thành ý, vậy ta cũng không miễn cưỡng.

- Vậy được rồi! Giữa trưa ngày kia đi, ta ở Vọng Giang lâu mời cô uống rượu, đến lúc đó ta tới đón cô.

Đào Trạm hé miệng cười, đáp:

- Theo lý ta hẳn là nên kiêu ngạo một chút, tuy nhiên nữ thương nhân luôn đặt chữ lợi lên trước, khó khi được Cảnh công tử đồng ý mời, ta có thể nào không nể tình. Vậy một lời đã định nha.

Lưu Cảnh thấy nàng ngay thăng, trong lòng cũng rất thích, liền chắp tay cười nói:

- Vậy xin cáo từ, đêm nay nghỉ ngơi thật tốt.

Lưu Cảnh trở mình lên ngựa, quay đầu ngựa lại định đi. Đào Trạm lại gọi hắn lại, bảo:

- Cảnh công tử, ngươi bảo hôm nay còn có chuyện trọng yếu gì chưa làm, muốn ta nhắc nhở ngươi là gì không?

Lưu Cảnh ngẩn ra, mình còn có chuyện gì chưa làm? Hắn bỗng nhiên vỗ trán thật mạnh, thốt lên:

- Hỏng bét, ta còn có một trăm mũi tên chưa bắăn..... Trời ạ! Một trăm tiễn.

– Ta phải đi rồi!

Hắn quay đầu ngựạ lại chạy về hướng quân doanh, từ xa nghe hắn hô to:

- Cảm ơn cô đã nhắc nhở!

Đào Trạm che miệng khanh khách cười không ngừng, lẩm bẩm:

- Thật là một người thú vị. tối om thế này rồi còn chạy đi bắn tên!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.