Kẻ Trở Về Đô Thị

Chương 19




Từ đầu tháng giêng đến nay, Thái phu nhân đã có hơn ba tháng không gặp Lưu Cảnh rồi, quỹ đạo cuộc sống của Lưu Cảnh cùng bà ta không có bất kỳ giao thiệp nào, thậm chí đến Tương Dương cực nhỏ, Thái phu nhân cũng dần dần lãng quên Lưu Cảnh.

Nhưng có chút ký ức vĩnh viễn không thể quên, chỉ là tạm thời bị quên đi. Ngay tại thời khắc lơ đãng một chút, liêền giông hệt gió thôi mở trí nhớ bị che giấu từ đất cát, chuyện xưa lại đột nhiên xuất hiện trước mắt.

Lúc này, Thái phu nhân bỗng dưng nhớ tới việc bà ta mất đi đứa con, gai độc giấu ở đáy lòng lại đâm đau nhói.

- Ngươi tới đây làm gì?

Thái phu nhân lạnh lùng nhìn hắn.

Lưu Cảnh sớm đã quen với thù hận của Thái phu nhân, không để ở trong lòng nữa, quan trọng hơn là một trận chiến ởTân Dã khiến cho hắn trải qua sinh ly từ biệt, làm cho rất nhiều chuyện đều phai nhạt. Mấy tháng trước Thái phu nhân còn khiến hắn phiền lòng, bây giờ đối với tâm tình của hắn đã không ảnh hưởng chút nào nữa.

Lưu Cảnh thi lễ, thản nhiên hồi đáp:

- Hồi bẩm phu nhân, bá phụ có chuyện tìm tôi!

- Hừ! Nghe nói ngươi thắng quan, ở Phàn Thành tác oai tác quái, không để ai vào mắt!

Thái phu nhân không biết việc Lưu Cảnh tham chiến, bà ta nói thăng quan, vẫn là chuyện ba tháng trước Lưu Cảnh từ Đốc Tào Du Chước Sở thắng làm Quân hầu. Đây cũng là do Lưu Biểu cố ý không nhắc tới Lưu Cảnh ở trước mặt bà.

- Phu nhân nói quá lời, tôi chỉ là một quân hầu nho nhỏ, nào dám ở Phàn Thành tác oai tác quái. Không biết phu nhân biết được tin tức này từ đâu?

- Là có người nói cho ta biết. Lưu Cảnh, ta khuyên ngươi tự biết mình, đừng tưởng rằng mình là cháu Châu Mục là muốn làm gì thì làm. Nói cho ngươi biết, nhất cử nhất động của ngươi, ta đều rành mạch, Châu Mục cũng giống ta đều biết rõ ràng đấy!

Thái phu nhân cười lạnh, bà rất muốn sau đó giáo huấn Lưu Cảnh này để hả mối hận trong lòng mình, nhưng nhất thời lại tìm không được lý do gì. Dáng người Lưu Cảnh cao lớn đứng ở trước mắt bà ta, cho bà ta một cảm giác áp bách vô hình, khiến bà ta đứng không nổi.

Thái phu nhân hung hăng trừng mắt nhìn Lưu Cảnh, theo một đám nha hoàn vây quanh, đi vào phía trong viện.

Lưu Cảnh nhìn bà ta đi xa, cười cười, xoay người hiên ngang đi ra.



Ra khỏi Lưu phủ, Lưu Cảnh từ trong chuồng ngựa dẫn chiến mã ra, trở mình lên ngựa, thúc ngựa chạy về hướng bắc thành.

Không bao lâu, Lưu Cảnh vào bắc môn Ủng thành, đúng lúc này, đối mặt xuất hiện một đám người ngựa đang chuyện trò vui vẻ, tiếng cười như chuông bạc mơ hồ từ gió truyền đến.

Dần dần, đoàn người đến gần, là một đám con cháu quan lại ra vùng ngoại ô thanh minh, hai người cầm đầu là Lưu Tông và Thái Thiếu Dư.

Lưu Tông đầu đội kim quan, mặc áo gấm bào trắng, eo thắt đai ngọc, cưỡi trên tuấn mã, mặt mày hớn hở, toát lên vẻ ngọc thụ lâm phong tự nhiên.

Mà bên cạnh y là Thái Thiếu Dư cưỡi một con ngựa Yên Chi, mặc váy dài xanh nhạt, khoác bộ áo choàng đỏ thâm, trên mặt tô son phẩn nhẹ, chải đầu tam hoàn kế, trên cài một cây trâm nạm vàng ngọc phi thúy. Bởi vì hưng phấn, trên mặt mày nàng ta hồng hào, trong mắt toát ra ý cười không kìm chế được.

Nàng xoay chuyển ánh mắt, lại nhìn thấy Lưu Cảnh, ý cười trong mắt biến mất, biểu hiện trên mặt biến thành có chút không được tự nhiên.

Nàng ta cũng gần ba tháng không nhìn thấy Lưu Cảnh, nghe phụ thân tỏ thái độ rõ ràng, hôn sự của nàng ta và Lưu Cảnh đã thất bại, theo lý nàng ta hẳn là cao hứng mới đúng.

Cũng không biết vì sao, trong nội tâm nàng ta lại có chút mất mát, hơn nữa thấy Lưu Cảnh ở bên Đào Trạm, vẻ đẹp mỹ lệ Đào Trạm lại khiến trong lòng của nàng có cảm giác ghen ghét không nói ra được.

Đến nàng cũng không hiểu tâm tư của bản thân mình, nàng ta đương nhiên không cho là mình thích Lưu Cảnh. Người nàng ta thích là Lưu Tông, thích y khéo hiêu lòng người, thích y nịnh hót mình, ở bên y, nàng ta có thể cười thỏa thích.

Nhưng Lưu Cảnh này để lại cho của nàng ta ấn tượng hung ác dũng mãnh, không thể nào quên được hắn cầm lấy cánh tay mình, coi mình giống con gà con ném ra giữa nội viện. Đó là sự nhục nhã mà nàng ta từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ gặp phải.

Điều này khiến nàng ta khắc cốt ghi tâm, khó có thể tiêu tan. Trong lòng tràn đầy căm hận đối với Lưu Cảnh, nhưng khi Lưu Cảnh trở thành người lạ, không có quan hệ gì với nhau nữa thì nàng ta lại cảm giác như mình mất đi cái gì đó?

Tựa như một thứ đồ vốn nên thuộc về nàng ta, đột nhiên mất đi, cho dù mình không thích, nhưng lại có một loại mất mát.

Vẻ ửng đỏ trên mặt Thái Thiếu Dư chưa tan, còn mang theo một loại hưng phấn, nhưng ngoài vài chục bước là ánh mắt bình thản Lưu Cảnh, khiến trong lòng có chút bối rối, nàng ta cúi đầu, không dám đối diện ánh mắt hắn.

Nhưng Lưu Cảnh căn bản vốn không hề nhìn, căn bản không nhìn thấy sự hiện hữu của nàng ta. Hắn sớm ném thiếu nữ phiển lòng này sau đầu rồi.

Hắn hướng sang Lưu Tông chắp chắp tay cười nói:

- Tông huynh, đã lâu không gặp!

Hơn mười con cháu quan lại phía sau phần lớn mười sáu mười bảy tuổi, quần áo người nào người nấy đều rạng rỡ, trên mặt đều có toát lên cảm giác ưu việt khó ai sánh bằng. Những người này, ngoại trừ một gã con cháu Thái gia Thái Hoành mà Lưu Cảnh từng gặp, những người trẻ tuổi còn lại hắn không quen một ai.

Mười mấy người đều dừng ngựa lại, liếc xéo Lưu Cảnh, trong ánh mắt ít nhiều đều có một loại khinh thường. Bọn họ đương nhiên cũng không biết chuyện đã xảy ra gần đây với Lưu Cảnh, ấn tượng đối với hắn còn dừng lại ở ba tháng trước. Trong mắt họ, Lưu Cảnh đổi đi nơi khác hẳn không phải là chuyện tốt.

Từ chuyện Đốc Tào Du Chước Sở biến thành người giữ cửa Phàn Thành, phố phường Tương Dương đều cho rằng đây là kết quả sau khi Lưu Cảnh đắc tội Trương Doãn.

Một người vừa mới tới Tương Dương mấy tháng, liền dám gây sóng gió, cùng Giáo Úy thuỷ quân tranh đấu, loại người không biết trời cao đất rộng này, thật dễ dàng bị người khác căm ghét.

Mặc dù Lưu Cảnh là cháu Châu Mục, trong mắt dân chúng bình thường có thể là khó lường, nhưng trong mắt con cháu quan lại này thì có là gì?

Đương nhiên, còn có một nguyên nhân quan trọng hơn, là sự ghen tị của những người cùng cùng lứa tuổi. Quan trường Kinh Châu chính là do con cháu quan lại tạo thành, con cháu quan lại trẻ tuổi dựa vào bóng cha, người nào cũng đều coi mình là quan lớn tương lai của Kinh Châu, họ thậm chí còn có tính bài xích người ngoài hơn nhiều so với bậc cha chú của mình.

Nhưng Lưu Cảnh là ngoại tộc ở Kinh Châu nhưng lại làm dấy lên từng đợt sóng, đã có ảnh hưởng lớn ở trong quan trường Kinh Châu, nhận được không ít lời khen ngợi, càng làm cho nhiều người ghen tị và trào phúng.

Khi Lưu Cảnh bị miễn đi chức Đốc Tào Du Chước Sở, đổi thành Quân hầu trấn thủ Phàn Thành, việc này lập tức biến thành biến thành biếm truất và cũng là câu chuyện cười trong quan trường Kinh Châu.

Lưu Tông ít nhiều biết một chút về việc Lưu Cảnh tham chiến, nhưng y cũng sẽ không nói bất kì chuyện gì, như thế càng lộ rõ sự bất lực của Lưu Tông y. Y tức thì giả tạo cười ha hả nói:

- Rất khó ở Tương Dương gặp Cảnh đệ! Cảnh đệ đi đâu vậy?

- Có chút công vụ.

Lưu Cảnh thản nhiên cười, lập tức chắp chắp tay, nói:

- Phàn Thành còn có việc, đệ cáo từ trước.

- Cảnh đệ bề bộn nhiều việc, vậy thì mời đi!

Lưu Cảnh cũng không để ý tới Thái Thiếu Dư và một đám quan lại con cháu phía sau, hắn làm như không thấy, phóng ngựa đi ra khỏi thành.

Mọi người quay đầu lại nhìn hắn đi xa, một đám xì xào bàn tán:

- Quá cuồng vọng, quả thực là không coi ai ra gì, đếnlễ tiết tối thiểu cũng không hiểu!

- Hắn cho là mình bề bộn nhiều việc, chúng ta rất thanh nhàn, không học vấn không nghề nghiệp, cho nên xem thường chúng ta. Phì! Giả bộ thanh cao cái gì!

Ở trong những tiếng nói móc, Thái Thiếu Dư quay đầu lại hung hăng nhìn chăm chăm theo bóng lưng của Lưu Cảnh, sắc mặt nàng ta hết sức khó coi.

Không ngờ Lưu Cảnh không hề coi mình ra gì, thậm chí cũng không thèm liếc nhìn một cái, coi nàng ta không tồn tại. Loại nhục nhã không để ý tới này đối lập mãnh liệt với cảm giác tự hào “các vì sao vây quanh mặt trăng” vừa rồi, khiến trong thâm tâm nàng ta nhất thời không thể chấp nhận được. Trong lòng nàng ta tràn đầy cảm giác căm hận vì bị xem nhẹ, phá tan hoàn toàn sự hưng phấn đi thanh minh ngày hôm nay.

- Thiếu Dư, trong người không thoải mái sao?

Lưu Tông phát hiện Thái Thiếu Dư khác biệt, thân thiết hỏi han.

- Không có gì, ta muốn về nhà!

Thái Thiếu Dư hơi bực bội, mất đi kiên nhẫn, trong giọng nói tràn đầy vẻ tức giận: v – Ta có chút mệt mỏi, đi vê nghỉ trước.

– Ta đưa muội trở về!

Giọng nói của Lưu Tông rất dịu dàng, đầy quan tâm săn sóc.

Thái Thiếu Dư cảm nhận được sự quan tâm của Lưu Tông, nỗi tức giận thoáng bình ôn, thanh âm trở nên dịu dàng hơn:

- Không cần, tự ta có thể trở về.

Nàng ta giục ngựa đi vào thành. Lưu Tông nghĩ tới một chuyện, vội vàng đuổi theo nhắc nhở nàng ta:

- Ngày mai ở Vọng Giang lâu, đừng quên!

- Ngày mai rồi nói sau!

Thái Thiếu Dư đã không còn hưng trí, uể oải trả lời một tiếng, dần dần đi xa.

- Tông công tử, nàng ta làm sao vậy?

Một gã con cháu quan lại tò mò hỏi.

– Ta cũng không biết, khả năng nàng ta có chút mệt mỏi.

Lưu Tông nhìn bóng lưng đã đi xa của nàng ta, răng nghiến chặt. Y biết rằng cảm xúc của Thái Thiếu Dư bỗng nhiên giảm sút, tất nhiên có liên quan với Lưu Cảnh.

Không biết tại sao, trong đầu của Lưu Tông xuất hiện một dung nhan mỹ mạo kiều diễm khác, con gái Đào gia, lúc trước không ngờ cô ấy cự tuyệt lời mời của mình, chắng lẽ mình cũng không băng Lưu Cảnh?

Lúc này trong lòng Lưu Tông lại dâng lên một tia ghen ghét khó hiểu đối với Lưu Cảnh. Đương nhiên, cái đó cũng có liên quan đến việc mấy ngày gần đây phụ thân luôn khích lệ Lưu Cảnh, phụ thân chưa từng khích lệ y như vậy bao giờ.

- Tên đáng chết này!

Trong lòng y thầm mắng một tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.