Kẻ Tình Nghi Số 1

Chương 17




Diệp Lăng Phi nhận điện thoại của Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình liền vội nói thẳng một câu xảy ra chuyện rồi. Diệp Lăng Phi giật nảy mình, hắn còn nghĩ Bạch Tình Đình xảy ra chuyện gì rồi, vội vàng hỏi:

- Bà xã, em nói từ từ thôi, đừng vội!

- Ông xã, em nói xây ra chuyện là vì đứa bé đó bị xe đâm rồi!

Giọng điệu của Bạch Tình Đình không hoàn toàn vô cùng lo lắng, nhiều lắm cũng chỉ là lòng đồng cảm mới khiến cô nói nhanh tới như vậy thôi, cho dù là Bạch Tình Đình hay Diệp Lăng Phi, đều không thích đứa trẻ đó lắm. Nhất là khi Diệp Lăng Phi nghe xong Bạch Tình Đình nói đứa trẻ đó bị xe đâm xong, hắn liền lạnh nhạt nói:

- Đã chết chưa?

Diệp Lăng Phi không nhất thiết phải đi quan tâm con của người khác, trong cái xã hội phát triển này, rất nhiều người trở nên lãnh đạm hơn rất nhiều, có một số người khen con nhà người ta đẹp, đáng yêu, cũng chỉ là nói trên bờ môi chót lưỡi mà thôi, chẳng có ai lại đi thích con của nhà khác mà không thích con của nhà mình, trừ khi đứa trẻ con của nhà kia là giống của hắn, tên kia ngốc ngếch nên mới nuôi con hộ hắn.

Phản ứng này của Diệp Lăng Phi rất bình thường, nếu Diệp Lăng Phi tỏ ra có vẻ hấp tấp chút, đó chẳng qua cũng chỉ là giả đối mà thôi. Diệp Lăng Phi chính là con người như vậy, chỉ cần không phải là người có liên quan đến hắn, người khác sống hay chết đều không liên quan tới hắn, kể cả đứa trẻ đó chết ngay trước mặt hắn đi nữa. Diệp Lăng Phi cũng sẽ không có chút hấp tấp hay thương tâm nào. Nói hắn lãnh đạm cũng được, nói hắn vô tình cũng xong, tóm lại Diệp Lăng Phi chính là người không để ý kẻ khác nghĩ gì về hắn, hắn chỉ để ý những người mà hắn thích, những người hắn quan tâm.

Bạch Tình Đình nói:

- Giờ đang được đưa tới bệnh viện cấp cứu!

- Ồ, anh biết rồi!

Diệp Lăng Phi lạnh nhạt nói:

- Có liên quan gì tới anh à!

- Ông xã, hay là anh qua đây chút đi, cho dù thế nào đi nữa, cũng đều nên qua thăm chút!

Bạch Tình Đình ngập ngừng nói:

- Coi như nể mặt bố em vậy!

- Anh biết rồi, giờ anh lái xe qua đây!

Diệp Lăng Phi không thích tới bệnh viện lắm, đứa trẻ đó sống hay chết đều không liên quan tới hắn, có điều Bạch Tình Đình đã mở lời nói như vậy, Diệp Lăng Phi cũng chỉ có thể tới bệnh viện đi đi lại lại chút cho có hình thức.

Tới bệnh viện rồi, Diệp Lăng Phi liền rút chìa khóa xe ra đi tìm Bạch Tình Đình, vừa mới vào bệnh viện mới biết là do ông nội đáng kính của nó dẫn cháu đi chơi, cũng chỉ vì nhất thời lơ đãng chút, kết quả là đứa trẻ đó nghịch ngợm, chạy lao qua đường, bị một chiếc xe đang lái qua đâm phải.

- Thật lắm chuyện, anh cảm thấy từ lúc anh về tới giờ chưa được nghỉ ngơi qua lúc nào cả!

Diệp Lăng Phi vừa nói vừa từ trong túi rút ra điếu thuốc, sờ sờ tìm bật lửa, không ngờ bật lửa lại không mang theo trên người. Diệp Lăng Phi cũng không nhớ để bật lửa rơi ở đâu nữa, hắn thấy ở chỗ cửa sổ đoạn hành lang bệnh viên, có một người đàn ông tầm hơn ba mươi tuổi đang đứng đó hút thuốc. Diệp Lăng Phi bước qua, mượn người đó ít lửa hút, sau khi mượn lửa xong. Diệp Lăng Phi liền lắm mồm thêm chút, nói:

- Trời lạnh quá, đợi lúc ra ngoài nên cẩn thận chút, tốt nhất là nên mặc thêm cái quần thô nữa!

Người đàn ông đó ban đầu còn không hiểu là ý gì, đợi Diệp Lăng Phi rời đi rồi, hắn mới phát hiện thì ra khóa quần của hắn chưa kéo lên, chiếc quần hoa đầy ấn tượng của hắn thông qua đoạn khóa quần lộ ra ngoài.

Diệp Lăng Phi quay trở lại, hắn vừa hút thuốc, vừa hiển hiện với vẻ phớt lờ, không quan tâm. Bạch Tình Đình kéo kéo cánh tay Diệp Lăng Phi một cái, nói:

- Ông xã, anh làm ra dáng chút đi!

- Anh làm ra dáng gì?

Diệp Lăng Phi bĩu bĩu môi, mở miệng nói:

- Anh tôi đây đã là tốt lắm rồi còn gì nữa, sao phải làm bộ làm dáng nữa chứ, thời buổi này chuyện kiểu này thiếu gì chứ, liên quan quái gì tới anh.

Bạch Tình Đình vốn định khuyên Diệp Lăng Phi vài câu, nhưng nghĩ tới Diệp Lăng Phi vốn là đứa trẻ mồ côi, cách làm việc của hắn luôn khác người. Bạch Tình Đình chỉ đành bỏ ý định khuyên can Diệp Lăng Phi, lúc này, liền nghe thấy một trận ồn ào vọng lại. Bạch Tình Đình kéo kéo cánh tay Diệp Lăng Phi, mở miệng nói:

- Ông xã, vào xem sao đi!

Diệp Lăng Phi cũng không muốn để Bạch Tình Đình khó xử, dập tắt điếu thuốc, cùng Bạch Tình Đình bước vào trong.

Vừa vào thì thấy bác sĩ bệnh viện đang ở đó nói:

- Đứa bé cần phải được phẫu thuật!

- Thế thì mau làm phẫu thuật đi!

Ông Bạch quan tâm tới thằng cháu của mình, vội vàng nói:

- Chỉ cần có thể giữ được mạng của cháu tôi, bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề!

Cô thiếu phụ đó cũng nói:

- Bác sĩ, nhanh làm phẫu thuật đi ạ!

- Không phải chúng tôi không muốn làm phẫu thuật, chỉ là nhóm máu của đứa bé là nhóm AB, mà trong kho máu của chúng tôi lại không có loại máu này...!

Vị bác sĩ đó còn chưa nói xong, cô thiếu phụ đó đã vội vội vàng vàng nói:

- Bác sĩ, tôi nhóm máu o, dùng máu của tôi đi!

- Tốt nhất chúng ta nên tìm nhóm máu AB, giờ chúng tôi đang gấp rút điều nhóm máu AB từ trung tâm huyết dịch qua đây rồi, còn phải đợi một lúc nữa mới có thể phẫu thuật được!

- Bác sĩ, xin ông, mau mau phẫu thuật đi!

Cô thiếu phụ đó khẩn cầu thảm thiết nói.

- Cô yên tâm, chúng tôi sẽ gắng hết sức khả năng của mình để cứu bệnh nhân!

Vị nam bác sĩ đó nói.

Ngay lúc nói tới đây, bỗng nghe thấy ông Bạch lẩm bẩm nói:

- Sao có thể có chuyện này được, sao có thể được?

- Chú, chú sao đó ạ?

Bạch Cảnh Sùng thấy ông cụ Bạch lầm bầm nói một mình, vội vàng hỏi. Ông Bạch cũng không để ý tới Bạch Cảnh Sùng, mà đưa tay nắm lấy cánh tay của vị bác sĩ đó, giọng nói có chút run ran, nói:

- Bác sĩ. Ông có kiểm tra nhầm nhóm máu không, cháu trai tôi sao có thể là nhóm máu AB được?

Vị nam bác sĩ đó nhìn ông cụ, mở miệng nói:

- Ông cụ, ông có phải đang nói đùa không thế, truyền máu là vấn đề lớn, chuyện liên quan tới sinh mạng con người, chúng tôi sao có thể kiểm tra sai nhóm máu được chứ!

- Không sai? Sao có thể như thế này được chứ, sao có thể như thế này được chứ?

Ông Bạch lầm bầm lầm bầm mãi, bỗng, ông trừng mắt nhìn cô thiếu phụ đó, quát:

- Cô nói cho tôi biết, chuyện này rốt cục là thế nào, con trai tôi nhóm máu gì tôi rõ, cô đừng nghĩ tôi già rồi hồ đồ không biết gì cả, cô nói cho tôi biết, chuyện này rốt cục là thế nào ông bạch quát lớn như thế, những người có mặt tại hiện trường đều giật nảy mình, ngơ người. Bạch Tình Đình không hiểu quay sang hỏi Diệp Lăng Phi:

- Ông xã, chuyện này là chuyện gì thế?

Diệp Lăng Phi cũng đã nhìn ra được vấn đề trong câu chuyện này, hắn khẽ than nói:

- Bà xã, chẳng lẽ em còn không nhìn ra, đứa trẻ đó không phải là cháu ruột của ông lão, nói trắng ra, chính là ông Bạch nhà ta nuôi con giúp người khác!

Diệp Lăng Phi nói xong câu này, Bạch Tình Đình có chút không tin, nhưng rất nhanh, ông Bạch phẫn nỗ quát con dâu chứng nhận những lời Diệp Lăng Phi vừa nói. Ông Bạch phẫn nỗ quát lớn:

- Cô mau nói xem, rốt cục đó có phải là cháu của tôi không?

Cô thiếu phụ đó không ngờ lại xảy ra chuyện này, ban nãy có vì cuống quá nên mới tuột miệng nói lỡ lời. Bị ông Bạch ép quá, cô thiếu phụ đó biết không thể giấu tiếp được nữa, đành mở miệng nói:

- Chuyện... chuyện... chuyện này Thúy Bách biết, anh... anh... anh ấy biết đứa bé không... không phải là con của anh ấy!

Bốp!

Ông Bạch cũng là người có tính khí hung dữ, là ai cũng không thể chấp nhận được chuyện này. Ông Bạch trước nay đều nghĩ rằng đứa cháu này là cốt nhục nhà họ Bạch, từ nhỏ đã vô cùng thương yêu đứa cháu này. Giờ bỗng biết được đứa cháu mà mình yêu thương này lại không phải là cốt nhục của nhà mình, mà là con người khác, có thể biết được cảm giác phẫn nộ trong lòng ông Bạch bây giờ là thế nào. Ông Bạch giương tay tát mạnh qua, khiến cô thiếu phụ đó ngã bổ xuống đất, còn ông Bạch vì tức giận quá mà hỏa công tâm, sau khi đánh xong cái tát này, bỗng nhiên ngã đổ nhào xuống đất.

Bạch Cảnh Sùng hoảng lên, vội vàng gọi bác sĩ, cấp cứu ông Bạch. Bỗng chốc tất cả loạn cả lên, Diệp Lăng Phi nãy giờ chỉ đứng bàng quan xem kịch, dù sao, hắn cũng chẳng quan tâm tới sự sống chết của ông già đó. Nhưng Diệp Lăng Phi trong lòng ngược lại lại càng khẳng định một điểm, chính là chuyện Bạch Thúy Bách đi Ma Cao nhất định có liên quân tới người thiếu phụ này.

Bạch Tình Đình và bố bận rộn một hồi, sau đó mới quay lại chỗ Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi vỗ vỗ bụng, nói:

- Bà xã, anh đói rồi, chúng ta đi ăn cơm đi!

- Ông xã, mọi chuyện đang rối tung lên thế này, anh còn có thể ăn được sao?

Bạch Tình Đình hỏi.

- Sao không ăn được chứ, đây là chuyện tốt mà!

Diệp Lăng Phi nói.

- Chúng ta nên đi ăn một bữa thoải mái chúc mừng chuyện này mới được!

- Chuyện tốt?

- Đương nhiên rồi. Tình Đình, em còn nhớ hôm nay anh từng nói chuyện gì với em không?

Diệp Lăng Phi hỏi.

Bạch Tình Đình nghĩ nghĩ một lát, nói:

- Ông xã, hôm nay anh nói với em nhiều chuyện như vậy, em không biết chuyện anh nói là chuyện nào.

- Còn nhớ anh nói qua về chuyện cô thiếu phụ đó có khả năng có liên quan tới chuyện ông chú gì gì đó của em đi Ma Cao không? Giờ xem ra, mười phần chắc chín đúng là chuyện đó rồi!

Diệp Lăng Phi nói.

- Giờ anh gọi điện cho Dã Thú, thúc giục chút. Bà xã, giờ em đừng nói gì với bố của em nhé!

-o0o-

- Vâng!

Bạch Tình Đình đáp.

Diệp Lăng Phi lại gọi điện thoại cho Dã Thú, giục Dã Thú làm nhanh việc lên chút. Dã Thú nói với Diệp Lăng Phi, chính lúc buổi trưa Diệp Lăng Phi gọi điện cho hắn, hắn đã phải người lập tức liên hệ với một công ty thám tử ở Thông Dương, nhanh nhất cũng phải ngày mai mới có chút tình báo.

Diệp Lăng Phi cũng biết hắn thế này có chút vội vàng, hắn không giục Dã Thú quá gấp, chỉ là để Dã Thú giục công ty thám tử kia một chút cho nhanh.

Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình lúc quay về biệt thự đã rất muộn rồi. Ông Bạch vẫn còn trong bệnh viện, còn đứa trẻ đó cũng đang ở trong bệnh viện cấp cứu, tóm lại tối hôm nay cả một đống chuyện. Chu Hân Mính tối hôm nay cũng không quay về, trong biệt thự chỉ có mỗi mình Trương Vân, lúc Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình quay về. Trương Vân định đi chuẩn bị cho bọn họ chút đồ ăn đêm. Diệp Lăng Phi liền xua xua tay, bảo Trương Vân không cần phải làm, để Trương Vân đi ngủ sớm.

Hai người hôm nay đều mệt cả, nhất là Diệp Lăng Phi, hắn hôm nay tiêu hao không ít thể lực mà. Kết quả vừa đặt mình lên giường, đã nhanh chóng ngủ vèo đi mất.

Ngày hôm sau, bệnh viện báo tin tới, đứa bé đó đã được cứu sống, giờ đang ở trong bệnh viện. Còn cô thiếu phụ đó ở lại bệnh viện chăm con. Còn về ông Bạch, suýt chút nữa thì tức chết, may mà xương cốt ông lão cứng, cơn tức giận này còn chưa tức tới mức đưa ông đi gặp lão Diêm Vương.

Nghe được Thông tin này xong, Diệp Lăng Phi liền cảm thấy chút hỏa khí trong lòng hắn tiêu tan đi. Xem ra, thế giới này còn có chút báo ứng nhân quả, chỉ là thời cơ còn chưa tới mà thôi.

Ngay buổi chiều, phía Dã Thú cũng có thông tin. Dã Thú nói với Diệp Lăng Phi, công ty thám tử ở chỗ Thông Dương đã gửi tư liệu liên quan tới cô thiếu phụ đó, giờ, cô thiếu phụ đó trước khi được gả cho nhà họ Bạch là một nhân viên mát-xa điểm nghỉ dưỡng cao cấp. hơn nữa còn có một người tình tên Hoắc Chấn.

Sau khi vào nhà họ Bạch, cô thiếu phụ đó vẫn còn liên hệ với Hoắc Chấn. Có người nhìn thấy lúc Bạch Thúy Bách đi Ma Cao, chính là đi với tên đàn ông có tên Hoắc Chấn đó.

Nhận được những thông tin này đã quá đủ rồi, trong lòng Diệp Lăng Phi đã hiểu rốt cục là chuyện gì. Hắn lập tức đi tới bệnh viện, gọi cô thiếu phụ đó đang ở trong phòng bệnh gọi ra ngoài.

- Chúng ta nói thẳng vào chủ đề chính nhé, cô và tôi đều rõ là chuyện thế nào!

Diệp Lăng Phi không có ý muốn phí thời gian với cô thiếu phụ này, hắn thẳng thừng nói:

- Người của tôi đã điều tra rõ ràng về thân phận của cô, trước đây cô có một người tình tên Hoắc Chấn, hơn nữa đứa trẻ đó cũng chẳng phải là con của Bạch Thúy Bách, mà là của Hoắc Chấn, nhưng Bạch Thúy Bách lại không hề biết chuyện này, còn về chuyện cô làm thế nào để thoát qua được chuyện này tất cả tôi không thèm quan tâm, tôi chỉ biết vở kịch giữa cô và người tình của cô diễn thật sự quá hấp dẫn đi, khiến Bạch Thúy Bách hoàn toàn cắn câu. Bạch Thúy Bách lần này không phải đi Ma Cao một mình, mà là đi cùng Hoắc Chấn, những điểm này trong lòng cô đều rõ, cô chỉ là cố tình giấu diếm mà thôi. Nhìn thấy chưa, ở đây là tầng năm của bệnh viện, nếu có một người phụ nữ cùng một đứa trẻ ngã từ tầng năm xuống, cô tự biết hậu quả sẽ thế nào nhỉ?

Những lời này của Diệp Lăng Phi nửa giả nửa thật, trong đó có một số là do Diệp Lăng Phi đoán ra. Cô thiếu phụ đó sau khi nghe xong, liền thấy cô bổ nhào quỳ xuống dưới chân Diệp Lăng Phi, hai tay ôm lấy chân Diệp Lăng Phi, sắc mặt trắng bệch mặt cắt không còn giọt máu, liên miệng cầu xin nói:

- Tôi cầu xin anh tha cho chúng tôi đi, tôi làm thế này cũng là bị ép, thật sự không phải là ý của tôi, tôi không còn cách nào khác, thật sự là không còn cách nào khác.

Diệp Lăng Phi chẳng có chút thương hại nào đối với cô thiếu phụ này, thậm chí ngay cả ý muốn đỡ cô thiếu phụ đó lên cũng không có, hắn châm thuốc hút, miệng lạnh nhạt nói:

- Nói đi, chuyện rốt cục là thế nào, tôi muốn biết toàn bộ chân tướng sự việc, nếu cô nói dối, thì cô tự biết hậu quả là thế nào rồi đó, điều này không cần tôi phải nói thêm nữa chứ!

Cô thiếu phụ đó không dám giấu diếm, nói toàn bộ câu chuyện mà cô biết cho Diệp Lăng Phi nghe. Thì ra, cô thiếu phụ đó từ khi được gả cho Bạch Thúy Bách xong, vị người tình kia của cô vẫn thường liên hệ với cô, còn Bạch Thúy Bách tuổi tác cũng đã hơn bốn mươi, cô thiếu phụ này gả cho Bạch Thúy Bách còn chưa qua hai lăm hai sáu tuổi, nghĩ cũng biết hai người ở bên nhau chỉ đơn thuần là kiểu giao dịch mà thôi. Lúc đó Bạch Thúy Bách bị cô thiếu phụ này làm chìm đắm, nên mới cưới cô ta. Nhưng Bạch Thúy Bách cưới xong, vẫn thường xuyên ở bên ngoài vui chơi.

Cô thiếu phụ này có cảm giác lo sợ, cô biết xuất thân của cô không tốt, nếu không thể nghĩ cách nắm lấy tim của Bạch Thúy Bách, thì cô rất có khả năng phải rời khỏi nhà họ Bạch. Thế là cô liền thương lượng với Hoắc Chấn, định dùng đứa con để trói buộc tim của Bạch Thúy Bách, liền nghĩ cách có một đứa con. Đương nhiên, đứa con đó không phải là con của Bạch Thúy Bách rồi. Bạch Thúy Bách cùng người vợ trước đây vốn đã kết hôn bao nhiêu năm nhưng mãi vẫn không hề có con, vì chuyện này, Bạch Thúy Bách vẫn luôn trách tội người vợ ở cùng hắn là một con vịt mẹ không biết đẻ trứng. Thật ra người có vấn đề thực sự lại là hắn, chỉ tiếc rằng Bạch Thúy Bách lại không biết điều đó.

Lúc Bạch Thúy Bách biết hắn có con xong, tự nhiên vui vẻ thoái mái hẳn, cũng không ra ngoài chơi bời nữa, mà suốt ngày ngồi nhà chăm sóc vợ. Ông Bạch khát có cháu để bế, giờ con dâu có thai, ông Bạch chỉ hận một nỗi không thể lập tức có cháu để bế luôn. Đợi khi đứa trẻ ra đời, quả nhiên là một bé trai, trong chốc lát Bạch gia vui như ăn tết, yêu thương chăm sóc cô con dâu này lên tận mây xanh.

Có ông Bạch là ngọn núi cao để dựa dẫm, những ngày ở trong Bạch gia của cô thiếu phụ này phải gọi là vững như thái sơn, kiên cố như bàn thạch. Bạch Thúy Bách cũng rất ít ra ngoài chơi, cứ thế hơn năm năm trôi qua.

Có điều, sau này lại xảy ra vấn đề. Cuộc sống của Hoắc Chấn trở nên khó khăn xong, hắn lại quay về tìm người thiếu phụ này, cứ dăm ba hôm lại qua đòi tiền, hơn nữa còn uy hiếp cô thiếu phụ này, nếu không đưa hắn tiền, hắn sẽ đem chuyện đứa bé tung ra. Cứ như thế ngày này qua ngày khác. Hoắc Chấn cảm thấy tiền lấy được từ cô thiếu phụ đó cũng không nhiều, liền nghĩ ra một cách khác, đó chính là bắt cóc Bạch Thúy Bách, đòi tiền chuộc. Còn bắt cóc như thế nào, những năm gần đây Hoắc Chấn ở bên Ma Cao cũng có quen biết một sổ người bạn, liền nghĩ cách lừa Bạch Thúy Bách sang Ma Cao, để Bạch Thúy Bách tới chơi ở sòng bạc Ma Cao, thua sạch hết tiền, như thế sẽ danh chính ngôn thuận lấy được tiền. Cách này mang tính ẩn giấu rất cao, cho dù người của Bạch gia có muốn báo cảnh sát, phía cảnh sát muốn phá án cũng rất khó, phải biết rằng ở Ma Cao, đánh bạc là chuyện hợp pháp.

Kế hoạch được sắp đặt xong, mấy người bạn bên Ma Cao liên hệ với xã hội đen bản địa, còn Hoắc Chấn uy hiếp cô thiếu phụ này phải phối hợp với hắn, cô thiếu phụ dưới sự uy hiếp, đe dọa, đồng ý Hoắc Chấn. Đương nhiên, gia sản Bạch Thúy Bách không nhiều, mong nhờ lấy được nhiều tiền từ đây căn bản là không thể. Hoắc Chấn liền để cô thiếu phụ dụ bố chồng cô tới tìm Bạch Cảnh Sùng, đây chính là cái gọi là có nguyên ắt có quả.

Diệp Lăng Phi nghe xong, bình thản hỏi:

- Cô và Hoắc Chấn làm thế nào để liên hệ?

- Bằng điện thoại!

Cô thiếu phụ đáp.

- Tôi hy vọng có nên hiểu rõ một điểm, tất cả những gì giờ cô đang làm, đã đủ để cho cô ngồi tù rồi. Chúng ta làm một giao dịch thế này nhé, cô ngoan ngoãn phối hợp với tôi, tôi sẽ giữ bí mật này cho cô, ít nhất sẽ không để cô phải ngồi tù!

- Tôi đồng ý, tôi đồng ý!

Cô thiếu phụ liên miệng nói.

Diệp Lăng Phi trong lòng đã có cách hay, xem ra, lần này hắn nhất định phải đi Ma Cao. Hắn tìm Bạch Tình Đình, nói tất cả những chuyện đã xảy ra cho Bạch Tình Đình nghe, ý của Diệp Lăng Phi rất rõ, đó là để Bạch Tình Đình ở bên này trông cô thiếu phụ kia, còn hắn sẽ đi Ma Cao, đưa cái tên Bạch Thúy Bách kia về.

- Ông xã, anh thật sự phải đi Ma Cao sao?

Bạch Tình Đình hỏi.

- Ừ, anh nghĩ qua rồi, có một số chuyện anh nhất định phải qua!

Diệp Lăng Phi nói.

- Người anh em đó của anh ở bên Ma Cao cũng lâu quá rồi, cũng nên đi thăm hắn một chuyến!

- Ông xã, anh định lúc nào đi?

- Càng nhanh càng tốt!

Diệp Lăng Phi nói.

- Chuyện này không thể kéo quá dài, anh lo tên Hoắc Chấn đó sẽ ngửi hơi thấy điều không hay, giết Bạch Thúy Bách diệt khẩu. Anh sẽ gắng hết sức lao thân qua đó. Ồ, anh sẽ để Dã Thú phải theo một vài người ở công ty Bảo An giám sát người phụ nữ đó và con cô ta, đứa bé đó chính là mạng của người phụ nữ đó, chỉ cần canh chừng đứa trẻ đó, người phụ nữ đó sẽ ngoan ngoãn nghe lời thôi. Tình Đình, chuyện này em đừng nói với bố em nhé, anh sẽ nhanh chóng giải quyết xong chuyện này, rồi quay về!

- Ông xã, em biết rồi, anh phải hết sức cẩn thận nhé!

Bạch Tình Đình dặn dò nói.

- Tình Đình, em yên tâm đi, anh sẽ không có chuyện gì đâu!

Diệp Lăng Phi nói.

- Lần này, anh sẽ đẫn theo cả Dã Thú, Dã Lang đi, còn có cả Angel cùng đi Ma Cao nữa.

- Angel?

Bạch Tình Đình nghe thấy Angel cũng đi Ma Cao xong, cô liền khẽ lưỡng lự. Diệp Lăng Phi nhìn ra Bạch Tình Đình lo Angel sẽ làm gì hắn, hắn liền khẽ cười nói:

- Bà xã, em có phải đang ghen không?

- Không phải, em chỉ cảm thấy cô gái Angel này không đàng hoàng lắm, em lại không nói được nguyên nhân vì sao!

Bạch Tình Đình nói.

- Em đặc biệt không thích cái ánh mắt cô ta nhìn em!

- Đó là chuyện đương nhiên rồi, Angel là đồng tính nữ mà!

Diệp Lăng Phi cười nói.

- Có điều, em yên tâm đi, Angel không dám ra tay với em đâu, vì em là người phụ nữ của anh mà!

-o0o-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.