Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ (Bản Mới)

Chương 50: 50: Bùn Càng Muốn Vấy Bẩn Tuyết Trắng Đấy




- Tiếp theo sẽ là câu đối thứ hai. Các vị học giả xem kỹ.

Hạng đế nhanh chóng hạ bút.

"Tự huề thủ ly Đông, hốt thất niên gian, phong vũ trùng dương, quan sơn vạn lý, mỗi ư gian hiểm địa, đảm vi tửu tân vi sàng, thời đối tâm ngôn: sinh tư thế đương hùng chi phi, vô thư chi phục."

(Từ dắt tay dời Đông, bỗng trong bảy năm, mưa gió ngàn trùng, quan san muôn dặm, khi ở nơi gian hiểm, mật làm rượu, gai làm giường, bấm bụng nói thầm: “Sinh ở đời này, thà giống trống mà bay, không làm giống mái mà nấp.")

Đây thật sự là một câu đối khó. Với ngần ấy số chữ, tâm cảnh ý cảnh thế kia thì cho dù là bậc học giả tài ba, kiến thức sâu rộng, trong nhất thời e cũng khó lòng đối được. Bằng chứng là Phạm Đăng Giai - sứ thần Đại Trần, Đề Thanh - sứ thần Đông Hồ, mấy vị môn khách đứng phía sau Lý Long Tích, cả đám ai cũng phải nhíu mày. Ấy vậy mà Tào Tất An - mưu sĩ của Cửu vương Lý Long Thành - lại có thể nhanh chóng ứng đối.

Trái với Hứa Bỉ có vóc dáng thấp lùn, Tào Tất An lại cao lêu nghêu, khuôn mặt cũng khá dài, tướng mạo nói chung không đẹp đẽ gì mấy.

Hắn chậm rãi bước ra, cao giọng đọc:

- Ký phân khâm nhi Tây, dĩ nhất tải bán, nhạn âm cánh diểu, hồng trảo không lưu, hoảng như mộng mị trung, thanh như lôi, mục như cự, lai cáo dư viết: "Chân nam tử ninh ngọc nhi toái, vô ngoã nhi toàn."

(Lần chia áo đi Tây, nay một năm rưỡi, tin nhà đã vắng, móng hồng không còn, bỗng trong giấc chiêm bao, tiếng như lôi, mắt như lửa, gọi tôi mà bảo: “Đã là nam tử, thà làm ngọc mà nát, không làm hòn ngói mà nguyên.")

- Hay!

Hạng đế nghe qua, gật đầu tán thưởng, rõ ràng so với Phạm Đăng Giai ban nãy thì nét mặt vui vẻ hơn nhiều. Thiết nghĩ một phần bởi Tào Tất An chính là học giả đại diện cho Hạng quốc.

Sát bên, Cửu vương Lý Long Thành thấy mưu sĩ của mình đã giúp cho phụ hoàng cao hứng trở lại thì nội tâm cũng liền trở nên vui vẻ. Hữu ý lại như vô tình, hắn liếc sang chỗ của Lý Long Tích, thầm tự đắc.

Xét ở lễ vật, Bách Thọ Đồ hắn dâng đích xác không thể bì được với Tứ Linh Hoá Phúc Đồ kia của Lý Long Tích, song là bây giờ, tình thế nó đã đảo chiều.

Lễ vật có đẹp đẽ, hay ho tới đâu, suy cho cùng cũng chỉ là vật "chết"; mà ứng đối này, nó lại là "sống", dựa trên vốn hiểu biết, khả năng cơ trí linh động của những người đang có mặt tại đương trường. Tính từ lúc cuộc thi ứng đối bắt đầu cho tới hiện tại, không nghi ngờ phía bên Lý Long Thành hắn đã chiếm ưu thế, hoàn toàn áp đảo. Xét nét bút, Tào Tất An chẳng kém ai, Hứa Bỉ thì lại càng không thua; luận câu đối, đối chữ, đối ý, hết thảy bên hắn đều đối tốt hơn.

Phụ hoàng nói sẽ ra ba câu đối, hiện đã hạ bút hai câu, chỉ còn lại duy nhất một câu cuối cùng, mà câu đối này, dám cá sẽ càng khó hơn hai câu trước. Người của Lý Long Tích có khả năng đối được trong thời gian ngắn sao? Từ nãy giờ bọn họ người nào người nấy đều câm như hến a.

"Hừm... Trần Tĩnh Kỳ kia, ta còn tưởng tài năng ra sao, hoá ra cũng chỉ có như vậy, kiến thức nông cạn, đầu óc trì trệ."

Lý Long Thành nhếch môi khinh thị. Hắn thậm chí cảm thấy hoài nghi, nghĩ rằng bức Tứ Linh Hoá Phúc Đồ kia có khi vốn cũng chả phải do Trần Tĩnh Kỳ hạ bút.

Mẫu tử đồng tâm, đang đứng bên tay phải của Hạng đế, Hoàng quý phi Triệu Phi Yến mở miệng cười tươi, lên tiếng tán dương tài năng của Tào Tất An, không quên khen ngợi luôn con trai của mình, đồng thời chế giễu Trần Tĩnh Kỳ. Nàng thấp giọng nói:

- Thần thiếp còn tưởng vị An vương của Trần quốc là nhân trung chi long, bậc anh tài hiếm có, thì ra cũng chỉ bất quá như vậy, viết được chữ, vẽ được tranh. Coi bộ Long Tích nhìn người cũng không được tốt lắm.

Hoàng hậu Triệu Cơ lập tức cau mày, song trên môi thì vẫn nở một nụ cười:

- Cuộc thi còn chưa kết thúc, lời này của Phi Yến muội cũng không khỏi đã quá vội vàng đi. Để bá quan nghe thấy, kẻo họ lại nghĩ tiểu muội hời hợt.

Triệu Phi Yến nhẹ lắc đầu, nhìn thẳng Triệu Cơ:

- Muội đây lại không cho rằng. Theo muội nhìn thấy, bá quan văn võ bên dưới đối với An vương của Trần quốc lúc này, ý nghĩ so với muội cũng chẳng khác bao nhiêu. Nhưng nếu tỷ tỷ đối với An vương đã tin tưởng như vậy... hay là chúng ta cá cược đi.

Cá cược?

Hoàng hậu Triệu Cơ vẫn giữ nét mặt điềm nhiên, đang tính tìm lý do để từ chối thì tiếng Hạng đế bất ngờ cất lên:

- Hai vị ái hậu, ái phi, thế nào? Đang muốn cá cược sao?

Xem biểu cảm trên mặt Hạng đế, không khó để nhận ra là hắn cũng cảm thấy hứng thú, ủng hộ cái chuyện cá cược này. Triệu Phi Yến lập tức chớp lấy thời cơ, xin Hạng đế đứng ra làm chủ. Quả nhiên Hạng đế liền vui vẻ gật đầu.

Tới nước này, cho dù Triệu Cơ có muốn nói "không" cũng không được, đành phải thuận theo.

- Phi Yến muội, vậy nói xem, muội muốn cược cái gì?

- Phượng trâm tỷ tỷ đang cài, không biết có được hay không?

Triệu Phi Yến mỉm cười hồi âm.

"Muốn lấy phượng trâm của ta? Ả tiện nhân ngươi..."

Triệu Cơ giận lắm. Phượng trâm, Triệu Phi Yến không phải không có, lúc này lại nhòm ngó phượng trâm của nàng, ý tứ rõ ràng là muốn hạ bệ, đã có suy nghĩ thay thế vị trí... Một cây trâm phượng chẳng đáng giá bao nhiêu, song nếu bị Triệu Phi Yến lấy đi, lại còn là từ trên đầu mình lấy xuống, như vậy thể diện của Triệu Cơ nàng sẽ bị tổn hại rất nhiều.

Không muốn, không nguyện, nhưng Hạng đế đã quyết, Triệu Cơ rốt cuộc chỉ đành bấm bụng nghe theo, dùng trâm phượng đang cài trên đầu mình để làm vật cá cược; đổi lại, nếu như Triệu Cơ nàng thắng, nàng sẽ được quyền lấy đi chiếc áo Dạ quang phi hồng mà Triệu Phi Yến đang khoác trên người - một món đồ độc nhất vô nhị do Đông Hồ tiến cống.

Có điều là... Triệu Cơ nàng thắng được sao?

Mặt xoay xuống dưới, Triệu Cơ đưa mắt nhìn đến chỗ ngồi của Lý Long Tích, dừng trên khuôn mặt Trần Tĩnh Kỳ.

Trần Tĩnh Kỳ rất nhanh cảm nhận được, hướng mắt nhìn lại Triệu Cơ thì thấy nàng đang nhẹ cắn bờ môi, thần tình dường bất mãn, có mấy phần tức khí, trong lòng khó tránh nghi hoặc.

Từ nãy giờ Trần Tĩnh Kỳ hắn có chọc ghẹo gì nàng đâu chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.