Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ (Bản Mới)

Chương 38: 38: “trong Mơ Tính Không”




Sau khi Bao Tự hoảng hốt ù té chạy ra ngoài thì bên trong căn phòng, con "quỷ" kia như cũ vẫn ngồi yên bất động. Trần Tĩnh Kỳ, hắn lại tiếp tục suy nghĩ, mặc mưa, mặc gió, thậm chí cả tiếng la kinh hãi vừa rồi của Bao Tự, tất cả đều không thể làm gián đoạn dòng suy tư của hắn.

Hiện tại tình thế đã thay đổi, Trần Tĩnh Kỳ hắn cũng cần phải thích nghi.

Trước đây, thời điểm Lý Long Tích vẫn còn ngồi ở ngôi Thái tử, địa vị có thể nói chỉ dưới một người trên muôn người; giữa chốn triều đường, tiếng nói của hắn cực kỳ có trọng lượng, chỉ xếp sau mỗi Hạng đế Lý Uyên, triều thần không người dám chống đối. Trong cuộc tranh giành ngai Cửu ngũ, Lý Long Tích phải nói đã ở thế bất bại. Xét tình cảnh khi ấy, nỗi lo của Lý Long Tích chẳng phải bên trong mà là từ phía ngoài Hạng quốc. Hắn lấy vị thế của bậc đế vương tương lai mà nhìn nhận sự việc, đối với một hoàng tử ngoại quốc được gửi sang làm con tin như Trần Tĩnh Kỳ đương nhiên sẽ phải thăm dò, phòng bị. Nếu hắn thấy Trần Tĩnh Kỳ là kẻ thông minh, có chí lớn, như vậy cuộc sống của Trần Tĩnh Kỳ ở Hạng đô tuyệt đối không thể nào tốt được. Vì lẽ đó Trần Tĩnh Kỳ buộc phải ẩn nhẫn, ngụy trang thành một kẻ văn nhược, tầm thường.

Song hôm nay thế cục đã khác. Hiện giờ ưu tiên hàng đầu của Lý Long Tích là giành lại ngôi Thái tử, kẻ địch lớn nhất của hắn không ai khác ngoài Cửu vương Lý Long Thành và Hoàng quý phi Triệu Phi Yến. Nói cách khác, đây là lúc mà cho dù Trần Tĩnh Kỳ có thể hiện tài năng chân chính đi nữa thì cũng sẽ chẳng đưa đến hoạ sát thân, miễn người hắn phò tá là Lý Long Tích.

Trần Tĩnh Kỳ tính qua, chỉ cần hắn hữu dụng đối với Lý Long Tích, chỉ cần Lý Long Tích nhận thấy tài năng của hắn có thể trợ giúp cho mình tranh ngôi Thái tử thì chắc chắn đối phương sẽ không gây bất lợi. Có điều sau đó, khi cuộc tranh đấu ngã ngũ, chuyện nó lại khác. Lý Long Tích cũng tốt, Lý Long Thành cũng được, bất kể kẻ nào giành chiến thắng thì nhất định đều sẽ xuống tay với hắn.

Cuộc tranh đấu này, Trần Tĩnh Kỳ hắn phải làm cho nó kéo dài, càng lâu càng tốt. Ở trong quá trình này, hắn phải tranh thủ thu lấy nhiều lợi ích nhất có thể, đồng thời phải nghĩ ra phương án đối phó, làm sao để bảo toàn được tánh mạng của mình mà trở về Trần quốc.

Sẽ ngập tràn nguy cơ, đấy là những gì mà Trần Tĩnh Kỳ nhận định. Để từ trong nguy cơ, vòng xoáy tranh đấu khốc liệt này tạo dựng thế lực cho riêng bản thân, thật sự chẳng hề dễ một chút nào. Lý Long Tích và Hoàng hậu Triệu Cơ nhất định sẽ đề phòng. Còn có Lý Uyên kia nữa, bất cứ một sự tác động nào của vị Hạng đế này đến cuộc tranh đấu đều có thể làm xáo trộn kế hoạch đề ra...

- Canh bạc này... thực sự rất mạo hiểm.

Trần Tĩnh Kỳ thở ra một ngụm trọc khí, khẽ giọng thều thào, thanh âm chỉ đủ để cho mình nghe.

Sau đó hắn đứng dậy, hướng cửa phòng bước ra, khoé môi bỗng nở nụ cười.

- Nhưng không vào hang cọp thì làm sao bắt được cọp con. Trần Tĩnh Kỳ ta khom lưng cúi đầu cũng đã quá lâu rồi.

Một con tốt thí, một kẻ an nhàn, cả hai đều chưa bao giờ là điều hắn mong muốn. Viên Hi nói không sai, Trần Tĩnh Kỳ hắn đích xác có hùng tâm tráng chí. Nếu đã sinh ở đời này, hắn thà làm giống trống mà bay, không làm giống mái mà nấp; mang thân nam tử, hắn thà làm ngọc mà nát chứ quyết không làm hòn ngói mà nguyên!

Trước đây hắn ẩn nhẫn, chẳng dám đấu tranh là vì hắn không có cơ hội. Nay cơ hội đã tới, kể cả nó rất mong manh, ngập tràn hiểm nguy đi nữa thì hắn cũng phải bắt lấy. Ở Trần, Trần Tĩnh Kỳ hắn là hoàng tử, thân cô thế cô, vô phương tranh đấu; nhưng trên đất Hạng này lại khác, hắn sẽ chỉ là một bề tôi phò tá cho Lý Long Tích, kẻ đứng mũi chịu sào không phải hắn...

Thời điểm Trần Tĩnh Kỳ đặt chân bước ra khỏi cửa thì cũng vừa lúc Bao Bọc Vàng rẽ ngoặt hành lang, hướng phòng hắn tiến lại. Đi phía sau lưng chính là Bao Tự với gương mặt vẫn còn chưa hết kinh hãi.

Ầm!

Một lần nữa tiếng sét nổ vang làm hiện rõ bộ bạch y phất phơ cùng mái đầu rũ rượi của Trần Tĩnh Kỳ, khiến Bao Tự giật mình hét lớn.

- A! Quỷ...!

- Quỷ cái gì mà quỷ! Công tử đấy!

Bao Bọc Vàng rất không khách khí lấy tay cốc lên đầu Bao Tự một cái. Trời quá nửa đêm, Bao Bọc Vàng hắn vốn đang ngủ ngon, đột nhiên lại bị đứa con gái này đập cửa rầm rầm, khiến cho hắn phải giật mình tỉnh giấc. Hắn còn tưởng chuyện gì quan trọng, hoá ra chỉ là con gái ba chớp ba nhoáng, trông gà hoá cuốc, nhìn người ra quỷ.

Bao Tự bị đánh, trong lòng cảm thấy oan uổng. Làm sao có thể đổ lỗi cho nàng được chứ? Muốn trách thì phải trách cái tên đang đứng trước mặt kia kìa. Ban đêm ban ban hôm hắn lại đi doạ ma người khác...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.