Kẻ Thứ Ba

Chương 45




“Này, lão Đạo, bây giờ là lúc nói chuyện này hay sao?”

“Ngoài việc nói chuyện này ra, còn có thể nói cái gì nữa chứ?”

“Ông...“

“Tôi chỉ biết dùng sức mạnh để tiêu diệt ác niệm, không thể cứu người.”

“Nhưng mà ông có thể duy trì mạng sống của anh ấy, đợi đến khi thứ có thể cứu người xuất hiện.”

“Hi vọng những gì cậu nói là đúng. Đưa cho tôi hai con tiểu quỷ đi.”

“... Ôi... thôi được, Tiểu Hồng và Tiểu Lục tạm thời cho ông mượn vậy. Nhưng ông đừng có mà làm bậy đó.”

“Tôi sẽ cố gắng hết sức.”

Ngày 17 tháng 1 năm 2013, liên hệ được với người quản lý trước đây của Christina là ông N.Sterling. File ghi âm 07520130117.wav.

“Xin chào, ông Sterling, chúng ta có thể tiếp tục nói chuyện.”

“Anh có người bạn không biết tiếng Anh cần phải nghe cuộc nói chuyện của chúng ta sao?”

“Đúng vậy.”

“Được rồi. Chúng ta tiếp tục. Các anh muốn hỏi cái gì?”

“Chuyện của Christiana Farin, cái chết của cô ấy, đĩa nhạc của cô ấy và một loạt những vụ án mất tích xảy ra gần đây. Trước đây chúng tôi đã từng liên hệ với ông rồi. Và ông đã từ chối.”

“Sau đó các anh đã dùng loại biện pháp này, bức ép tôi phải tuân theo.”

“Tôi rất lấy làm tiếc. Nhưng bạn của tôi đã xảy ra chuyện, tôi không thể không áp dụng một chút thủ đoạn, để đẩy nhanh tiến độ điều tra.”

“Ha... Vậy tôi đành kể cho các anh những chuyện mà các anh muốn biết vậy. Christiana chết là do sự cố ngoài ý muốn, cái chết của cô ấy khiến cho người ta thương tiếc, sự thật chẳng qua chính là như thế. Đĩa nhạc là thỏa thuận đạt được giữa Công ty Tinh Cầu và Công ty Best Music, chính là công ty quản lý của Chris và công ty chế tác và phát hành băng đĩa lần này. Chris không có người thừa kế tài sản để lại, công ty quản lý của cô ấy có quyền xử lý các tác phẩm của cô ấy, thế là đã có... cái tên mà người Hoa Hạ dùng là [Giọng ca của Thiên Thần] đúng không?”

“Đúng vậy.”

“Cách dịch này rất hay. Tôi thích cái tên này. Chris... đang ở Thiên Đường....”

“Ông Sterling, xin hãy nói vào vấn đề chính đi.”

“Tôi đã nói xong hết rồi, đây chính là toàn bộ tình hình mà tôi biết. Tôi chỉ là một ông già đã nghỉ hưu, lần này chẳng qua chỉ là đã tham gia trong một số hoạt động tuyên truyền với tư cách người quản lý của Chris. Những công việc cụ thể về đĩa nhạc không thuộc quản lý của tôi, không có ai hỏi ý kiến của tôi cả, ngay đến cả những lời tôi nói khi tuyên truyền, cũng là lời thoại mà công ty Tinh Cầu đã chuẩn bị sẵn. Tôi nghĩ các anh nhất định là đã từng nghe ngóng qua, tôi là con lai, bà ngoại của tôi chính là người Hoa Hạ, bây giờ mỗi năm thì có một nửa thời gian tôi sống ở phương đông, tôi cũng coi như là một nửa người Hoa Hạ. Với thân phận như vậy ở trong công ty mà toàn bộ là người da trắng thực sự không có quyền lên tiếng.”

“Christiana thật sự chết vì sự cố ngoài ý muốn sao?”

“... Đúng vậy.”

“Ông có ảnh chụp hiện trường không? Trên tin tức không có, nhưng tôi nhìn thấy trong bài báo đã xuất hiện bức ảnh của sân khấu, hẳn là có nhà báo đã chụp lại hình ảnh Christiana bị thương thậm chí là hình khi tử vong chứ nhỉ?”

“...”

“Ông Sterling, tính mạng của cháu trai ông còn đang nằm trong tay chúng tôi. Dựa theo tư tưởng về quỷ thần của phương Đông, khi một người tiếp xúc với ma quá lâu, thì cho dù không chết, cũng sẽ bị giảm tuổi thọ đó.”

“Hu... được rồi, tôi tìm cho anh.”

Cộp cộp cộp... cộp cộp cộp... loạt xoạt loạt xoạt... cốp, soạt, soạt...

“... chính là những cái này.”

Xoẹt... xẹt...

“Ông gọi cái này là sự cố ngoài ý muốn sao? Cho dù là người không hiểu gì về điều tra hình ảnh, thì cũng có thể nhìn ra khúc gãy của cây cột gỗ này không phải là tự nhiên mà gãy được.”

“Đây chính là sự cố ngoài ý muốn. Vào thời đại đó, việc phản kháng lại chuyện phân biệt chủng tộc không phải là phạm tội, việc bắt bớ, đánh đập, có quy định đặc thù đối với người da màu mới là phạm tội. Ha ha, đương nhiên, đây là cách nói với những trường hợp công khai, trên thực tế, sự phân biệt đối xử ẩn giấu bên trong đến tận ngày nay đều vẫn còn tồn tại.”

“Ý ông là...”

“Chris... Cô ấy chỉ là một cô bé gái biết ca hát. Khi tôi gặp cô ấy lần đầu tiên, cô ấy mới mười lăm tuổi, có nụ cười vô cùng đáng yêu. Cô ấy trước giờ chưa từng làm những chuyện về phân biệt chủng tộc, cô ấy vốn dĩ không hiểu những chuyện như vậy, chỉ chuyên tâm hát thật hay mỗi một bài hát, phối hợp với công tác tuyên truyền của công ty, tham gia hoạt động. Trước ngày lễ Giáng Sinh của năm 1982, công ty đã từ chối mức giá của một xã đoàn người da đen, mà lại chọn để cho Chris trình diễn miễn phí cho một công ty do người da trắng thành lập. Chúng tôi không ngờ là sẽ xuất hiện tình huống như vậy. Trước khi tai nạn xảy ra, không có ai để chuyện này trong lòng. Tôi không hề biết chuyện này, Chris cũng không biết, trong công ty cũng không có mấy người được biết cả. Cảnh sát đã bắt được thủ phạm ngay tại trận, là một đứa trẻ mười mấy tuổi, cậu ta được thuê tới để dựng sân khấu, quen biết với người của xã đoàn kia. Nếu như cậu ta không nói ra, thì không có ai biết được đây là một vụ việc được mưu tính từ trước. Cảnh sát đã phóng thích cậu ta, hết thảy được xử lý thành sự cố ngoài ý muốn. Đây là do hai công ty là Công ty Tinh Cầu và Công ty tổ chức đêm dạ hội đó cùng với phía cảnh sát cùng nhau đồng ý đưa ra quyết định này. Tôi không có tư cách tham dự vào quyết định, cha mẹ của Chris từ đầu đến cuối đều không biết tình hình bên trong. Bọn họ không có cách nào thừa nhận trách nhiệm làm ngòi nổ cho việc hình thành chủ nghĩa phân biệt chủng tộc, liền đã đưa ra quyết định đó... Tôi, còn có cha mẹ của Chris, những người hâm mộ ca nhạc đó...”

“Ông Sterling.”

“Vâng.... Tôi còn nhớ rõ giọng hát của Chris, cô ấy đang hát đến đoạn ‘And i will always love the world’, thì sân khấu đã đổ sụp, giống như cái máy phát nhạc đã bị ấn nút dừng, giọng hát của cô ấy đã kết thúc kể từ đó. Khi đống đổ nát được đào ra, cô ấy vẫn còn hơi thở, đang ói ra máu, nhưng cô ấy đã không thể lên tiếng được nữa. Đứa trẻ đó bị dọa cho gào lên, đang kêu khóc là nó chỉ muốn sân khấu xảy ra một chút sự cố, khiến cho Chris mất mặt, phá hỏng buổi biểu diễn. Nó cũng không ngờ là sẽ hại chết Chris... Chris nhất định là đã nghe thấy, tôi không biết là trong một khắc đó, Chris còn có thể yêu cái thế giới này không...”

“Nói vậy tức là, trong lòng cô ấy ôm oán hận mà chết đi.”

“Chris, cô ấy chỉ là một đứa bé gái thích ca hát, cô ấy...”

“Tôi cần xem di vật của cô ấy một chút, còn muốn xem băng gốc thu giọng của cô ấy khi đó. Có băng ghi hình của buổi diễn đó không? Còn có những tấm ảnh mà nhà báo chụp được đó, ngoài những thứ này ra, ông còn có thể tìm được bao nhiêu? Có tìm được phim gốc không?”

“... Tôi sẽ tìm biện pháp. Hi vọng đến lúc đó anh có thể giữ đúng cam kết, thả cháu trai của tôi ra.”

“Nếu như mọi việc thuận lợi.”

Ngày 19 tháng 1 năm 2013, nhận được điện thoại của N.Sterling. Ghi âm cuộc gọi 201301192323.mp3.

“Đồ mà anh muốn tôi đã kiếm được rồi. Bây giờ hãy đến nhà của tôi đi. Tôi muốn giải quyết chuyện này một cách nhanh nhất.”

“Được.”

Ngày 20 tháng 1 năm 2013, đi đến nơi ở của N.Sterling. File ghi âm 07520130110.wav.

“Chính là mấy cái đĩa này, trong [Giọng ca của Thiên Thần] chỉ thu âm mấy bài hát này thôi.”

“Tôi cần phải mở đĩa một chút. Ông có thiết bị phát nhạc chứ?”

“Điều này không thể được! Anh cũng đã biết điều này có nguy hiểm rồi, làm sao có thể cho phép anh mở đĩa đây chứ?”

“Vậy thì tôi chỉ có thể đem chúng về để mở nghe rồi, sau khi xác nhận giải quyết sự việc, thì tôi sẽ thả cháu của ông ra.”

“Điều này không giống với những gì đã nói trước đó! Tôi đã hoàn thành yêu cầu của các anh rồi, các anh nên thả cháu trai của tôi ra chứ! Nó chỉ vừa mới trưởng thành...”

“Điều tôi nói là, nếu như sự việc thuận lợi, thì tôi sẽ thả cháu của ông ra. Di vật của Chris thì sao? Còn có băng ghi hình, ảnh chụp, phim gốc lúc đó nữa?”

“Không có. Khi cha mẹ cô ấy chết đi, những thứ đồ đó đều được bán ra rồi, những thứ còn lưu lại cũng không biết là đã mất đi đâu, tôi đi đâu mà tìm cho anh chứ? Băng ghi hình thì bị tiêu hủy ngay tại chỗ rồi, bọn họ sẽ không để cho chứng cứ bị lọt ra ngoài. Tấm hình tôi đưa cho các anh lần trước, còn là của một nhà báo vụng trộm giấu đi, muốn dùng để uy hiếp tống tiền công ty đó. Không có những tấm hình khác, cũng không có phim gốc đâu.”

“Vậy thì không có cách nào khác rồi.”

“Anh... anh không thể như vậy...”

“Tôi có thể, bởi vì tôi có cái năng lực này.”

“Hu... hu...“

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.