Kẻ Thứ Ba

Chương 39




Huyền Thanh Chân Nhân mặc một chiếc đạo bào trông khá là hoa lệ, thế nhưng những người trong khu dân cư lại như không nhìn thấy ông ta vậy. Nếu nói là bọn họ không thấy ông ấy thì cũng không đúng, những người đi đường đều sẽ né ra nhường đường cho Huyền Thanh Chân Nhân. Tôi nghĩ có lẽ họ không nhìn thấy bộ đạo bào trên người Huyền Thanh Chân Nhân chăng?

Tôi không nhịn được nhìn về phía Huyền Thanh Chân Nhân.

Huyền Thanh Chân Nhân đi trước tôi một đoạn, tầm mắt sẽ không liếc nhìn thấy tôi. Nhưng ông ấy tựa như có con mắt mọc sau gáy, nói với tôi: “Ta dùng phép thuật để che mắt người ngoài, như vậy sẽ không gây ra phiền phức gì. Trên thế gian này, số lượng người có mắt âm dương không tính là nhiều.” Nói xong, ông ấy khẽ nghiêng đầu nhìn về phía tôi, ông ấy còn nháy mắt với tôi nữa chứ.

Tôi không biết phải tiếp lời như thế nào. Nếu như tôi nói ra những lời như “Chân Nhân pháp lực vô biên, thần thông cái thế” thì đây quả thực có chút nói quá. Với lại Huyền Thanh Chân Nhân cũng không phải loại người thích được người khác nịnh hót.

Tôi khẽ gãi đầu và nói: “Ban đầu tôi cũng đâu có mắt âm dương.”

Huyền Thanh Chân Nhân tiếp lời: “Mắt âm dương của cậu sau này mới được hình thành. Đây cũng được xem là có duyên.”

Tôi còn muốn hỏi tiếp nữa nhưng hai người chúng tôi đã đến nhà Đào Hải rồi. Thật không ngờ Huyền Thanh Chân Nhân tuy già nhưng vẫn còn rất nhanh nhẹn. Tôi đi sau ông ta, chẳng mấy chốc đã đến được nhà Đào Hải.

Trần Dật Hàm nhìn Huyền Thanh Chân Nhân với ánh mắt ngạc nhiên, sau đó anh ta lại nhìn về phía tôi.

Tôi lên tiếng giới thiệu với Trần Dật Hàm: “Vị này là Huyền Thanh Chân Nhân. Ông ấy được Thanh Diệp mời đến đây giúp chúng ta.”

Trần Dật Hàm khẽ gật đầu, tiến đến chào hỏi với Huyền Thanh Chân Nhân. Có thể nhìn ra được, Trần Dật Hàm cũng từng gặp qua những vị cao nhân giống Huyền Thanh Chân Nhân vậy. Tôi đoán chắc nguyên nhân anh ta đi gặp những vị hoà thượng, cao nhân kia là vì Trần Hiểu Khâu.

Huyền Thanh Chân Nhân khẽ vung tay, phẩy nhẹ phất trần: “Ta giải quyết chuyện Tụ Bảo Bồn này đã.”

Chỉ sau một khoảng thời gian ngắn, Trương Giai Hâm đã biến thành bộ dạng như người già sắp chết, hơi thở yếu ớt, thoi thóp.

Ngón tay của Huyền Thanh Chân Nhân bấm thủ quyết kì lạ, điểm lên người Trương Giai Hâm. Sau khi làm phép xong, tôi không còn thấy có khí thoát ra từ trên người Trương Giai Hâm nữa. Huyền Thanh Chân Nhân cầm chặt phất trần và phẩy nhẹ, phất trần khẽ quét qua người Trương Giai Hâm. Không khí quanh người Trương Giai Hâm hơi rung động. Hình như tôi còn thấy được có những sợi chỉ vô hình nào đó xuất hiện rồi lại biến mất. Không khí chỉ hơi hơi rung động, sau đó mọi thứ lại bình thường trở lại.

“Xong rồi.” Huyền Thanh Chân Nhân thu lại phất trần, khẽ phủi đạo bào: “Các cậu hãy đưa người này rời khỏi đây đi. Chỉ cần sau này cậu ta không đến đây nữa thì sẽ không có chuyện gì xảy ra cả.”

Quách Ngọc Khiết chỉ vào khuôn mặt già nua của Trương Giai Hâm rồi nói: “Cậu ta trở nên như vậy mà ông còn nói là không sao hả?”

Huyền Thanh Chân Nhân khẽ cười rồi nói: “Tuy bần đạo có học qua một ít phép thuật, có thể tiên đoán số mệnh, nhưng không thể giúp con người nghịch thiên sửa đổi vận mệnh.”

Trần Dật Hàm khẽ chau mày rồi nói tiếp: “Rốt cuộc cậu ta đã xảy ra chuyện gì vậy? Tụ Bảo Bồn rốt cuộc là thứ gì?”

“Tên chính xác của Tụ Bảo Bồn được gọi là Tụ Âm Bồn, chuyên dùng để tích âm đức, ân trạch cho kiếp sau. Không ai biết Tụ Âm Bồn rốt cuộc là do ai tạo ra và được tạo ra từ lúc nào. Đến nay thì nguyên hình của nó đã không còn tồn tại nữa, cũng chẳng có thông tin gì về Tụ Âm Bồn. Đào Hải có được Tụ Âm Bồn, được Tụ Âm Bồn hướng dẫn, ông ta bắt đầu làm nhiều việc thiện để tích âm đức cho kiếp sau. Sau khi ông ta qua đời, Tụ Âm Bồn này sẽ đi tìm chủ nhân khác.” Huyền Thanh Chân Nhân nói một cách chậm rãi, ông ấy chỉ về phía Trương Giai Hâm: “Thế nhưng chủ nhân mới của Tụ Âm Bồn không phải là người này mà là con trai của Đào Hải – Đào Chính.”

Trần Dật Hàm đã hiểu ra đầu đuôi câu chuyện: “Vậy là Đào Hải không muốn Đào Chính vướng vào Tụ Âm Bồn này.”

Huyền Thanh Chân Nhân khẽ gật đầu: “Nếu có được Tụ Âm Bồn thì phải chấp nhận tích âm đức. Nếu không sẽ bị phản tác dụng, kết quả là sẽ hao tổn dương thọ. Bây giờ xem ra Tụ Âm Bồn này càng lúc càng tham lam, Đào Hải đã sống chung với Tụ Âm Bồn này cả đời, kết quả gia đình tan vỡ, ông ta đương nhiên sẽ không muốn con mình vướng vào Tụ Âm Bồn này rồi. Ông ta tìm người này để thay thế con trai mình, ông ta xém chút nữa đã thành công trong việc này, cuối cùng bị phản tác dụng dẫn đến mất mạng, âm đức mà ông ta tích được trước đây cũng bị xoá sạch. Không những vậy, ông ta còn hại người khác ra nông nỗi này.”

Quách Ngọc Khiết hỏi: “Ông không có cách gì để giải quyết chuyện này sao? Chúng ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Tụ Âm Bồn này tiếp tục hại người sao?”

Huyền Thanh Chân Nhân cười khổ: “Bần đạo bất tài, không có năng lực đối phó với Tụ Âm Bồn. E rằng trên thế gian này cũng không ai có thể đối phó được với Tụ Âm Bồn. Huyền học vi diệu. Phật, đạo, âm dương cũng khó có thể tìm được người kế tục. Vạn vật luôn không ngừng biến đổi, cái thứ này...” Huyền Thanh Chân Nhân khẽ điểm vào cửa: “E rằng không ai có thể chế phục được nó nữa rồi.”

Huyền Thanh Chân Nhân vừa dứt lời, mấy người chúng tôi đều im lặng, không biết nói gì nữa.

“Thiên hạ thái bình, Tụ Âm Bồn cũng không thể gây ra hoạ gì nghiêm trọng.” Huyền Thanh Chân Nhân thay đổi giọng điệu, nói với vẻ chắc chắn: “Vạn vật đều tương sinh tương khắc. Nói không chừng một ngày nào đó sẽ có thứ có thể khắc chế được Tụ Âm Bồn này. Phàm nhân chúng ta không cần phải suy nghĩ nhiều đến những chuyện như vậy. Việc chúng ta nên làm là sống tốt hơn thôi.”

Tôi bỗng nhiên nghĩ đến giọng điệu Huyền Thanh Chân Nhân gọi Tiểu Diệp. Riêng thái độ phóng khoáng này đã đủ để được gọi là “Chân Nhân” rồi.

Quách Ngọc Khiết hỏi tiếp: “Vậy còn Đào Chính thì sao?”

Trong đám ba người chúng tôi, Quách Ngọc Khiết là người quan tâm đến chuyện này nhất. Trong mắt Trần Dật Hàm thì chỉ có sự an nguy của Trần Hiểu Khâu, còn tôi thì đã đồng ý với quan điểm của Huyền Thanh Chân Nhân. Không ai có thể giải cứu thế giới cả, trên thế gian này, mỗi một phút mỗi giây trôi qua đều có người chết đi. Nếu chúng ta cứ quan tâm những chuyện này thì cũng đừng sống tiếp nữa.”

Huyền Thanh Chân Nhân khẽ nhún vai, ông ta cũng không thể giúp được gì cả.

Quách Ngọc Khiết bị hành động của Huyền Thanh Chân Nhân làm cho á khẩu, nhất thời không biết phải nói gì.

Trần Dật Hàm hỏi: “Vậy Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp là sao?”

Huyền Thanh Chân Nhân nhìn về phía Trần Dật Hàm, khẽ lắc đầu: “Cục trưởng Trần không có duyên với Tiểu Diệp.”

Trần Dật Hàm chỉ vào tôi và nói: “Cháu gái tôi là đồng nghiệp của cậu ta.”

Huyền Thanh Chân Nhân khẽ gật đầu: “Vậy cô ấy là người có duyên với Tiểu Diệp.”

Sau khi nghe xong câu này, tôi gần như có thể thấy được những sợi gân xanh trên trán Trần Dật Hàm giật giật. Tôi vội giữ chặt Huyền Thanh Chân Nhân, hỏi ông ta rằng: “Bọn tôi là nhân viên bên phòng giải toả di dời. Không bao lâu sau, khu dân cư này sẽ bị giải toả. Diệp Thanh bọn họ phải làm sao đây?”

Huyền Thanh Chân Nhân đáp một cách nghiêm túc: “Tiểu khu này không thể giải toả được. Họ còn ở đây, căn nhà đó sẽ không thể bị tháo dỡ được, các cậu cũng đừng tốn công sức vào việc này nữa.”

Giọng nói Trần Dật Hàm khá cứng rắn: “Chính phủ muốn giải toả khu này, những người khác đều đã đồng ý giải toả. Tôi không tin không thể giải toả được khu này.”

Huyền Thanh Chân Nhân thở dài rồi nói tiếp: “Chỉ cần xảy ra án mạng thì sẽ không thể giải toả được nữa rồi.”

Tuy ngữ khí lúc ông ấy nói ra những lời này khá là nhẹ nhàng, nhưng tôi lại cảm thấy sợ đến nổi cả da gà. Tôi bất chợt nghĩ đến những lời của Dư Tân Vanh.

Tôi lẩm bẩm một mình: “Thiên Sát Cô Tinh...”

Huyền Thanh Chân Nhân khẽ cười: “Cái này chắc là lời tiên đoán của một thầy bói mới vào nghề nào đó về tiểu Diệp đúng không?”

Tôi nói ra những suy đoán của Trần Dật Hàm: “Không phải Thiên Sát Cô Tinh, mà là mắt âm dương bẩm sinh đúng không?”

Huyền Thanh Chân Nhân lại cười và nói tiếp: “Phật nói, không được nói ra.”

Mặt tôi tối sầm lại.

Một người đạo sĩ như ông thì có liên quan gì đến phật chứ.

Trần Dật Hàm chắc còn tức giận hơn cả tôi nhưng anh ta cũng không thể làm gì được cả.

Huyền Thanh Chân Nhân nói tiếp: “Khi thời cơ đến thì mọi chuyện đều sẽ được giải quyết ổn thoả cả. Mọi chuyện đều đã được ông trời sắp đặt rồi, chúng ta không cần phải lo lắng, cũng không cần phải gượng ép bản thân. Sống chết có số, phú quý tại trời. Các cậu chỉ cần yên ổn sống qua ngày là được rồi, ông trời sẽ dẫn lối cho các cậu.”

Nếu không phải là vì ông ta có thể cứu được Trương Giai Hâm, tôi nghĩ Trần Dật Hàm chắc sẽ dùng thân phận Cục trưởng Cục Cảnh sát bắt ông ấy về đồn.

“Chân Nhân, hay ông cho chúng tôi thông tin liên lạc của ông được không? Nếu sau này có gặp chuyện gì khó khăn thì còn biết đường mà tìm đến ông chứ. Ông có những thứ như bùa hộ thân hay gì khác không, có thể cho tôi vài tờ được không?” Tôi đành phải hạ thấp ngữ khí, đóng vai như một đứa cháu ngoan của ông ấy. Khi làm việc này, trong lòng tôi không có chút áp lực nào cả. Huyền Thanh Chân Nhân là người có bản lĩnh thật sự, tôi xin ông ấy vài tấm bùa cũng không có gì là mất mặt cả.

Huyền Thanh Chân Nhân lắc đầu như trống bỏi, còn dùng tay vỗ vào vị trí túi quần trên đạo bào: “Bần đạo không có sử dụng điện thoại di động, và bần đạo cũng không biết vẽ bùa hộ thân. Cậu đừng lo lắng, ta thấy cậu là một người có phúc khí, có thể gặp dữ hoá lành, cậu nhất định sẽ bình an vô sự.”

Tôi tiếp tục xin ông ấy: “Nhưng còn bạn và người thân của tôi thì sao?”

Huyền Thanh Chân Nhân khẽ vỗ đầu tôi như đang an ủi một đứa con nít vậy: “Cậu cũng không cần phải lo lắng. Có Tiểu Diệp giúp đỡ, sẽ không có chuyện gì đâu.”

Nghe xong câu này, tôi không biết nên cười hay nên khóc đây.

Trần Dật Hàm bỗng lên tiếng: “Anh ta cũng đã chết rồi, những đồng nghiệp của anh ta cũng chết luôn rồi.”

Nụ cười trên mặt Huyền Thanh Chân Nhân tắt phụt, ông nói: “Đây đều là số mệnh cả.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.