Kẻ Thứ Ba

Chương 14




Tôi đi đến trường trung học số Mười Tám ngay trong đêm, Trần Hiểu Khâu đã ở trước cổng trường rồi.

Lửa lớn đã được dập tắt, đội cứu hỏa đang bận rộn xử lý. Người lãnh đạo của trường đứng ở vòng ngoài, sứt đầu mẻ trán.

Tôi ngơ ngác nhìn khu phòng học đã biến mất, cảm thấy bản thân như đang nằm mơ,

“Cả tòa nhà... cả tòa nhà đều...” Tôi bắt đầu lắp bắp.

“Anh không mơ thấy gì sao?” Trần Hiểu Khâu nắm lấy cánh tay của tôi.

Tôi lắc đầu.

Vấn đề này, khi trên xe Trần Hiểu Khâu đã hỏi tôi mấy lần rồi.

Xe cảnh sát chạy tới, tôi nhìn thấy chú của Trần Hiểu Khâu. Trần Hiểu Khâu cũng chú ý tới, cả người đơ ra.

Ánh mắt của chú Trần Hiểu Khâu khiến tôi tê hết da đầu. Anh ta không đi qua đây mà đi thẳng đến hiện trường phía trước, trò chuyện với đội cứu hỏa.

Tôi nhỏ giọng hỏi Trần Hiểu Khâu: “Vụ gì đây? Chú của em biết được gì rồi?”

“Chú ấy nghi ngờ rồi.” Trần Hiểu Khâu nhắm mắt, cũng buông lỏng tay tôi ra.

Chuyện này không có gì kỳ lạ, bất kỳ ai đều sẽ thấy nghi ngờ, huống chi chú của Trần Hiểu Khâu lại là Cục trưởng Cục Cảnh sát với vô số chiến công, nên càng nhạy cảm hơn người thường. Vụ án của bà Vương, chuyện của đội trưởng Vạn, lần này lại xảy ra chuyện quái dị trong trường trung học số Mười Tám, Trần Hiểu Khâu đã không thể tìm được lý do nào hợp lý hơn.

Tôi cảm thấy chột dạ.

“Xin lỗi, vì giúp anh nên em mới bị dính vào những chuyện này, em... tính làm thế nào?” Tôi hỏi.

Tôi không để bụng khi Trần Hiểu Khâu kể chuyện này cho chú cô ấy nghe, nhưng chú cô ấy có tin không? Sẽ không xem tôi như người của tổ chức tà giáo chứ? Trong lòng tôi lo lắng, đối diện với Cục trưởng Cục Cảnh sát, ít nhiều gì cũng sẽ cảm thấy không được tự nhiên. Nhưng bản thân tôi vốn không có điểm khả nghi nào, so với bị liệt vào tổ chức tà giáo, tôi thấy khả năng mình bị cho là kẻ thần kinh sẽ càng cao hơn.

“Nói sau đi.” Hiếm khi Trần Hiểu Khâu lại qua loa như vậy, sắc mặt khó xem, ánh mắt hoảng loạn.

Những người đến xem không chỉ có chúng tôi. Xung quanh đây có hai khu dân cư, chúng tôi không nhìn thấy lửa, nhưng nghe mọi người xung quanh kể lại, tòa nhà đó bị thiêu cháy như một cột lửa cực lớn, đứng từ xa cũng có thể nhìn thấy. Sau khi có người kêu đội cứu hỏa, tiếng xe cứu hỏa, tiếng dập lửa cộng thêm tiếng bàn tán của những người xung quanh, đã hấp dẫn càng nhiều quần chúng tò mò tới xem hơn. Từ trong đám người tôi còn nhìn thấy cả phóng viên hết phỏng vấn xong nhân viên cứu hỏa và lãnh đạo trường, lại chạy đến phỏng vấn người dân, trông rất bận rộn.

“Anh có nhìn thấy gì không?” Trần Hiểu Khâu hỏi tôi.

Tôi nhìn đống đổ nát một lúc lâu, nhưng không nhìn thấy gì. Không biết là do trời tối hay là 34 con ma đó không xuất hiện.

“Anh còn nhớ lời của Vương Hồng Chương không?” Trần Hiểu Khâu lại hỏi thêm một câu.

Tôi nhìn Trần Hiểu Khâu.

“Đó là nơi họ nương náu, cũng là nơi giam cầm họ.” Trần Hiểu Khâu nói.

Phản ứng đầu tiên của tôi là nếu như Trần Hiểu Khâu có năng lực của tôi thì tốt rồi, chắc chắn cô ấy sẽ làm tốt hơn cả tôi, phản ứng thứ hai mới là tim đập nhanh, cả người đổ mồ hôi lạnh.

“Tần Di Quyên đang ở đâu?” Tôi vội vàng hỏi.

Trần Hiểu Khâu nhìn về hướng chú cô ấy, lấy điện thoại ra gọi điện.

Ý nghĩ đó trong tôi càng thêm mãnh liệt, nhưng nghĩ kỹ, nếu như Trần Hiểu Khâu có năng lực của tôi, thì khác gì đang hại cô ấy? Từ đầu đến giờ, tôi không hề thấy loại năng lực này có gì tốt lành, cũng không cảm thấy bản thân đã trở thành siêu nhân.

Chú Trần lấy điện thoại ra, sau khi lướt nhìn, nói gì đó với những người xung quanh, rồi đi qua một bên.

Trần Hiểu Khâu cũng kéo tôi qua một bên, tách rời đám đông, “Chú út, chú có thể điều tra một người giúp con không? Tần Di Quyên, giáo viên trường trung học số Mười Tám, là nhân chứng quan trọng của vụ án tự sát trước đây... Con chỉ muốn điều tra thôi, chú cho con địa chỉ của bà ta trước, còn mọi chuyện sau này con sẽ có lời giải thích rõ ràng với chú.”

Qua một lúc sau, Trần Hiểu Khâu cúp máy, cùng tôi lên xe. Nhạc chuông tin nhắn vang lên, Trần Hiểu Khâu nhìn xem, liền khởi động xe hơi.

“Để anh giải thích cho chú của em cho.” Tôi nói.

“Anh giải thích thế nào?” Trần Hiểu Khâu hỏi lại.

Tôi nhất thời câm nín. Nếu mà tôi có bản lĩnh như của Thanh Diệp thì đã bắt ma chứng minh. Bây giờ thì... “Chú ấy tin hay không thì tính sau, tóm lại phải có một lời giải thích. Em cứ xem như bản thân đi nhầm đường, bị người ta lừa gạt đi.”

Trần Hiểu Khâu liếc nhìn tôi, ánh mắt đó dường như đang nói “nhìn cái dáng vẻ của anh mà cũng có thể lừa được tôi sao?”

Tôi rầu rĩ dựa lưng vào ghế.

Nhà Tần Di Quyên ở lân cận trường trung học số Mười Tám, một lúc sau xe đã chạy đến tòa khu dân cư đó.

Hai chúng tôi đến phía dưới nhà Tần Di Quyên, khi đối diện với cánh cửa sắt đang đóng chặt, mới ý thức được một vấn đề.

Tôi lùi vài bước, ngẩng đầu đếm số tầng, không nhìn thấy ánh lửa, cũng không nghe thấy tiếng kêu thảm.

“Anh lên xe ngủ một giấc đi.” Trần Hiểu Khâu đề nghị.

“Sao anh ngủ được?” Tôi cười khổ.

Trần Hiểu Khâu giơ tay của cô ấy lên. Tay cô ấy rất đẹp, ngón tay thon dài, làn da trắng nõn, móng tay trơn bóng mang theo màu hồng khỏe mạnh.

Ánh mắt tán thưởng tôi đã bị lời nói tiếp theo của Trần Hiểu Khâu thổi bay trong chớp mắt.

“Em có thể đánh ngất anh. Đừng lo, em đã từng học qua, ra tay có chừng mực.”

Tôi tin Trần Hiểu Khẩu sẽ ra tay có chừng mực, ít ra có chừng có mực hơn Quách Ngọc Khiết, nhưng tôi thấy nên từ chối đề nghị này thì hơn.

“Đánh ngất và ngủ là hai chuyện khác nhau.” Tôi nhìn nét mặt nghiêm túc của Trần Hiểu Khâu, không nhịn được muốn lùi về sau.

Đang lúc căng thẳng, tôi nghe thấy có tiếng xe hơi.

Trần Hiểu Khâu và tôi cùng xoay đầu, thì nhìn thấy một chiếc xe cảnh sát quen mắt chạy tới. Chú của Trần Hiểu Khâu xuống xe, đồng thời cũng có hai cảnh sát mặc đồng phục cùng xuống theo, nhìn chúng tôi bằng ánh mắt thẩm tra.

Trần Hiểu Khâu lúng túng bỏ tay xuống, giống như một đứa trẻ làm sai bị bắt tại trận, ấp úng gọi một tiếng: “Chú út.”

Cảnh sát đưa mắt nhìn nhau.

Sắc mặt chú Trần không đổi, đánh giá tôi một phen, sau đó gật đầu với những cảnh sát kia, “Các cậu đi làm việc đi.”

Cảnh sát đi ngang qua người chúng tôi, ấn chuông cửa, đợi mãi một lúc sau mới có người ra mở cửa, giọng điệu ngái ngủ bực bội hỏi: “Ai đó!“. Cảnh sát thông báo thân phận, cửa sắt được mở ra. Sau khi hai người đó bước vào, thì phía trước tòa nhà chỉ còn lại ba chúng tôi.

“Trần Dật Hàm.” Chú Trần vươn tay ra, giới thiệu, “Cảm ơn cậu đã chăm sóc cháu gái tôi.”

Tôi đơ ra bắt lấy bàn tay đó, nghe câu sau của Trần Dật Hàm, trong lòng cảm thấy lạnh buốt, cố gắng đáp: “Anh khách sáo rồi. Là do tôi đã làm phiền cô ấy nhiều lần, nhờ cô ấy giúp đỡ, phải cảm ơn anh nữa, đã làm phiền đến anh rồi.”

Khóe môi Trần Dật Hàm cong lên, nhưng không hề có ý cười, lực và thời gian bắt tay đạt đến đúng chuẩn liền thu tay về.

“Chú út, chú...” Trần Hiểu Khâu xoay đầu nhìn tòa nhà.

“Trường trung học số Mười Tám xảy ra chuyện lớn như vậy, Cục Cảnh sát muốn mời Tần Di Quyên về hợp tác điều tra.” Trần Dật Hàm nói.

Nếu không cân nhắc đến bây giờ đang là nửa đêm thì câu này nghe rất hợp tình hợp lý.

Tần Di Quyên có thái độ phối hợp rất tốt, chúng tôi mới nói có vài câu, hai người cảnh sát kia đã dẫn bà ta xuống.

Đây là lần thứ hai tôi thấy Tần Di Quyên, càng ấn tượng sâu sắc hơn với bóng dáng của bà ta, giọng nói cứng nhắc bằng phẳng, trầm ổn đáng tin, khiến cho người ta cảm thấy là một người không dễ tiếp xúc. Lần này đã nhìn rõ được khuôn mặt của bà ta, bà ta mặc một bồ đồ ngủ đơn giản, chứ không phải là bộ đồ vest kia, nhưng vẫn cảm thấy nghiêm khắc, không giận tự uy. Nếp nhăn rãnh mũi của bà ta rất sâu, khóe môi rủ xuống, nếu nhìn sơ thì sẽ tưởng rằng người này đang tức giận.

Tầm nhìn của tôi di chuyển ra phía sau Tần Di Quyên.

Người nhà của bà ta không đi theo, lối đi trong tòa nhà trống toác, không có người lửa như trong tưởng tượng của tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.