Kẻ Tầm Xương

Chương 24




Tìm phương cách, lãnh quang đột biến

Đón chồi non, linh mộc hồi sinh

Trước đây Phong Nhược cũng từng dùng chuôi Thanh Phong Kiếm khí này thu thập qua một tia lãnh quang, đáng tiếc một điều là mặc cho hắn quan sát như thế nào, cho dù có đưa vào bên trong thanh kiếm đó bao nhiêu pháp lực để kiểm tra đi nữa, cũng không phát hiện ra hiện tượng lạ nào cả.

Sau cùng Phong Nhược cũng suy đoán là tia lãnh quang kia không cách nào cắn nuốt được tinh hoa trong Thanh Phong Kiếm khí, dù sao thì tia lãnh quang này chỉ hấp thu thuộc tính Mộc mà thôi, nói không chừng đã bị … chết đói trong đó rồi cũng nên.

Vì nghĩ như thế nên Phong Nhược không còn cố kỵ điều gì nữa, hắn cứ đợi cho đến khi mầm cây trong Mộc Linh Thạch hồi phục trở lại, liền tiếp tục đi thu thập thêm một tia lãnh quang, trải qua một thời gian thì cho đến lúc này hắn đã thu gom được hơn mười tia lãnh quang.

Vào sáng sớm một ngày kia, khi Phong Nhược đang ngồi tu luyện trong phòng, đột nhiên hắn chợt nghe âm thanh Đường Thanh la lên đầy kinh ngạc bên ngoài viện phòng.

"Chuyện gì xảy ra vậy? mới sáng sớm mà Đường Thanh ngươi kêu la cái gì thế?" Lam Lăng cất tiếng giận dữ quát, mặc dù người tu đạo rất ít khi ngủ, nhưng nếu đang nhập định mà bị người khác đánh thức thì cũng cực kỳ khó chịu.

Nhưng Đường Thanh dường như không để ý tới mà vẫn lớn giọng: "Lam sư tỷ, Phong Nhược, Bành Việt, Minh Khê, các ngươi mau đến xem! Thật là kỳ tích! Cây Linh mộc này tự dưng lại sống lại rồi!"

Nghe Đường Thanh nói như vậy, tất cả mọi người đều nhao nhao lao ra khỏi gian phòng, ngay cả người suốt ngày nhốt mình trong phòng như sư thúc Diệp Hoằng cũng bước ra xem.

"Cái gì sống lại chứ? Đường Thanh ngươi không phải lại bị yêu nữ ám nữa đấy à?" Bành Việt vừa xem qua thân cây vốn vẫn trụi lủi như trước, vừa cười lớn nói.

"Ngươi mới bị yêu nữ ám thì có! Các ngươi đến đây xem đi, ta thấy đã có một cái chồi non đây này!" Đường Thanh chỉ vào một góc khuất nằm trên thân cây Linh mộc rồi hét lên.

Đám người Phong Nhược liền nhìn thật kỹ, quả nhiên có một chồi non vừa mới nhú lên, mặc dù gốc Linh mộc này mới nhìn sơ qua vẫn thấy còn khô héo như trước, nhưng chỉ cần xuất hiện ra một chồi non này thôi, lập tức bầu không khí xung quanh không còn cảm giác trầm lặng như xưa nữa.

"Oa! Thật tốt quá, cây Linh mộc thật sự sống lại rồi!" Lam Lăng nhịn không được mà hoan hô lên tiếng, đồng thời vẻ mặt của Đường Thanh và Bành Việt cũng rất phấn khởi, vì thời gian tu luyện gần đây quá cực khổ đi, nếu không có Linh mộc trợ giúp hấp thu Linh khí thì bọn họ cơ hồ phải tốn gấp đôi công sức mới đạt được chút ít tiến bộ, nổi cực khổ này quả thật không cần phải nói!

"Bành Việt, nhanh nào! Ngươi hãy đi tìm tên chủ viện này, ta muốn kéo dài kỳ hạn cho thuê lên mười năm!" Lam Lăng là người phản ứng trước hết.

"Còn thuê gì nữa chứ? Trực tiếp mua luôn không phải đơn giản hơn sao, nhưng quan trọng nhất là không được để chủ viện biết gốc Linh mộc này đã sống lại!" Lúc này Phong Nhược với vẻ mặt bình tĩnh nói, quả thật phát sinh hiện tại sớm hơn dự kiến của hắn, tất nhiên khi gốc Linh mộc này không còn bị những tia lãnh quang đó cắn nuốt đi Mộc linh khí nữa, chỉ cần chung quanh có số lượng Linh khí dồi dào thì sớm muộn gì gốc Linh mộc đó cũng có thể sống lại được.

Tuy nhiên chuyện tốt như vậy không nên để người khác nhảy vào hưởng thay, tốt nhất là nhân cơ hội này mua luôn khuôn viên này, còn nếu không thì qua một thời gian nữa, khi gốc Linh Mộc hoàn toàn khôi phục lại, e rằng chủ viện sẽ tìm cách lấy lại ngay.

"Ý hay lắm! Mua cái sân viện này luôn đi, Bành Việt, Đường Thanh, hai người các ngươi miệng lưỡi trơn tru, các ngươi đi làm việc này đi, nhớ kỹ là không nên để người ta nhìn thấy sơ hở đấy!" Nghe Phong Nhược nhắc nhở, Lam Lăng lập tức ra lệnh.

"A! Lam sư tỷ, chúng ta làm gì có miệng lưỡi trơn tru chứ, cái chuyện này Phong Nhược hắn am hiểu nhất đấy, không bằng bằng để hắn làm đi!" Đường Thanh phẫn nộ kháng nghị.

"Hắc hắc! Ta còn phải vắt hết óc để chuẩn bị rèn Tam phẩm Kiếm khí đây! Thế nào đây? Các ngươi không muốn à?" Phong Nhược đưa ra lý do hợp tình hợp lý, nên Đường Thanh và Bành Việt vừa nghe nói như thế đành ủ rủ rời đi, quả nhiên lý do rèn kiếm khí mà gần đây Phong Nhược thường vịn vào nhất chính là tử huyệt của bọn họ, căn bản không cách nào phản kháng được.

"Ha ha! Phong Nhược ngươi rèn Tam phẩm Kiếm khí sao?" Lúc này lão sư thúc Diệp Hoằng đang chú tâm quan sát Linh mộc chịu không nổi mà đột nhiên thốt ra, thương thế của lão đã dứt rồi nhưng nguyên khí bị tổn thương không có cách nào chữa trị được, vì thế khí thế hiên ngang khi xưa của lão giờ đã biết mất, hiện tại nhìn hình dạng Viện trưởng đã trở thành một lão già tóc bạc, có lẽ đại nạn lão cũng sắp đến rồi.

Cũng chính vì vậy, tất cả các sự việc gần đây đều do Lam Lăng phụ trách, trừ những lúc truyền thụ Thanh Vân quyết cho đám người Phong Nhược ra thì thủy chung lão vẫn luôn ở trong phòng, hiển nhiên đối với trận bại chiến trong tay Điền Mộ năm xưa, lão vẫn luôn canh cánh mãi trong lòng.

Lúc này ùừa nghe Diệp Hoằng hỏi đến, Phong Nhược vội vàng cung kính đáp: "Khải bẩm Viện chủ, ta đâu thể rèn được Kiếm khí a, chẳng qua đang nghĩ tới một biện pháp, có thể sẽ tìm một vị cao nhân để hỗ trợ rèn miễn phí a!"

"Rèn miễn phí?" Nghe Phong Nhược nói thế, Diệp Hoằng cùng Lam Lăng đều không khỏi sửng sốt, chỉ có Minh Khê đang đứng bên cạnh hung hăng trừng mắt nhìn hắn, bởi vì ám chỉ cao nhân rèn miễn phí đó đúng là nàng.

Diệp Hoằng cười ha hả một tiếng nhưng không nói gì nữa, lập tức xoay người trở về gian phòng của mình, nhưng Lam Lăng thì đâu chịu bỏ qua cho Phong Nhược, nàng giả bộ nghiêm nét mặt hỏi: "Nói! Rốt cục là có chuyện gì xảy ra?"

Tuy nhiên Phong Nhược đâu có dễ dàng mắc mưu như vậy, hắn nhẹ nhàng nói: "Lam sư tỷ, không phải ban đầu chúng ta đã nói rồi sao, ta có thời gian năm năm cho nên việc nghĩ biện pháp xử lý như thế nào là chuyện của ta!"

"Hừ! Ngươi không nên đắc ý quá sớm, nếu như đến lúc đó ngươi không thể thực hiện được, hãy nghĩ đến hậu quả đi !" Lam Lăng dứ dứ hai bàn tay trước mặt Phong Nhược bộ dạng như uy hiếp.

"Lam Lăng, chúng ta không nên quản hắn làm gì, cứ để cho hắn tạm thời thắng thế đi!" Minh Khê lại dùng ánh mắt nghiêm trọng ngụ ý cảnh cáo Phong Nhược lần nữa, rồi nắm tay Lam Lăng kéo đi.

"Hô! Áp lực thật đúng là lớn quá đi!" Nhìn bóng dáng Lam Lăng và Minh Khê đi mất, Phong Nhược không khỏi thở dài một cái, lập tức ánh mắt hắn lại rơi xuống gốc Linh mộc kia.

"Hình như có gì đó không đúng a! Những tia lãnh quang này nếu như chui vào trong Thanh Phong kiếm thì không có lý nào lại chẳng có chút động tỉnh nào, đừng bảo là bọn chút thật sự chết đói trong đó ấy chứ?"

Phong Nhược rờ cằm suy ngẫm, theo trực giác của hắn, những tia lãnh quang này vô cùng cường hãn, không dễ dàng gì chúng bị chết đói, vậy thì tại sao chúng lại biến mất được chứ?

Vì suy nghĩ như thế, nên Phong Nhược "Roét..." một tiếng rút ra Thanh Phong Kiếm, sau đó lại nhìn kỹ thanh kiếm này lần nữa, rõ ràng thanh kiếm này trông vẫn như lúc đầu vậy, toàn thân có một tầng lam quang nhàn nhạt bao phủ, khi ánh mặt trời chiếu xuống làm nó lóe lên những gợn sóng màu lam, mà nếu như truyền Pháp lực vào thì quầng lam quang này sẽ nhanh chóng bành trướng ra và xoay quanh thân kiếm, cho tới khi đạt đến cực điểm thì nó sẽ lao ra khỏi thân kiếm mà hình thành nên Băng Sương Kiếm khí rồi phá không bay đi. Với pháp lực hiện tại của Phong Nhược thì có thể thi triển liên tục sáu lần Băng Sương Kiếm khí này, đồng thời cự ly công kích có thể đạt tới năm trượng!

Quả thật bên trong thanh kiếm này không thấy chút bóng dáng của các tia Lãnh quang đó!

"Chẳng lẽ bọn nó thật sự bị chết đói hết rồi sao?" Phong Nhược tưởng tượng như thế, bỗng nhiên trong lòng chợt động, lập tức lấy ra một viên Ngũ Hành thạch thuộc tính mộc do lúc trước đổi được từ Lam Lăng, hắn trực tiếp dùng pháp lực kích hoạt viên thạch này.

"Có đúng hay không tức khắc sẽ biết ngay!" Phong Nhược vừa tự nhủ vừa nhìn quầng sáng đang bao quanh những sợi linh khí màu xanh, đồng thời hắn cẩn thận gí Thanh Phong Kiếm vào quầng ánh sáng đó!

Không có gì xảy ra, quầng sáng chứa những sợi linh khí màu xanh giống như giọt nước được thả vào bể vậy, ngay cả một chút động đậy cũng không có. Bởi vì chuôi Thanh Phong Kiếm đã được Phong Nhược dùng Ngũ Hành thạch cường hóa rất nhiều lần, nên trừ phi hắn sử dụng thêm Ngũ Hành thạch hạ phẩm, nếu không cho dù có cường hóa bao nhiêu viên Ngũ Hành thạch cấp thấp đi nữa cũng sẽ không có bất cứ biến hóa gì xảy ra.

Tuy nhiên Phong Nhược không phải quan tâm chuyện này, chủ yếu của hắn chỉ muốn biết là ở mấy tia lãnh quang nằm bên trong Thanh Phong Kiếm đó có rục rịch gì không mà thôi.

Hít sâu một hơi, Phong Nhược chậm rãi đem pháp lực truyền thẳng vào trong Thanh Phong Kiếm, cũng giống như trước, vô số lam quang bắt đầu nhanh chóng xoay tròn quanh thân kiếm, nhưng rất nhanh bất ngờ xảy ra, dường như luồng lam quang này đang bị lực lượng nào đó khống chế, lập tức chạy dọc theo thân kiếm mà cắn trả lại Phong Nhược!

Vô cùng kinh hãi, tức thời Phong Nhược đem luồng Băng Sương Kiếm khí phóng thẳng ra ngoài, sau đó hắn liền nhìn thấy một tia lam quang nhàn nhạt cứ thế lao theo ra ngoài hơn hai mươi trượng, trực tiếp đem Như Sơn trận pháp mà Lam Lăng đã bố trí trước đây … phá hủy hoàn toàn!

"Phong Nhược! Ngươi lại làm trò quỷ gì vậy?!" Âm thanh giận dữ của Lam Lăng lại vang lên, vừa nghe tiếng động lập tức nàng lao ra khỏi gian phòng phía sau, lúc này mới phát hiện toàn bộ Như Sơn trận pháp bao quanh viện phòng này đã bị phá nát!

"Phong Nhược...! Ngươi tức khắc đi chết liền cho ta … lão nương ta … nếu không giết ngươi, … thề không làm người!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.