Kẻ Sát Nhân

Chương 9: Lời nói ác độc của tiểu quỷ




"Long Hổ Môn, Long mỗ, khỉ thật, lần đầu tiên làm anh hùng cứu mỹ nhân không phải đã cứu được con gái của lão đại Long Hổ Môn rồi đó chứ?"

Triển Thất cảm thán trong lòng, cô muốn tìm ngọc bội, Long Hổ Môn là mấu chốc, cô còn đang nghĩ sau khi đến được Mạc Thành rồi phải làm thế nào để tiếp cận được Long Hổ Môn, không ngờ cơ hội lại đến nhanh như vậy. Quan trọng nhất là, cô cũng không biết cái ngọc bội kia có hình dạng thế nào, giờ phải tìm mọi cách hối lộ lão đại Long Hổ Môn để ông ta cho xem bản vẽ mới được.

"Long Môn chủ, lâu rồi không gặp."

"Chưởng quỹ Lục, ha ha, thứ cho lão phu vô lễ, vị tiểu ca này quá xuất sắc, khiến cho lão phu không nhìn thấy cậu."

"Phốc."

Triển Thất cười nghiêng ngửa, Long Môn chủ này quá thành thực rồi. Một người lớn như thế ngồi đó, ông ta lại không nhìn thấy, hơn nữa còn nói ra rất tự nhiên. Nhìn sắc mặt đã sánh ngang với bao công của tên Lục Hiên kia, cô thầm cười trộm trong lòng, lần đầu tiên nhìn thấy vẻ kinh ngạc của Lục Hiên.

Cô thấy tên lưu manh kia dựa hơi Long Hổ Môn để ra ngoài làm chuyện xấu còn tưởng rằng Long Hổ Môn không phải thứ gì tốt, bây giờ gặp được Long Môn chủ này khiến cô phải thay đổi cách nhìn với Long Hổ Môn. Đồng thời trong lòng thầm mặc niệm với tên vô lại kia, trêu ai không trêu, lại trêu vào con gái của lão đại, đừng nói mày chỉ là anh vợ của một đường chủ, cho dù có là đường chủ cũng không có kết quả tốt.

"Nếu Long Môn chủ đã lên tiếng, vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh."

Long Môn chủ vốn tưởng rằng muốn mời bọn họ đi phải tốn không ích công sức, không ngờ Triển Thất lại nể mặt ông đến vậy.

"Chưởng quỹ Lục cũng rất lâu rồi không đến Long Hổ Môn, gần đây lão phu có sưu tầm được rất nhiều cực phẩm Long Tĩnh để chờ cậu đấy."

"Đương nhiên, Tiểu Thất Thất nhà tôi đã muốn đi, sao tôi có thể không theo được chứ."

Lục Hiên nói xong cũng bước lên trước dẫn đường, dẫn Triển Thất xuống lầu ngồi vào xe ngựa, lên đường đến Long Hổ Môn.

Từ cuộc nói chuyện giữa Lục Hiên và Long Môn chủ, Triển Thất cũng đã đoán được hai người họ đã quen biết từ trước, hơn nữa quan hệ còn rất tốt. Rượu bọn họ uống đã được Long Môn chủ chiêu đãi, dưới lầu cũng đã chuẩn bị xong. Cỗ xe cô và Lục Hiên ngồi có thể chứa bốn người, sau khi hai người các cô lên xe, con gái của Long Môn chủ và Diêm Xuyên cũng lên theo, Long Môn chủ chỉ có thể leo lên một chiếc xe khác để đi về Long Hổ Môn.

"Tôi tên là Long Mai, xin hỏi tên của ba vị ân công là gì."

Sau khi ngồi vững vàng trong xe ngựa, Long Mai tự giới thiệu trước, tiếp theo mấy người TriểnThất cũng giới thiệu tên mình.

"Từ nhỏ tôi đã được cha cho ra nước ngoài, hôm nay trở lại vốn muốn cho cha một sự kinh ngạc, không ngờ lại gặp phải chuyện như vậy..."

Long Mai không hề có bộ dáng nũng nịu, ngượng ngùng như những khêu tú bình thường khác, vốn hiểu biết cũng rất rộng, nhưng Triển Thất cảm thấy thân thể của cô không tốt lắm, rất suy yếu.

Triển Thất cũng rất có hảo cảm với cô ấy, trên đường nói chuyện rất vui vẻ, chỉ có điều cứ luôn bị Lục Hiên chọc tức.

"Đây là quà lão phu cảm tạ hai vị, xin hai vị hãy nhận lấy."

Sau khi đến Long Hổ Môn, Long Môn chủ dẫn mấy người bọn họ đến phòng khác quý, sau đó dâng lên hai rương nhỏ.

Bên trong mỗi rương có hai lệnh bài, mặt trước là một con rồng, mặt sau là một con mãnh hổ. Bên cạnh đó, trong rương còn có vài món châu báu, phẩm chất đều là thượng thừa, nếu đem bán nhất định có thể đổi được rất nhiều đại dương.

"Đây là?"

Triển Thất thắc mắc với cái lệnh bài, nhìn thì có vẻ là tín vật của Long Hổ Môn.

"Đây là tín vật của Long Hổ Môn, người có tín vật này nếu gặp phải chuyện gì không giải quyết được, chỉ cần không làm trái với đạo nghĩa, Long Hổ Môn nhất định sẽ dốc sức giúp đỡ.

Xem ra Long Môn chủ này rất yêu thương con gái của mình, nếu không sẽ không tặng một vật quý như thế, ở Quan Ngoại, thế lực của Long Hổ Môn rất lớn, có sự trợ giúp vô điều kiện của bọn họ, không nói ở nơi khác, ít nhất cũng có thể xông pha ở Mạc Thành này.

Không biết có thể nhờ ông ta giúp tìm mật đạo của Phi Ưng trại được không, nhưng bây giờ cô còn chưa dám đường đột nói ra chuyện này.

Triển Thất cũng không từ chối, sảng khoái tiếp nhận lệnh bài và châu báu, , trong lòng thầm nghĩ xem phải sử dụng tấm lệnh bài này thế nào.

Diêm Xuyên thấy Triển Thất nhận thì cũng nhận theo, tấm lệnh bài này hắn đã sớm có, hơn nữa, cái hắn không thiếu nhất.. chính là tiền.

"Không biết nhị vị có nghe nói qua chuyện gần đây xảy ra ở Long Hổ Môn hay chưa?"

Long bang chủ thấy mặc dù Triển Thất sảng khoái tiếp nhận lễ vật, nhưng trong mắt lại không hề có vẻ tham lam, hơn nữa ông cũng rất thích những người sảng khoái. Long Hổ Môn rất biết cách dùng người, ông lập tức nổi lòng kết giao, muốn lôi kéo bọn họ giúp ông tìm ngọc bội.

"Long Môn chủ muốn nhắc đến chuyện ngọc bội trấn môn của quý môn bị trộm đúng không?"

Triển Thất đang suy nghĩ không biết làm sao để kéo Long Môn chủ đến chuyện này, không ngờ ông ta lại nói ra trước.

"Chính là chuyện này, tính đến nay thì miếng ngọc bội này đã mất hơn nửa tháng rồi, chúng ta đã treo thưởng 30 vạn, mời hết nhóm người này đến nhóm người khác, nhưng lại không có chút tin tức nào, không biết nhị vị có muốn thử sức hay không?"

Long Môn chủ thấy Triển Thất nói thẳng chuyện này ra, vậy thì chứng minh cô cũng có quan tâm đến chuyện này, nói không chừng đã có đầu mối gì đó. Người ngoài chỉ nghĩ ông chỉ mất đi một miếng ngọc bội mà thôi, thật ra thì, bởi vì miếng ngọc bội này, ông đã sắp cùng đường rồi.

"Tôi muốn thử, không biết Long Môn chủ có thể nói rõ chuyện này cho tôi biết được không?"

"Chuyện là thế này, miếng ngọc bội này vẫn do lão phu bảo quản, nhưng khoảng thời gian trước, thân thể của lão phu không khỏe, nghe người ta nói tắm ôn tuyền có thể trị bệnh, nên cũng muốn thử xem sao. Nhưng tôi lại sợ nước ôn tuyền sẽ làm hư miếng ngọc bội, nên cất nó trong mật thất, không ngờ lúc tôi trở lại đã không thấy tăm hơi đâu nữa, nếu vẫn đeo trên người thì tốt rồi."

Long Môn chủ kể sơ lược lại mọi chuyện.

"Nếu đã cất trong mật thất, vậy sao Long Môn chủ lại biết ngọc bội bị Tây Môn Vũ lấy trộm?"

"Bởi vì mỗi lần sau khi Tây Môn Vũ trộm đồ đều sẽ để lại vật này."

Long Môn chủ vừa nói vừa lấy ra một thứ, Triển Thất nhận lấy nhưng nhìn một hồi cũng không biết nó có gì đặc biệt, đó chỉ là một chiếc nhẫn màu đen, bên trên hình như có khắc gì đó, nhưng rất mờ, không thể nhìn rõ.

"Nếu Tây Môn Vũ có thể biết được Long Môn chủ không có mang theo ngọc bội, vậy chứng tỏ chuyện ông đi tắm Ôn tuyền cũng nằm trong dự liệu của hắn. Có thể là hắn nghe nói gần đây Môn chủ có bệnh, sau đó lan truyền tin về Ôn tuyền, rồi lại cho người nói với Môn chủ rằng nước Ôn Tuyền làm hư ngọc bội, vậy thì ngài sẽ không mang theo ngọc bội bên mình, lúc này, hắn sẽ nhân cơ hội trộm đi. Môn chủ có thể bắt tay điều tra từ những người cung cấp tin tức đó xem sao."

Triển Thất nghe Long Môn chủ kể xong thì bắt đầu phân tích.

Ba!

"Đúng vậy, sao lão phu lại không nghĩ đến chứ, người đâu, dẫn hai người nói tắm ôn tuyền có thể chữa bệnh đến đây cho ta."

Long Môn chủ nghe Triển Thất phân tích xong, vỗ đùi một cái, lập tức hạ lệnh cho người đi điều tra.

"Môn chủ, không xong rồi, người của Chu Tước Môn lại tới."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.