Kẻ Sát Nhân

Chương 22: Phượng Nguyên quận chúa




Văn Đình nói:

- Nhưng mà, nhưng mà Tuyết Nữ cùng Y Nhược tiền bối ở bên cạnh, các nàng sẽ nghe được.

Tề Nhạc dùng sức hôn một cái lên trên mặt đẹp của Văn Đình nói:

- Y Nhược tiền bối là người từng trải sẽ lý giải chúng ta. Tuyết Nữ hôm nay đã bay một ngày, đã sớm mệt mỏi, buổi tối lại cải biến hiện tượng thiên văn, lúc này chỉ sợ đã sớm tiến vào trạng thái nhập định rồi. Em thì sợ gì cơ chứ?

Văn Đình nói:

- Nhưng mà em thật sự còn không có chuẩn bị cho tốt, Tề Nhạc, cho em chút thời gian được không?

Tề Nhạc buông bàn tay lớn ôm Văn Đình ra, tìm môi thơm của nàng khẽ hôn một cái rồi cười nói:

- Nha đầu ngốc, anh đang trêu chọc em thôi. Anh làm sao chỉ qua loa như thế mà ăn hết em. Lần thứ nhất của em, anh nhất định sẽ cho em một hồi ức tốt nhất. Bất quá, sau khi anh muốn cùng em thân mật em cũng không thể phản đối ah, như vậy em mới có thể dần dần thích ứng cảm giác của em.

- Anh!!!

Văn Đình nhìn Tề Nhạc, trong lòng xấu hổ mà nói không ra lời.

Thật lâu, Văn Đình vẫn nằm trong ngực Tề Nhạc, cúi đầu mà nhìn hạ thân của hắn dựng lên cái lều nhỏ làm hắn buồn cười, nàng nói:

- Anh có phải rất khó chịu hay không?

Tề Nhạc bất đắc dĩ nói:

- Em nói xem?

Văn Đình cắn răng, nói:

- Nếu không em dùng biện pháp khác giúp anh giải quyết một chút?

Trong lòng Tề Nhạc vui vẻ, chặn lại nói:

- Đó là Thủy Tinh Chi Luyến hay là Sa Mạc Phong Bạo đây? Ah, không đúng, tại đây không có quả đông lạnh, cũng không có đường kẹo nhảy nhót a.

Khuôn mặt Văn Đình đỏ thẫm:

- Anh nghĩ gì thế, em không làm như vậy đâu. Anh xấu lắm.

Tề Nhạc buồn cười nói:

- Vậy em chuẩn bị giải quyết giúp anh như thế nào?

Lúc này Lúc này trên mặt đẹp của Văn Đình toát ra một tia cười xấu xa, nói:

- Đơn giản, đàn ông các anh ở chuyện này còn rõ hơn em mà. Được rồi, em liền giúp anh một người trái phải hỗ trợ.

- Trái phải hỗ trợ là cái gì?

Tề Nhạc tò mò hỏi.

Văn Đình cười đem hai tay của mình lộ ra trước mặt Tề Nhạc, khoa tay múa chân một chút, nói:

- Đương nhiên là lực lượng hai tay anh rồi. Trước kia em lên mạng hay xem nam nhân các anh nói cái gì năm đánh một hay ngũ cô nương gì gì đó. Em ưu đãi anh, mười đánh một nhé.

- À!

Tề Nhạc giờ mới hiểu được, hắn không nghĩ tới, Văn Đình rõ ràng lại nói những lời này. Trong lúc Tề Nhạc còn đang kinh ngạc thì bàn tay nhỏ bé của Văn Đình đã chạm vào cái lều nhỏ dưới hạ thân hắn. Vật liệu may mặc mềm mại lập tức từng đợt khoái cảm không ngừng từ dưới thân truyền đến, khiến cho Tề Nhạc không khỏi hừ nhẹ một tiếng.

Văn Đình lúc này cũng rất khẩn trương, vật kia trong tay nàng đúng là lớn hơn rất nhiều, nàng nhắm mắt lại, khuôn mặt đỏ bừng.

Nhìn bộ dạng của Văn Đình, Tề Nhạc không khỏi có chút dở khóc dở cười:

- Bảo bối. Chẳng lẽ em định làm như thế mà không cởi quần áo sao?

Văn Đình thấp giọng nói:

- Anh...Anh còn chưa tắm rửa mà. Cứ như vậy đi, cố một chút là được.

- Nhưng mà nói như vậy, ngày mai anh phải đổi quần áo sao?

...

Màn đêm im im lặng lặng trôi qua, đau khổ của Tộc Bạch cũng trôi đi. Kết quả mà Tộc Cửu Lê lần này hướng Tộc Bạch phát động tiến công bị thê thảm đau đớn, mặc dù đối với bộ lạc Tộc Bạch sinh ra thương tổn cực lớn, nhưng đồng thời đám người Tộc Cửu Lê cũng đã toàn quân bị diệt. Phải biết, ở thời đại này bất luận là tứ tộc nhân loại hay là Tộc Cửu Lê, nhân khẩu có số lượng rất hạn chế, nhất là số lượng Chiến Sĩ.

Bốn người Tề Nhạc dừng lại tại Tộc Bạch hai ngày sau, một lần nữa ra đi, tiếp tục tiến về địa phương ẩn cư của Vương Thần Thú. Hai ngày này không ngừng truyền đến tin tức của Tộc Cửu Lê đột nhiên xuất hiện khiến cho cho toàn bộ nhân loại thế giới cảm thấy hoảng sợ cực lớn. Bất quá, cũng không có như Y Nhược cùng Thanh Long Kim Nghê nghĩ, mặc Tộc Cửu Lê xuất hiện rất nhiều ở bên Tộc Bạch nhưng cũng không giống đám người tưởng tượng là phát động phạm vi lớn.

Tộc Bạch có thể nói là rất không may, từ các tộc khác truyền đến tin tức, Tộc Bạch là tộc thứ nhất đã bị công kích. Mà những bộ lạc chung quanh Tộc Bạch cũng không có bị tẩy trừ, những người Tộc Cửu Lê phảng phất là xuất hiện bất ngờ. Hiện tại đã bị hoàn toàn hủy diệt, ngay cả một người sống cũng không có, ai cũng không thể biết rõ mục đích của đám người Tộc Cửu Lê.

Khi mà họ đột nhiên công kích. Nhưng mà lòng cảnh giác cũng không có giảm thấp, Tứ đại dân tộc liên hệ tin tức lẫn nhau thì quyết định lập tức phái ra Chiến Sĩ tinh nhuệ tụ hợp, tuy rằng không sẽ chủ động hướng Tộc Cửu Lê phát động công kích, nhưng phải kết hợp thành mặt trận thống nhất, để ngừa Tộc Cửu Lê một lần nữa tập kích.

Ngày đó bị Văn Đình tả hữu hỗ trợ quan hệ của hai người trở nên tiến thêm một bước mật thiết, bất quá Văn Đình nhưng bây giờ dưỡng thành thói quen vung tay, có thể là bởi vì đêm hôm đó trọn vẹn vội vàng hơn phân nửa đêm, là nguyên nhân làm tay nàng vô cùng mỏi. Bất quá, Tề Nhạc cũng không thể để chuyện này xảy ra mãi được.

Dù sao, ai nơi đó bị ma sát nửa đêm, chỉ sợ cũng không nhịn được, sau khi dụng vọng qua đi thì hiển nhiên ma sát đau đớn sẽ xuất hiện. Dù cho có thủy vân lực tự hành trị liệu, vẫn cảm thấy đối với thủ pháp của Văn Đình có hoài nghi. Lại phi hành ba ngày, nương tựa theo qua tốc độ hơn người, bọn họ rốt cục đi tới đích của chuyến đi này.

Rất xa, một tòa đại sơn nguy nga đã xuất hiện trong tầm mắt của bốn người. Bất đồng với sơn mạch của Tộc Thổ, tại đây núi chỉ có một tòa, chuẩn xác mà nói chỉ có một đỉnh núi, chung quanh còn có một chút sườn núi thấp bé, hoàn toàn có thể không đáng kể.

Từ biểu hiện bên ngoài, ngọn sơn phong này cũng không có địa phương gì kỳ lạ, đồng dạng các loại thực vật sinh trưởng xanh um tươi tốt, phóng mắt nhìn đi, trong mắt lộ ra một màu xanh.

- Mẹ. Vương Thần Thú Vương chỗ này hay sao?

Y Nhược gật nhẹ đầu, nói:

- Đúng vậy, hắn định cư ở chỗ này.

Trong mắt Tề Nhạc chợt lóe sáng, tinh thần lực đã hướng xuống dưới bao trùm, làm cho hắn có chút kinh ngạc là trong phạm vi tòa núi cao này cũng không có cảm giác được quá nhiều khí tức cường đại tồn tại, tựa hồ chính là một ngọn núi bình thường mà thôi.

Y Nhược mỉm cười, nàng hiển nhiên là nhìn ra nghi hoặc trong lòng Tề Nhạc liền nói:

- Không cần dò xét, tại đây cũng chỉ có một thần thú là hắn mà thôi, không có thần thú khác tồn tại, cho nên mới bình tĩnh như thế.

Tề Nhạc kinh ngạc nhìn Y Nhược, nói:

- Chỉ có một mình Vương của Thần Thú ở đây sao? Vậy nếu như Vương của Hung Thú đột nhiên dẫn người đến công kích, tựa như lần vây công con, Vương của Thần Thú làm sao có thể ngăn cản được đây?

Y Nhược mỉm cười nói:

- Chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất. Con biết không? Tại đây thật ra là thuộc về lãnh địa hung thú, chỉ có điều bởi vì tòa Thương Sơn này có tính đặc thù, cho nên mới không có hung thú tu luyện ở chỗ này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.