Kế Phụ

Chương 40




"Tại sao có thể có chuyện như vậy? Chẳng lẽ nắm tay bạn gái cũng không thể sao?"

"Bọn họ sẽ không phân rõ phải trái với em. Bọn họ bắt quân nhân trái luật, vì chính là có thể phạt nhiều tiền, cho nên bọn họ nghĩ tới biện pháp bắt đuôi của quân nhân, mặc kệ là thật sự trái luật hay là giả trái luật. Quân nhân cùng vợ ở chung một chỗ thì bọn họ không xen vào, nhưng một khi là bạn gái, đuôi này đã bắt thì không phải nhẹ rồi."

Tôi nghe rồi chỉ cảm thấy da đầu tê dại từng trận.

"Vậy sau này em với anh cũng không thể dắt tay trước mặt công chúng rồi hả ?"

"Đúng, hơn nữa khoảng cách được giữ vững từ một mét trở lên. Chỉ là có lúc không nhịn được, chỉ cần đội duy trì trật tự không có ở đây, anh vẫn dám mạo hiểm dắt em." Anh ta nháy mắt với tôi.

Trong lòng tôi tràn đầy cảm giác sợ hãi đối với quân đội, nhưng lại nghĩ, quân nhân lấy kỷ luật làm trọng, bắt kỷ luật nặng như vậy cũng không sai, sai là sai tại vì có người lợi dụng quyền kiểm tra kỷ luật mà thôi, trắng trợn trá hình lấy tiền thôi.

"Chẳng lẽ quân nhân đều không có tự do như vậy sao?"

"Không phải, mỗi quân doanh có kỷ luật của mỗi quân doanh, chỉ là quân doanh bọn anh đặc biệt nghiêm khắc mà thôi, từ trước đến giờ kỷ luật bộ đội dã chiến đều do Đảng nắm nghiêm." Trong giọng nói của A Hạo có ưu thương nhàn nhạt.

Tôi đột nhiên đau lòng đỡ anh ta, một người đàn ông mạnh mẽ trong một hoàn cảnh nghiêm túc lại đè nén tình cảm của mình như vậy, nén lửa nóng trong trái tim mình.

Thời gian ăn cơm trong quân đội tương đối chính xác, vừa đến giờ sẽ thổi còi, nhưng mà tôi lại đến quân doanh đã sắp sáu giờ rồi nhưng không nghe thấy tiếng thổi còi. A Hạo nói đã thổi rồi nên dẫn tôi đến phòng ăn. Lúc chúng tôi đến phòng ăn thì những người lính bắt đầu dọn cơm.

Khi tôi đi tới, bọn họ cũng ngẩng đầu nhìn tôi, giống như tôi là nhân vật thời sự vậy.

Cảnh tượng quen thuộc, giống như ba năm trước đây hiện lên trước mắt, mặc dù đã từng trải qua, nhưng bị ánh mắt mọi người nhìn chằm chằm như vậy, tôi vẫn khẩn trương.

"Đừng sợ." A Hạo nhỏ giọng nói xong nắm tay của tôi thật chặt, cho tôi sức mạnh.

Cơm có người giúp tôi bới, món ăn rất phong phú.

Tôi là cùng chính trị viên còn có hai trung đội trưởng ăn chung, bọn họ rất nhiệt tình, ý vịgắp thức ăn cho tôi, chỉ có một mình tôi là con gái, trong lòng buồn bực, bạn gái hai Trung đội trưởng đâu rồi, không phải nói cũng tới thăm người thân sao?

Trung đội trưởng ăn rất nhanh, không có mấy phút đã ăn xong rồi, sau đó bắt đầu bới cơm dọn thức ăn, chứa trong một cái hộp nhỏ, nói câu "từ từ ăn" rồi bỏ chạy ra cửa. Tôi buồn bực nhìn A Hạo, cũng là chính trị viên trả lời tôi: "Cậu ấy mang cơm cho bạn gái cậu ấy."

Chính trị viên là một người đàn ông rất anh tuấn, gầy teo, sống mũi rất cao, đôi môi rất mỏng, không nói nhiều.

"Chính trị viên, Tiểu Thôi không tới sao?"

"Hả?" Chính trị viên ngẩng đầu lên, trong mắt đầy kinh ngạc.

Tôi mới nhớ đây là lần đầu tiên tôi tới, hẳn là không biết tình hình gia đình của chính trị viên, lúng túng không biết nên nói gì.

Nhưng chính trị viên cũng không quá để ý, kinh ngạc rồi lại cười nói: "Cô ấy đến nhà bạn học rồi, hai ngày nữa mới tới đây."

Trong lúc ban trưởng ban cấp dưỡng làm thêm thức ăn, đó là một sĩ quan cấp bốn gầy teo hơn ba mươi tuổi, gương mặt đen kịt không có biểu cảm gì, tôi biết anh ấy, anh ấy chính là chủ nhiệm lớp bánh nướng, là một người nấu ăn ngon ở Hồ Nam.

"Chị dâu, quân doanh cũng không có gì tốt, đây là món trứng tôi vừa xào, cô nếm thử một chút nhé."

Tôi ngượng ngùng nói tiếng cám ơn, trưởng lớp bánh nướng vẫn nhiệt tình, giống ba năm trước đây.

Mà cấp dưỡng viên Trần Lượng cũng mang thức ăn qua thêm cho lính.

Trong lúc A Hạo đang nói chuyện cùng chính trị viên, chẳng qua là một vài chuyện của bộ đội, tôi cúi đầu ăn cơm, không dám quấy rầy hai người đàn ông nói chuyện.

"Trưởng ban Từ ở quân khu tới, cậu biết không?" Chính trị viên đột nhiên hỏi một câu.

A Hạo gật đầu: "Biết, chúng tôi gặp ở cửa quân doanh, anh nói anh ấy tới kiểm tra công việc của chúng ta sao?"

"Không rõ lắm, tôi đi lên trên nghe được, hình như như Trưởng ban Từ tìm Chính ủy, bọn họ là bạn học."

Từ chuyện mà bọn họ nói, tôi mơ hồ nghe được bọn họ rất sợ Trưởng ban Từ đến.

Lính ăn rất nhanh, từ từ đi qua bên cạnh tôi, chỉ là đều dừng lại nhìn tôi một cái, sau đó bị ban trưởng lừa đi ra.

Bữa cơm này trôi qua trong tâm trạng thấp thỏm, tôi ăn rất ít, nhưng thời gian bọn họ ăn cơm cũng nhanh hơn tôi, giống như đánh giặc vậy, chưa được mấy phút đã ăn xong rồi. Trong phòng ăn lập tức yên tĩnh lại.

Cơm nước xong, A Hạo đưa tôi đi dạo cửa hàng.

Doanh trại nằm dưới chân núi, vùng ngoại ô cũng không phải ngoại ô nữa, nơi này có chỗ giống cửa hàng cũng không có, nhưng giữa Đông Nam Tây Bắc có riêng một nhà phục vụ xã, bên trong cũng có bán một ít đồ dùng thường ngày còn có một ít đồ ăn vặt, chỉ là đồ thiếu thì A Hạo giúp tôi mua mấy bình nước, lúc trả tiền thì bà chủ quầy bán đồ lặt vặt —— cũng là quân tẩu, tất cả nhân viên phục vụ xã đều theo quân làm quân tẩu, cười nhìn A Hạo nói: "Tam đại đội trưởng, đây là bạn gái cậu sao?" Ánh mắt lại nhìn tôi chằm chằm.

A Hạo quay lại nhìn tôi một cái, kéo tôi qua: "Đúng, chị dâu, đây là bạn gái tôi, Đồng Diệp. Đồng Diệp, đây là vợ của doanh trưởng của anh."

"Chào chị dâu." Tôi ngượng ngùng mỉm cười với cô ấy.

Đôi mắt chị dâu doanh trưởng không ngừng quét lên người rôi, mắt bởi vì cười mà híp thành một đường ngang, gật đầu liên tục: "Cô bé này thật xinh đẹp. Tam đại đội trưởng, cậu tìm bạn gái xinh đẹp như vậy sao?"

Trong ánh mắt A Hạo lộ ra hài lòng: "Chị dâu, ngay cả sắt thép cũng chưa bao giờ bị đánh bại? Tìm vợ cũng giống vậy."

Nhìn dáng vẻ anh ta khoác lác, tôi lặng lẽ đá bắp chân của anh ta một cái, bởi vì bị đau nên anh ta hơi nhíu lông mày, trong đôi mắt lại tràn đầy nụ cười.

Những chị dâu khác cũng vây quanh, cũng là chị một câu em một câu trêu chọc tôi và A Hạo, tôi bị họ nói đỏ bừng cả khuôn mặt, mặc dù trải qua tình trường như vậy, nhưng lại trải qua một lần như cũ vẫn có thể làm cho tôi ngượng ngùng. Rất lâu sau A Hạo mới lôi tôi rời khỏi, chị dâu doanh trưởng lặng lẽ kín đáo đưa cho tôi một quả táo lớn, tôi đẩy ra nói không cần, chị ấy nói: "Cầm đi, đây không phải là đồ trong tiệm, là từ quê nhà tôi mang tới, nhưng ngọt lắm."

Từ căn tin ra ngoài, A Hạo vẫn luôn cười, hỏi anh ta cũng không nói. Đến nhà khách, A Hạo đi rửa quả táo cho tôi, tôi nằm ở trên giường xem ti vi, tin tức nói "Tứ Xuyênxây dựng lại công việc đang kéo dài Vân Vân", vừa nhìn thời gian đã qua sáu giờ rưỡi rồi. A Hạo rửa táo rất lâu rồi chưa qua, cảm thấy tò mò nên đi qua xem một chút lại nhìn thấy A Hạo từ bên ngoài đi vào.

"Cho nè, quả táo." A Hạo rửa sạch sẽ quả táo đưa tới tay tôi, đi qua mặc áo khoác, vừa nói: "Quả táo không kịp gọt, anh phải đi tới phòng của doanh trưởng, em ở trong phòng xem ti vi, anh về liền."

Nhìn anh ta bận rộn, trong lòng tôi ít nhiều có chút không thoải mái, nhưng nghĩ đến anh ta không dẫn tôi đi gặp cấp trên của anh ta thì trong lòng ít nhiều vẫn thấy kỳ lạ. Nghĩ thì nghĩ, nhưng không có quá để ở trong lòng, tôi nhàn nhã gọt quả táo đã rửa sạch, nhưng chưa gọt được một nửa là A Hạo quay trở lại rồi.

"Đi, cùng anh đi gặp doanh trưởng và chính trị viên." A Hạo nói rồ liền kéo tôi đi.

Trong tay tôi còn đang cầm con quả táo đã gọt một nửa, ngoài miệng nói: "Táo của em còn chưa. . ."

"Trở về ăn tiếp." Anh ta cầm lấy trái táo của tôi đặt lên bàn, liền kéo tôi ra khỏi phòng.

Trên đường, tất cả mọi người nhìn tôi, thế nhưng anh ta vẫn cầm lấy tay tôi, lúc này giống như không sợ bị đội duy trì trật tự bắt được nhược điểm nữa rồi.

Doanh trưởng và chính trị viên của bọn họ tòa nhà người thân hai tầng, phòng ở có chút đơn sơ, không giống những như phòng của các sĩ quan được sửa chữa mới hoàn toàn. Chị dâu phục vụ xã mới vừa rồi đang đang quét sân ở bên ngoài, nhìn thấy chúng tôi đi tới thì vội vàng tiến lên kéo tay của tôi.

"Tiểu Đồng, tới đây nói chuyện với chị nào."

Chị dâu là một người phụ nữ có nét đẹp tâm hồn, dáng dấp bề ngoài không phải đặc biệt xinh đẹp, nhưng lời nói, bước đi là phong cách, rồi ấy chính là nét đẹp. Bụng của chị ấy nhô lên, vừa nhìn đã biết là mang thai rồi, nhìn dáng vẻ ngọt ngào của cô ấy làm tôi rấtngưỡng mộ.

Trong phòng, những người đàn ông đang nói chuyện, ngoài nhà thì tôi và chị dâu ngồi ở băng đá dưới tàng cây tán dốc. Trong lúc nói chuyện, tôi biết chị dâu cùng doanh trưởng là thanh mai trúc mã cùng lớn lên từ trung học, sau đó doanh trưởng đi làm lính, sau khi tốt nghiệp chị dâu học đại học ngân hàng, vợ chồng son vẫn luôn ở riêng hai nơi, chỉ có thời gian nghỉ phép của doanh trưởng thì bọn họ mới có thể một năm gặp được một lần, có lúc chị dâu nhớ nhung doanh trưởng sẽ xin nghỉ sang đây thăm anh ấy, nhưng lượng công việc ngân hàng lớn, bình thường rất ít khi có thể xin nghỉ, cho nên sau khi hai người kết hôn năm năm rồi, thời gian chân chính ở chung với nhau vẫn chưa tới nửa năm như vợ chồng nhà bình thường.

"Chị theo anh ấy năm năm rồi vẫn chưa mang thai, không phải không có thai được mà là thời gian chung đụng không dài, không có cơ hội." Chị dâu khổ sở nói.

Chuyện ở riêng hai nơi, mặc dù tôi không có khắc sâu như chị dâu vậy, nhưng mà tôi lạicùng A Hạo yêu nhau sáu năm rồi, hai người cũng vẫn luôn dựa vào điện thoại, tin nhắn và Internet để duy trì, có thời gian anh ta nghỉ phép thì cứ tới chỗ tôi ở vài ngày rồi lại về nhà, rất nhiều người khuyên tôi buông tha, nhưng tôi vẫn luôn cố gắng qua, hôm nay thấy chị dâu, tôi phát hiện mình không có kiên cường như chị dâu.

"Bởi vì bụng vẫn chưa có động tĩnh, nhà chồng nóng nảy, nhà mẹ cũng gấp, bọn họ bắt đầu mở thảo luận gia đình, cuối cùng nhất trí thông qua, quyết định để chị từ chức theo quân. Chị vẫn chẳng hay biết gì, khi chị về nhà bọn họ ra quyết định này thì chị sắp điên rồi."

"Chị dâu." Tôi không biết tôi nên nói gì, chỉ dùng sức nắm tay của chị ấy.

Chị dâu cười với tôi rồi nói tiếp: "Em không biết đâu, tiền lương bộ đội rất thấp, chị cũng là con gái độc nhất, phải nuôi sống cha mẹ trong nhà, sau này nếu như thêm đứa nhỏ, vậy chính là có năm người phải nuôi sống, nếu như mà chị từ chức thì chỉ dựa vào một ít tiền lương nhỏ nhoi, làm thế nào?"

"Chị dâu, chị không thể từ chức." Ý nghĩ của tôi thật ra thì rất đơn giản, người không thể không có tiền, dựa hết vào tình yêu không thể qua cuộc sống, nhưng ở riêng hai nơi như thế cũng cũng không phải là biện pháp, cho nên đây mới thật sự là khó cả đôi đường. "Đợi doanh trưởng chuyển nghề, ngày đó sẽ khá hơn."

Trong mắt chị dâu có nước mắt lấp lánh: "Chuyển nghề, còn rất xa, quân đội không đuổi anh ấy, anh ấy muốn cả đời phục vụ quân đội."

Lời này đâm vào trái tim tôi đau đớn, bởi vì thỉnh thoảng A Hạo cũng từng nói lời giống vậy.

"Cho nên chị dâu, chị muốn theo quân, thật sao? Sa thải công việc tốt như vậy, thật đáng tiếc." Nghĩ đến lúc thấy chị ấy đang phục vụ xã, chị ấy nên theo quân sao?

Chị dâu nói: "Không có, chị nghỉ phép tới. Sếp Lý Lĩnh của chị biết sự khó xử của chị, tự động cho chị nghỉ, thời gian ba tháng, chỉ là không có tiền lương."

Như vậy cũng có thể sao? Tôi chắc lưỡi phải nói không thốt nên lời.

Hình như chị dâu đoán được suy nghĩ trong lòng tôi nên cười nói: "Chỗ chị nghèo, người bình thường tốt nghiệp đại học sẽ không về quê nhà làm việc, bởi vì chị có hai người lớn tuổi phải chăm sóc cho nên trở về quê nhà làm việc. Thời gian tám năm, chị từ nhân viên làm đến chức quản lý, ở đó có bao nhiêu nước mắt cùng mồ hôi của chị. Lúc chị bị người lớn hai nhà ép hết cách rồi, nghĩ thầm đi từ chức, nhưng chị thật sự không bỏ được công việc này, tình cảm tám năm không phải nói cắt liền cắt. Nhưng. . . lúc ấy tôi đi thương lượng với Lý Lĩnh, muốn họ cho chị nghỉ nửa năm để chị đến doanh trại mang một đứa bé trở lại, lúc bắt đầu lãnh đạo không đồng ý, từ chức cũng không đồng ý, sau đó chị phải lấy công văn quy định của quân đội ra, muốn theo quân vẫn quản chế không được. Cuối cùng lãnh đạo hết cách rồi, muốn thả người cũng không thể, nhưng quân đội lại ép nên không dám không thả người, cho nên cuối cùng khó cả đôi đường, bọn họ cho chị ba tháng nghỉ, để cho tôi lợi dụng ba tháng này mang thai một đứa bé. Chuyện mang thai này, trong lòng an tâm rồi."

Tôi thở dài, có bao nhiêu vợ quân nhân giống như chị dâu vậy, vì sự nghiệp của chồng mà lặng lẽ vất vả, nhưng nhìn vẻ mặt thỏa mãn và hạnh phúc của chị dâu, tôi muốn mỗi người phụ nữ nếu như có thể làm được điều này, cũng đáng chứ?

"Em gái, em và tam đại đội trưởng quen biết thế nào?" Chị dâu đột nhiên hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.