Kế Phụ

Chương 39




"Anh. . . . . ." Tôi đang muốn mắng anh ta.

Một đoàn quân nhân mặc quân trang nhưng phụ kiện không giống nhau đi tới, dừng lại, nhìn tôi kỳ lạ lại nhìn A Hạo, hỏi tôi: "Chuyện gì xảy ra?" Ánh mắt lại nhìn A Hạo.

Cầu vai trên bả vai những người đó cao nhất là sĩ quan binh nhì cấp một, trên cánh tay phủ bằng những huy hiệu màu đỏ, mũ cũng không lớn giống mũ quân nhân mà là mũ bằng thép, nhưng ánh mắt mọi người rất hung, nhưng thấy A Hạo chậm rãi tản bộ lại giống như không thấy mà tránh họ ra.

Lấy làm lạ, cấp bậc A Hạo cao hơn bọn họ rất nhiều, theo lý thuyết bọn họ thấy A Hạo cũng nên hành lễ chứ? Nhưng tại sao A Hạo có chút sợ bọn họ? Không phù hợp lẽ thường lắm?

Mấy chữ tôi muốn mắng phía sau nuốt trọn vào trong bụng, một chữ cũng không phát ra được, là bị đoàn binh lính kỳ lạ dọa mất. Lại nhìn A Hạo giống như không biết bộ dáng của tôi, mặc dù vẫn còn đang bốc lửa, nhưng lúc này tôi lại không muốn phát ra ở trước mặt người ngoài, phải nể mặt mũi anh ta chứ.

Đoàn binh thấy không có phát hiện gì thì cũng liền đi, bọn họ vừa đi xa, A Hạo vọt tới, vịn tôi quan tâm hỏi: "Như thế nào? Té đau không?"

Tôi hung hăng trợn mắt nhìn anh ta một cái, hất tay của anh ta ra, cắm đầu cắm cổ đi về phía trước.

A Hạo ở phía sau kêu to: "Diệp, chờ anh một chút!" Tất cả mọi người dừng bước nhìn, bàn luận xôn xao.

Tôi càng thêm oán giận anh ta, anh ta dám lớn tiếng gào thét làm tôi trở thành đối tượng chú ý của mọi người, đây không phải là làm tôi mất hết mặt mũi sao? A Hạo xấu xa! Tôi hung hăng đá cục đá dưới chân, giống như xem cục đá là anh ta. Nếu như cục đá có sinh mạng thì không biết sớm chết mấy trăm lần.

Mắt thấy A Hạo không có đuổi theo, tôi liền quay đầu lại nhìn, thấy A Hạo nói chuyện cùng một người đàn ông mặc quân trang, bởi vì mắt cận thị nên không thể nhìn rõ bộ dáng người đàn ông đó, chỉ cảm thấy người đó trên dưới ba mươi lăm tuổi, hơi mập, vóc dáng không cao, chỉ cao hơn A Hạo vài cen-ti-mét, nhưng cách thức nói chuyện nhìn cũng biết là chỉ huy của A Hạo. Khoảng cách xa quá nên không nghe rõ bọn họ nói gì, chỉ thấy A Hạo gật đầu thật mạnh, giống như đang phụ họa điều gì.

Không biết A Hạo nói gì, người đàn ông kia quay đầu nhìn sang tôi, A Hạo vẫy tay với tôi, kêu tên của tôi, ý bảo tôi đi sang.

Tôi ngớ ngẩn, nhưng vẫn đi tới, nhìn hình dáng người đàn ông đó ở khoảng cách gần. Dáng vẻ rất lịch sự, trên mũi mang một cặp kính gọng vàng, nhưng ánh mắt rất sắc bén, nhìn chăm chú tôi làm lông toàn thân dựng lên.

"Chính trị viên, đây chính là bạn gái tôi - Đồng Diệp. Đồng Diệp, đây là chính trị viên của anh." A Hạo cười giới thiệu.

Tôi vươn tay: "Xin chào, chính trị viên, rất vui mừng biết anh ạ."

"Xin chào, Tiểu Đồng." Chính trị viên bắt tay tôi, lại hỏi: "Ăn cơm chưa?"

Tôi lắc đầu, đang muốn trả lời chưa thì A Hạo cũng đã trả lời thay tôi: "Vừa tới, còn chưa kịp ăn cơm nữa."

Ngược lại chính trị viên rất nhiệt tình, ý vị hỏi tôi: "Ở đâu, sắp xếp xong xuôi chưa?"

"Sắp xếp xong rồi, ở nhà khách ạ." Tôi cười trả lời.

"Chính trị viên, tôi đưa Đồng Diệp đến nhà khách thu dọn một chút, sau bữa cơm chiều tôi đến báo cáo anh."

Tôi còn chưa từng quên chuyện anh ta không chịu đỡ tôi, chính trị viên vừa rời đi, nghĩ đến anh ta không đỡ tôi thì tôi liền lại bắt đầu giận anh ta vô tình. Cũng không thèm nhìn anh ta, chỉ lo đi về phía trước, hờn giận trong lòng nhất thời không tiêu tan được.

"Diệp, vẫn còn giận à?" A Hạo nén cười.

Tôi quay đầu lại trừng anh ta: "Anh còn cười! Đối với một người vô tình trơ mắt nhìn bạn gái ngã nhào mà không đỡ lên, tôi không để ý anh nữa."

A Hạo ngẩn người, sau đó cười ha hả làm tất cả người đi ngang qua đều nhìn bên này.

"Đừng cười, anh còn lộ vẻ mất thể diện chưa đủ sao?" Tôi cuống quít bụm miệng của anh ta, lại bị anh ta trở tay, tiến tới hôn lên khóe miệng, đáy mắt tươi cười nói: "Diệp ngốc của anh, em không để ý đến anh thì sao đến nhà khách? Em biết tầng nào, phòng số mấy không?"

Tôi bị anh ta làm sặc, không phản bác được, mặt đỏ lên: "Anh dùng cái này uy hiếp à."

"Không dám, không dám, làm sao anh dám đấu trái tim cùng bà xã Diệp của anh chứ. Đi thôi, Diệp ngốc của anh, trở về tôi nói rõ với em."

"Nhưng. . . . . ."

"Đừng nhưng nhị, chẳng lẽ em muốn đứng ở đây trở thành nhân vật tin tức ngày mai?"

Tôi còn chưa kịp nói đã bị anh ta kéo đi. Tinh mắt, một số người thấy đang che miệng cười trộm, tôi không dám giận dỗi anh ta nữa, nghiêm mặt, vội vàng đuổi theo bước đi của anh ta.

Phòng của tôi là phòng 315 ở lầu ba, cắm thẻ mở cửa phòng đi vào, bên trong sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, đập vào mặt là mùi thơm hoa sen nhàn nhạt.

Tôi hơi ngẩn ra, mùi thơm này. . .? Tôi tò mò nhìn anh ta, không rõ chân tướng.

"Sớm biết em thích hương hoa sen, cho nên sáng sớm anh đã mua mùi hoa sen xịt vào không khí rồi. Như thế nào, thích không?"

"Anh. . ."

"Cảm động? Hì hì, không cần cảm động, chỉ cần hôn nhẹ anh một cái là được rồi." Anh ta cợt nhã nói, chỉ vào mặt của mình.

"Ghét!" Tôi cười mắng vỗ vào lồng ngực của anh ta.

Tôi cảm thấy vòng tay của anh ta vòng sang hông của tôi, bỗng chốc thắt chặt, ngẩng đầu lại thấy hai mắt anh ta tỏa sáng lấp lánh, đáy mắt có một đốm lửa đang thiêu đốt hừng hực.

"Diệp, anh yêu em." Anh ta lầm bầm, khí nóng phả vào mặt của tôi, mắt càng lúc càng sáng, ngọn lửa trong đáy mắt càng lúc càng đậm, từ từ đến gần, chóp mũi chỉa vào tôi chóp mũi.

Tôi say, nhiệt độ trên người của anh ta làm cho tôi tìm về nhịp tim đã từng, thì ra là ba năm, tôi yêu cũng không bớt đi bởi vì thời gian trôi qua, ngược lại lúc gặp được anh ta thì một cái nháy mắt, tất cả tình yêu như núi lửa phun nham thạch nóng chảy, từ trái tim phun ra.

"Hạo. . . . . ." Tôi liếm môi khô khốc, muốn nói điều gì đó.

"Hử!" Anh ta kê miệng gần sát môi của tôi, nhẹ giọng nói: "Đừng nói, cảm nhận thật tốt." Vừa dứt lời, nụ hôn của anh ta liền đổ ập xuống.

Nụ hôn, rất gấp, rất nóng!

Anh ta giống như thưởng thức một món ăn ngon, tinh tế hôn tôi, đôi môi ma sát, đầu lưỡi gảy nhẹ, trượt "vèo" vào khoang miệng của tôi, mang đến một cảm giác tê dại.

Nụ hôn của anh ta đầu tiên là dịu dàng, giống như là thử dò xét lướt qua, sau đó là lửa nóng.

Tôi nhắm mắt lại thật chặt, nhịp tim bởi vì anh ta hôn mà tăng nhanh.

Nụ hôn nóng bỏng, giống như qua một thế kỷ.

Anh ta liếm môi của tôi, lại không chịu dừng tay lại, sau đó liên tục chiến đấu ở chiến trường cổ của tôi.

Vừa mở mắt lại thấy cửa không khóa, mặt của tôi đỏ ửng, giùng giằng ngẩng đầu lên: "Hạo, cửa vẫn chưa đóng."

"Đừng quan tâm nó." A Hạo đắm chìm trong việc hôn cổ tôi nhiệt tình, mơ hồ nói.

Ngoài cửa, có người đi qua, tò mò nhìn vào phòng một cái, vừa đúng chống lại đôi mắt của tôi, tôi mắc cỡ chỉ thiếu chưa chui xuống đất.

"Đóng cửa!" Tôi đẩy anh ta.

A Hạo vẫn còn đang gặm cắn cổ tôi, hình như chưa tỉnh táo lại.

"A Hạo!" Tôi vỗ lồng ngực của anh ta, cuối cùng anh ta ngẩng đầu lên, nhìn tôi, trong mắt có mê mang còn có tình dục.

"Cửa vẫn chưa đóng đấy." Tôi nhắc nhở anh ta.

Lúc này A Hạo mới không cam tâm tình nguyện đi đóng cửa, miệng thao thao bất tuyệt, chỉ cảm thấy lúc này anh ta đặc biệt đáng yêu.

Đóng kín cửa, anh ấy lại nhào tới muốn hôn, tôi lấy tay tách khoảng cách ra, trong đầu rỗng, không đầu không cuối hỏi một câu: "Lúc nãy sao anh không đỡ em dậy?"

"Em. . . . . ." Anh ta ngớ ngẩn, sau đó thở dài: "Em thật làm mất vui."

"Ngoài miệng anh nói yêu em, nhưng ngay cả em ngã xuống cũng không đỡ em dậy, lòng của anh thật ác." Nghĩ tới điều, lòng của tôi lại bắt đầu phiền não.

"Cô bé ngốc, em không hiểu tình cảnh lúc ấy." A Hạo kéo tôi ngồi xuống, lấy tay nhẹ nhàng vuốt tóc của tôi: "Em không thấy lúc ấy đội trật tự tới sao?"

"Đội duy trì trật tự?" Tôi nghĩ tới đoàn binh kỳ lạ kia, còn có động tác kỳ lạ của A Hạo. Đúng vậy, những người đó không phải là duy trì trật tự sao? Tôi quên bọn họ rồi hả? Nghĩ tới đây, mặt của tôi hơi đỏ lên.

A Hạo tiếp tục nghịch tóc của tôi, nói tiếp: "Lúc ấy nếu như anh đỡ em cũng sẽ bị đội duy trì trật tự bắt được đuôi sam, đến lúc đó báo lên trên, chẳng những sẽ bị ghi tội, còn có thể phạt tiền, hiểu chưa?"

Tôi nghe được thì nghẹn họng nhìn trân trối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.