Kế Phụ

Chương 38




Nhìn ra bên ngoài, vẫn còn đang ở trên đường, tôi cho là đã đến doanh trại rồi.

"Còn chưa tới, mới mười phút thôi. Em mệt mỏi thì nằm ngủ một lát, đến nơi anh gọi em." Giọng nói A Hạo dịu dàng có thể vắt ra mật.

Thì ra là tôi mới ngủ mười phút, tưởng là qua lâu lắm rồi.

"Trò chuyện với em đi." Sợ ngủ, anh ta sẽ rời đi, càng sợ trong giấc mơ lại trải qua một lần chia tay.

"Được rồi bảo bối, em muốn nói gì?"

"Em muốn nghe anh hát."

"Xì. . ." Tôi nghe chỗ ngồi trước mặt truyền đến hai tiếng cười bị đè nén.

Một tiếng cười làm mặt A Hạo đỏ lên.

"Đại đội trưởng, bọn em cũng muốn nghe." Trong giọng nói của hai người mang theo nụ cười.

"Đi đi đi, ồn ào lên làm gì?" A Hạo giả vờ tức giận mà khiển trách.

Trần Lượng quay đầu lại, nháy mắt với tôi mấy cái: "Chị dâu, tiếng hát của Đại đội trưởng khó mà nghe được, tiếng hát tuyệt vời."

Tôi xác thực chưa từng nghe A Hạo hát, còn nhớ lúc chúng tôi quen biết, sau lần sinh nhật đầu tiên của tôi, anh ta không thể tới mừng sinh nhật, nhưng tôi cũng bận rộn công việc, đi công tác ở bên ngoài nên tôi nài nỉ anh ta trong điện thoại hát cho tôi nghe, anh ta xấu hổ hồi lâu vẫn không hát. Về sau nữa thì càng không nghe thấy anh ấy hát, hôm nay nghe Trần Lượng cũng ở đây ồn ào cùng, tôi càng muốn nghe.

"Em muốn nghe chứ sao."

"Đại đội trưởng, bọn em cũng muốn nghe." Đôi mắt tội nghiệp của Trần Lượng nhìn chằm chằm A Hạo.

"Đi đi đi! Con nít biết cái gì, đừng có ầm ĩ!" A Hạo nhíu lỗ mũi nói.

"Chị dâu, chị xem Đại đội trưởng đi, trước mặt chị là con mèo, trước bọn em lại hung hãn biến thành con cọp rồi."

"Thằng nhóc này, không nói lời nào không ai nói cậu câm đâu nhé!" A Hạo nói xong, lại duỗi tay qua muốn gõ cậu ấy.

Trần Lượng vội vàng ôm đầu, kêu ầm lên: "Chị dâu, cứu mạng! Chị xem Đại đội trưởng hung dữ quá, anh ấy cũng chỉ biết ức hiếp bọn em!"

Tôi lấy tay của anh ta xuống, mỉm cười nói: "A Hạo, hát cho em nghe được không, tôi chưa từng nghe anh hát."

A Hạo đỏ mặt nói: "Anh. . . Anh không biết hát, anh hát là bỏ chạy dài."

"Không sao, em muốn nghe, chạy dài em cũng muốn nghe." Tôi kiên trì.

A Hạo bị tôi dây dưa không có biện pháp, chỉ đành phải đồng ý: "Được, anh hát. Anh không biết hát mấy bài ngoài đâu, chỉ biết hát quân ca, em nguyện ý nghe không?"

Tôi dùng sức gật đầu, chỉ sợ lắc nhẹ anh ta cũng không hát. Trần Lượng cũng ở một bên hưng phấn vỗ tay, bị A Hạo trừng, đầu rụt trở về. Triệu Vũ bởi vì đang lái xe, mới vừa xảy ra chuyện như vậy, cậu ấy không dám đáp lời, nhưng lại lấy tay ngoáy ngoáy lỗ tai, dụng ý của cậu ấy cũng đã rõ ràng.

"Hai người các cậu, tất cả nhét lỗ tai vào trong ngực, ngậm miệng, nếu ai dám thả lỗ tai ra, ông đây cấm luôn."

A Hạo bắt đầu hát, tên bài hát là “Tôi làm người lính”. Tôi đã từng nghe qua bài hát này, lúc ấy khi em tôi đi lính cũng hát bài hát này, thời gian dài như vậy tôi cũng sẽ hát lên đôi câu. Giọng A Hạo rất êm tai, rất trong trẻo, rất to rõ, trong giọng hát lộ ra giọng lính nồng nặc, tôi chưa bao giờ biết A Hạo hát có thể dễ nghe như vậy. Trong khoảng thời gian ngắn, tôi nghe đến mê mang.

Trần Lượng cùng Triệu Vũ cũng nhẹ nhàng ôn tồn hát lên, giọng của ba quân nhân vọng về trong xe, bay ra ngoài xe, lay động trên đường.

Trong tiếng hát, tôi quên phiền não, quên cả say xe, quên tất cả đi, trong mắt chỉ có A Hạo, trong lỗ tai chỉ có tiếng hát của A Hạo, giống như nằm mơ, tôi si mê.

Ở trong tiếng hát, xe của chúng tôi chậm rãi lái vào doanh trại, quân nhân canh gác ở cửa ngăn lại kiểm tra chiếc xe cùng giấy tờ, sau đó để chúng tôi tiến vào. Lúc ấy tôi rất khẩn trương, chỉ sợ người lính kia nhìn ra tôi là từ bên ngoài tới, sẽ kiểm tra tôi, A Hạo lại cười lên rồi nói cho tôi biết không cần sợ, người thân tới chơi cũng sẽ để đi vào. Nhưng trước khi sống lại, tôi được đến cũng không phải đối xử tốt như vậy, mà là làm khó một hồi lâu, tình cảnh ngày đó tôi sao cũng không quên được.

Còn nhớ rõ ngày ấy, tôi chuyển vài chuyến xe, rốt cuộc mới đến ngoài cửa doanh trại, nhìn lính canh gác đứng thẳng tắp, mặc dù tôi khẩn trương nhưng cũng không nghĩ gì nên đi xăm xăm vào trong, nhưng hiển nhiên là hành động lỗ mãng của tôi bị ngăn lại.

"Đồng chí, xin lấy giấy tờ của cô ra." Người lính gác chào quân lễ với tôi rồi lịch sự nói mà không có biểu cảm gì.

"Tôi tới thăm bạn trai, anh ấy ở trong doanh trại này của các anh.”

"Đồng chí, xin lấy giấy tờ của cô ra." Giọng nói không có một chút thương lượng.

Tôi bất đắc dĩ lấy giấy chứng minh từ trong túi của tôi giao cho cậu ấy, cậu ấy nhìn một chút, lại quan sát tôi một chút, sau đó giao giấy chứng minh lại cho tôi, lại chào một cái, nói: "Xin hỏi bạn trai của cô ở đại đội nào?"

"Đại đội trưởng đại đội ba doanh hai."

Lính canh gác lại nhìn tôi một cái, nói: "Đồng chí, xin chờ một chút." Liền đi gọi điện thoại.

Chỉ chốc lát sau, A Hạo chạy từ trong cửa lớn ra, thở hồng hộc.

"Sao giờ anh mới đến?" Tôi oán giận một trận, A Hạo lúng túng nhìn người lính gác kia một cái, đối phương cũng không để ý tới hai chúng tôi nên kéo tôi đi vào trong.

"Tam Đại đội trưởng, đăng ký vào bản ghi chép nhập cổng đã." Người gác cổng ra ngoài, kéo A Hạo lại.

A Hạo viết ghi chép, người lính lại muốn giấy chứng minh của tôi, giằng co rất lâu mới thả chúng tôi đi vào.

"Đến thăm anh một lần thật không dễ dàng, cái này cũng kiểm tra, cái kia cũng kiểm tra."

A Hạo nói: "Chủ yếu là lần đầu tiên em tới, mọi người chưa quen em, sợ bỏ qua một người xa lạ mà gặp nguy hiểm, mới có thể nghiêm thế kia, lần thứ hai sẽ không tích cực như vậy đâu."

Nhưng cũng không có lần thứ hai, tôi cùng A Hạo chia tay, cũng không biết lời này của anh ta là thật hay giả.

Lúc này, ở phía sau chúng tôi lại có một chiếc xe chạy tới, nhưng lính canh gác không có kiểm tra chiếc xe kia, ngược lại là hành lễ với xe kia. Tôi tò mò nhìn về phía chiếc xe, là một chiếc Audi màu đen, biển số xe có chút kỳ lạ, nhưng tôi không phải là đặc biệt quen thuộc đối với xe, cho nên nói không ra được nguyên nhân. Chỗ ngồi phía sau xe kia là một người đàn ông mặt áo sơ mi trắng, rất trẻ tuổi, nghiêng mặt, cũng quen thuộc như vậy, giống như đã gặp ở đâu. Nhưng đang lúc tôi muốn nhìn rõ thì chiếc xe đã lướt qua chúng tôi, rất nhanh.

"Thế nào? Em đang nhìn gì?" A Hạo hỏi tôi.

Tôi chỉ chiếc xe đằng trước nói: "Bọn họ không ngăn cản chiếc xe đó à? Cứ như vậy để nó tiến vào."

A Hạo cười nói: "Đó là xe của Chính ủy bọn anh, dĩ nhiên không cần phải tra xét."

"Nhưng người đang ngồi phía sau cũng không phải quân nhân mà?"

A Hạo vẫn không nói gì, Trần Lượng trước mặt lại cười đến thở không ra hơi: "Chị dâu, không mặc quân trang thì không phải là quân nhân sao?"

A Hạo đưa tay lại gõ Trần Lượng, mắng: "Thằng nhóc thúi, nói bậy gì đó!" Rồi hướng tôi nói: "Người có thể ngồi xe của Chính ủy thì tất nhiên là nhân vật lớn, anh nghe nói người quân khu đến."

Triệu Vũ lái xe vào một chỗ, chúng tôi cũng xuống xe ở nửa đường. Lúc đó gặp được nhiều lính của anh ta, nhìn thấy tôi đi cùng với anh ta đều tò mò vây lại, mở miệng một tiếng chào chị dâu thân thiết. Tôi nghĩ muốn sửa chữa xưng hô của bọn họ, nhưng đã bị A Hạo đuổi đi, anh ta cầm lấy tay tôi chạy về phía nhà khách của doanh trại. Anh ấy nói cho tôi biết, vốn là có thể ở phòng của người thân, nhưng một Trung đội trưởng dưới quyền anh ta cũng có bạn gái tới, cho nên nhường phòng cho người thân lại, để cho tôi ở nhà khách.

Lại nhớ lại, năm đó khi tôi tới cũng không phải ở nhà khách mà là phòng cho người thân. Ngày đó vì đi xe lửa tối, tôi lại chuyển mấy lượt xe buýt từ thành phố X mới đến gần bên ngoài doanh trại của A Hạo đã là hơn sáu giờ, doanh trại đã ăn cơm. Lúc ấy A Hạo đón tôi đến phòng chính là phòng dành cho người thân. Đó là một căn nhà trệt, phía trước có những vòng cây xanh biếc râm mát, hoàn cảnh rất yên tĩnh, tôi rất thích. Bởi vì tôi muốn ở, A Hạo sớm sai người quét dọn qua rồi. Nhưng A Hạo vẫn không yên lòng, lại tự mình lau giường cây lại một lần, giường cũng đã nát rồi ở, phía trên có tiếng kẹt kẹt. Tôi liền nhìn A Hạo bận rộn vì tôi, muốn ngăn tay anh ta lại, đôi mắt sáng như tên trộm, thỉnh thoảng lại muốn hôn tôi, bị tôi nhẹ nhàng vỗ một cái vào trên ngực, anh ta sẽ cười mắng: "Em mưu sát chồng à?" Đùa giỡn cho đến khi ăn cơm tối.

Nhớ đến lúc ấy, vợ của chính trị viên cũng tới, là người Thành Đô rất xinh đẹp, vóc dáng không cao, nhưng làn da mịn màng như nước. Chị ấy sẽ ở sát vách, chúng tôi ở kế bên, sau đó từ từ quen thuộc rồi mới biết, bọn họ sớm kết hôn, cho nên sự quản thúc của quân doanh đối với bọn họ thoải mái hơn, không giống tôi và A Hạo không kết hôn, cho nên thỉnh thoảng có người tới kiểm tra.

Nhưng bây giờ, cũng lúc đó, cùng một địa điểm, nhưng chuyện lại xảy ra với thay đổi vi diệu.

Tôi cho là người thân của mỗi binh lính tới đềuu có thể ở phòng cho người thân, nhưng hiển nhiên cũng không phải như lúc trước tôi biết.

Sau này tôi mới rõ, mỗi một đại đội cũng có phân về hai phòng người thân, dưới tình huống bình thường là thuộc về người thân Đại đội trưởng cùng chính trị viên tới chơi ở, phòng người thân là miễn phí, mà nhà khách bộ đội phải tốn tiền, giá tiền lại đắt hơn bên ngoài. Hỏi anh ta tại sao không ở bên ngoài? Anh ta nói có ba nguyên nhân, một là nếu ở bên ngoài, không có xin nghỉ là không được ra, điều này cũng làm việc thăm người thân thêm phiền phức; lý do thứ hai, không phải nguyên nhân đặc biệt thì không thể ở bên ngoài, đây là kỷ luật; nguyên nhân thứ ba, nhưng anh ta lại không có nói. Mà nhà khách doanh trại mới vừa trùng tu, nghe nói là cho thủ trưởng ở, sau một thời gian thì người thân cũng có thể ở, thật ra thì chính là do phòng ở thiếu hụt, người thân tới doanh trại là một vấn đề khó khăn không nhỏ, cũng là một vấn đề khó giải quyết, cho nên dưới tình huống bình thường, người thân cũng sẽ bỏ thời gian đến thăm, chỉ là người đi làm nào có nhiều thời gian ở không như vậy đây? Thường thường lúc nghỉ lễ, vấn đề phòng ở đặc biệt nghiêm trọng, doanh trại thật sự ở không được, có lúc sẽ đặt một giường nhỏ đơn giản trong đại đội, thực là bất đắc dĩ nên cũng chỉ có thể ở bên ngoài.

"Sĩ quan nào đây? Người thân sĩ quan đến thăm, bình thường ở phòng cho người nhà sao?"

A Hạo giải thích: "Không phải vậy, người thân của sĩ quan tới vào ở nhà sĩ quan, chỉ là phòng ốc bên kia cũng thiếu thốn, có lúc không đủ ở, cũng sẽ ở hoặc là phòng cho người nhà hoặc là nhà khách, hoặc là bên ngoài. Anh xem, bên kia chính là nhà sĩ quan." Nói xong, anh ta chỉ một tòa nhà cách xa trăm mét phía trước.

Toàn bộ nhà sĩ quan là màu trắng, phòng ốc rất mới, nhìn là thấy mới, có mấy tầng. Bên ngoài nhà có một vườn hoa nhỏ giống nhau đất trống, mấy người phụ nữ ở đó, có đang tán dốc, cũng có bận rộn, còn có người nằm trên ghế dựa nghỉ ngơi.

Chúng tôi phải đến nhà khách ngay phía sau nhà sĩ quan, chính giữa chỉ cáchmột con đường rất hẹp.

Phía trước có một rãnh nước nhỏ, là thi công lưu lại, nhưng tôi không chú ý, cứ đạp lên. A Hạo đứng ở bên cạnh, cũng không có nhắc nhở, mặc tôi té xuống như vậy, chẳng những không đỡ tôi ngược lại còn nhảy ra xa hơn, lúc này một ngọn lửa giận bốc lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.