Kế Phụ

Chương 33




Tác giả có lời muốn nói: các bạn à, đây là một thể loại hiện đại pha chút văn cổ của tôi, là một truyện xuyên không, người tương lai xuyên về quá khứ, tình tiết từ chán ghét buôn bán đến phải buôn bán, có yêu có hận, các bạn đọc một chút đi, cốt truyện không tệ, cũng sẽ bảo đảm cập nhật thương xuyên, dĩ nhiên ngôn từ văn hiện đại cũng vẫn còn, mọi người có thể tuyệt đối yên tâm.

——— —————————

Là anh, vẫn là người đàn ông đó! Tại sao anh cố níu lấy tôi không buông? Hay là có mưu đồ khác?

"Anh làm gì?" Tôi đẩy tay anh ra, cảnh giác nhìn hắn.

"Tôi thấy trên mặt em đều là mồ hôi, cho nên. . . . . ." Trên môi hắn nhộn nhạo một nụ cười.

Nụ cười nhẹ đó ở trong mắt mệt mỏi của tôi lại hết sức chói mắt, giống như anh đang châm chọc tôi vậy, đột nhiên ý thức lại tỉnh táo hơn rất nhiều.

"Không cần, tôi có tay." Tôi lạnh lùng cự tuyệt.

"Bạn trai cô thật tốt với cô." Bên cạnh có người phát ra giọng hâm mộ.

Những lời này cứ thế đã kéo hai người không có quan hệ gì thành một đôi.

Mặt của tôi nóng lên, lúng túng muốn phủ nhận, lại nghe anh nói: "Không phải, chúng ta mới vừa quen."

"Cậu trai trẻ, đừng ngượng ngùng. Đối xử tốt với bạn gái cậu một chút, cậu xem cô ấy đang đổ mồ hôi lạnh, có phải là bị bệnh hay không."

Anh nhìn tôi chăm chú, giống như tôi là con mồi của anh, nhìn chăm chú làm cả người tôi không được tự nhiên, đang muốn nổi giận thì anh lại đột nhiên nắm tay của tôi rồi chen vào trong đám người.

"Anh kéo tay tôi làm cái gì?" Tôi dùng sức muốn hất tay của anh ra, tiếc rằng anh nắm quá chặt.

"Em cũng bệnh thành ra như vậy rồi còn mua vé đứng." Hình như anh rất tức giận, nhưng tại sao?

Tôi với anh có quan hệ gì sao? Tôi đứng hay ngồi thì đây cũng là chuyện riêng của tôi, anh quản được không? Người đàn ông này thật sự rất kỳ lạ. Nghĩ thầm không để ý tới anh nữa, nhưng vẫn không nhịn được nói: "Tôi không phải là không mua được. . ." Nhưng giọng nói cũng nhỏ dần vì anh cứ nhìn chằm chằm, rồi dần dần chìm ngập trong tiếng ùng ùng của xe lửa.

Ngồi vào chỗ đã là chuyện mười phút sau rồi, tôi vẫn còn đang mù mịt. Tôi quay đầu lại nhìn anh, chỉ thấy anh lấy một điếu thuốc, hít một hơi, thở ra khói, vẻ mặt trầm tư, ẩn trong sương khói. Chỗ ngồi là của anh, nhưng hôm nay lại bị tôi chiếm lấy, anh đứng ở hành lang, hút thuốc, không biết đang nghĩ gì.

Tôi không tiếp tục nhìn anh, đầu óc hỗn loạn như muốn nổ tung, tình cảnh mới vừa rồi càng không ngừng va vào đầu, lại một mờ mịt trong tích tắc.

"Em cứ ngồi ở chỗ này, vị trí này gần cửa sổ, em sẽ thoải mái hơn." Đối với sự thích ứng sau khi vừa sống lại của tôi mà nói, trong hoàn cảnh ồn ào ở nơi này, giọng nói của anh giống như suối nước lúc khát, lòng của tôi lập tức thấy dễ chịu.

Thấy anh lặng lẽ đứng ở hành lang, nghiêng mặt, bóng lưng kia làm tôi cảm nhận được có một sự cô độc. Tại sao anh muốn nhường chỗ ngồi cho ta, cũng bởi vì tôi nôn mửa không thoải mái sao? Sẽ không đơn giản như vậy, trên xe lửa nơi ồn ào, ai cũng muốn chiếm lấy chỗ ngồi, không lý do gì mà có chỗ ngồi còn nhường cho người khác ngồi. Đối với anh, tôi có chút lo lắng đề phòng, không phải là tôi thích nghi ngờ người khác, mà là trong xã hội phù phiếm này thì tôi phải cảnh giác nhiều hơn.

Có thể cảm nhận ánh mắt của tôi, anh cũng nhìn lại, giao với ánh mắt tôi, mặt tôi đỏ lên, nhanh chóng quay đầu về, bị người ta bắt được đang nhìn trộm làm mặt tôi nóng lên.

Nhưng dáng vẻ người đàn ông này cũng đã khắc thật sâu trong đầu tôi.

Anh rất đẹp trai, mắt phượng, lông mày không quá dày, cũng rất có mùi vị đàn ông. Thân thể ắn chắc, rất có thịt, cơ thể làm căng cả trang phục, vóc dáng rất cao, chừng trên dưới một mét tám. Dáng vẻ anh hút thuốc lá rất mê người, hít một hơi, chậm rãi thở khói ra, có cảm giác cưỡi mây đạp gió.

Trong lúc đó, anh đi ba bốn bước trở lại rồi muốn lấy vé xe của tôi, hỏi anh làm gì, anh cũng không nói, chỉ nhét tấm vé ngồi vào trong tay của tôi. Anh đi trở về hành lang, vẫn hút thuốc, không quay đầu nhìn lại nữa.

Nhìn bóng lưng của anh, trong tay lại nắm vé của anh, đột nhiên tôi có cảm giác ‘lấy lòng tiểu nhân đo bụng quân tử’. Cầm tấm vé kia, cảm giác lòng bàn tay đổ mồ hôi.

Qua không lâu thì nhân viên tàu tới kiểm vé. Nhân viên tàu là một chàng trai rất trẻ, chắc là làm việc chưa bao lâu.

"Chị ơi, mời chị lấy vé ra." Nhân viên tàu nói mà không có biểu cảm gì.

Tôi im lặng đưa tấm vé bị nắm có chút nhăn nheo cho nhân viên tàu, cậu ấy tò mò nhìn tôi một cái, tôi chột dạrũ mí mắt xuống.

Nhân viên tàu nhìn một chút rồi đưa vé lại cho tôi, sau đó kiểm tra bên cạnh, cuối cùng kiểm tra đến anh.

"Anh à, nơi này không cho phép hút thuốc lá, mời qua khu bên kia hút thuốc."

Anh không có ý kiến gì, yên lặng đưa tấm vé cầm vốn thuộc về tôi cho nhân viên tàu, đi đến góc khuất được ký hiệu trên hành lang – góc chết nên bên này tôi không thấy được.

"Bạn trai cô đối xử với cô thật tốt." Người ngồi bên cạnh tôi nói.

"Không phải. . . . . ." Tôi muốn phủ nhận, nhưng vừa nghĩ đối phương chỉ là một người xa lạ, hiểu lầm thì hiểu lầm thôi.

Lúc này tôi mới chú ý tới chỗ ngồi bên cạnh chính là một người lính, sĩ quan cấp hai. Thấy người mặc quân trang, tôi nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ người cũ mặc quân trang sau khi yêu nhau, đó là lúc anh ta nghỉ phép về nhà, cố ý tới trường học tìm tôi.

Dáng vẻ A Hạo mặc quân trang, đến bây giờ vẫn còn khắc rất sâu trong lòng của tôi, trong đầu tự nhiên hiện ra tình cảnh năm đó anh ta đột nhiên xuất hiện trước mặt của tôi. . .

Đó là một mùa hè nóng bức, tôi chưa về nhà, bởi vì phải bận rộn tiếp đón học sinh mới nên tôi phải ở lại trường học. Lúc A Hạo tới thì tôi đang in giấy tuyên truyền, khoảnh khắc điện thoại kết nối, cảm giác của tôi giống như trong mơ vậy.

A Hạo nói, anh ta đang ở cổng trường.

Trong gió, anh ta anh tuấn mặc quân trang màu xanh thẫm giống như cây ô liu đứng thẳng ở cổng trường.

"Hạo!" Tôi kêu.

Anh chậm rãi xoay người lại, cũng nhìn thấy tôi nên ánh mắt sáng lên, chạy tới tôi.

"Sao anh không nói trước cho em biết một tiếng, em tới trạm xe đón anh."

"Anh chính là muốn cho một niềm vui bất ngờ."

Ánh mắt A Hạo tỏa sáng lấp lánh, còn có quân trang mới tinh, quanh quẩn mãi trong đầu của tôi, không xua tan được.

"Cho em." Tiếng gọi kéo tôi từ suy nghĩ về hiện thực, trên bàn nhỏ trước mắt có một túi đồ ăn. Tôi ngẩn ra rồi ngẩng đầu đón nhận cũng ánh mắt của người đàn ông đó, tôi mới phát hiện xe lửa đã đến một nhà ga.

"Anh. . . . . ."

"Bên trong có ô mai, em ăn mấy viên có thể ngừng nôn." Anh thản nhiên nói.

Tôi lầm bầm muốn nói "không cần", nhưng anh đã quay lại hành lang, câu nói kia đến khóe miệng lại nuốt trở vào.

Xe lửa lại chạy bon bon , lúc giữa lại có dừng lại, anh cũng đi xuống mua một ít đồ ăn cho tôi, tôi nói gì cũng không chịu lấy lại, thế rồi anh lại nhét đồ vào trong tay tôi rồi trở về hành lang.

Nhìn đồ trên bàn, tôi âm thầm thở dài trong lòng.

Tu Dĩnh lại gửi tin nhắn tới: Chị Đồng Diệp, em sắp đến thành phố X.

Thấy tin nhắn của Tu Dĩnh, tôi cười, tất cả không thoải mái trong lòng cũng quăng ra ngoài chín tầng mây, chuyên tâm cùng nhắn tin cùng Tu Dĩnh, thời gian trôi qua nhanh theo ngón cái lướt qua bàn phím.

Vài trạm sau đó, lục tục có người xuống xe, nhưng người lên xe lại nhiều hơn. Người lên xe chen lấn đầy trên hành lang.

Tôi đắm chìm trong niềm vui nhắn tin nên tạm thời quên lãng âm thanh ồn ào.

Trùng hợp vừa ngẩng đầu lại phát hiện anh đang đứng ở bên cạnh tôi, anh tới lúc nào tôi cũng không biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.