Kẻ Phá Án Đại Tài

Chương 7: Cuộc họp quan trọng




Cửa xe được người mở ra từ bên ngoài, Cố Diễn Chi đưa một tay về phía tôi, dưới màn đêm rực rỡ xa hoa, trên mặt anh có điểm chút nụ cười: “Đến đây.”

Tôi đặt tay lên lòng bàn tay anh, làm như lúc trước anh dạy, nhấc làn váy lên một chút, từ từ đi ra. Bước cuối cùng có chút lảo đảo, thời điểm ngã về phía sau được anh tùm lấy tay hơi dùng sức, cuối cùng cả người nhào vào trong ngực anh.

Tôi nói: “...”

Cảm giác thất bại trong gang tấc đặc biệt không tốt, tôi chôn mặt vào trong bộ lễ phục bằng tơ tằm, hồi lâu không ngóc đầu lên được. Trên đỉnh đầu có người khẽ cười thành tiếng, chậm rãi đỡ thân thể tôi: “Lần sau cố gắng.”

Chúng tôi tiến vào đại sảnh, nhìn một cái đã thấy ở khu ẩm thực, Diệp Tầm Tầm đang bồi hồi luyến lưu ở xung quanh khu ẩm thực. Tôi liền bỏ tay Cố Diễn Chi ra chạy thẳng tới, lúc đến gần liền thấy hai mắt Diệp Tầm Tầm đang sáng lên nhìn vào khu kem, vừa định đưa tay tới, đột nhiên sau lưng vang lên một giọng nói rét căm căm, gằn từng chữ một: “Diệp, Tầm, Tầm.”

Tay Diệp Tầm Tầm đang đưa đến giữa không trung bỗng dưng cứng đờ, dừng lại mấy giây, rồi từ từ rụt về.

Nếu tôi là Diệp Tầm Tầm, chuyện đến đó là kết thúc rồi. Nhưng Diệp Tầm Tầm chân chính luôn dũng mãnh hơn tôi, sau khi quay người chạy ra sau Yên Ngọc, ngay lập tức tay cô ấy như sét đánh xâm lược trở lại, một khắc đang sờ đến đĩa kem, giọng nói của Yên Ngọc lại lạnh lùng vang lên: “Em dám ăn một miếng?”

Tôi quay đầu lại nhìn Yên Ngọc, anh ta ngay cả đầu cũng không ngẩng, đang cầm chiếc đĩa trong tay lấy trái cây lại gắp một khối bánh ngọt. Quay đầu lại, ánh mắt Diệp Tầm Tầm đang phát ra tia lửa tức giận mãnh liệt: “Hôm nay nhất định tôi phải ăn! Anh muốn làm gì thì làm!”

Yên Ngọc ngẩng đầu lên, đẩy mắt kính một cái: “Vậy thì cứ theo luật cũ.”

Sắc mặt Diệp Tầm Tầm liền đổi một cái, cắn răng cắn lợi thật lâu, rốt cục cũng đem đĩa kem trở lại bàn. Yên Ngọc cầm chiếc đĩa trong tay đưa cho cô, Diệp Tầm Tầm tỏ vẻ ghét bỏ: “Anh chọn trái cây làm gì, tôi không thích ăn táo, không muốn ăn anh có hiểu không? Tôi cũng không đói, anh lấy bánh ngọt cho tôi làm gì?”

Yên Ngọc đặt cái đĩa “Ba” một tiếng để lên bàn, thần sắc lạnh như băng: “Tùy em.”

Nói xong anh ta xoay người rời đi, trong lòng tôi run sợ nhìn anh ta đi ngày càng xa. Diệp Tầm Tầm đang bưng chiếc đĩa kia lấy kem trên chiếc bánh ngọt ăn, thỉnh thoảng lại ăn mấy miếng táo. Tôi yên lặng nhìn cô ấy một lát: “… Tại sao anh Yên Ngọc lại không cho cậu ăn đồ lạnh? Là bởi vì, cái đó sao?”

“Cái gì?” Diệp Tầm Tầm ngẩng đầu lên nhìn tôi một cái, “Tớ không có gì cả. Bất quá chỉ là tớ đánh cuộc với anh ta, nói nhất định trong nửa tháng tớ sẽ nhìn không ăn kem. Nếu làm được anh ta phải cho tớ miếng ngọc phỉ thúy nguyên thạch của anh ta.”

“Vậy anh ta phải nhắc nhở cậu không được ăn làm gì?”

Diệp Tầm Tầm suy nghĩ một lúc: “Có thể anh ta bị bệnh thần kinh.”

“…” Tôi nói, “Vậy nếu cậu thua thì phải làm sao?”

Ánh mắt của cô ấy quét qua một cái: “Cậu nói giỡn à, tớ làm sao có thể thua được!”

Trong lòng tôi thầm nghĩ nếu cô ấy chưa bao giờ thua thì sao Yên Ngọc có thể đồng ý đánh cuộc được, chẳng lẽ anh ta bị thần kinh thật. Tôi lại hỏi: “Tại sao hôm qua cậu không đi học vậy?”

“A,” vẻ mặt Diệp Tầm Tầm lạnh nhạt, “Tớ bị sốt. Có người chuyện bé xé ra to, nói với mẹ tớ không cho tớ đi học. Tớ không có cách nào. Vốn là tối nay cũng không được đến đây chơi, nhưng tớ trộm chạy đến đấy, Yên Ngọc không có cách nào khác, không thể làm gì khác hơn là đi theo tớ.”

“Cậu có thể đừng để người ta phải bận tâm với cậu nhiều như thế được không?”

“Một cô gái mảnh mai rụt rè, chính là không thể để người ta bớt lo được. Nếu tớ để mọi người bớt lo cho mình, vạn nhất một ngày nào đó tớ chết, bọn họ đảo mắt một cái là quên tớ thì tớ biết phải làm sao bây giờ.” Diệp Tầm Tầm dùng một bộ dạng thành thật nghiêm trang nói, “Vả lại, nếu hôm nay tớ không đến, đã bỏ lỡ tin đồn của cậu rồi. Tớ nghe nói tối qua hai người cậu và Cố Diễn Chi định bỏ trốn hả?”

“...” Tý chút nữa tôi nuốt chửng quả nho vào bụng rồi, “Ai tạo tin đồn lung tung vậy?”

Diệp Tầm Tầm hất cằm về phía sau lưng tôi: “Yên Ngọc.”

Vừa đúng lúc Cố Diễn Chi đi tới, tiện tay cầm miếng táo trên đĩa của tôi lên ăn, thờ ơ nói: “Nói cái gì mà ánh mắt lại trừng lớn như vậy?”

Diệp Tầm Tầm nói: “Yên Ngọc nói cho em biết tối qua anh bỏ trốn với Đỗ Oản.” Dừng lại một cái, ánh mắt tràn đầy mong chờ nhìn anh, “Chuyện này là thật sao? Đây đúng là chuyện khiến mọi người rất vui mừng nha.”

Động tác Cố Diễn Chi dừng lại một chút, nhìn sang Yên Ngọc đang đi tới. Anh ta vừa đỡ mắt kính, vừa nói: “Diệp Tầm Tầm em nói rõ ràng cho anh, đừng đổ hết mọi chuyện thị phi lên người anh. Anh không nói là bỏ trốn, anh chỉ nói Đỗ Oản rời nhà trốn đi, Cố Diễn Chi đuổi theo đến sân bay thôi mà.”

Diệp Tầm Tầm a một tiếng: “Vậy mà không phải bỏ trốn thật sao? Phim truyền hình hay viết như vậy mà. Nếu đây là phim của đài TVB Hongkong, đây chính là cảnh nam chính cản nữ chính lại, hai người ôm nhau thật chặt, sau đó kết cục đại đoàn viên. Nếu là phim Hàn, đó chính là cảnh nữ chính bỏ đi, nam chính quỳ xuống khóc lóc, kết cục bi kịch. Nếu em mà là đạo diễn truyền hình, đó sẽ là cảnh nữ chính định bỏ đi, nam chính xuất hiện, đột nhiên lấy ra một khẩu súng, bắn chết nữ chính, mọi người thét chói tai...”

Yên Ngọc không tiếng động nghiêng mặt, vẻ mặt mọi người đều không đành lòng nhìn thẳng. Giang Yến Nam không biết xuất hiện đằng sau lưng từ lúc nào, vỗ vỗ vai anh, tình ý sâu xa nói: “Ai, không phải tôi đã bảo với cậu rồi sao, Diệp Tầm Tầm như đứa trẻ vậy, nếu cậu không chiều cô bé cô bé sẽ gây sóng gió, nhưng nếu cậu cứ chiều cô bé như vậy, sớm muộn gì cô bé cũng cưỡi lên đầu cậu. Muốn dạy một đứa trẻ cũng phải có phương pháp, tôi cảm thấy nếu không cậu thay đổi với Cố Diễn Chi đi, cậu xem Đỗ Oản được cậu ta dạy nhu thuận thế cơ mà.”

Đột nhiên bả vai tôi bị một người nắm lấy, Cố Diễn Chi thuận tay nhéo vành tai tôi, vui vẻ mở miệng: “Cậu nói đổi là đổi sao? Cái khác còn có thể suy tính, Đỗ Oản thì đừng hòng mơ tưởng đến.”

Giang Yến Nam nói: “Tôi chỉ đùa một chút thôi.”

“Cậu hỏi thử Yên Ngọc xem, bảo cậu ta đưa Diệp Tầm Tầm cho người khác quản giáo, cậu ta có chịu không.”

“Tôi thì có gì mà không chịu.” Yên Ngọc vuốt ve ống tay áo, chậm rãi nói, “Tôi đã có ý nghĩ này từ lâu rồi.”

Cố Diễn Chi hơi hơi nhíu mày, vẫn ôm tôi chặt chẽ, cười nói: “Nhưng tôi thì không được. Tôi không bỏ được.”

Rốt cục Diệp Tầm Tầm tìm được một lỗ hổng, cầm một chiếc bánh ngọt, hung hăng đập về phía Yên Ngọc. Anh ta né tránh không kịp, một khối dính dớp đập lên trên mắt kính.

Diệp Tầm Tầm nhìn anh chằm chằm, lớn tiếng nói: “Đây chính là anh nói đấy nhé! Anh cho rằng tôi thích bị anh quản sao! Người nào cần anh chứ! Sau này anh đừng đến tìm tôi nữa! Anh mà tới tôi sẽ đi chết ngay đấy! Đi chết tốt lắm!”

Yên Ngọc tháo kính xuống, lấy khăn tay ra, cúi đầu từ từ lau khô. Diệp Tầm Tầm quay đầu bỏ chạy, chỉ chốc lát người đã biến mất. Trong chốc lát Giang Yến Nam cười khanh khách, đẩy Yên Ngọc một cái: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau đuổi theo đi!”

“Không phải cậu nói không được chiều cô ấy nữa sao?”

“… Trước kia tôi còn nói cậu rời xa Diệp Tầm Tầm, cậu có nghe theo sao? Cậu không phải học y sao?” Giang Yến Nam nói, “Tôi đã hạ bậc thang cho cậu rồi đấy, cậu nhanh chóng đi đi. Lát nữa Diệp Tầm Tầm chạy mất thật, tôi xem cậu khóc mấy ngày nào.”

Yên Ngọc lần nữa đeo kính lên, mím môi giằng co một lúc, rốt cục cũng chạy ra ngoài.

Tôi có chút lo lắng nhìn theo, Cố Diễn Chi bên cạnh chợt nói: “Há miệng.”

Tôi theo phản xạ há miệng, rất nhanh được anh đút một quả nho vào miệng. Tôi nhai nhai hai cái, Cố Diễn Chi chậm rãi mở miệng: “Không cần để ý đến bọn họ. Hai người bọn họ vẫn luôn như vậy.” Nói xong đột nhiên như nhớ ra cái gì đó, “Đúng rồi, mai tôi phải đến công ty một chuyến. Em đi cùng với anh.”

“Đi làm gì vậy?”

“Tôi đến công ty xử lý một số chuyện. Về phần em, em ngồi làm bài tập đi.” Cố Diễn Chi cầm tay tôi, bình tĩnh nói: “Chờ tôi xử lý xong, sẽ bắt đầu bổ túc cho em. Ngày mai bổ túc số học. Ngày kia bổ túc tiếng anh. Thành tích ngữ văn của em cũng được. Trước hết bổ túc hai môn kia đã.”

“.....” Nhất thời tôi cảm thấy da đầu tê dại, đấu tranh nói, “Không bổ túc như vậy có được không?”

“Có thể.” Anh nói, “Vậy thì ngày mai bổ túc tiếng anh, ngày kia là số học.”

“Nhưng là, không phải anh nói ngày mai phải trồng cây bạch quả trong sân sao...”

Cố Diễn Chi dùng ánh mắt “Em thử mượn cớ một lần nữa xem” nhìn tôi: “Trồng cây không mất bao nhiêu thời gian cả.”

“.....”

Tôi đang vắt óc cò kè mặc cả với anh, chợt có người gọi tên Cố Diễn Chi. Tôi quay đầu nhìn sang, trước mặt là một người đàn ông tầm bốn mươi tuổi và một cậu con trai tầm tuổi tôi.

Tôi nhìn thấy Cố Diễn Chi cầm cốc rượu lên, hơi cười gọi người kia “Vương đổng sự”. Hai người khách sáo một phen, người kia đem tầm mắt chuyển sang tôi, lại nhìn Cố Diễn Chi: “Diễn Chi, cô bé này là…”

Tay của tôi được anh bất động thanh sắc nắm lấy, Cố Diễn Chi nhàn nhạt mở miệng: “Em gái tôi.”

“Tôi biết tên cậu.” Cậu con trai đối diện nhìn tôi, đột nhiên có chút ngạo mạn mở miệng, “Cậu họ Đỗ, tên là Đỗ Oản. Căn bản không phải họ Cố, tại sao có thể là em gái của nhà họ Cố đây, anh đừng để cô ta lừa. Người này ở trường em học lớp hai, cũng không biết là con nhà ai, dáng dấp gầy lại lùn như vậy, ở trường ăn mặc cũng chẳng ra sao, bình thường ít nói, nhưng điều không thể giải thích được chính là bọn con trai đặc biệt thích cô ta. Anh Diễn Chi, anh phải cẩn thận.”

Cố Diễn Chi nghe xong, giơ tay sửa lại tóc cho tôi, thờ ơ nói: “Vương đổng sự, đây chính là con trai do ông dạy sao?”

“Tôi cũng biết cậu.” Người đàn ông đối diện lau trán đang muốn nói chuyện, bị tôi cắt đứt, “Cậu là học sinh lớp ba cách vách, cụ thể tên gì tôi không biết. Tôi chỉ biết nửa năm qua cậu luôn theo đuổi Diệp Tầm Tầm, chỉ tiếc vẫn không được. Mỗi ngày một bức thư tình, viết mãi không dừng, Diệp Tầm Tầm nói cô ấy đi vứt cũng thấy phiền rồi. Tuần trước cậu còn mua một hộp chocolate tặng Diệp Tầm Tầm, cũng bị cô ấy vứt đi. Cậu điên cuồng như vậy, cha mẹ của cậu không biết sao?”

Mặt cậu ta lúc đỏ lúc trắng, hồi lâu không nói ra được câu nào. Sắc mặt người đàn ông kia tái xanh, trong mắt tràn ngập tức giận, đại khái là muốn dùng roi hung hăng đánh cậu ta. Xung quanh yên tĩnh trong chốc lát, đột nhiên Cố Diễn Chi chậm rãi mở miệng: “Oản Oản.”

Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh. Anh nói: “Chú Vương có chút việc, chúng ta rời đi trước thôi.”

Sau đó không lâu bọn tôi cũng rời đi. Bên ngoài đại sảnh rất lạnh, tôi không yên lòng cúi đầu đi ra, trong chốc lát, liền rùng mình một cái. Cuối cùng cũng phục hồi tinh thần. Giây kế tiếp có một bộ y phục khoác lên vai tôi.

Tôi sờ chất liệu áo một chút, là lễ phục tây trang của Cố Diễn Chi. Tôi đang định ngẩng đầu lên, đột nhiên thân thể nhẹ đi, tôi đã được bế đi.

Tầm mắt tôi không dám nhìn Cố Diễn Chi, cảm giác hoàn toàn khác với bình thường. Tôi ôm vai anh, ngang thắt lưng là cánh tay thoải mái mà trầm ổn, hoàn toàn không sợ sẽ bị ngã. Bên tai là giọng nói nhàn nhạt: “Đỗ Oản.”

Tôi quay đầu qua. Ánh đèn sau lưng Cố Diễn Chi lấp lánh, anh ôm tôi, ánh mắt tràn đầy dịu dàng: “Dáng gấp nhỏ gầy có gì không tốt? Ít nhất tôi có thể bế em như thế này, cho em nhìn một bộ dạng nhã nhặn khác của tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.