Kẻ Nhắc Tuồng

Chương 5: Vạn nhất ném đi mạng nhỏ thì thế nào




- Tần Phong, ngươi to gan lớn mật, chúng ta luyện võ cũng dám nhìn lén.

Mọi người trong sân lúc này đều nhìn rất rõ, một cậu bé chừng 12, 13 tuổi đi ra, liền hô:
- Tần Phong, sao lại chạy đến đây chơi thế này? Còn không mau quỳ xuống xin lỗi sư gia gia đi.
- Tử Mặc, là tôi không đúng.

Tuy rằng bị cậu bé kia hô lớn nhưng Tần Phong cũng không tức giận, cậu đã đến đây 5 năm, do sống dựa vào nghề nhặt phế liệu cho nên luôn bị đám trẻ ở bản địa khinh thường, cậu bé tên Tử Mặc kia là một người bạn thân nhất của cậu.

Ông cụ ngồi giữa sân là đệ tử của thần thương Lý Thư Văn, tên là Lưu Vận Tiêu, nói ra thì ông cũng là một nhân vật truyền kỳ.

Lưu Vận Tiêu là con của một nhà làm thư hương nhiều đời, bởi vì từ nhỏ sức khỏe không tốt, cho nên từ lúc năm tuổi một nô bộc trong nhà tên là Trương Diệu Đình đã dạy cho ông Mê Tông quyền để cường thân.

Vì nhà giàu có, khi lên 8 tuổi, cha của Lưu Vận Tiêu đã mời “thần thương” Lý Thư Văn đến tận nhà để dạy võ cho con. Lý Thư Văn dạy quyền vô cùng nghiêm khắc, do đó Lưu Vận Tiêu thường xuyên bị thương, nhưng đó cũng tạo cơ sở cho Bát cực quyền và Phi quải chưởng của ông trở nên thâm hậu.

Lúc Lưu Vận Tiêu 20 tuổi, vốn cha ông muốn ông học khoa luật ở trường đại học Triều Dương, nhưng Lưu Vận Tiêu cầm học phí không nộp mà chỉ suốt ngày đi cùng Lý Thư Văn.

Sau khi Lý Thư Văn qua đời, Lưu Vận Tiêu trở về quê nhà, năm 1936 tại Tân Nam đã đánh bại Đông quan kiếm đạo Tian De Shiro, từ đó danh tiếng lan truyền trong giang hồ.

Về sau quân nhật xâm lược TQ toàn diện, Lưu Vận Tiêu gia nhập binh nghiệp, bởi vì chiến đấu dũng cảm lại nhiều lần bị thương, cấp bậc trong quân đội cũng được lên rất nhanh. Năm 1949, đi theo đám tàn binh của Quốc Dân đảng cũng phải trốn sang đảo Đài Loan.

Cũng vì lý do như vậy mà hai người con trai của ông ở lại cũng phải chịu rất nhiều sự đả kích trong 10 năm động loạn.

Cho đến cuối những năm 80, căng thẳng giữa đại lục và Đài Loan trở nên êm đẹp hơn thì Lưu Vận Tiêu mới trở về quê hương, và ở đây từ đó cho đến bây giờ.

Lưu Tử Mặc là con của người con trai thứ ba của Lưu Vận Tiêu, cũng là đứa cháu nhỏ tuổi nhất của ông, được ông đưa từ Đài Loan về đại lục, mấy năm nay vẫn thường xuyên ở bên cạnh ông.

Khác với những đứa trẻ khác, Lưu Tử Mặc không hề khinh thường Tần Phong vì sống dựa vào nghề nhặt rác, những lúc không có việc gì cậu vẫn tìm đến chỗ hai anh em Tần Phong chơi, coi như là người bạn duy nhất của hai anh em Tần Phong.

Chuyện Tần Phong học võ lén Lưu Tử Mặc cũng biết, thậm chí còn đem khẩu quyết của luyện công dạy cho Tần Phong, nếu chỉ dựa vào kỹ năng quyền thì cả đời Tần Phong cũng chả thể luyện được công phu gì ra hồn.

Không đợi Lưu Tử Mặc giải vây giúp Tần Phong, Lưu Vận Tiêu bỗng nhiên mở miệng nói:
- Tử Mặc, người luyện võ phải có ý chí bằng phẳng, con hỏi đứa trẻ này xem, nó thật sự đến đây để chơi đùa sao?

- Cái này…
Lưu Tử Mặc bị câu hỏi của ông nội làm khó, đương nhiên cậu biết Tần Phong đến đây để làm gì, lỗ thủng trên tường kia còn là do cậu đục ra giúp Tần Phong cơ mà.

Nhìn thấy người bạn tốt trở nên khó xử, Tần Phong bước lên phía trước một bước, đứng thẳng người nói:
- Lưu gia gia, con…không phải con đến đây để chơi mà …mà là muốn học võ.

- Nhóc con được lắm, dám học lén cơ đấy.

Nghe thấy câu trả lời của Tần Phong, bác hai của Lưu Tử Mặc là Lưu Gia Thành liền nghiêm mặt lại, biết Tần Phong học lén là một chuyện nhưng dám nói thẳng ra như vậy lại là một chuyện khác, điều này đồng nghĩa với việc làm mất đi thể diện của Lưu gia.

- Lão Nhị, dừng tay, cậu bé kia, hãy vào đây.

Khi Lưu lão nhị giơ tay định bắt lấy Tần Phong thì Lưu lão gia liền lên tiếng.
- Hôm nay luyện đến đây thôi, các con giải tán đi, Tử Mặc, con ở lại.

Lưu lão gia vừa lên tiếng, đám trẻ liền giải tán, tuy nhiên cũng có những đứa trẻ không quen biết Tần Phong khi đi ra khỏi sân, trên mặt cũng hiện lên vẻ vui mừng khi người khác gặp họa.

Tần Phong biết, có Lưu Gia Thành ở đây, bản thân mình không thể chạy trốn được, cậu dũng cảm đi vào trong sân, nói:
- Lưu gia gia, con muốn học võ, nhưng…nhưng ông không dạy cháu, cho nên…cho nên cháu mới học trộm.

Nói ra Tần Phong cũng có chút ủy khuất, tuy rằng ở Thương Châu này có không ít trường võ, cũng có không ít những võ sư nổi tiếng nhưng muốn học thì phải nộp một khoản tiền khá lớn. Trong khi đó Tần Phong hàng ngày phải đi nhặt phế liệu, một ngày kiếm đủ cho hai anh em ăn đã là tốt rồi, nói gì đến học võ nữa?

Bốn năm trước Lưu Vận Tiêu trở về quê hương, thu nhận đệ tử để truyền thụ Bát cực quyền miễn phí, nhưng ông chỉ dạy những vấn đề cơ bản, còn những tinh yếu trong quyền pháp thì chắc chắn không dạy cho những đệ tử này.

Tần Phong sau khi nghe được tin này cũng đến bái sư nhưng lại bị Lưu lão gia từ chối, cho nên trong lời nói của cậu mới mang vài phần ủy khuất.

- Còn già mồm nữa à.

Lưu Gia Thành hung hăng trừng mắt liếc nhìn Tần Phong một cái, sau đó quay sang nói với cha:
- Ba, ba xem nến xử lý như thế nào, liệu có thu hồi lại thân công phu của nó hay không?

Bát cực quyền tuy rằng công phạt cương mãnh, nhưng là quyền pháp nội gia chính tông, sau khi tu luyện vài năm, đan điền sẽ có sản sinh nội kình.

Lưu Gia Thành luyện Bát cực quyền cả đời, liếc mắt một cái đã phát hiện ra trong mắt Tần Phong ẩn chứa một tầng sáng bóng, hiển nhiên là biểu hiện đã tu ra nội kình, trong lòng không khỏi cảm thấy kỳ lạ, chỉ học lén trong bốn năm không ngờ lại có thể luện ra nội kình, cậu bé trước mặt này coi như một kỳ tài võ học rồi.

Đọc được điều này, Lưu Gia Thành cũng không khỏi cảm thấy quý trọng, liền nói với cha già:
- Ba, thằng nhóc này tư chất không tệ, hay là…thu nhận đi?

Nếu như để những đứa trẻ kia nghe thấy những lời này chắc hẳn chúng sẽ càng ghen ghét Tần Phong hơn.

Phải biết rằng, những đứa trẻ này tuy luyện Bát cực quyền nhưng những gì học được chỉ là những chiêu thức chính, muốn học được tinh yếu của Bát cực quyền thì chỉ có bái nhận mấy anh em Lưu gia thực sự mới được, bọn họ không có phúc phận này.

Trên giang hồ, sư phụ thu nhận đồ đệ thường thường phải khảo sát chán, không phải ai cũng có thể học được, tư chất là điều vô cùng quan trọng, nếu không cả đời cũng chưa chắc đã học được.

Nhưng những đệ tử tốt như vậy cũng không dễ tìm được, trước kia rất nhiều tài nghệ trên gang hồ bị biến mất, nguyên nhân phần nhiều là do đồ đệ không thể kế thừa được công phu của sư môn.

Tần Phong chỉ học lén mà có thể luyện ra nội kình, tư chất của cậu đương nhiên khỏi cần phải bàn cãi, bốn năm nay bất kể trời nóng hay lạnh cậu đều đến học, điều này cũng khiến cho Lưu Gia Thành cảm thấy động lòng, lúc này mới tỏ ý muốn nhận làm đồ đệ.


- Lưu sư phụ, ngài…ngài sẽ nhận con làm đồ đệ?
Tần Phong tuy có trưởng thành sớm nhưng dù sao cũng chỉ là một đứa nhỏ, sau khi nghe thấy những lời của Lưu Gia Thành khỏi phải nói cậu vui mừng thế nào, cậu biết Lưu lão nhị này nhìn bề ngoài thì giống như một lão nông, nhưng về công phu lại đứng hàng đầu ở đất Thương Châu này.

- Gia Thành à, nếu có thể thu nhận thì mấy năm trước không phải ta đã cho con thu nhận rồi sao?

Lưu lão gia thở dài, nhìn về phía Tần Phong nói:
- Đứa nhỏ này mi cốt thanh tú, căn cốt rất tốt để trở thành một kỳ tài võ học, con cho rằng ta không nhận ra sao?

- Ba, vì sao ba…
Lưu Gia Thành nghe vậy liền sửng sốt, nhìn về phía cha mình với vẻ khó hiểu, ông biết nhãn giới của cha mình rất cao, từ trước đến giờ chưa thấy ông đánh giá ai cao như vậy.

- Ý ba là tại sao mấy năm trước con không nhận thằng bé này làm đệ tử đúng không?

Lưu lão gia lắc đầu nói:
- Đứa nhỏ này tuy căn cốt đặc biệt tốt, nhưng mi ngang bị đứt, mặt có tướng tảo yêu, nếu ta không nhìn lầm thì nó không sống nổi qua năm nay đâu…

Nói tới đây, Lưu lão gia dừng lại, trong mắt hiện lên vẻ tiếc nuối, người chết đi thì cái gì cũng sẽ mất, tư chất tốt đến mấy thì cũng có tác dụng gì nữa?

Lưu lão gia năm xưa đi theo sư phụ hành tẩu giang hồ, từng được một người bạn của sư phụ truyền thụ cho chút thuật xem tướng. Mấy chục năm nay, Lưu Vận Tiêu dùng thuật xem tướng này xem cho người khác chưa thấy sai bao giừ, bốn năm trước ông đã nhìn thấu tướng mạo của Tần Phong, cho nên mới từ chối không dạy võ cho cậu bé.

- Ba, ba học thuật xem tướng từ bao giờ vậy? Thứ đó có đáng tin không?

Sau khi nghe những lời của cha, Lưu Gia Thành không khỏi cảm thấy nghi ngờ, thuật xem tướng này tuy không phải vô căn cứ nhưng chỉ vào điều này mà vứt bỏ đi một cây mầm tốt thì không phải quá hồ đồ hay sao?

- Con thì biết cái gì, cho dù nó không có tướng tảo yêu thì ta cũng sẽ không nhận làm đồ đệ.

Lưu lão gia tức giận trừng mắt nhìn con trai một cái, suy nghĩ một chút nói với Tần Phong:
- Con còn nhỏ tuổi, nhưng trên người lệ khí ngất trời, chắc đã từng trải qua biến cố rất lớn, người luyện võ có tôn chỉ là tu đức cường thân, con có thể làm được không? Nếu như có thể làm được thì ta có thể nhận con làm bát cực môn hạ.

- Ba, ba nói gì thế?
Những lời của cha mình Lưu lão nhị nghe rất rõ, không khỏi há miệng, nhìn về phía cha mình với vẻ không thể tin nổi.

Phải biết rằng Lưu lão gia đi ra từ mưa bom bão đạn, người chết trong tay ông e rằng không đếm nổi, hơn nữa giang hồ ở thời điểm trước giải phóng, người luyện võ tranh giành vô cùng tàn nhẫn, một lời không hợp là có thể chia sinh tử rồi, đâu có giống như những gì cha mình nói?

Cho nên Lưu Gia Thành dù thế nào cũng không thể tin được, những lời như tu đức cường thân gì gì đó không ngờ lại được nói ra từ miệng cha mình. Đây quả thực là chuyện giống như hổ ăn cỏ vậy.

- Câm miệng cho ta, con tưởng rằng mình đã thực sự hiểu được võ đức hay sao?
Lưu lão gia quát lớn, khiến cho Lưu Gia Thành sợ hãi câm miệng lại.

- Tuy rằng năm xưa Lý sư phụ cả đời chưa từng bị đánh bại, ra tay tàn nhẫn, nhưng điều đó là đặc điểm của thời đại, đương trường không nhượng bộ, nhấc tay không lưu tình, Lý sư phụ công phu quá lớn, ra tay địch phải chết cũng là chuyện không tránh được.

Ánh mắt Lưu Vận Tiêu chuyển sang Tần Phong, tiếp tục nói:
- Nhưng Lý sư phụ tuân thủ quy củ của võ lâm, không bao giờ đánh lén không bao giờ ám sát ai cả, đây chính là phẩm đức của võ sĩ, Tần Phong con có thể làm được không?

- Lưu gia gia, con không làm được.

Nhìn ánh mắt trong suốt của ông cụ, Tần Phong đau khổ lắc đầu, sở dĩ bốn năm nay cậu lén học võ là để báo thù cho cha mẹ, cho dù phải dùng thủ đoạn tồi tệ nào thì cậu cũng không thể bỏ qua được.

- Thôi được rồi, ta không có bản lĩnh cải mệnh nghịch thiên cho con, con hãy đi đi.

Lưu lão gia thở dài, vị cao nhân xem tướng năm xưa cũng không dám cải mệnh nghịch thiên cho người khác, chỉ dựa vào chút công phu kia, muốn giúp Tần Phong cũng không thể được..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.