Kẻ Nhắc Tuồng

Chương 274: Đã từng là thiếu niên hết sức ngông cuồng!




- Nhìn khí cơ tỏng cơ thể vẫn còn tính toán là vững chắc, nhưng mà dùng thể chất của ta hiện giờ thì dĩ nhiên rèn luyện không kém gì cấp Tiên Thiên. Chỉ cần đem ân cần săn sóc mạch luân bên ngoài là có thể dung nhập một đầu địa mạch. Mà Thủy Tiên Hồ này xem ra cần ngây ngốc thêm một đoạn thời gian đã.

Tông Thủ lại nhìn qua tiểu Kim quấn quanh cánh tay của mình, hắn vô cùng vui vẻ.

Tiểu gia hỏa này hiện tại ở dưới nước bám vào trên người của hắn, cũng đồng dạng được vòng nước xoáy rèn luyện. Nhưng mà sớm hơn hắn một tháng đột phá lên tứ giai.

Tông Thủ đem ý niệm của mình rút vào trong cơ thể, tay của hắn khẽ vẫy liền đem áo khoác mặc lên người.

Đổi lại là người ngoài thì thân trèo lên cảnh giới Tiên Thiên tuổi thọ gia tăng lên hai trăm, thực lực lại tăng lên gấp mười, cảm giác này vô cùng vui vẻ đấy.

Trong quá trình này kiếp trước hắn đã trải qua rồi, giờ phút này chỉ lặp lại mà thôi, mặc dù cũng vui vẻ nhưng cũng có thể khắc chế rồi.

Lại nhìn qua khắp bốn phía, nhìn qua thời gian bây giờ đã là giữa trưa. Nhưng mà hai tỷ muội này đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa.

- Kỳ quái, đã sớm tới thời gian ăn cơm trưa. Hai tỷ muội này chẳng lẽ đi rồi? Hôm qua Diệp Phi Hàn cũng không có ý đi ngay a.

Trong nội tâm hiện ra ý niệm này, trong khoảng thời gian này Tông Thủ hơi có chút thất lạc. Đối với hai nữ hài này hắn lúc đầu tuy nhàn rỗi nhàn chám, ôm tâm tư vui vẻ. Nhưng hôm nay trò chuyện trải qua ba tháng rồi nếu không có chút tình cảm đó là giả, nhưng cũng không quá mức chú ý tới, Tông Thủ chỉ cảm thán trong nội tâm mà thôi, sau khi thu thập tốt lại đi lên bờ.

Hôm nay vừa đột phá lên Tiên Thiên chi cảnh, hắn quyết định cho mình một ngày nghỉ đã, trở về tìm Tuyết Nhi và cùng chúc mừng một phen, hắn lại có thể trở nên vô cùng nhẹ nhõm.

Luyện võ chi đạo vốn cần phải cần cù kết hợp lao động nhàn hạ. Dây cung lúc này cũng căng thì có ngày sẽ đứt..

Bởi vì dưới chân của hắn bị thương nặng nên hiện giờ không cách nào đi lại. Cũng may còn có lôi hành chi cốt, răng rắc răng rắc giống như đi trên lá khô, hắn từ từ đi vào bờ.

Vừa nhảy lên bè gỗ Tông Thủ cảm thấy nội tâm nhúc nhích, nhìn qua mặt trời phía nam. Nhìn qua cơn gió nhẹ ẩn ẩn chỉ cảm thấy bên tai, truyền ra âm thanh ầm ầm.

- Quái, tình hình bên kia hình như không đúng? Tại sao bên kia còn có người ẩu đả cơ chứ? Mà phương hướng kia không phải là chỗ của hai cô nàng Phi Sương Phi Hàn hay sao? Chẳng lẽ các nàng còn chưa đi?

Mấy tháng này Tông Thủ tuy không có chủ động hỏi qua. Nhưng đối với tình hình của Diệp Phi Hàn Diệp Phi Sương cũng biết được. Biết được hai nữ oa này giữ khoảng cách với Hắc Thủy Đàm của hắn, ước chừng tạm thời an thân trong một đảo nhỏ gần đó. Mỗi ngày đều tới chỗ của cũng phải tốn một phút ngồi thuyền.

Lại nhìn qua bè gỗ dưới chân, Tông Thủ lập tức do dự một hồi đi về hướng nam, khichính thức bước vào giới tuyến của Hàn Giao sẽ có nguy hiểm chết người.

Kỳ thật Diệp thị tỷ muội này đến cùng sống hay chết cũng không quan hệ gì tới hắn cả. Cũng nói không chừng lúc này các nàng đang đối luyện binh khí, luyện đối chiến.

Dùng khí kình thúc dục bè gỗ chạy đi. Đi tới gần hơn mười trượng thì Tông Thủ thở dài một tiếng, hắn lắc đầu cho thuyền đi tới hướng nam thật nhanh.

- Tông Thủ ah Tông Thủ, ngươi cũng rất ưa thích xen vào chuyện của người khác nha! Thiên hạ này có nhiều chuyện như vậy, ngươi có thể quản được sao? Làm sao lại không nhớ cơ chứ? Cần gì phải làm như vậy...

Tuy trọng miệng chửi mình nhưng trong mắt Tông Thủ lại hiện ra vài phần hưng phấn.

Từ khi phá địa môn tiến vào Tiên Thiên. Trong nội tâm của hắn có dục vọng khó áp chế được, muốn tìm đối thủ thử mũi kiếm của mình một lần, cho dù là tùy ý tìm người chà đạp một phen cũng có thể.

Trong miệng đang nói tỉnh lại nhưng mà trong mắt không có tỉnh táo, tâm niệm muốn đi lên xem hư thật đã là bản tâm của hắn rồi. Chính là ý niệm bản tâm thì cần gì phải làm trái.

Đúng là dùng kình lực thúc dục, đằng sau bè gỗ phun nước, tốc độ của hắn tăng lên thật nhanh. Khó khăn lắm đi được hai chục dặm thì nhìn thấy mặt nước bốn phía toàn là băng cả, nhiệt độ và băng hàn rất thấp, lại đi lên một dặm thì bè gỗ không đi được, khắp nơi đều là băng nổi thô to. Trong nước dường như có khí vụ màu xanh da trời, đang không ngừng quay cuồn lăng tăng.

Tông Thủ tự nghĩ nếu mình đoán không sai thì nhất định là là hàn độc trong người của Hàn Giao lan tràn ra ngoài.

- Trong Thủy Tiên Hồ này không phải nơi ở tốt, hết lần này tới lần khác đều ở chỗ này, sẽ không sợ có ngoài ý muốn sao? Nơi này ngay cả cỏ cũng khó mọc ra được, không có bị chết cóng cũng bị độc chết. Trách không được hai tỷ muội này lại đi tới Hắc Thủy Đàm tắm rửa.

Vứt bỏ bè gỗ, Tông Thủ thúc dục lôi hành chi cốt nhảy lên bờ, hắn muốn đi tới thật nhanh.

Nói nơi này cỏ cây không mọc ra thì có chút qua. Tuy trên những khối băng đó không có sinh linh. Nhưng mà trên đảo này lại có không ít cây cối.

Chẳng qua là khi Tông Thủ liếc mắt nhìn qua thì nhíu mày lại, không chỉ có những nơi băng hàn không có cỏ cây mọc ra, còn có vật kịch độc đấy. Trong đó có vài loại thậm chí người bình thường chạm vào là chết ngay. Thậm chí ngẫu nhiên nhìn thấy vài loại thú cũng toàn thân là kỳ độc.

Mà tỷ muội Diệp thị lại ở nơi này, vẫn sống thật tốt mới là chuyện kỳ quái.

Đợi hắn đi tới nơi này không dễ dàng, xuyên qua những bờ đất nổi kia. Chỉ thấy hai thân ảnh yểu điệu quen thuộc đang bị mấy người vây công trong đống tuyết, trên gương mặt phấn hiện ra sắc xanh.

Nhưng mà vật hộ thân của hai người lại thập phần cường hãn. Hai người ngồi đối tay nhau, trong lòng bàn tay xuất hiện một khối ngọc hình cung, chúng xoay chuyển hình thái cực ngăn cản bốn phía.

Diệp Phi Sương xem như tỉnh táo, bờ môi hôi động đậy, ánh mắt nhìn qua mọi nơi dường như đang tìm kiếm sinh cơ. Diệp Phi Hàn mặt không còn chút máu, lộ ra vẻ tuyệt vọng tới cực điểm, trong đôi mắt đẹp dịu dàng hiện ra ý quyết tử.

Tình hình của hai người này Tông Thủ cũng nghĩ tới được, chỉ có chút kinh diễm nhìn qua hai nữ hài một chút, sau đó lại đưa mắt đanh giá chung quanh.

Tổng cộng ba người, một nữ tử hơn bốn mươi cầm trong tay trường tiên màu đỏ. Một nam tử đầu trọc chừng năm mươi, chỉ có vài sợi tóc, hắn đang chập chờn trên nước. Khuôn mặt lạnh túc, cánh tay phải đoạn tận gốc, khảm móc sắt. Hai người này này đều là Tiên Thiên, một thân khí tức không thua kém gì Tông Nguyên, tương đương với Lam Kiếm, Tạ Tuấn, Nộ Kiếm, người cuối cùng là một trung niên nho nhỏ, ăn mặc quần áo Linh Sư, mắt cười tủm tỉm nhìn qua hai nữ, ánh mắt nóng bỏng. Cũng không phải sắc tâm mà là bình tĩnh nhìn qua tay của hai nàng.

- Khanh khách! Mẫu thân của các ngươi quả thật không hổ danh xưng nhiều bảo vật! Linh pháp mới đến Dưỡng Tiên Cảnh, không ngờ có thể ban thưởng Lưỡng Nghi Đối Ngọc Giác là linh khí lục giai cho các ngươi, đưa cho các ngươi hộ thân. Nhưng mà hôm nay ta lại muốn nhìn các tỷ muội hai ngươi có bao nhiêu hồn lực, rốt cuộc có thể chèo chống bao lâu...

Người nói chuyện chính là phụ nhân kia. Một đôi trường tiên kéo dài hơn bốn mươi trượng. Giữa không trung cuốn lấy hai nữ hài vào không gian hai trượng, quấn mấy vòng giống như mãng xà, thời điểm vờn quanh thân hình thì không ngừng bao chặt lại bên trong, ý đồ nghiền nát Lưỡng Nghi Đối Ngọc Giác.

Nhưng mà khi nàng nói chuyện mới nói được một nửa chợt nghe âm thanh răng rắc lọt vào bên tai. Thần sắc lập tức kinh hãi nhìn qua phía sau.

Phía sau cũng chỉ có mình Tông Thủ, động tác của hắn vô cùng cứng ngắc, từ trong rừng đi ra ngoài. Đi vào trong đống tuyết giãm thành hố sâu. Từ ngoài mấy trăm trượng chậm rãi đi ra ngoài.

Nữ tử trung niên này vốn cả kinh. Có chút kỳ quái tại sao có thể có người ở chỗ này, qua một lát lại sinh ra thần sắc buông lỏng, hiện ra vài phần cười lạnh:

- Ở đâu xuất hiện đứa nhà quê, ngươi tới nơi này là có quan hệ với hai nữ nhi này sao? Tướng mạo đúng là tuấn tú, đáng tiếc không tu võ đạo, không có nửa điểm khí tức tóat ra ngoài. Xem ra chỉ là phế vật, một bao cỏ...

Bỗng giật mình như cười mà không phải cười nhìn qua hai nữ oa:

- Nghe nói mẫu thân của các ngươi trai lơ cũng hơn ba ngàn, nhưng mà ngàn năm tới nay thực sự có rất nhiều kẻ nhập màn tân. Hẳn là tỷ muội các ngươi cũng được hưởng cùng nhỉ? Hai nữ một phu, tiểu tử này đúng là có diễm phúc tốt. xem tại TruyenFull.vn

Tông Thủ nghe vậy thần sắc quái dị nhìn qua bản thân mình. Lôi Loan tinh hoa trong người hắn đến nay cũng chỉ tiêu hóa được hai thành mà thôi. Bên ngoài cơ thể của hắn có phong ấn linh trận, tự nhiên cũng không có biến mất cái gì. Vì vậy tuy thân đã tiến vào Tiên Thiên nhưng không có nửa điểm khí cơ toát ra ngoài.

Không lộ hư thật cũng tốt, nhưng mà cho dù là ở đâu cũng bị người ta xem là tạp binh qua đường, tư vị này cũng không tốt cho lắm.

Diệp thị tỷ muội lúc này cũng nhìn qua. Nghe được nữ nhân kia nói chuyện thì thân hình phát run. Diệp Phi Hàn nhất thời cũng chẳng quan tâm tới tranh luận, thần sắc khẩn trương nhìn qua Tông Thủ hô:

- Ngươi tới nơi này làm cái gì? Mấy người kia đều là người xấu, sẽ động thủ giết người, còn không mau chạy? Không đúng, nhanh chạy tới nơi này!

Diệp Phi Sương không nói lời nào, tia hi vọng cuối cùng của nàng cũng biến thành nhạt nhòa.

Tông Thủ cũng âm thầm cười khổ, tiểu nha đầu này đúng là không biết thế sự. Nói như vậy chẳng phải là rõ ràng nói cho ba người này biết mình và hai nàng có quan hệ không cạn sao?

Nữ tử trung niên này quả nhiên vui vẻ, nhìn qua đồng bạn nháy mắt. Nam tử cánh tay moc câu hiểu ý, thân hình chớp lên đi ra sau lưng Tông Thủ, muốn động thủ bắt người.

Dù chưa động thủ nhưng mà trên mặt tràn ngập thần sắc dữ tợn.

Sắc mặt Diệp Phi Sương lập tức lộ ra nét tái nhợt:

- Hải đại nương, ngươi động thủ ở nơi này không sợ thúc phụ của ta chạy ra sao? Ngươi thực không muốn sống?

- Thúc phụ của ngươi? Hừ, hắn thật có thể chạy ra thì ta nhận mạng! Nhưng mà tình hình này hắn không biết sao? Căn bản là không có tới rồi? Hôm nay đã là cơ hội cuối cùng của hắn, nếu như bỏ qua cũng chỉ chờ chết mà thôi...

Nữ tử trung niên cười lạnh, hung hăng nhìn qua bên cạnh eo của Diệp Phi Sươn:

- Mặc dù ngày sau tính sổ với chúng ta, ta cũng không sợ! Cùng lắm chúng ta tránh ra xa xa là được, có được trân tàng cả đời của mẫu thân các ngươi thì ta dù chết cũng cam nguyện. Khanh khách! Nói không chừng chúng ta còn có cơ hội đấy, nếu như tiến vào Thiên cảnh khi đó làm sao phải sợ? A Triết, giết tiểu tử kia!

Nam tử móc câu lập tức hiểu ý, ánh mắt sáng cơ lạnh lẽo. Vừa mới vung móc câu lên chợt nghe phía trước có âm thanh la hét vang lên.

- Không được giết hắn! Tính toán, ta tự lấy ra là được. Ba ngươi các ngươi không phải là muốn lây đồ của ta sao Chuyện của chúng ta không liên quan tới hắn.

Bỗng nhiên Diệp Phi Sương đứng lên, hào quang trước người dần dần ảm đạm. Đôi mắt dễ thương nhìn chằm chằm vào Tông Thủ, mang theo vài phần bất đắc dĩ và áy náy, lại ẩn chứa giận dữ dường như trách cứ Tông Thủ vì sao đang êm đẹp chạy tới đây liên lụy tỷ muội các nàng.

Tông Thủ bất đắc dĩ cười cười, nhún nhún vai. Rồi sau đó bỗng dưng rút kiếm vung lên phía trước.

Chỉ thấy lôi quang hiện ra, kiếm quang trong trẻo lạnh lùng giống như chém đứt ánh sáng xoẹt qua giữa không trung. Mà khi kiếm quang nhạt nhòa thì một đầu người bay lên cao cao.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.