Kẻ Nhắc Tuồng

Chương 18: Dẫn dắt bầu không khí!




Dẫn theo hai anh em Triệu Đức Sơn và Cổ Tiểu Âu về tới căn nhà nhỏ của mình, lại dẫn đám người đi một vòng về phía rừng tùng và hồ nước đằng sau. Mấy người đều cảm thấy hoàn cảnh này không tồi, đúng như lời Triệu Quốc Đống nói, ít nhất thì không khí trong lành dễ chịu, hơn nữa gian nhà nhỏ ba căn phía sau mà chỉ có một mình Triệu Quốc Đống ở thì đúng là có chút xa xỉ.

Cổ Tiểu Âu biết điều đi về phía trước, ánh mắt của Triệu Quốc Đống cứ dõi theo bóng lưng thon dài của Cổ Tiểu Âu:
- Anh, không phải anh nhìn trúng nha đầu này đấy chứ?

Triệu Đức Sơn có hơi khẩn trương, nói đúng ra thì cô gái lai xinh đẹp Cổ Tiểu Âu đúng là hấp dẫn không ít người nhưng trong nhà máy đều nói cô gái này quyến rũ trời sinh, thân phận, địa vị anh trai mình là gì chứ, sao có thể động vào loại gái như vậy? Nếu nói chỉ có ý định vui đùa một chút thì thôi nhưng bên Cổ thúc kia hình tượng cùng với anh trai mình làm một công ty kiến trúc gì gì đó nên cũng coi như là cùng nhóm hợp tác, nếu mà như này thì khó mà nói nổi.

- Sao? Chú khẩn trương cái gì, Tiểu Âu đúng là không tệ, anh cảm thấy cô ấy có thể phát triển theo nghề người mẫu được, năm nay cô ấy mới chỉ 21 tuổi, so với Thường Xuyên còn nhỏ hơn một tuổi, lấy thân hình và khí chất của cô ấy thì hoàn toàn có thể thử phương diện đó.
Triệu Quốc Đống cũng không trả lời thẳng vấn đề của Triệu Đức Sơn mà nói:
- Ngày nào đó mà công ty cần người chụp quảng cáo thì có thể để Tiểu Âu đi thử xem.

Triệu Quốc Đống vừa nói như vậy khiến ngay cả Triệu Trường Xuyên cũng phải nghiêm túc hẳn lên, nhìn kỹ thì thấy vẻ mặt anh mình không giống như đang nói đùa nên đành phải gật gật đầu đáp ứng. Hắn thật sự không ngờ Triệu Quốc Đống lại đột nhiên quan tâm đến mấy việc nhỏ như lông gà lông vịt này.

Ba người đơn giản hàn huyên về tình hình công tác của Triệu Quốc Đống, Triệu Đức Sơn và Triệu Trường Xuyên đều không hiểu được vì sao Triệu Quốc Đống lại một lòng một dạ đặt ở nơi này, nếu thật sự muốn cống hiến cho địa phương nghèo khó thì cũng có thể tiến hành thông quan các phương thức khác, tỷ như để công ty quyên tặng một ít tiền để giải quyết vấn đề phúc lợi hoặc trường học.

Triệu Quốc Đống cũng không muốn nhiều lời với hai em trai mình, công tác của mình cũng không cần người khác bận tâm, cứ dựa theo mình nghĩ mà làm là được.

Công ty ở bên Tân Châu kia phát triển rất thuận lợi, dựa theo ý tưởng của Triệu Quốc Đống thì hơn hai trăm mẫu đất bờ sông và bãi tha ma đã nắm được thành công. Công tác san phẳng cơ bản đã bắt đầu thực hiện, bản thiết kế toà nhà công ty cũng đã ủy thác ra ngoài, mời nhiều công ty thiết kế nổi tiếng từ Bắc Kinh, Thượng Hải cùng với Hồng Kông tới bỏ thầu.

Về chuyện này thì công ty đã nhiều lần kết nối với Tân Châu, khiến Tân Châu tin tưởng trụ sở làm việc của công ty tuyệt đối ưu việt bất phàm, thậm chí còn đáp ứng chờ thiết kế xong sẽ đưa cho Tân Châu thẩm tra mới được qua cửa. Dự tính sau một thời gian ngắn bản thiết kế trụ sở công ty được lấy ra thì chuẩn bị chính thức khởi công.

Chẳng qua đây cũng không phải là sự vụ khẩn yếu nhất hiện giờ của công ty, từ tháng tư tới nay, lượng tiêu thụ nước khoáng Thương Lãng liên tục sôi động, Lưỡng Hồ (Hồ Nam, Hồ Bắc), Quảng Tây, Quý Châu, Tứ Xuyên cùng với bản địa An Nguyên đều tăng vọt. Uy lực của quảng cáo của con át chủ bài truyền thông CCTV bắt đầu thể hiện ra, vốn dự tính sau 7, 8 tháng thì lượng nước xuất khẩu có khả năng đạt tới 800.000 bình nhưng giờ xem ra nhờ thị trường Lưỡng Hồ và Quý Châu được khai thác thuận lợi thậm chí có thể nói hoàn mỹ để hình dung, do đó chắc chỉ cần 5 tháng là có thể đạt được tiêu chuẩn này.

Trong tình hình như vậy thì bước tiếp theo nên phát triển như nào là vấn đề mà ba anh em Triệu gia cần suy xét.

Người không nhìn xa tất phải lo gần. Triệu Quốc Đống biết rõ điểm này, mà Triệu Đức Sơn và Triệu Trường Xuyên cũng hiểu được đằng sau tình hình sôi động hiện nay cũng ẩn chứa sự lo lắng. Nếu chỉ mỗi nước khoáng Thương Lãng đóng chai thì sẽ Hạn chế mở rộng ra bên ngoài, tuy rằng trước mắt thì phí vận chuyển vẫn còn có thể chấp nhận được nhưng nếu muốn mở rộng thị trường đến các nơi như Hoa Bắc, Hoa Đông thì gần như là lực bất tòng tâm.

Lựa chọn một thậm chí hai điểm ở vùng phụ cận để phân phối nước khoáng Thương Lãng ra ngoài phạm vi thị trường trước mắt đã trở thành tất yếu. Triệu Quốc Đống đề nghị Triệu Trường Xuyên dù là hai nơi cũng phải đi, Hoa Đông và Hoa Bắc thậm chí là Đông Bắc, nơi đó càng thích hợp để dừng chân phát triển. Dựa vào hiệu ứng nhãn hiệu nước khoáng Thương Lãng trước mắt cùng với việc đã bước đầu tạo dựng được mạng lưới marketing thì có thể dễ dàng phục chế đến các thị xã khác.

Khi đám người Triệu Quốc Đống trở lại trụ sở ủy ban nhân dân huyện thì bên cạnh hai chiếc xe Toyota Desert Prince đã có không ít người. Vài lái xe trong ủy ban nhân dân huyện cùng với các nơi khác đều tới thảo luận với vẻ mặt cực kỳ hâm mộ. Ở thời điểm này thì Desert Prince kiểu mới còn chưa ra nhiều, ngay cả toàn bộ thị xã Ninh Lăng cũng không có được mấy chiếc Desert Prince đời mới này. Toàn huyện Hoa Lâm cũng chỉ có phòng giao thông, thủy lợi, đất đai cùng với mấy phòng khác là có mấy chiếc Mitsubishi Pajero đời cũ.

Du Minh Phú thấy Triệu Quốc Đống đi ra từ phía nhà khách liền cuống quýt chạy tới:
- Phó chủ tịch Triệu, đây là bạn của ngài sao?

- Ừ, mấy người bạn từ Tân Châu tới.
Triệu Quốc Đống cũng lười giải thích, Du Minh Phú này cũng không tệ nhưng còn phải quan sát thêm một thời gian rồi nói sau.

- Ha ha, Desert Prince - Sa mạc vương tử đó. Nghe nói tầm 5 đến 600000 một chiếc đó.
Du Minh Phú chậc chậc tán thưởng:
- Là xe tư sao?

- Không, của công ty.
Triệu Quốc Đống cười cười:
- Lão Du, lão hãy đi chuẩn bị ngay cho tôi mấy món đặc sản địa phương Ninh Lăng như nấm rừng, nếu có thêm mấy loại thịt ướp muối thì càng tốt. Chiều nay tôi sẽ trở về An Đô, mấy ngày cuối tuần sẽ lên tỉnh thành, bên lão Lưu thì lão hãy thúc giục một chút để bọn họ nhanh chóng làm xong kế hoạch và dự toán. Tính tôi vốn nôn nóng, bất kể có được hay không thì chúng ta cũng phải thử mới được.

- Được, không thành vấn đề. Phó chủ tịch Triệu, ngài yên tâm, tôi sẽ đi làm ngay lập tức.
Du Minh Phú xoa tay hưng phấn, xem ra phó chủ tịch Triệu đã coi mình như người nhà, loại chuyện này cũng không hề tị hiềm mình.

- Đây, đây là 3000 đồng, lão xem rồi làm là được.
Triệu Quốc Đống thuận tay rút một chồng nhân dân tệ ra.

- Cái này, như vậy sao được, tôi sang bên tài vụ mượn một chút....
Không để Du Minh Phú nói xong, Triệu Quốc Đống đã khoát tay:
- Không cần thiết, đây là chút tâm ý của tôi mang ít đặc sản rừng núi biếu mấy lãnh đạo tỉnh, bất kể có được hạng mục hay không thì tôi đều làm như vậy. Tôi không phải người lập dị, lão cứ làm theo ý tôi là được, sắp tới huyện sẽ đến thời điểm cần chi tiền, tôi sẽ sang chào chủ tịch La.

Nhìn Du Minh Phú kích động rời đi, Triệu Quốc Đống trở lại văn phòng, Triệu Đức Sơn cười nói:
- Anh, người này khá nhiệt tình đó.

- Nếu em bị người ta vứt xó vào một góc mấy năm, sau đó có người lại cho em một cơ hội thì có khi em còn nhiệt tình hơn cả hắn.
Triệu Quốc Đống thản nhiên nói:
- Thực ra có rất nhiều người có bản lĩnh, chỉ tiếc là không ai cho cơ hội.

Chiếc Toyota Desert Prince lao đi trên con đường quốc lộ 915, may là tính năng việt dã của Desert Prince không tồi nhưng cũng phải mất 6 tiếng đồng hồ mới chạy tới An Đô, khi đến nơi thì cũng đã 10 tối rồi.

Cổ Tiểu Âu hiển nhiên không muốn chia tay Triệu Quốc Đống, nhưng thấy vẻ mặt mệt mỏi của Triệu Quốc Đống nên cũng chỉ đành hậm hực trở về trường học, chẳng qua giao hẹn chủ nhật nhất định muốn Triệu Quốc Đống đưa cô đi chơi khiến hắn dù rất đau đầu cũng phải cố gắng đáp ứng.

Kỳ thật trước khi trở về An Đô thì Triệu Quốc Đống đã hẹn Thái Chính Dương rồi, một hạng mục lớn như vậy nếu không được phê duyệt của Thái Chính Dương thì không có khả năng thành, nhưng loại chuyện này thì dù là Thái Chính Dương cũng không thể một mình độc đoán càn khôn, Triệu Quốc Đống cũng hiểu mấu chốt trong chuyện này.

Trương Trung Thuận hay là Từ Hoành thì đều phải tới thăm hỏi, tặng một ít đặc sản địa phương, ăn một bữa cơm tăng cường cảm tình, báo cáo sự khó khăn trong công tác của mình ở bên dưới... Mấy điều này không thể tránh được. Chỉ là bên Trầm Tự Nhiên và Nhạc Vân Tùng thậm chí Phó Thiên và Điêu Hoa Bình đều phải tới ngồi một chút, nếu không quan tâm đến quan hệ những lãnh đạo này thì nhỡ đâu mình lại đột ngột bị đày tới cái nơi khỉ ho cò gáy nào đi thì sao?

- Quốc Đống, Ngưu Đức Phát mà cậu nói cũng coi là một nhân vật, đối phó loại người này thì có hai biện pháp. Một là lôi kéo mua chuộc rồi mình thu nhận sử dụng, hai là nhất lao vĩnh dật (Khó nhọc một lần để được thong thả mãi mãi), dùng mọi biện pháp quật ngã hắn hoàn toàn, không để cho hắn có cơ hội xoay chuyển. Còn nếu như không có nguyên nhân khác thì nên vì khí phách tranh đấu, tôi đề nghị cậu áp dụng phương thức một thì thích hợp hơn, chỉ cần cậu bộc lộ thực lực của mình một cách thích hợp thì tin chắc người như thế sẽ lập tức phủ phục dưới chân cậu.

Sau khi nghe xong Triệu Quốc Đống giới thiệu trọn vẹn các hành động đã thực hiện ở huyện Hoa Lâm, Thái Chính Dương không nói lời nào, chỉ khi đề cập đến trưởng phòng giao thông Ngưu Đức Phát thì Thái Chính Dương mới nói ra ý kiến của mình.

- Nhưng e là tên Ngưu Đức Phát này có không ít vấn đề.
Triệu Quốc Đống lại nói ra những gì mình được nghe và thấy, sắc mặt Thái Chính Dương liền lạnh lùng, quả quyết nói:
- Vậy thì quật ngã hắn hoàn toàn, nâng một người mà cậu tin tưởng lên, đương nhiên việc này cần phải có sự ủng hộ của bí thư huyện ủy. Việc nhỏ mà bản thân còn không khống chế được thì đại sự không biết sẽ hỗn loạn đến như nào, cậu không thể đem tiền đồ chính trị của mình giao vào tay loại người này!

- Kéo một phó phòng phụ trách hạng mục này theo như cậu nói không phải là kế lâu dài. Hắn là trưởng phòng, can thiệp vào một công trình là một chuyện hoàn toàn chính đáng, huống chi sau này công trình càng lúc càng nhiều, phương thức, danh mục giao thông có đủ loại, nếu hắn thật sự muốn ăn chặn tiền thì biện pháp gì cũng nghĩ ra, một phó phòng có thể cản trở công tác của trưởng phòng không? Cậu cũng không có khả năng lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào bên giao thông này, kiến thiết giao thông chỉ là vì xây dựng một hoàn cảnh tốt để phát triển kinh tế địa phương. Nếu muốn thay đổi diện mạo hoàn toàn thì xét cho cùng đều phải làm cho công nghiệp đi lên, công nghiệp mà không phát triển nổi, không có nguồn thuế sung túc thì tất cả chỉ là nói suông.

- Nhưng Trâu Trì Trường có khả năng sẽ bị điều đi, giờ ai tới cầm lái còn rất khó nói.
Triệu Quốc Đống cũng rất buồn rầu, cục diện huyện Hoa Lâm này khá hỗn loạn khiến trong lúc nhất thời hắn cũng không đoán được hoa rơi vào nhà nào.

- Tìm bí thư! Nhớ kỹ, ngày nào hắn không bị điều đi thì ngày đó không kết thúc, hắn là một người đứng đầu! Huống chi loại bí thư thực dụng này thì càng dễ nói chuyện, có ai nguyện ý đắc tội với một cấp dưới tiền đồ vô lượng hay không?
Thái Chính Dương lắc đầu.

- Nhưng nghe nói Ngưu Đức Phát kia là thân tín của Trâu Trì Trường.
Triệu Quốc Đống biết trước mặt Thái Chính Dương một bí thư có tiếng là thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn ở Hoa Dương thì kinh nghiệm quan trường của mình rất ít.

- Hừ, đứng trước một con đường với gần chục triệu tiền đầu tư và một tấm bia lưu danh thì chỉ một cái gọi là thân tín cũng không đáng!
Thái Chính Dương khẽ cười:
- Người có thể lên làm bí thư huyện ủy thì ở phương diện tâm tư đều phải rất linh hoạt, cậu không cần phải nói nhiều, chỉ cần lặng lẽ điểm tới một chút là hắn sẽ hiểu được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.