Kẻ Nhắc Tuồng

Chương 17: Rùa đen nhỏ




Xe Audi xuyên qua con đường khá hẹp, tiến vào một con đường mới được sửa chưa lâu. Xe rẽ vào một khu nhà, trên đường có các hòn giả sơn, ở đây đã sớm có một đám người dừng ở cửa. Trưởng phòng Trương vội vàng xuống xe mở cửa cho Tương Uẩn Hoa.

- Bí thư Tương, ngài sao tự mình tới, chào mừng.

Người đầu tiên mặt hồng hào cười ha hả đi tới bắt chặt tay Tương Uẩn Hoa.

- Trì Trường, sao, tôi không thể tới ư? Nhìn anh càng lúc càng mạnh khỏe, uống thuốc gì vậy?
Tương Uẩn Hoa nở nụ cười, một bên bắt tay rồi đưa tay ra bắt người đàn ông đứng sau nửa bước:
- Lão Hải, sao lâu rồi không tới chỗ tôi ngồi? Có phải sợ tôi đòi mời cơm không?

- Ha ha, Bí thư Tương có thể đòi tôi bữa ăn thì mong còn không được.

Sau khi chào hai người, Tương Uẩn Hoa lại cười nói với mấy người khác. Xem ra Tương Uẩn Hoa khá quen thuộc nơi này.

Triệu Quốc Đống đi theo phía sau Tương Uẩn Hoa và thầm đánh giá xung quanh. Giữa cửa là một tấm biển lớn màu đỏ rất bắt mắt. Huyện ủy, Đại hội đại biểu nhân dân, Ủy ban kỷ luật Hoa Lâm. Đây là một khu biệt viện nhỏ, tòa nhà ba tầng.

- Đi thôi, Trì Trường, lão Hải, các anh bố trí ở đâu vậy?
Tương Uẩn Hoa vào trong Huyện ủy, trông y khá vui như có gì đó hấp dẫn vậy.

- Phòng hội nghị nhỏ, lãnh đạo huyện đều ở đó. Chủ nhiệm Long Đại hội đại biểu nhân dân và chủ tịch Long Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân đều đã được mời tới.
Người đàn ông cao to đi ở bên trái Tương Uẩn Hoa.

- Ừ, không nên làm lớn như vậy chứ. Tiểu Triệu sau này đi theo các anh, đúng, tôi thiếu chút nữa quên không giới thiệu.
Tương Uẩn Hoa dừng lại nói:
- Tiểu Triệu, đây là Bí thư huyện ủy Hoa Lâm - Trâu Trì Trường, đây là Chủ tịch huyện Hoa Lâm – La Đại Hải. Trì Trường, lão Hải, đây là Tiểu Triệu, Triệu Quốc Đống. Tôi không giới thiệu nhiều. Sau này trong ba năm có nhiều thời gian tiếp xúc mà.

Triệu Quốc Đống cố gắng mình nở nụ cười thật chân thành, nhưng hắn phát hiện mấy hôm nay tiếp xúc với lãnh đạo, đồng nghiệp rất nhiều nên đã không thể tự nhiên cơ mặt.

Buổi gặp mặt trong phòng hội nghị diễn ra khá nhanh. Tương Uẩn Hoa đầu tiên nói vài câu, sau đó đến lượt Triệu Quốc Đống tỏ quyết tâm.

Hắn nói muốn làm tốt công việc, phục tùng lãnh đạo, cố gắng hoàn thành nhiệm vụ … Mấy lời này Triệu Quốc Đống đã luyện mãi.

Hội nghị kết thúc, Tương Uẩn Hoa nói với râu Trì Trường, La Đại Hải và một Phó bí thư Huyện ủy khác vào nói vài câu coi như dặn dò. Triệu Quốc Đống cũng như một món hàng qua quá trình vận chuyển lâu dài và tới được nhà.

- Trì Trường, lão Hải, lão Quốc, ba người các anh ở đây. Lần này trên tỉnh phái cán bộ xuất sắc tới kiêm nhiệm, năng lực, nhân phẩm đều mạnh. Mà Thị ủy cũng có ý kiến không sử dụng các cán bộ như cán bộ kiêm nhiệm trước đây, mà là phải dùng bọn họ như các Phó chủ tịch huyện khác, trong phân công công việc phải chú ý điểm này. Không nên để bọn họ làm mấy việc hỗ trợ, phải để bọn họ phụ trách một mảng.

- Không phải sợ có vấn đề. Có vấn đề gì chứ? Các cơ quan bên dưới không phải còn có Trưởng phòng, Phó Trưởng phòng sao, chẳng lẽ đều không có đầu óc sao? Đối với các ý kiến không phù hợp thực tế chẳng lẽ không thể xin chỉ thị Bí thư, Chủ tịch huyện sao? Hơn nữa tôi nghĩ cũng không đến mức như vậy. Bọn họ trên tỉnh gặp nhiều lãnh đạo, đến cơ sở rèn luyện sẽ mang theo quyết tâm thay đổi bộ mặt khó khăn ở chúng ta. Nếu không bọn họ sao phải khổ tới Ninh Lăng?

- Đương nhiên bọn họ còn trẻ, có những suy nghĩ chủ quan mang tính lãng mạn, các anh phải đưa ra phương hướng cụ thể, phải chú ý bảo vệ tính tích cực trong công việc của bọn họ. Điểm này ba anh đều có nhiều kinh nghiệm, tôi tin các anh có thể làm tốt. Tôi đã nói chuyện với Tiểu Triệu, đừng thấy cậu ta còn trẻ, nhưng rất có năng lực giải thích, từng làm Phó Trưởng phòng phụ trách Phòng cao tốc, hơn nữa việc thành công thu hút đầu tư Cao tốc An Quế quốc lộ cùng Cao tốc An Du đều có quan hệ với cậu ta, năng lực, kiến thức không vấn đề gì. Duy nhất còn thiếu là không hiểu tình hình thực tế, các anh phải giúp Tiểu Triệu mau chóng dung nhập vào công việc.

Trâu Trì Trường, La Đại Hải và Phương Trì Quốc gặp đâu phải một lần cán bộ kiêm nhiệm, nhưng lần này nghe thì thấy không giống. Nghe nói hai vị cán bộ kia do Trưởng ban tổ chức cán bộ và Trưởng ban thư ký Thị ủy tự mình đưa. Mà Triệu Quốc Đống lại được Tương Uẩn Hoa đưa tới, đãi ngộ này thì nhóm cán bộ kiêm nhiệm trước đây không có. Mà Thị ủy cũng đã rõ ràng đưa ra yêu cầu phải phân công công việc cụ thể cho bọn họ. Bên dưới vốn không coi trọng, nhưng Tương Uẩn Hoa nói như vậy làm ba người thấy có điều khác trước.

- Bí thư Tương, ngài yên tâm, tôi xin tỏ thái độ nhất định sẽ toàn lực giúp đỡ đồng chí Triệu Quốc Đống trong công việc, quan tâm đồng chí Triệu Quốc Đống trong sinh hoạt, làm cho đồng chí thuận lợi làm việc, sống vui vẻ ở Hoa Lâm.
Trâu Trì Trường liền vỗ ngực nói.

- Được, tôi không nói nhiều. Trưa tôi làm phiền các anh, tôi muốn đến huyện Tào Tập. Huyện ủy, Ủy ban các anh suy nghĩ về việc phân công công việc cho đồng chí Triệu Quốc Đống. Về phần Điền Ngọc mà các anh vừa nó thì Thị ủy và Ủy ban kỷ luật sẽ dựa vào quy định mà xử lý. Trong công việc Bí thư Kỳ không phải đã có chỉ thị sao, do Liêu Vĩnh Trung tạm thời thay thế Điền Ngọc.

Không đợi ba người nói gì, Tương Uẩn Hoa đã vẫy tay rời đi.

- Bí thư Tương, vậy sao được? Bây giờ đã 10h30, mọi người đi sớm nhất định không ăn sáng, ở lại ăn trưa đi.
Nghe Trâu Trì Trường nói, Tương Uẩn Hoa cắt ngang:
- Được rồi, các anh đi làm việc của mình đi, tôi sang Tào Tập có việc, đã xếp lịch, bây giờ đến đó vừa vặn 12h, lão Ngô đang chờ.

- Bí thư Tương, chẳng lẽ cơm Tào Tập bọn họ ngon hơn chỗ tôi sao? Hoa Lâm chúng tôi gì cũng không có, chỉ có đồ tươi.

- Được rồi, lão Hải, tôi đến Hoa Lâm còn ít sao? Không chừng tháng sau tôi lại tới ba huyện xem ba đồng chí làm việc như thế nào, đến lúc đó chúng ta sẽ uống vài chén.
Tương Uẩn Hoa vỗ vỗ La Đại Hải:
- Lão Hải, anh tập thể thao tốt đó, mạnh hơn Trì Trường. Nhìn y như tượng phật rõ ràng là không chú ý tập luyện, sớm muộn cũng cao huyết áp.

- Ha ha, Bí thư Tương, tôi không sợ, trái tim rộng lớn mới là cảnh giới cao nhất của cuộc sống.
Trâu Trì Trường cười ha hả nói.

- Được rồi, không nói nữa, tôi phải đi. Trì Trường, lão Hải, Trì Quốc, đến Ninh Lăng thì tới phòng tôi ngồi uống nước.
Tương Uẩn Hoa khom người chui vào xe.

- Nhất định.
Ba người đều khom lưng chào.

Nhìn xe Tương Uẩn Hoa rời đi, ba người khẽ thở dài một tiếng.

Trâu Trì Trường trong lúc nhất thời còn chưa rõ thái độ của Tương Uẩn Hoa. Bây giờ Thị ủy có vẻ hơi loạn. Nghe nói từ việc Điền Ngọc làm Thị ủy có biến.

Lý Trọng Sơn và Mạch Gia Huy đấu nhau. Mạch Gia Huy vỗ bài, Tương Uẩn Hoa giấu trong bóng tối nhảy ra, Kỳ Dư Hồng thuận lợi đạt thành công.

Tình hình thoáng cái trở nên hỗn độn, nhất là bây giờ Thị xã sắp lên cấp khiến cho bộ máy Thị ủy và Ủy ban không quá hòa hợp, điều này sẽ thử thách trí tuệ của cán bộ bên dưới.

Trâu Trì Trường nghĩ Thị ủy bây giờ sẽ không lập tức bố sung thêm một thường vụ cho Hoa Lâm, mặc dù y đã gọi điện cho mấy Lãnh đạo thị ủy nhưng chuyện này nhất định sẽ bị kéo.

- Đi thôi, lão La, lão Phương, chúng ta cần phải bàn xem nên phân công công việc gì cho Phó chủ tịch Triệu. Phó chủ tịch Triệu còn trẻ mà có lai lịch và bản lĩnh. Mong cậu ta có thể thu hút tài chính và hạng mục cho Hoa Lâm.

La Đại Hải hừ một tiếng, Điền Ngọc cuối cùng đã đi, đỡ như con ruồi bay vo ve trước mặt mình. Chẳng qua Thị ủy không biết nghĩ sao mà chưa xác định Phó chủ tịch thường trực huyện, cũng không tăng thêm thường vụ huyện ủy, chẳng lẽ còn có thể để một cán bộ kiêm nhiệm vào thường vụ sao? La Đại Hải lắc đầu, việc này chưa có bao giờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.