Kẻ Ngu Ngốc Tu Tiên

Chương 49-50




Không dừng lại ở đó, Rhoop như nhớ ra điều gì, ông hớt hải chạy lên đài nói với vua của mình Caspian:

“Bệ hạ, đừng có nghĩ… đừng có nghĩ đến chúng… chúng sẽ thành sự thật. Tất cả mọi người, đừng có nghĩ.”

Khuôn mặt ông ta tái đi, tinh thần của ông lại có vẻ bất ổn.

“Đừng để nó biết… nó sẽ biến cơn ác mộng thành sự thật…”

Ông lão Rhoop vừa dứt lời thì Edmund đã nhắm nghiền mắt lại than dài một tiếng:

“Ôi không…”

Tất cả mọi người dồn dập nhìn về phía cậu ta, riêng Lucy hét lên:

“Edmund… có phải anh vừa nghĩ thứ gì không?”

Edmund khuôn mặt đen hơn đít nồi gang nói:

“Anh… anh xin lỗi.”

Rồi tên này chạy tới bên mạn tàu nhìn xuống dòng nước đen kịt phía dưới, khuôn mặt hắn sợ hãi, lo lắng, hối hận,... tóm lại rất phức tạp.

Mười giây qua đi, không có gì xảy ra…

Thêm mười giây nữa, bên dưới mặt nước chỉ nổi lên mấy cái bọt nước bong bóng…

“Anh nghĩ là nó sẽ không tới…”

“Mong là như vậy…”



Mặc dầu việc chèo thuyền gây nhiều tiếng ồn nó vẫn không phá vỡ được sự im lặng đáng sợ đang chụp lên con tàu.

Mọi người đều biết sẽ tốt hơn nếu không nghe ngóng, không căng ta ra đón mỗi động tĩnh phát ra từ trong bóng tối dày đặc.

Nhưng không ai lại không để ý lắng nghe. Chẳng bao lâu sau ai cũng nghe thấy một tiếng động gì đó. Tai mỗi người lại nghe thấy một điều khác nhau.

“Ông có nghe thấy một tiếng động… nghe như thế… như thể một cái kéo khổng lồ đang mở ra, đóng lại… Ở đằng kia?” Rhince hỏi một thủy thủ tên là Rynelf.

“Suỵt, tôi lại chỉ nghe thấy tiếng con gì đó như thể đang bò lên ở hai bên sườn tàu.”

“Tôi cũng nghe thấy tiếng gì đó… nó phát ra từ trên cột buồm chăng…?”



Các thủy thủ đang bàn luận về tiếng động lạ, thứ lạ lẫm này lại tới vào một cái lúc nhạy cảm như vậy, bọn họ không khỏi tự bảo nhau chéo nhanh tay hơn.

Riêng Caspian, cậu ta đi khắp con thuyền để trấn an các thủy thủ, rồi cậu lại đi từ đầu thuyền tới buồng lái và hỏi với cái giọng nhỏ như vừa chạy hụt cả hơi:

“Thuyền trưởng, chúng ta chèo được bao lâu rồi…”

“Có lẽ được 5 phút ạ.” Drinian cũng thì thào đáp lại. “Có gì không, thưa bệ hạ.”

Ngồi bên cạnh, ông chuột Reepicheep giọng tiếc nuối nói:

“Cũng tại thằng nhóc Eustace… thần cũng không hiểu tại sao nó lại bay đi đâu rồi, nếu nó có ở đây thì ta đã thoát khỏi nới này rồi.”

Reepicheep bây giờ đã biết vừa rồi xảy ra chuyện gì rồi, ông cũng không nếu cao tinh thần hiệp sĩ không cần thiết kia nữa, thình lình ông chuột nghĩ ra điều gì đó nói thêm:

“Chẳng lẽ tên nhóc này lại cảm thấy thứ gì nguy hiểm nên chạy tr…”

Reepicheep chưa kịp nói xong từ ‘trước’ thì cả con thuyền bị chấn động dữ dội, tất cả mọi người bị hất tung lên không chúng rồi ngã nghiêng ngả xuống boong tàu.

“Nhìn kìa… có… có cái gì ở dưới mặt nước…”

“Giống như một con rắn trườn vậy…”

Tướng công Rhoop nãy giờ vẫn nằm cuộn thành một đống trên sàn bây giờ ngồi bật dậy, miệng ông ta tuôn ra những âm thanh nửa cười nửa khóc thật quái gở, đau khổ hét lên:

“Không bao giờ thoát ra được. Là thế đấy. Chúng ta sẽ không bao giờ thoát ra được. Tôi thật là một thằng ngu mới nghĩ các người có thể giúp cho tôi trốn thoát dễ dàng. Không, không, không bao giờ thoát ra được.”

“Nhìn kìa… trên trời…” Các thủy thủ hét lên…

….

“Ích ~~~ chít kít ~~”

Một tiếng rít gào ghê răng nhất mà bọn chúng từng nghe vang lên… từ trong bóng tối xuất hiện, những cái chân, rất nhiều cái chân đang ngoe nguẩy… rồi hai cái con mắt đỏ đục xuất hiện…

Một con rắn nước khổng lồ, nhớt nhát, bẩn thỉu, hôi thối, giống hệt trong giấc mơ của Edmund hiện hình… Có điều nó to hơn trong trí nhớ của cậu phải đến hai mươi lần…

“Ôi mẹ ơi, nó thực sự đến rồi…” Edmund thầm nói...

(5-9) ==== Chuyển cảnh ====

Quay trở lại với Ambrose, ở đây tình hình không khá hơn là bao nhiêu, Ambrose bây giờ đang phải căng hết tất cả dây thần kinh để đánh lại hàng trăm cái xúp tua nhớt nháp vô hình đang tấn công cậu…

Trong khi đó, Helios chuẩn bị cho cú nhảy vượt lên nhằm thoán khốn.

“Helios, xong chưa? Chúng ta bay nên phía trên…” Ambrose nói

“Vâng, thần đã viết xin bệ hạ nắm chặt…”

Nói rồi, Helios sử dung cái nút đỏ tốc biến huyền thoại, cả hai người như một mũi tên bắt phắt lên trên không trung.

Tới giờ, Ambrose mới mường tượng được bông hoa ăn thịt này vĩ đại như thế nào, bán kính nó phải rộng hơn tám trăm mét… các cánh hoa cao hơn một trăm mét và rộng hơn năm mươi mét tất cả.

Trên cao cậu nhìn thấy rõ tất cả. Thật là một bông hoa khổng lồ.

Nhưng thế đâu là đã hết, khi bay tới đỉnh cao nhất, Helios và Ambrose hai người bất chợt cảm thấy một luồng khí hôi thối từ trên đầu phả xuống….

Đó là một cái nắp ấm… giống hệt loài hoa nắp ấm. Khi loài hoa này bắt được con mồi, cái nắp của nó sẽ cụp lại nhằm nhốt con mồi vào bên trong.

Helios bay thấp xuống một chút, nhưng bên dưới cũng không tốt lắm, một lớp khói màu xanh đậm đang không ngừng trào ra từ đầu các xúp tua…. Mấy con quái vật xấu số vốn đang dãy dụa lập tức ngất lịm.

Nhìn kĩ hơn một chút, Ambrose có thế thấy sau khi hít phải lớp khói này, trong người cái bụng của chúng lập tức phát ra mấy tiếng ‘sụp sụp’ như tiếng xương vỡ vụn.

Và rồi, cái bụng của bọn chúng bắt đầu trương bồng lên, trông như bị người nào đó cắm cái bơm không khí vào mồm trong khi không có chỗ nào thoát ra được…

Mới đầu Ambrose chỉ biết chất khí đó để khiến bọn con mối bị hôn mê thôi, nhưng rất nhanh cậu biết ngay đó không phải mục đích chính.

Các xúp tua bắt đầu cuốn quanh con mồi của mình, trên các giác hút xuất hiện ba cái móc sắc bén như ba cái răng câu, chúng xoay tròng với tốc độ cao… nhờ thế mà cái xúp tua xuyên thủng lớp da dày cộp của bọn quái vật.

Tiếp đó, cái xúp tua bắt đầu uốn ẽo… hút từng ngụm từng ngụm chất gì đó bên trong. Như vậy, cái chất khí màu xanh đậm ấy còn có cả chức năng tiêu hóa thức ăn.

Thật kinh khủng.

“Chúng ta nên làm gì bây giờ….” Ambrose hỏi. Mọi đường thoát đang bị phong kín, và cái chất khí xanh đậm kia ngay ở dưới chân bọn họ.

“Thần nghĩ chúng ta chỉ còn cách dùng sức mạnh phá vây thôi, thưa bệ hạ.”

Phải, dùng phép thuật phá một cái lỗ là bọn họ ra được… nhưng ai có thể chắc chắn được mấy cái cánh hoa này không dày tới hàng mét.

Ambrose nháy mắt nhớ lại các thông tin kiến thức về hoa cỏ, rồi trong đầu cậu lóe lên một ý nghĩ…

Một cánh hoa thông thường dày nhất ở phía bên trong gốc cánh hoa, rồi nó sẽ mỏng gần ra bên ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.