Kẻ Ngu Ngốc Tu Tiên

Chương 46: Trong sáng không phải sai!




Nhưng Lucy vui không được bao lâu thì một giọng khác lại vang lên:

“Mời cô dâu và ba cô dâu bước tới…”

Không phải cô dâu đã tới rồi sao? Sao lại có một cô dâu khác… Lucy không hiểu, cô định hỏi cha cô nhưng không thấy ông đâu cả.

Lucy muốn hỏi Ambrose nhưng khi nhìn cậu ta, cô thấy cậu ta anh mắt đang vui sướng nhìn về phía cửa ra vào giống hệt cái ánh mắt vừa nãy nhìn cô.

Lucy gọi nhỏ: “Ambrose?”

“Ambrose…”

Nhưng cậu ta không nghe thấy, và rồi đám đông khác mời lại vỗ tay nhiệt liệt, rõ ràng là cô dâu đang tới.

Lucy trong lòng bắt đầu hoang mang, không phải cô dâu đang ở đây sao… cô nhìn xung quanh muốn tìm kiếm thân ảnh của cha mẹ mình nhưng không thấy ai cả.

Lucy cũng không dám quay đầu lại nhìn người đang tiến tới… cô tự dưng có cảm giác mình là người thừa ở đây.

Rồi bỗng một giọng nói lạnh lùng vênh váo vang lên:

“Này, mày là ai, sao mày lại đứng ở đây?”

Lucy giật mình nhìn lại, đó là cô dâu, không là Fayola, cô ta ánh mắt dữ tợn như muốn ăn thịt Lucy, như thể cô đã làm điều gì ghê gớm lắm vậy.

“A.. là Lucy, sao bạn lại ở đây… bạn dành chỗ của Fayola rồi.” Ambrose giọng nói có vẻ không vui.

“Mình...”

Không chờ Lucy nói xong, Fayola đã dơ tay lên tát cho cô bé một phát sưng má, Fayola nới bằng cái giọng chua nhất mà Lucy từng nghe:

“Con ả này, có phải màu ngủ với mấy tên bảo vệ nên mới vào được đây, mày đã dùng trò này nhiều lần lắm rồi, tao biết thừa…”

Ngủ với bảo vệ là sao, Lucy không hiểu, cô bé định giải thích nhưng Fayola lại nói tiếp:

“Còn cậu, Ambrose, mình đã bảo với cậu bao nhiêu lần rồi, cách xa con bé này ra nó là thuốc độc, chính nó còn ghen tỵ với chị ruột của mình… giờ lại tới phá đám đám cưới người khác… thật là trơ trẽn…”

Lucy nhìn Ambrose như mong muốn cậu ta nói điều gì đó, nhưng đáp lại cô là một ánh mắt khinh miệt, Ambrose nhìn giống như thể cậu ta đang nhìn một thứ gì đó bẩn thịu lắm.

“Không phải. Đây rõ ràng là đám cưới của mình và Ambrose mà…” Lucy ôm đầu cúi gầm mặt xuống vô lực hét lên.

….

Nhưng, vào đúng lúc này, một giọng nói đầy vẻ quan tâm vang lên:

“Lucy, em làm sao vậy, đau ở chỗ nào hả?”

Lucy lại ngẩng đầu lên, là Ambrose nói, không còn cái ánh mắt miệt thị nữa mà là một ánh mắt dịu dàng đầy yêu thương…

Trong lòng lạnh lẽo chợt ấm lại, không lẽ vừa rồi chỉ là ảo giác, một cơn ác mộng… Lucy thầm nghĩ. Cô không tự chủ sợ lên bên má phải vừa bị Fayola tát, nó giờ không đau nữa...

Không thấy Lucy trả lời, Ambrose nhẹ nhàng đưa tay lên trán cô bé và quan tâm nói:

“Em chỗ nào không ổn, có cần anh hoãn buổi lễ lại không…”



“Em không sao… chỉ là hơi hồi hộp quá thôi…” Lucy đáp lại, mấy cảm xúc lo lắng sợ hãi vừa rồi biến đi đâu mất rồi, cô chỉ muốn mau mau thanh hôn rồi tận hưởng cuộc sống hạnh phúc bên Ambrose sau này.

“Ra thế, vậy ta chờ một chút rồi làm lễ, lớn rồi mà còn như lúc trước…” Ambrose lại cưng chìu nói.

“Không Ambrose, chúng ta thành hôn luôn đi…” Lucy nói, cô ưỡn ngực ra vẻ mình đã sẵn sàng.

Cô bé làm thế chủ động kéo Ambrose lên phía trước, nhưng kéo Ambrose cậu ta không cử động, Lucy bèn hỏi:

“Sao vậy?”

Nhưng chính khi đó, cái giọng nói khác lại vang lên khiến Lucy chết lặng:

“Mời cô dâu và ba cô dâu bước tới…”

Đang cao hứng, Lucy lại cảm thấy tinh thần trầm xuống như muốn sụp đổ, không phải vừa nãy là mơ sao… Lucy nhìn về phía sau để nhìn xem là ai đang giở trò gì… Nhưng…

“Bốp…”

Má bên trái Lucy bị một bàn tay nhỏ nhắn va chạm khiến cô bé đau đớn kêu lên một tiếng… rồi một giọng nói sắc lạnh vang lên:

“Ngươi, không phải người đã rời bỏ Ambrose rồi sao, sao lại mặt giày đứng ở đây hả Lucy.”

Hai bên má đang tê tê… rõ ràng vừa bị một cái tát sao lại hai bên đều tê được, không lẽ lúc nãy mọi chuyện diễn ra đều là thực… Lucy thầm nghĩ.

Rồi cô bé nhìn lên, cô thấy bên cạnh Ambrose không phải là Fayola nữa, mà là một cô gái tóc nâu á châu, Lucy còn nhớ rõ đó là một trong sáu đối thủ mà cô đã đánh bại để kết hôn với Ambrose.

“Còn nhìn cái gì… không mau cút. Nơi này không chào đón mày…” Cô bé tóc nâu như muốn xông lên tẩn Lucy một trận. May mà có Ambrose giữ lại.

Lucy lùi lại một bước, cô lại một lần nữa nhìn Ambrose, cô thấy cậu ta ánh mắt có quan tâm nhìn cô, nhưng trong đó có ý bảo cô mau chóng rời đi… một phần khác đầy luyến tiếc, như thể Lucy đã bỏ lỡ chuyện gì đó.

“Chuyện này là thế nào… sao mình lại cảm thấy là do mình rời bỏ Ambrose nên cậu ta mới cưới cô bé tóc nâu kia…” Lucy tự hỏi.

“Không lẽ từ nãy tới giờ mới là mơ, mình chỉ là một con nhóc ảo tưởng, và chính mình đã từ bỏ Ambrose… giờ lại đứng đây như chưa từng có chuyện gì xảy ra…”

Thôi, đành vậy… Lucy lòng đau như cắt quay đầu định rời khỏi nơi này…

Nhưng rồi, một cánh tay kéo cô lại, và lại một giọng nói quan tâm trìu mến vang lên:

“Lucy, em đi đâu vậy, chúng ta sắp làm lễ cưới mà, mọi người đang nhìn này…”

Lucy cả người cứng đờ… cô quay đầu lại, cô thấy lại là Ambrose đang nói, bên cạnh cậu ta không có ai cả, cô gái tóc nâu đã biến mất như cách Fayola biến mất vừa nãy.

Lucy chưa kịp định thần, trong lòng lại có chút vui sướng, nhưng lại một giọng nói khác vang lên khiến cô rơi xuống hầm băng…

“Mời cô dâu và ba cô dâu bước tới…”

Lucy nhắm mắt lại thầm nghĩ lại là ảo giác thôi… là giả mình đang kết hôn với Ambrose là thật, còn lại tất cả là giả.

“Bốp…”

Lucy đột nhiên cảm thấy má mình có một luồng gió ập tới, này này như đã chuẩn bị trước, Lucy đưa tay lên đỡ lấy… cô lại suýt bị ăn một phát tát khác… lần này là Gael, con bé bây giờ mang vóc dáng của một thiếu nữ cực kì xinh đẹp, Gael chỉ vào mặt Lucy nói:

“Lucy, chị thật quá đáng… chị đã phản bội Ambrose chạy theo thằng khác, giờ chị lại dám đứng ở đây, chị biết là cậu chủ đã đau khổ thế nào không…”

Lucy như làm ngơ trước lời nói của Gael, cô lại nhìn Ambrose, cô thấy trong mắt cậu ta tóe lên lửa giận, cậu ta nhìn cô như một đứa con gái bội bạc đang giận vậy.

Lucy thẫn thờ ngồi phệt xuống đất… nhưng lại có một cánh tay ấm áp quen thuộc đỡ lấy cô… là Ambrose, cậu ta nói:

“Lucy, cẩn thận chứ, suýt nữa thì ngã rồi… hôm ngày là ngày vui của chúng ta, em không muốn làm xấu mặt trước mọi người chứ…”

“Phải đó con gái, con phải cẩn thận…” Ông Pevensia giọng nói đầy thương yêu.

“Cha… con…” Lucy định nói là mình không muốn cưới nữa… và mọi thứ ở đây là giả… thì cha của cô đột nhiên biến mất.

Cái giọng kinh dị đó lại vang lên một lần nữa:

“Mời cô dâu và ba cô dâu bước tới…”

“Không… tại sao lại như vậy… tôi điên mất…” Lúc này, Lucy sắp sụp đổ tới nơi rồi, cô đã biết rồi, đây chắc chắn là do Cái ác làm lên, nhưng cô không biết làm thế nào để thoát ra khỏi nó…

Thình lình, một giọng nói vang lên:

“Lucy… Lucy…”

“Đây là giọng của Ambrose mà, không lẽ cậu ta lại chuẩn bị chờ một cô dâu khác, ôi im đi, tôi không muốn nghe…” Lucy trong đầu nói. Nhưng cái giọng nói vẫn tiếp tục vang lên.

“Lucy… tỉnh lại…”

“Mình biết thừa là giả rồi, nhưng làm sao để tỉnh lại…” Lucy khóc lóc nói. Tiếng bước chân của ai đó ngày càng đến gần, một cô dâu khác đang đến.

“Còn nhớ mình cho cậu cái kia không… dùng nó. Nhanh.”

“Phải đúng rồi… là nó…”

Lucy nhớ ra, Ambrose đã đưa cho cô một cái hộp nhỏ, và dặn nếu xảy ra chuyện gì thì dùng nó… Lucy bắt đầu lục lọi trong túi, không thấy… cô lục mãi lục mãi vẫn không thấy…

“Làm sao bây giờ…”

“Hãy nghĩ về nó, cậu sẽ cầm được nó…” Giọng nói lại nhắc nhở.

“Phải… nghĩ đi… cái hộp… cái hộp.”

Rồi bỗng nhiên trong tay Lucy xuất hiện một cái hộp nhỏ nhỏ, bên trên có quốc huy của Thất đại đảo quốc… là nó.

Lucy cầm lấy cái hộp, rồi đưa lên miệng cắn răng cắn một cái thật mạnh lên nó…

Bùng… một tiếng nổ nhỏ phát ra trong miệng cô bé… từ bên trong cái hộp, một luồng ánh sáng tinh khiết tỏa ra… xung quanh cô, thằng ‘Ambrose’ giả, cha của cố, mấy vị quan khác… tất cả như bong bóng vỡ tan.

Chỉ còn lại một lớp sương mù xanh lè ghê rợn… và cái lớp sương mù này lại bị cái thứ ánh sáng trắng kia đẩy lùi…

…..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.