Kẻ Ngu Ngốc Tu Tiên

Chương 41: Bị lạc không phải sai!




Sáng ngày tiếp theo, một tin vui khác đến với con tàu… ngôi sao màu xanh, nó xuất hiện, sau bao nhiều ngày tìm kiếm… có thể nói bọn họ đã đến đích rất gần rồi.

Đặc biệt là Gael, cô bé vui vẻ nhảy nhót cười nói cả ngày, cô bé biết mình sắp được gặp lại mẹ mình rồi.



Tìm thấy ngôi sao không có nghĩa là đã hết thử thách, ngày thứ ba sau khi Eustace biến thành rồng, biển lặng gió, cánh buồm không thể thực hiện chức năng của mình.

Tất cả các thủy thủ phải dùng sức ‘cơm’ để làm động cơ cho con thuyền. Mấy chục người chui rúc dưới boong tàu, và ra sức chèo thuyền.

Họ tự cổ vũ nhau:

“Gắng hết sức mình lên các anh em..”

“Kéo đi…” "Anh em".

“Kéo đi…” "Anh em".

….

Trong phòng thuyền trưởng, Edmund, Caspian và Drinian khuôn mặt lo lắng.

“Gió đã lặn, chúng ta không thể đi nhanh được, thời tiết rất nóng, các thủy thủ rất nhanh mất sức. Thần tinh toàn rằng, bọn họ chỉ chèo được bốn tiếng một ngày là kiệt sức.”

“Bốn tiếng một ngày, thời gian còn lại không lẽ ta để cho thuyền tự lạc trôi. nếu vậy đến bao giờ mới tới hòn đảo của Ramandu.” Edmund nói.

“Linh cảm của thần nói ta không nên tới đó..>” Drinian thực lòng nói.

Nhưng… vào đúng lúc này… cả con thuyền đột nhiên chấn động, cả ba người mất thăng bằng ngã nghiêng ngả…

“Chuyện gì đã xảy ra?” Drinian cau mày nói.

Rồi ông vội vã chạy ra khỏi phòng… nếu con thuyền xảy ra chuyện gì thì thật kinh khủng, ông thấy trên boong đầu các thủy thủ đang nằm ngã đủ loại tư thế, đồ đặc thì đổ vãi khắp nơi. Ông quát lên:

“Có ai biết xảy ra chuyện gì không?”

Một thủy thủ đứng phía trước đầu thuyền thất thanh nói:

“Là Eustace… cậu ta…”

“Cậu ta làm sao, không lẽ nó bay nhầm đâm thủng thuyền…”

“Không thưa thuyền trưởng, cậu ta đang kéo tàu…” Tên thủy thủ vui sướng nói

“Kéo thuyền.” Drinian lập tức chạy tới, ông thấy một con rồng dùng đuôi cuốn lấy mũi của một con rồng khác (là con rồng trang trí ở đầu thuyền)...

Và Hiệp sĩ chuột Reepicheep đang đứng trên đầu rồng Eustace, ông cười hô hố rút gươm ra chỉ về phía trước nói:

“Over there…”

“Tiến lên…”



Phía sau, các thủy thủ đã lên hết boong tàu, bọn họ sung sướng hoan hô nói:

“Làm tốt lắm, Eustace…”



“Tiếp tục phát huy nhé nhóc…”

“…”

Eustace nghe vậy cảm thấy rất vui… nó chưa bao giờ thấy vui vẻ như vậy, cái cảm giác này. Là cảm giác vui vẻ khi giúp đỡ người khác…

Cứ như vậy, hai ngày sau đó, buổi sáng thì các thủy thủ chèo thuyền, còn buổi chiều đến tối thì đến lượt rồng Eustace kéo thuyền… Còn vì sao tên này có thể tự do biến đổi thân hình to nhỏ thì chỉ có nhờ Ambrose đứng sau.

Cuối cùng thì bọn họ thất được hòn đảo….

====

Đó là một buổi chiều đẹp đến bất ngờ, hoàng hôn liền với màu đỏ tía và nhuộm hồng cả trời nước. Hai sắc hồng và tía ấy loang xa, nâng bầu trời thêm cao hơn, xa hơn; đúng lúc ấy họ nhìn thấy đất liền từ mạn tàu bên phải.

Trên boong tàu, Caspian vừa nhìn qua cái ống nhòm nói:

“Đó là hòn đảo của Ramandu sao…”

“Theo những gì ngài Coriakin nói thì là đúng thưa bệ hạ.”

“Chuẩn bị thuyền, chúng ta sắp đạt được mục đích rồi…”

Cùng lúc đó, phía trên bầu trời, một con rồng đang mệt lả vẫy vẫy hai đôi cánh của mình, tất nhiên nó là Eustace rồi… trên đầu cậu ta là chuột Reepicheep, ông ta đang vui sướng la lớn:

“Tôi đã nói rồi… cậu đã làm đươc. Cậu đã đưa mọi người tới nơi rồi… Ha ha… Cậu thật phi thường..>”

Eustace cũng rất vui vẻ, nó gầm nên một tiếng rung cả trời đất...

===

Họ lái con tàu qua một cách êm thấm, qua hết điểm này đến điểm khác hi vọng tìm thấy một cảng sâu, nhưng rồi họ cũng tự hài lòng với một cái vịnh rộng và nông.

Có hai người ở lại canh chiếc thuyền, Caspian dẫn đầu đoàn người đi sâu vào đất liền nhưng không đi xa quá vì lúc ấy chiều đã quá muộn để khám phá ra điều gì và chẳng bao lâu ánh sáng cuối cùng cũng sẽ tắt.

Dưới chân họ rải rác đó đây là những loài thảo mộc thân mềm cùng với một loài cây bụi mà Edmund và Lucy cho là thạch nam.

Thuyền trưởng Drinian nhìn thấy cái gì đó nói:

“Coi kìa! Cái gì thế kia?” Mọi người dừng lại.

“Đó là một hàng cây đại cổ thụ?” Caspian đoán chừng.

“Một ngọn tháp, tôi nghĩ thế.” Edmund đáp.

“Có thể là những người khổng lồ.” Lucy nói bằng một giọng nhỏ hơn.

“Có một cách để tìm hiểu về nó là cứ đi thẳng tiến về phía nó.” Reepicheep nói, rút gươm ra và xông lên dẫn đầu.

“Ambrose, bạn nghĩ nó là thứ gì?” Lucy hỏi cậu bé đang đi bên cạnh, Ambrose từ lúc lên hòn đảo tới giờ vẫn luôn mang trạng thái như đi chơi (Chỉ bên ngoài mà thôi)… Thấy cô bạn thân hỏi, cậu thờ ơ nói.

“Mình nghĩ đó là một đống tàn tích.”

Đi thêm một đoạn nữa, thì đúng là một đống tàn tích xuất hiện trước mặt bọn họ.

Bấy giờ... thứ họ trông thấy có hình O - van rất rộng được lát bằng những phiến đá nhẵn bóng, bốn chung quanh có những hàng cột màu xám nhưng không có trần.

Chạy suốt từ đầu này đến đầu kia là một cái bàn dài trải một tấm vải màu đỏ đậm. Dọc hai bên bàn kê rất nhiều chiếc ghế bằng đá chạm trổ cầu kì, trên ghế có đặt những tấm gối dựa lưng bằng lụa.

Trên bàn bày biện một bữa tiệc xa hoa, linh đình chưa từng thấy kể cả thời đại Peter Đại đế làm vua ở Cair Paravel. Có gà tây, ngỗng, chim công, đầu heo đực, lườn hươu.

Còn có bánh ngọt nặn hình con tàu có đầy đủ buồm, bánh hình con rồng, con voi, còn có bánh put - đing kem, tôm hùm đỏ rực, cá hồi sáng lên mờ mờ, trái cây thì có hạt dẻ, nho, dứa, đào, lựu, chanh và cà chua.

Đồ uống được để trong những chiếc bình bằng vàng và bạc, những chiếc ly có hình dáng rất kỳ lạ và mùi trái cây cùng mùi rượu bay về phía họ hứa hẹn bao nhiêu là ngọt ngào, hạnh phúc.

“Đây là một bàn tiệc thịnh soạn - nhưng sao ta không thấy thực khách nào nhỉ?”

“Ta có thể thay thế bọn họ…”

Mấy người thủy thủ đang bàn luận.

Thấy thế, Drinian cảnh bào:

“Đừng hành động thiếu suy nghĩ, tất cả mọi người cảnh giác.”

Ông ta vừa dứt lời xong, thì một tiếng hét chói tai vang nến khiến mọi người đồng loạt rút kiếm…”

“Cái gì vậy…”

“Coi kìa!” Edmund giật giọng nói.

Bây giờ thì bọn họ đã vào bên trong những chiếc cột và đứng ở giữa lối đi. Mọi người nhìn theo tay Edmund chỉ. Không phải tất cả các cái ghế đều bỏ trống. Ở đầu bàn đằng kia có ba cái ghế có một cái gì đó - hoặc có thể là có ba vật gì đó.

“Đó là những cái gì vậy?” Lucy thì thầm hỏi. “Giống như có ba con hải ly ngồi bên bàn.”

“Hoặc là những tổ chim lớn.” Edmund nói.

“Với anh thì nó giống một đống cỏ khô hơn.” Caspian bình luận.

“Sai. Là ba người đàn ông.” Ambrose không nể mặt nói.

Mọi người đến gần, ngồi trên ba cái ghế là ba người đàn ông, mặc dầu thật khó nhận ra đấy là người cho đến khi bạn tới thật gần.

Tóc họ màu xám mọc đến tận lông mày cho nên hầu như khuôn mặt họ bị che kín, râu họ mọc dài trùm qua bàn.

Trông quả thật giống một đống cỏ khô hoặc một tổ chim.

“Họ chết rồi à?” Caspian là người đầu tiên hỏi.

“Tôi không nghĩ thế thưa bệ hạ.” Reepicheep nói và cầm lấy một bàn tay ra khỏi mớ râu tóc rối bời.

“Tay vẫn ấm và mạch vẫn đập.”

“Cả hai - người này và người này nữa.” - Drinian nói sau khi kiểm tra hai người còn lại.

“Là ba vị Tướng công… họ còn sống.” Caspian nói sau khi nhìn thấy một cái nhẫn. Rồi cậu nhanh chóng xem kĩ khuôn mặt của ba người này.

“Hãy nhìn những chiếc nhẫn trên tay họ, chúng cho biết họ là ai: Đây là ngài Revilian. Đây là ngài Argoz và đây là ngài Mavramorn.”

“Chắc là một giấc ngủ bị bỏ bùa.” Lucy nói. “Ngay từ lúc đặt chân lên hòn đảo này tôi đã cảm thấy nó được bao bọc trong không khí huyền bí. Có thể là do đồ ăn.”

May là vừa rồi thuyền trưởng Drinian đã cảnh báo mọi người, nếu không không biết chuyện gì đã xảy ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.