Kẻ Ngu Ngốc Tu Tiên

Chương 21: Tám chuyện sai cái quái gì?




“A… đây không phải là máu… là tương ớt…” Lucy hét lên khi tiến đến định xem vết thương cho Caspian..

Edmund gật đầu nói:

“Caspian, cậu là gì mà để tương ớt rơi khắp người như vật, làm bọn này tưởng là máu…”

“Cái này…” Caspian vừa đau đơn cừa kể lại câu truyền của mình.

Sau khi tên này bị mua đi, hăn bị tên quý tộc kia nhốt lại trong một căn phòng màu đỏ… trên trường canh phòng đầy những dụng cụ kì quái… mấy cái gậy đầu tròn siêu dài… mấy sợi roi da nữa.

Caspian nghĩ rằng mình sắp bị tra tấn tới chết, không lẽ bọn chúng nhận ra thân phận vua Narnia của cậu, bọn chúng muốn ép cung cậu khai ra bí mật gì đó.

Nghĩ tới đây, Caspian quyết định mình phải chạy trốn… cậu dụ tên gác cổng vào bằng việc nói mình bị đau bụng, sau đó trong tích tắc, Caspian cầm lấy cái gật đầu tròn kia chọc liên tục vào mồm tên lính canh, cho đến khi hắn bất tỉnh vì nghẹn thở.

Rồi Caspian lục người mong tìm ra chìa khóa của cái khóa chân khóa tay cậu đang đeo… nhưng không may là tên này không có.

Muốn mở được cái khóa, Caspian quyết định đi tới phòng bếp… đơn giản vì cậu ngửi thấy rõ mùi gỗ Giuen thơm ngát. Thường được dùng để đốt củi nấu bếp.

Tới nơi, Caspian cầm lấy con dao chặt xương rất to, và cố dùng nó để phá khóa… cái khóa chân đầu tiên rất dễ dàng, tới cái khóa tay thì khó hơn.

Không may lần nữa là lúc phá khóa, cậu bị ngã ngửa đúng vào cái lọ thủy tinh đựng tương ớt… mà đây không phải giông tương ớt bình thường, nó phải nói là siêu siêu cay.

Đã như vậy, mấy mảnh thủy tinh vỡ lại đâm vào mông Caspian… cái cảm giác siêu đau, siêu xót, siêu nóng khiến cậu hét lên…

Lúc này thì tên quý tộc đã phát hiện vấn đề rồi, hắn tập chung hơn mười tên khác đuổi theo, Caspian phải chạy lên tầng thượng, rồi nhảy qua mấy cái sân thượng các ngôi nhà khác…

Lúc cứ tưởng thoát rồi thì phía sau cậu lại vang lên tiếng người đuổi bắt, đúng lúc này, Caspian trượt chân ngã xuống một cái sân. Mông của cậu lại bị đập xuống đất một cái rõ đau… đau tới mức cậu ngất đi sau đó.

Nhưng cũng chính vì thế mà Caspian thoát khỏi tên quý tộc và lũ tay sai. Đến lúc lính của Ambrose tìm thấy Caspian thì cậu ta mới tỉnh.

Ambrose, Lucy, và Edmund, cộng thêm Gael là bốn người đều gật gù nói:

“Ra là vậy…” x4.

Bên cạnh Datus cũng thở phào nói:

“Hóa ra thế, mà thần cứ tưởng…”

“Tưởng gì?” Ambrose bốn người nhìn Datus đồng thanh hỏi:

“Không có gì… ha ha… bệ hạ.”

Datus không muốn nói, Ambrose cũng không ép hỏi, có điều lúc này, Lucy lại hét lên:

“Ôi không, chúng ta quên mất Eustace rồi?”

“Eustace?” Ambrose hỏi.

“Đó là em họ của bọn này, thằng nhóc đáng ghét… không biết nó đâu rồi…” Edmund trả lời Ambrose.

“Làm sao để tìm được thằng bé đó, hai bạn có ảnh hay cái gì tương tự không, để mình nhờ Datus tìm cho.. >”

“Không, bọn mình không có…” Lucy bần thần nói.

“Cái này đơn giản… cậu cứ nhìn thấy đứa trẻ nào vừa nhìn là thấy đáng ghét thì đúng là nó. Không chỉ bề ngoài, mà cả cách nói chuyện, giọng nói, vân vân..”

“Edmund, anh làm sao có thể miêu tả em họ mình như vậy!!!” Lucy không đồng tình nói.

“Thì nó quả giống như vậy mà..>”’ Edmund phản đối.



Còn Ambrose thì lại nói với Datus:

“Khanh cũng nghe vua Edmund miêu tả em họ cậu ta như thế, khanh đi tìm thằng bé và mang nó tới đây?”

Datus cúi người nói:

“Tâu bệ hạ, thần vừa nghĩ tới một thằng nhóc giống hệt như vậy, có điều nó bị tên Abukhaxan Kiếm Cong bắt làm con tim. Tên này đang cố thủ ở tòa nhà thị chính trung tâm.”

“Cái gì!!” x2, Lucy và Edmund nói.

“Vậy chúng ta nhanh tới đó… không biết Eustace nó có sao không…”

….

Sau đó, Ambrose bọn người vội vàng chạy tới tòa thị chính ở trung tâm hòn đảo, còn Caspian thì cả bọn đều quên mất cho nằm sấp ở đấy.

Tới nơi, chúng thấy cả tòa nhà đều bị bao vây bởi quân đội, bên trong có khoảng mười tên tội phạm buôn người đang cố thủ… Bọn chúng thấy được Eustace đang gần như trần chuồng, chỉ đóng một cái khó xấu xí, cậu bé đang đứng ban công tầng hai tòa nhà.

Bên cạnh cậu là một tên già khọm, da dẻ nhăn nheo màu đồng, mũi nhọn hoắt, mắt của hắn giống như mắt mèo hoang, láo liêng nhìn xung quanh. Trên ngực và bụng của hắn có hai vết sẹo to ghê gớm.

Tại sao Ambrose biết những điều này vì tên Abukhaxan Kiếm Cong này đang cởi trần, quần của hắn cũng xộc xệch như vừa vội mặc…

Trong đầu Ambrose có một suy đoán kinh người, cậu hỏi nhỏ Datus:

“Không phải tên Abukhaxan Kiếm Cong cũng… có ham mê với các bé trai chứ.. /”

Datus rùng mình một cái và nói:

“Trong báo cáo chi tiết của đội do thám, có ghi là như vậy…”

Ambrose trong nháy mắt run lên nghĩ: Đây là hòn đảo gì thế này, cậu đi đâu cũng gặp bọn đồng tính luyến ái … hòn đảo này cần ‘Thanh tẩy’ gấp… Ambrose quyết định.

Đã vậy, cậu nghĩ mình còn phải dò xét trong đám nô lệ có đứa nào bị lây nhiễm không, để còn có biện pháp giáo dục trước, nếu không để ‘căn bệnh’ này lan truyền trong Thất đại đảo quốc thì nguy to.

Đang suy nghĩ biện pháp, cách thức giáo dục thì giọng tên Abukhaxan Kiếm Cong cắt đứt dòng suy nghĩ của cậu, hắn hét lên:

“Chúng mày nhanh chóng chuẩn bị một con thuyền cùng với một trăm nghìn đồng vàng cho ta, nếu không ta sẽ giết thằng nhóc này… nhớ phải có đầy đủ nước và lương thực cho chuyến đi nửa tháng…. NHANH…”

Nửa tháng… xem ra tên này định chạy tới Calormen đây. Ở đó, hắn hẳn có chuẩn bị đường lui… không thể để tên này thoát được, Ambrose lại nói nhỏ với Datus:

“Các khanh phải có biện pháp cho tình huống này phải không?”

“Vâng, chúng thần đã liên hệ với mười một tay súng bắn tỉa… bọn họ là xạ thủ xuất sắc nhất trong đất nước, bọn họ đã mai phục xung quanh khu vực này. Chúng ta chỉ cần dụ tất cả mười một tên buôn người này ra khỏi nơi trú ẩn thôi… là bọn họ lập tức nổ súng tiêu diệt…” Datus quyết đoán nói.

“Ừ ta đã biết, khanh tiến hành đi…”

Rồi Ambrose nói với Edmund và Lucy hai người:

“Quân đội của mình đã có phương án giải cứu, hai bạn không cần lo lắng, và cũng đừng để lộ manh mối nào cho Abukhaxan Kiếm Cong biết.”

“Ừ, bọn mình hiểu…” x2.

Sau đó cả bọn lui ra phía xa chờ Datus và đội của ông làm việc.

Lúc này, Datus đã tiến lên đứng ở khoảng sân phía trước tòa thị chính, giọng ông khỏe vang vọng nói:

“Ta là Datus Tituus… là Đoàn trưởng Hoàng gia Ma pháp đoàn của Thất đại đảo quốc… ta thay mặt toàn bộ quân đội thương lượng với người, Abukhaxan Kiếm Cong.”

Bên trên tầng hai, Abukhaxan Kiếm Cong gầm hét:

“Hoàng gia đoàn gì đó… là chức quan gì… ngươi có xứng nói chuyện với tao không… nên nhớ, là chúng tao ra điều hiện, các ngươi phải thi hành nếu không thì thằng nhóc này chết.. >”

Abukhaxan Kiếm Cong bóp mạnh vào cổ Eustace khiến thằng bé kêu lên đau đớn, thằng bé gào khóc:

“Nhanh cứu ta… bọn lính, tao là em họ của vua Edmund và nữ hoàng Lucy của Narnia… công dân danh dự nước Anh… nhanh lên cứu ta, nếu không bọn mi sẽ bị vua trách tội…”

Ở phía xa… Ambrose nghe rõ ràng, cậu nói:

“Tên này quả đáng ghét thật… lúc nào rồi còn…”

“Đúng vậy…” x2.

Ngược lại, Abukhaxan Kiếm Cong lại cười hô hố:

“Không ngờ nhóc lại là quý tộc, cũng có thể nói là một hoàng tử nhỏ đấy nhở… đáng tiếc đang chơi lại bị gián đoạn… nếu không.”

Eustace nghe thấy từ ‘chơi’ khuôn mặt lại càng hoảng hốt, nó hét lên:

“Mau cứu ta thoát khỏi tên già tởm lợm này… ôi cứu con hỡi chúa.”

“Câm miệng nếu không tao ném mày xuống…” Abukhaxan gầm lên.

Datus giờ mới được dịp nói:

“Abukhaxan Kiếm Cong, chúng tôi đã chuyển bị xong thuyền và tất cả các yêu cầu của ông… ông định bao giờ trao trả con tin.”

“Ngươi lệnh cho tất cả quân lính lùi lại một cây số, cách xa đường từ đây tới bến cảng, và cảng phải không có con tàu chiến nào… khi chúng ta nên thuyền đi đến biển Đông, chúng ta sẽ thả thằng bé vào một con thuyền nhỏ. Hiểu chưa?”

“Được, chờ chúng tôi một chút… Tất cả quân lính, nghe lệnh lùi lại một nghìn mét…”

Ambrose ba người cúng di chuyển theo đoàn lính, mười phút sau, khi mọi người đã di chuyển xong, Datus hét to từ xa nói:

“Chúng tôi đã làm xong, xin mời các vị di chuyển, mong các vị giữ lời trả trẻ con tin.”

“Không phải nói… dù gì chúng tao cũng là thương nhân, tín dự có thể tin được,... ha ha các anh em chúng ta đi…”

Hai phút sau đó, Abukhaxan Kiếm Cong cùng mười một cận vệ của mình bước ra tòa thị chính, trước khi đi ra, bọn chúng còn ném một bức tượng mặc quần áo ra ngoài như để dò đường, xem có mai phục gì không.

Thật may vì các xạ thủ của Ambrose tâm lý rất vững, bọn họ trong nháy mắt nhận ra đó là người giả nên không nổ súng.

“Tốt… các anh em, chúng ta ra ngoài…”

Abukhaxan Kiếm Cong và Eustace ở giữa, mười tên còn lại đứng xung quanh che chắn như một đội điệp vụ bảo vệ Tổng thống vậy.

Nhưng làm sao có thể làm khó được các thiện xạ… khi mười hai người vừa đi tới vị trí ngắm, mười một thiện xạ, đã phân công bắn hạ mười một tên buôn người lập tức nổ súng.

“Pằng…” X11

Phát nào phát đấy đều trúng đầu… lập tức mười một tên bị tiêu diệt. Chỉ có Eustace còn đứng… nhưng cậu ta không đứng được bao lâu, khuôn mặt cậu toàn là máu… cậu vừa rồi… cứ tưởng mình bị bắn chứ… Eustace sợ quá ngất đi.

====

Ps: Cảm ơn bác My_love_hv buff Kim sa châu nhé. Hôm nay tác mạnh tay bạo hơn 11 000 từ cho anh em.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.