Kế Hoạch Yêu Chồng Của Tổng Tài Bá Đạo

Chương 45: Thi nấu ăn




Edit: Ishtar

Ăn cơm xong, vị ẩn sĩ phong cách Ngụy Tấn – Kim Lục Phúc vốn dự đinh phe phởn chạy về ngủ tiếp giấc nữa, nhưng lại nghĩ Đỗ mỹ nhân và Quý lão đầu muốn xuất môn, hơn hai năm nay, đây chính là lần đầu tiên a, lão đầu không có ở nhà, hắn có thể do thám xem cửa ra ở nơi nào. Hạ quyết tâm, vừa ngáp vừa nhìn về phía phòng ngủ, lại nhìn về phía cặp đôi kia rời đi. Hắn chả cần nữa, Đỗ mỹ nhân chính là một người cực kỳ gian xảo.

Đắc ý ngủ thẳng một giấc tới giữa trưa, tỉnh dậy không nhìn thấy báo tuyết đâu, hắn đẩy cửa phòng ra. Đứng trước gương, thuận tiện nhìn thoáng qua, đẹp trai sáng lạn thế sao? Đẹp là như thế này à? Vì sao nương hắn chẳng bao giờ khen hắn một câu?

Ra khỏi cửa, không thấy báo tuyết. Nhìn khắp mọi nơi, cũng không thấy báo tuyết đâu, ngay cả Quý Bạch Ngạc cũng không thấy. Bỗng nhiên nhớ ra, Đỗ đại mỹ nhân sai Tiểu Bạch Ngan nấu cơm, chẳng lẽ nha đầu kia thực sự xuống bếp sao? Nhẹ nhàng bước lại gần, dường như ngửi thấy một mùi là lạ, hít sâu một hơi, chính xác… là lạ, giống như đang hầm xương, trong nước hầm dường như bỏ thêm cả nước tương.

Mùi hương từ nhà bếp đi ra, chỉ thấy những làn khói đang từ khe hở ở cửa sổ nhà bếp nối đuôi nhau xông ra. Vui vẻ cười hì hì, chẳng lẽ Tiểu Bạch Ngan chơi trò Lửa thiêu nhà bếp, làm kiểu Lâm Xung nửa đêm chạy trốn sao?

Giơ tay lên đẩy, cửa sổ mở ra, một đám khói mù mịt xông thẳng vào mặt, mặc dù Kim Lục Phúc nhanh chóng lùi lại phía sau, nhưng mùi gay mũi nọ vẫn chui một ít vào mũi. Sau đó hắn nhìn thấy hai bóng dáng xám xịt từ trong đám khỏi chạy ra, vẫn còn đang ra sức ho khan.

Khoanh tay, Kim Lục Phúc lắc đầu, ngan ngu ngốc, nếu hắn không mở cửa sổ ra, có lẽ nàng ta định biến mình thành ngan trắng hun khói luôn mất.

“Tiểu thư… cơm ~ để em nấu đi, người đừng nhúng tay vào nữa.” Hiểu Tuyết nói, tiện tay day day mắt. Bị sặc chết rồi.

“Không, ta và em cùng nhau làm.” Quý Bạch Ngạc kiên trì nói.

“ Được a, tiểu thư, một lát nữa, người phụ trách đống chén đĩa kia giùm em là được rồi.” Hiểu Tuyết nói.

“A? Đơn giản như vậy sao?” Quý Bạch Ngạc kinh ngạc hỏi.

“Tiểu Bạch Ngan, cô nhúng tay vào thêm phiền, ta cũng không muốn ăn ngan trắng hun khói đâu.” Kim Lục Phúc nói. Suy nghĩ cho cái bụng mình, hắn kiên quyết không để cho Tiểu Bạch Ngan đốt nhà bếp.

Đang nói chuyện, một làn gió thổi ngược đến, Kim Lục Phúc theo bản năng lui về phía sau, đằng sau có một bóng dáng xám xịt đuổi theo. Rời xa khỏi nhà bếp, Kim Lục Phúc dừng chân lại, khoanh tay cười nhìn khuôn mặt nhọ nhem của Quý Bạch Ngạc.

“Kim Lục Phúc, ngươi trốn cái gì?”

“Cô đuổi theo ta, đương nhiên ta phải chạy rồi.”

“Tại sao ta phải đuổi theo ngươi?”

“Tại sao cô đuổi theo ta à?” Kim Lục Phúc làm ra vẻ tự hỏi, rồi tự mình hiểu ra. “Bởi vì ta tương đối ngọc thụ lâm phong (chắc là đẹp trai ngời ngời) a.”

“Kim Lục Phúc, người như ngươi mà cũng được coi là ngọc thụ lâm phong thì đại miêu nhất định là phong hoa tuyệt đại (ý chỉ nét đẹp như đóa hoa rung rinh trong gió, đầy sức sống, xinh đẹp, không ai sánh được ), nếu mà so sánh chắc Phan An phải tự sát mất.” Quý Bạch Ngạc nói, lại lộ ra cặp răng khểnh ra oai.

“Đó! Đây là một vấn đề.” Kim Lục Phúc giơ ngón trỏ gõ gõ lên trán, giả bộ đức hạnh. “Nếu đại miêu trong mắt cô là trên trời khó tìm, dưới đất không có, cô còn đuổi theo ta làm gì?”

“Ta, ta đuổi theo ngươi lúc nào?”

“Cô không đuổi theo ta sao? Vậy sao cô lại ở đây?”

“Ta lại đuổi theo ngươi.”

“Tại sao đuổi theo ta?”

“Bởi vì ngươi chạy.”

“Cô đuổi theo ta, đương nhiên ta phải chạy.”

~~~~~~~~( không biết Nhan Tử La (nương của KLP) nghe đoạn nói chuyện này có tức giận tới mức thổ huyết không nữa? )

Trầm mặc hồi lâu, Quý Bạch Ngạc trừng mắt nhìn Kim Lục Phúc. “Ta đuổi theo ngươi vì ngươi nói ta là ngan trắng hun khói. Chê ta đần độn.”

Kim Lục Phúc cười ha hả: “Ngan trắng hun khói cũng không sai a, đi về soi gương xem, nhìn bộ dạng của cô, còn không phải là ngan trắng hun khói khó coi sao?” Nói xong bay đi.

Quý Bạch Ngạc sờ sờ mặt, cũng mất hứng thú đuổi theo Kim Lục Phúc, nghĩ muốn nhìn gương một chút, liền chạy về phòng. Còn chưa tới nơi, đã thấy hai ca ca đi tới, nhìn thấy nàng, đều sững sờ.

“Ngạc nhi, muội đốt núi à?” Quý Hàn Võ hỏi.

“Đi rửa mặt đi Ngạc nhi, nhìn rất khó coi.” Quý Chí Lưu nói. Thấy nàng gật đầu tiếp tục chạy về phía trước, Quý Chí Lưu hỏi: “Ngạc nhi, giữa trưa có cơm ăn không?”

Quý Bạch Ngạc quay đầu lại, lại nhe răng hổ (haizz, răng khểnh mà cứ bị gọi là răng hổ): “Ca, huynh nhìn ngan trắng hun khói thấy thế nào?” đó quay đầu bay đi , nhân tiện rút..nhuyễn kiếm từ trong đai lưng ra rạch một đường trên tuyết.

“Lại bị Tiểu Lục bắt nạt.” Quý Hàn Võ vừa cười vừa nói.

“Muội muội nhà chúng ta có phải rất đáng thương không?” Quý Chí Lưu nói.

“Tiểu Lục cũng rất đáng thương, ngốc nghếch chờ đợi ba năm.” Quý Hàn Võ vặn lưng một cái. “Tiểu Lục ơi Tiểu Lục, tốt nhất nên từ bỏ ý định đi thôi.”

Quý Chí Lưu ngẫm nghĩ chốc lát rồi gật đầu. “Hắn từ bỏ cũng không thiệt thòi gì. Đúng rồi, Hàn Võ, đại mỹ nhân và lão đầu lén lút ra ngoài làm gì nhỉ?”

“Bắt thỏ.” Quý Hàn Võ nói.

“Thỏ? Đã bắt được một con rồi chẳng lẽ còn muốn nữa? Chẳng lẽ Đại mỹ nhân và lão đầu quyết định sinh thêm sao? Trời ạ!” Quý Chí Lưu nói.

“Hai con thỏ sắp bị bắt tới, sự yên tĩnh của ta sắp kết thúc rồi sao?” Bỗng nhiên Quý Hàn Võ thì thầm.

“Gì? Quý Hàn Võ, huynh nói hai lão ngoan đồng kia đi bắt hai con thỏ cái sao?” Quý Chí Lưu hỏi.

Quý Hàn Võ gật đầu, sau đó hai người liếc nhau.

“Huynh nói xem, nếu bắt được thỏ cái, có phải đại mỹ nhân sẽ xử lý luôn cả con thỏ đực kia?”

“Chắc chắn.”

“Tiểu thỏ đó sẽ thích thú sao?”

“Hẳn là không thích rồi.”

“Vậy làm sao bây giờ?” Trong giọng nói có chút chờ mong.

“Hừm, đã lâu không tìm Tiểu Lục luyện khinh công, tối nay khoa chân múa tay một chút.”

“Ừ, được.”

Đến bữa cơm tối, Đỗ mỹ nhân và Quý lão đầu từ trong đêm tuyết phi thân “Vèo” một phát vào trong cửa, trên mặt lộ rõ vẻ thất vọng. “Con rể ngoan, tại sao năm đó con lại chạy tới núi Côn Lôn a?” Đỗ mỹ nhân hỏi.

“Nghe nói trên núi Ngọc Hư này có một vị tiên nữ, nên tìm đến nhìn xem.” Kim Lục Phúc nói. Hắn có thể nói là hắn đến tìm cao thủ so chiêu sao? Không thể, rất mất mặt, cao nhân còn chưa tìm được, bản thân mình đã bị cướp mất.

“Ồ.” Đỗ mỹ nhân gật đầu, lại rì rầm với Quý lão đầu một lát, rồi vui vẻ ăn cơm.

Kim Lục Phúc và huynh đệ nhà Quý gia nhanh chóng trao đổi ánh mắt. Một đêm không nói chuyện, bên trong sơn trang yên tĩnh chỉ còn nghe thấy tiếng tuyết rơi.

Lại thêm vài ngày, thời gian Đỗ mỹ nhân và Quý lão đầu xuất môn càng ngày càng sớm, trở về càng ngày càng muộn, có hai lần bọn họ trở về đi tìm Kim Lục Phúc, thấy hắn đã ngủ cuộn tròn như cái bánh nướng, lại yên tâm.

Hôm nay ăn xong cơm tối, hai vị “thợ săn” kia vẫn chưa về, bốn người đều tự ai về phòng nấy. Bởi vì Đỗ đại mỹ nhân ra sức sắp xếp, cho nên phòng ngủ của Kim Lục Phúc và Quý Bạch Ngạc chỉ cách nhau một bức tường. Nhớ lại năm đó, Đỗ mỹ nhân không ngừng nhắc mãi bài thơ:

“Đãi nguyệt tây sương hạ.

Nghênh phong hộ bán khai.

Phất tường hoa ảnh động.

Nghi thị ngọc nhân lai.”

Tạm dịch:

“Dưới thềm đợi trăng mọc

Hé cửa chờ gió Tây.

Thoảng cành hoa, liễu động

Nghi người ngọc tới đây.”

Lúc ấy Kim Lục Phúc cười khan vài tiếng, tường hai bên không có hoa có cỏ gì hết, cho nên khẳng định là không phải đọc cho mình nghe. Nhưng mấu chốt chính là, Tiểu Bạch Ngan lại được coi như “ngọc”, không có cách nào suy nghĩ.., lão nương hắn có mấy bức tượng sư tử được tạc từ hoàng ngọc còn đẹp hơn tiểu ngọc ngan kia.

“Tiểu Bạch Ngan, vừa rồi cô làm gì?” Kim Lục Phúc hỏi.

“Tắm rửa cho đại miêu,… gia hỏa này đã vài ngày không tắm.” Quý Bạch Ngạc vuốt ve báo tuyết đi bên cạnh nàng. Có lẽ báo tuyết bị chà đạp, đuối lý nên cúi đầu.

“Tiểu nương tử, cúi đầu giả bộ đà điểu là không đúng, cần phải thay đổi.” Kim Lục Phúc vuốt ve tấm lưng mềm mượt của báo tuyết.

Quý Bạch Ngạc liếc xéo Kim Lục Phúc: “Chó chê mèo lắm lông, đại miêu chính là bị ngươi làm hư.”

Kim Lục Phúc chớp mắt. “Tiểu Bạch Nga, cô bôi nhọ ta, ngày nào ta cũng tắm rửa hết.”

“Sao ta không biết?” Quý Bạch Ngạc nói.

“Cô muốn nhìn sao?” Kim Lục Phúc quay sang nháy mắt với nàng. “Vậy hôm nay cô tới xem, ta lập tức đi tắm.”

Quý Bạch Ngạc đỏ mặt, lôi báo tuyết bước nhanh về phòng. Kim Lục Phúc hắc hắc cười khan vài tiếng, cũng trở về phòng. Qua một khắc sau, đột nhiên trong sơn trang truyền tới tiếng sói tru, trước cửa phòng Kim lục Phúc lặng lẽ mở cửa ra, một bạch y nhân xuất hiện, đang muốn nhảy lên mái nhà, lại thay đổi chủ ý, cẩn thận đi tới tường phòng bên kia, chỉ nghe thấy bên trong có tiếng đùa giỡn.

“Đại miêu, ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, cái gã Kim Lục Phúc kia là kẻ lôi thôi nhất trên đời này, ngươi vẫn còn muốn học theo hắn, nhìn cái bộ dáng bẩn bẩn này của ngươi coi, lần sau ra đường đừng nói mình là báo tuyết, ngươi là báo bùn rồi.” Quý Bạch Ngạc nói.

Kim Lục Phúc lắc đầu, Tiểu Bạch Ngan ưa thích sạch sẽ, mùa đông ở Côn Lôn, muốn tìm thấy đất đen hoặc tảng đá mọc rêu cũng khó khăn, báo tuyết có muốn tự làm bẩn lông cũng phải vất vả tìm địa điểm. Bĩu môi cười, Kim Lúc Phúc xoay người bay đi, đuổi theo nơi phát ra tiếng sói.

Trên núi Côn Lôn, tuyết vẫn rơi…

Dưới chân núi Côn Lôn, ba nam tử mặc bạch y, kiểu tóc và quần áo không hài hòa với nhau, nhìn nhau không nói gì.

“Tiểu Lục, ngươi muốn đi đâu?” Quý Hàn Võ hỏi.

Muốn về nhà. Nhưng nếu lão nương biết hắn chạy tới đây một chuyến mà bị giam hơn hai năm, nhất định sẽ cười chết hắn, cho nên~~~

“Tùy tiện đi vài nơi, ở lâu trên đỉnh núi như vậy, cũng nên xuống núi thư giãn gân cốt.” Tiện thể nhớ vài cái phong tục nhân tình để lúc về còn khoe khoang với lão nương, ứng phó với cặp mắt… âm trầm của lão cha.

“Tốt, muội phu, ngươi cứ tiếp tục ngao du, ta và Chí Lưu muốn đi Trung Nguyên một chút, chúng ta, gặp ở kinh thành.” Quý Hàn Võ nói.

Muội phu (em rể) ~~? Kim Lục Phúc cười cười nhìn huynh đệ Quý gia

“Lời này không nên nói lung tung, làm hỏng khuê danh của Tiểu Bạch Ngan.” Kim Lục Phúc nói.

Quý Chí Lưu vỗ vỗ vai hắn. “Tiểu Lục, ngươi may mắn trốn được lần này… nhưng mà không chạy thoát được đâu. Đỗ mỹ nhân đã quyết chuyện này, cho dù là ông trời cũng không có cách nào giúp người thay đổi ý định.”

Kim Lục Phúc nháy mắt mấy cái: “Nói thế sai rồi, Đỗ mỹ nhân đã nói nếu ta có thể tự chạy thoát ra khỏi sơn trang sẽ để cho ta tự do.”

Huynh đệ Quý gia liếc nhau, đồng thời lắc đầu: “Ngươi cảm thấy có thể tin được sao~~~?”

Kim Lục Phúc xoa xoa đầu: “Vậy đợi tới lúc đó hãy nói, được rồi, hai vị, gặp lại ở ngự thiện phòng Thành Bắc Kinh.”

Vừa nói xong đã phi thân đi thật xa, tay áo rộng phất phơ trong gió tuyết, rất có khí thế đạp gió mà đi.

“Muội phu, nhân lúc còn tự do, cố gắng chơi vui vẻ nha.” Quý Chí Lưu nhìn bóng dáng chỉ còn lại chấm đen xa xa. Ngữ khí nghiêm túc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.