Kế Hoạch Yêu Chồng Của Tổng Tài Bá Đạo

Chương 15: Giải cứu




Xuất thân từ thanh lâu, trời sinh tính tình tự do không thích ràng buộc, là một nữ nhân khát vọng có người chăm sóc bảo vệ, làm sao chịu được tính tình cổ hủ nghiêm cẩn của Lam lão gia, sau khi sinh nữ nhi xong, liền bỏ đi. Lam Tĩnh Di từ nhỏ đã giống nương của nàng như từ một khuôn mẫu đi ra, Lam phu nhân mỗi ngày nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của nàng, càng hận nữ nhân từng mị hoặc trượng phu của mình, cho nên đương nhiên là không hề thích nàng, chỉ là đồ ăn thức uống lẫn tiền bạc tiêu xài không thể bạc đãi nàng.

Nhiều năm qua, Lam gia kinh doanh không tốt, đã trở nên yếu thế, nghe nói Vưu gia tuyển chọn vợ cho người kế thừa, Lam phu nhân liền gởi Lam Tĩnh Di tới, muốn dùng bộ dạng mỹ mạo của nàng tiến vào làm chủ sự Vưu gia, như vậy đối với Lam gia cũng có điểm lợi. Không ngờ lời đồn truyền đến, nói Vưu thiếu gia kia là loại biến thái, Lam lão gia tức giận, phái người đưa Lam Tĩnh Di quay về, Lam phu nhân vốn rất là mất hứng, nhưng cũng không ngờ Lam Tĩnh Di sau khi trở về, một lòng một dạ khẩn cầu Lam lão gia, nói là không phải Vưu thiếu gia thì nàng sẽ không cưới, Lam lão gia bất đắc dĩ, đành phải viết thư mời Vưu thiếu gia đến phủ du n

goạn, thuận tiện nhìn xem bộ dáng và nhân phẩm của Vưu thiếu gia kia. Không nghĩ tới Vưu thiếu gia kia là người không có lễ nghĩa, viện đủ mọi lý do, tới bây giờ mới đến.

“Hừ!” Nghe được tiếng bước chân từ xa, Lam lão gia đột nhiên đặt cái ly trà xuống bàn thật mạnh.

Lam Tĩnh Di vội vàng ngồi xuống, mắt nhìn xuống mũi, làm ra một vẻ lạnh nhạt khuê tú.

Vưu Đức Ân vừa đi đến đại sảnh, liền cảm thấy không khí thập phần áp lực, không khỏi nhíu mày, nhìn tới Lam lão gia cùng Lam phu nhân đang ngồi giữa đại sảnh, lập tức chuyển sang khuôn mặt tươi cười. “Lam lão gia, Lam phu nhân, cảm tạ hai người nhiệt tình, tiểu chất tới bái phỏng, có chút quà sơ sài, mong hai người nhận cho.” Phất tay ý bảo Hạ Tiểu Tiểu đem một ít lễ phẩm lại đây.

Hạ Tiểu Tiểu? Lam Tĩnh Di không khỏi trừng mắt, nhìn gã sai vặt nhỏ xinh trước mắt. Không phải Hạ Tiểu Tiểu thì còn là ai? Không nghĩ tới, hắn cư nhiên mang theo nàng cùng nhau đến đây. Lam Tĩnh Di oán hận cắn môi.

Hảo một quý công tử nho nhã! Lam lão gia ánh mắt sáng ngời. Không nghĩ tới Vưu thiếu gia trong lời đồn đãi nhìn qua lại rất văn nhã, cảm thấy thập phần vừa lòng với ánh mắt của Lam Tĩnh Di, khẩu khí cũng vui vẻ một chút. “Đức Ân hiền chất thật là khách khí, đi đường chắc đã mệt, tạm thời hậu viện đã được dọn dẹp đâu vào đấy. Hiền chất đi nghỉ ngơi trước, buổi chiều sẽ tổ chức cho ngươi một buổi tiệc tẩy trần.”

“Cám ơn Lam lão gia. Chỉ là không biết tiểu chất có thể có một yêu cầu hay không, tiểu chất ở nhà quen không gặp nhiều người, bên người chỉ lưu lại một người hầu, cho nên trong thời gian làm phiền, có thể đừng phái hạ nhân khác tới hầu hạ hay không?”

“Được, được, chuyện nhỏ ấy đương nhiên không thành vấn đề. Tĩnh Di, ngươi mang Đức Ân về hậu viện đi.” Lam lão gia nhìn Lam Tĩnh Di gật gật đầu.

“Vâng. Cha.” Cung kính cúi đầu, đứng dậy. Ý bảo Vưu Đức Ân đi theo nàng. Khuê tú nhà danh gia trước mặt mọi người không thể không hiền thục, cho nên vừa rời khỏi đại sảnh, thoát khỏi tầm mắt những người khác, Lam Tĩnh Di xinh đẹp đột nhiên trở nên phóng đãng.

“Đức Ân, ngươi như thế nào mà bây giờ mới đến.” Thanh âm hướng đến Vưu Đức Ân, nhu nhược vô cùng.

“Lam, Lam tiểu thư……” Vưu Đức Ân nhất thời mặt đầy mồ hôi. Ánh mắt thỉnh thoảng liếc về Hạ Tiểu Tiểu đứng phía sau.

“Đức Ân. Từ biệt Dương Châu đã hai tháng. Ngươi có nhớ tới người ta? Người ta ngày nào cũng trông, đêm nào cũng ngóng. Rốt cục đã chờ được ngươi đến đây.” Bĩu bĩu đôi môi đỏ mọng mê người, ánh mắt câu hồn, hai tay vội vàng nắm lấy cánh tay Vưu Đức Ân, cố ý ưỡn bộ ngực ma sát vào cánh tay hắn, lại dùng thêm giọng nói ngọt ngào. Nam nhân nào có thể chịu nổi? Lam Tĩnh Di thập phần hài lòng với biểu hiện của mình.

“Lam, Lam tiểu thư! Đức Ân dọc đường đi cả người đầy bụi bặm. Lam tiểu thư đừng tự làm bẩn quần áo.” Dùng sức rút cánh tay mình ra, Vưu Đức Ân cả người đổ mồ hôi. Ra sức tránh né ánh mắt kia, nhìn chằm chằm vào Hạ Tiểu Tiểu đứng phía sau, sợ

Sự hấp dẫn mà nàng chuẩn bị kỹ càng thất bại, Lam Tĩnh Di tức giận buồn bã không dứt, càng oán hận khi nhìn thấy ánh mắt khó chịu của người kia. Vừa đi tới hậu viện đã được dọn dẹp tốt, Vưu Đức Ân vội vàng lôi kéo Hạ Tiểu Tiểu đi nhanh vào phòng, viện cớ thân thể không khoẻ, liền đóng cửa không tiếp Lam Tĩnh Di. Hạ Tiểu Tiểu! Ta sẽ không thua ngươi! Vưu Đức Ân, ngươi là của ta! Lam Tĩnh Di oán hận thề thốt, vẻ mặt cay độc.

“Tiểu Tiểu. Ngươi không sao chứ?” Đi vào phòng, Vưu Đức Ân liền khẩn trương nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Tiểu Tiểu phủ mây đen dầy đặc.

“Tiểu Tiểu không có sao a.” Ngữ khí ra vẻ thoải mái, hơi hơi để lộ ra vị dấm chua.

“Tiểu Tiểu, ngươi không được nghĩ nhiều, Lam tiểu thư kia thật sự là rất kỳ quái, quấn quít lấy ta, ta một chút đều không thích nàng, là sự thật!” Vưu Đức Ân chỉ tay lên trời thề thốt.

“Lam tiểu thư xinh đẹp như vậy mà ngươi không thích?” Nhãn quang của Đức Ân thật cao, một đại mỹ nữ như vậy mà không thích, vậy thì cái loại cây cỏ nhỏ bé như nàng…… Hạ Tiểu Tiểu cúi đầu có chút ủ rũ.

“Nàng xinh đẹp? Ta không chú ý a, người khác ra cái dạng gì ta đều không để ý a, ta chỉ nhìn Tiểu Tiểu nhà ta, tóc đen đen đích thực rất đẹp, ánh mắt rất có tinh thần, cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng đích thực mê người, cánh tay nhỏ bé mềm mại nắm lấy có cảm giác rất thích, thật sự là càng nhìn càng thấy đẹp, càng nhìn trong lòng càng yêu thích.” Hắn nói một mạch, nói đến khi vẻ lo lắng của Hạ Tiểu Tiểu tan dần, khóe miệng nhếch lên.

“Nàng nói: Đức Ân, ngươi như thế nào mà bây giờ mới đến? Người ta ngày nào cũng trông, đêm nào cũng ngóng. Rốt cục đã chờ được ngươi đến đây. Nói như vậy ngươi cũng không thích?” Hạ Tiểu Tiểu không buông tha Vưu Đức Ân, học giọng điệu nói chuyện Lam Tĩnh Di tiếp tục hỏi.

Nghe được thanh âm ngọt ngào ôn nhu của Hạ Tiểu Tiểu, làm ra vẻ bắt chước nói lại những lời kia, Vưu Đức Ân cả người cảm thấy tê liệt. “Tiểu Tiểu, ta vẫn là thích nhất là nghe ngươi Ân Ângươi nói cái gì cũng đều dễ nghe.”

“Ta biết Đức Ân tốt nhất mà!” Hạ Tiểu Tiểu cuối cùng cũng vui vẻ ra mặt.

Thực nguy hiểm a, Vưu Đức Ân một phen mồ hôi lạnh, bị chính lời nói của mình làm cho cả thân người rùng mình một cái.

“Chỉ là, Lam tiểu thư không nhận ra ta sao? Ta không phải là nên nói cho nàng ta là Hạ Tiểu Tiểu sao? Nàng đối với ta tốt lắm, ai, giấu diếm nàng là không tốt mà?” Lam tiểu thư là người tốt như vậy, giấu diếm nàng rất có cảm giác tội lỗi a.

“Ngươi mặc quần áo tiểu tư, nàng không chú ý tới đâu? Ta thấy cũng không nên nói, dù sao chúng ta cũng chỉ ở vài ngày rồi đi.” Vưu Đức Ân lạnh nhạt nói.

Trải qua một bữa tiệc tẩy trần, Vưu Đức Ân xem như tạm thời dàn xếp ở lại Lam phủ, Lam lão gia cứ luôn ám chỉ hôn sự của hắn cùng Lam Tĩnh Di, bị hắn giả vờ ngốc nghếch qua mặt. Chỉ là, cách ngày lại có một phong thư làm cho hắn bực bội, Vưu lão gia nói: “Mặc kệ ngươi thích ai, muốn trở về thì phải dẫn con dâu của ta về theo! ” Này, này…… Lão cha, sao không thể nhượng bộ hắn?

Sự tình đã thế này, đành chấp nhận, mặc dù trên người không có một chút ngân lượng, nhưng cũng không hề lo lắng, mỗi ngày cùng Hạ Tiểu Tiểu tán gẫu nói chuyện phiếm với nhau, xuất môn đi dạo, nhìn phong cảnh Hàng Châu xinh đẹp tuyệt trần, nhìn ngắm những thứ lạ lùng mới mẻ, hạ nhân đi theo bên người cũng sẽ lo trả tiền, nhưng mà nếu muốn hỏi bọn hắn ngân lượng để ở đâu, thì thật không có cách. Ngày nào cũng có thể xem là rất hài lòng — nếu như không có Lam Tĩnh Di kia.

Sáng sớm, Vưu Đức Ân rời giường, ngoài ý muốn lại nhìn thấy Lam Tĩnh Di, không khỏi nghi ngờ gia giáo của Lam phủ có vấn đề, một người khuê tú, mới sáng sớm đã xông vào phòng nam nhân, chuyện này là bình thường ư? Chủ yếu chính là, thời tiết rõ ràng trở lạnh, nàng lại còn ăn mặc càng ngày càng lộ liễu, thật sự là……Thở dài trong lòng, Vưu Đức Ân ép bản thân tiến lên c hỏi. “Lam tiểu thư, hôm nay dậy sớm như vậy a.”

“Đức Ân, ngươi ra đây, ta đem điểm tâm tới cho ngươi, mau lại đây ăn đi.” Lam Tĩnh Di biểu hiện giống như thê tử hiền lương.

“Lam tiểu thư ngươi khách khí rồi, chuyện như vậy để cho hạ nhân làm là được.” Vưu Đức Ân nhắc nhở lần thứ 101.

“Đức Ân, ngươi như thế nào còn cứ gọi ta là Lam tiểu thư? Cha ta thực thích ngươi, hôn sự của chúng ta cha cũng đã đồng ý, ngươi nên gọi ta là Tĩnh Di mới đúng.” Làm ra vẻ khêu gợi nói xong, xoay người bưng lên một chén cháo, không hề e dè xoay người làm lộ ra bộ ngực. “Nào, Đức Ân, ăn cháo……”

“Tiểu — tử!” Vưu Đức Ân sợ hãi cách ra ba thước, nhìn thấy Hạ Tiểu Tiểu ánh mắt lơ mơ vừa ngủ dậy, lẩm bẩm nói. “Ngươi dậy rồi à.”

“n? Sao vậy?” Hạ Tiểu Tiểu mới vừa bước ra khỏi cửa sương phòng, tập trung tinh thần nhìn lại. “A, Lam tiểu thư hôm nay đến đây thật sớm nga……”

“Hừ! Chủ nhân đều đã rời giường, kẻ hầu như ngươi lại còn ngủ!” Lam Tĩnh Di trừng mắt liếc Hạ Tiểu Tiểu một cái, càng ra vẻ thân thiết tới gần Vưu Đức Ân, kéo hắn ngồi xuống bên cạnh bàn.

“Lam tiểu thư, ngươi……” Nếu ở Vưu phủ, hắn đã sớm đuổi đi ra ngoài!

“Đức Ân–” Khiêu gợi liếc mắt với Vưu Đức Ân một cái, Lam Tĩnh Di tựa như không nhìn thấy Hạ Tiểu Tiểu, nghiêng người về phía hắn, đút hắn ăn. “Đức Ân, ngươi dẫn theo một kẻ sai vặt không hiểu lễ nghĩa như vậy, khẳng định đã chịu khổ a? Vì cái gì không mang theo Tiểu Tiểu đến? Nàng đáng yêu như vậy, ta cũng nhớ nàng. Vốn nghĩ ngươi lần này mang nàng đến, ta sẽ nhận nàng làm muội muội, ta còn có ý định dẫn nàng đi du ngoạn Hàng Châu thật nhiều a.” Nói xong, mặt còn hơi hơi đỏ lên.

Lam tiểu thư nhớ nàng? Hạ Tiểu Tiểu ngốc nghếch đứng một bên nghe vậy cảm động vạn phần, thầm muốn tiến lên bộc lộ thân phận.

“Đức Ân, Tiểu Tiểu hầu hạ ngươi đã lâu? Chúng ta sau khi thành ngươi nhất định phải chấp nhận nàng làm thiếp hoặc là tìm một người thật tốt để gả nàng. Không thể bạc đãi nàng nga.” Lời nói kế tiếp, lại làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Tiểu Tiểu trắng bệch.

Đức Ân phải cùng Lam tiểu thư thành thân? Hạ Tiểu Tiểu hồn bay phách lạc đứng lên, nhìn thấy đôi tuấn nam mỹ nữ trước mắt, nhất thời cảm thấy bản thân mình là dư thừa, kìm lại nước mắt, nàng lập tức bỏ chạy.

“Ngươi……” Vưu Đức Ân trừng mắt nhìn Lam Tĩnh Di, chán ghét liếc một cái, nhanh chân đuổi theo, nếu Tiểu Tiểu hiểu lầm, hắn có hủy nát Lam gia cũng không đủ.

“Vưu Đức Ân!” Lam Tĩnh Di nhìn theo bóng dáng Vưu Đức Ân tức giận thét một tiếng chói tai.

Ô…… Đức Ân phải cùng Lam tiểu thư thành hôn, ô…… Hạ Tiểu Tiểu lao ra khỏi Lam phủ, nước mắt không thể khống chế được nữa trào ra ngoài.

“Tiểu Tiểu– Tiểu Tiểu -” Nghe thấy phía sau truyền đến thanh âm khẩn trương quát to, nàng lại càng chạy nhanh, hiện tại nàng một chút cũng không muốn nhìn thấy Đức Ân, nàng thật là xấu tính, Lam tiểu thư người tốt như vậy, cùng Đức Ân là một đôi trời sinh, vì sao nàng lại không vui trong lòng, thật muốn khóc, thật muốn khóc.

“Phanh!” Va chạm thật mạnh, làm cho Hạ Tiểu Tiểu hoa mắt choáng váng đầu óc, ngồi bệt dưới đất.

“Ai! Người nào đi đường không có mắt! Ngay cả Phùng ông nội nhà ngươi cũng dám đụng phải! Không muốn sống nữa sao!” Một tiếng gầm ở trên đỉnh đầu, hạ Tiểu Tiểu ngẩng đầu, chớp chớp mắt nhìn, rồi lại chớp chớp mắt nhìn, người trước mặt này, có điểm quen…… Lại có điểm không quen…… Người này, như thế nào lại giống Hoa Hoa Tiểu Bá Vương đến vậy a.

CHƯƠNG 26: GẶP LẠI PHÙNG THẠC ĐẦU ÓC BỊ HƯ

“Nha……” Thấy Hạ Tiểu Tiểu ngẩng đầu, người kia phát ra một tiếng than sợ hãi, da thịt mỏng manh, khuôn mặt nhỏ nhắn nước mắt như mưa, ánh mắt mông lung chớp chớp nhìn hắn, thật đáng yêu, thật đẹp, thật là một tiểu nam nhân đáng yêu a…… Trái tim trong ngực hắn không khỏi đập binh binh.

“Ngươi…… Là người hầu của nhà nào?” Hắn không tự kìm hãm được thân mình, hai tay sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú kia, oa, cảm giác này…… Hai mắt hắn bắn ra dục hỏa nồng đậm.

“……” Thật đáng sợ, Hạ Tiểu Tiểu cả người cứng ngắc, bị kia ánh mắt dọa đến mức không dám động đậ.

“Mặc kệ ngươi là người hầu nhà ai, sau này chỉ có thể là của Phùng Thạc ta, ta sẽ hảo hảo thương ngươi. Người đâu, đem người này mang về phủ cho ta.” Hôm nay thật sự là một ngày tốt lành, vừa ra khỏi cửa đã gặp được một tiểu vưu vật* như vậy, Phùng Thạc cười dâm không dứt.

Cái gì?! Phùng Thạc?! Vở kịch cũ lại tái diễn sao, Hạ Tiểu Tiểu quả thực té ngã xuống đất, đây là loại cái gì thế? Giả dạng nam nhân cũng có người ve vãn? Giả dạng nam nhân cũng không an toàn sao?

“Ngươi!” Hạ Tiểu Tiểu cố gắng lấy dũng khí, đập mạnh vào bàn tay bẩn thỉu trên mặt nàng, đứng dậy, lắp bắp nói. “Này, này vị kia…… Ngươi có lầm không? Ta là nam nhân a.”

“Không lầm, ta chính là muốn ngươi!” Không sợ gió thu thổi vù vù, Phùng Thạc phe phẩy cây quạt trong tay.

“Ta không phải nữ nhân!” Hạ Tiểu Tiểu lại thanh minh, sợ là thân phận nữ nhân của mình bị bại lộ.

“Vô nghĩa! Ta không phải là kẻ đui a! Không lẽ nhìn không ra ngươi là nam nhân hay nữ nhân a? Đúng vậy, ngươi là nam nhân, ngươi nếu không phải là nam nhân thì ta cũng không phải nha. Ta hiện tại thích nam nhân như ngươi vậy, thật đẹp, thật khiến người mất hồn. Hoặc là, ngươi ngoan ngoãn theo ta hồi phủ. Hoặc là…… Hừ! Người đâu!!” Phùng Thạc bá đạo hô to, hơn mười gia đinh phía sau tụ tập lại bước lên.

“Chậm đã!” Thời khắc mấu chốt, Vưu Đức Ân vừa kịp chạy lên, kéo Hạ Tiểu Tiểu về phía sau bảo vệ.

“Đức Ân, hắn……” Thật là kỳ quái a, Hạ Tiểu Tiểu không hiểu.

“Tiểu Tiểu. Đừng sợ. Không có việc gì đâu.” Nhẹ giọng an ủi, nhìn thấy Phùng Thạc bên cạnh, Vưu Đức Ân ngạc nhiên. “Phùng Thạc. Là ngươi?”

“Vưu Đức Ân! Lại là ngươi?” Phùng Thạc nhìn thấy Vưu Đức Ân anh hùng cứu mỹ nhân, cũng ngạc nhiên, trong lòng âm thầm kêu khổ. Từ lần trước đắc tội Vưu gia cùng Hồng gia, hắn suýt chút nữa khó giữ được cái mạng nhỏ này. Vì muốn rời khỏi nơi ác mộng kia, thân thể còn chưa khỏe lại, hắn đã vội chuyển cả nhà đến Hàng Châu, hơn nữa lại còn biết sửa sai, tuyệt đối không ve vãn nữ nhân, đổi thành ve vãn nam nhân, hắn đều làm được. Như vậy mà còn có thể đụng tới tên ôn thần Vưu Đức Ân này?

“Vưu Đức Ân. Ngươi như thế nào lại ở chỗ này?” Chẳng lẽ nữ nhân phải cùng hắn tranh giành, nam nhân cũng phải cùng hắn tranh giành? Lời đồn đãi quả nhiên là thật, Vưu đại thiếu gia quả nhiên là rất biến thái!

“Phùng Thạc, ngươi lòng dạ không thay đổi, cư nhiên dám trên phố cưỡng đoạt dân nữ!” Vưu Đức Ân lớn tiếng mắng.

“Cưỡng đoạt dân nữ? Vưu Đức Ân. Con mắt nào của ngươi thấy ta cưỡng đoạt dân nữ?!” Phùng Thạc kháng nghị.

“Ngươi còn dám không thừa nhận! Ngươi vừa rồi không phải……” Vưu Đức Ân xoay người chỉ vào Hạ Tiểu Tiểu, mới phát hiện ra, Hạ Tiểu Tiểu rõ ràng là ăn mặc theo kiểu nam nhân, không khỏi choáng váng nghi ngờ, đã như vậy sao còn có thể trêu chọc

“Ngươi hiện tại sao lại cưỡng đoạt nam nhân?” Vưu Đức Ân khiếp sợ, không dám tiết lộ thân phận nữ nhân của Tiểu Tiểu, chỉ có thể giả ngốc.

“Ngươi quản ta? Ta hiện tại cảm thấy nam nhân so với nữ nhân còn đáng yêu hơn được chưa?” Phùng Thạc ngạo mạn nói. ” Họ Vưu kia, ta lần này không đụng tới bảo bối nha hoàn của ngươi, ngươi đừng ở nơi này nói nhảm, phá hư chuyện tốt của ta.” Nhắc tới cái nha hoàn kia, lại nhìn kẻ hầu xinh đẹp này, càng nhìn càng thấy cùng nha hoàn kia có điểm giống nhau? Phùng Thạc một bụng nghi hoặc.

“Đức Ân, ngươi thấy hắn có phải lần trước bị người đánh hỏng đầu óc rồi hay không?” Hạ Tiểu Tiểu phía sau Vưu Đức Ân ló đầu ra, hỏi nghi vấn trong đáy lòng.

“n, hình như là vậy……” Vưu Đức Ân gật gật đầu, đột nhiên lại hung hăng gõ lên trán Hạ Tiểu Tiểu một cái. “Để ngươi chạy loạn, nhìn xem, lại gặp phải chuyện thế này đây?” Vội vàng chạy ra, cũng không mang theo gia đinh, trên người cũng không có ngân lượng, nhìn thấy chung quanh hơn mười tên lực lưỡng, Vưu Đức Ân liên tục thở dài, sự việc hôm nay nên giải quyết như thế nào a.

“Ta nói, Phùng huynh, chúng ta hai người coi như là không đánh nhau thì đã không quen biết, người này là người hầu của nhà ta, từ nhỏ đã đi theo ta, lần này có thể nể mặt ta, buông tha hắn hay không?” Chuyện cho tới bây giờ, chỉ có thể nhẹ giọng thương lượng.

Đáng tiếc, trên đời chính là có người như Phùng Thạc, nói nhẹ thì khi, nói nặng mới sợ. Nhìn thấy Vưu Đức Ân thấp giọng hạ khí, Phùng Thạc cư nhiên kiêu ngạo đứng lên. “Vưu Đức Ân, nơi này là Hàng Châu, không phải Dương Châu nơi Vưu gia các ngươi một tay che trời, thế nào? Muốn đoạt người từ trong tay Phùng ông nội ta? Chỉ sợ ngươi không đủ khả năng?”

“Ngươi……” Con mẹ nó, sớm biết vậy, lúc trước nên sai người đánh hắn một gậy chết luôn cho xong. Âm thầm nắm chặt tay Hạ Tiểu Tiểu, sự việc hôm nay, e là không thể tốt lành, phải chuẩn bị tùy lúc mà chạy.

“Cút!” Cũng không thèm liếc mắt nhìn Phùng Thạc một cái, Tề Tụ Hiền lạnh lùng, khóe miệng mím chặt lại, có thể thấy được hắn thực mất kiên nhẫn, cơn tức có áp lực rất lớn.

“Vâng! Vâng! Cút! Cút! Còn thất thần cái gì, còn không mau cút đi!” Phùng Thạc bị dọa tè ra quần, cùng bọn gia đinh đảo mắt một cái đã không còn thấy bóng dáng.

“Tề huynh, đã lâu không gặp, hôm nay may mắn gặp được ngươi, thật sự là thật cám ơn.” Vưu Đức Ân tiến lên chắp tay cảm tạ, không ngờ Tề Tụ Hiền đều không để ý tới hắn, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm Hồng Tử Duyến, trong ánh mắt tựa hồ có một ngọn lửa giận đang thiêu đốt.

“Ách, Tiểu Tiểu, ta đột nhiên nhớ tới đến ta còn có chuyện, ngươi giúp ta chắn đường, ta đi trước một bước.” Hồng Tử Duyến vội vàng hung hăng đẩy Hạ Tiểu Tiểu về phía Tề Tụ Hiền, rồi xoay người bỏ chạy.

“A–” Hạ Tiểu Tiểu xui xẻo còn chưa kịp biết xảy ra chuyện gì, thét chói tai ngã về Tề Tụ Hiền.

“Đáng chết!” Tề Tụ Hiền chỉ có thể đứng lại đỡ lấy Hạ Tiểu Tiểu, một tay đem nàng đấy vào trong lòng Vưu Đức Ân, nhìn theo bóng dáng chạy trốn phía trước, hắn hung hăng mắng một tiếng, sau đó quay lại nói một câu “Sau này còn gặp lại”, rồi liền phi thân đuổi theo.

“Tiểu Tiểu, ngươi không sao chứ?” Vưu Đức Ân bị dọa đến biến sắc khẩn trương kiểm tra Hạ Tiểu Tiểu, vừa rồi nếu ngã sấp xuống, thật sự là không dám tưởng tượng, Hồng Tử Duyến đáng chết, phải nói Tề huynh sau khi bắt được nàng rồi nhất định phải đánh mông nàng!

“Ta không sao, ta không sao.” Hạ Tiểu Tiểu kinh hồn chưa kịp định thần vỗ vỗ ngực, lo an ủi cái nam nhân sắc mặt còn sợ hãi hơn nàng.

“Không có việc gì là được, chúng ta mau trở về thôi.” Vưu Đức Ân xanh mặt, quyết tâm về sau bất luận đi đâu, đều phải giữ Hạ Tiểu Tiểu bên cạnh, tránh việc trong nháy mắt xảy ra chuyện như vừa rồi.

“Tử Duyến cùng Tề đại ca sao lại thế này? Tề đại ca đến đây, Tử Duyến vì cái gì lại bỏ chạy?” Hạ Tiểu Tiểu rất là khó hiểu, không phải vừa nã nói “Tụ Hiền nhà ta” sao? Vì cái gì lúc sau lại chạy trốn?

“Tiểu Tiểu!” Không hài lòng vì nàng đem tất cả tâm tư suy nghĩ đặt trên người khác, Vưu Đức Ân nắm thật chặt cánh tay Hạ Tiểu Tiểu, ý bảo nàng nên chú ý tới một người là hắn thôi.

“Bớt lo chuyện người khác đi, chúng ta trở về.”

“Nga……” Khó không thể chú ý tới Vưu Đức Ân sắc mặt đang không tốt, Hạ Tiểu Tiểu ngoan ngoãn đáp. Chỉ là tưởng tượng đến chuyện hồi Lam phủ, nghĩ đến Lam tiểu thư, nghĩ đến sự tình lúc sáng sớm, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, nhất thời muốn khuỵu xuống.

CHƯƠNG 27: LAM TIỂU THƯ ĂN MIỆNG CỦA THIẾU GIA

“Đức Ân……” Lo lắng suốt đoạn đường, trở lại phòng, Hạ Tiểu Tiểu mới do dự mở miệng.

“Chuyện gì?” Vưu Đức Ân sắc mặt không tốt, khẩu khí cũng có chút gấp gáp, Hạ Tiểu Tiểu rúm mình lại một chút, cố gắng lấy dũng cảm nói. “Đức Ân, thật ra, Lam tiểu thư là người rất tốt, hơn nữa, hơn nữa, cũng rất xứng với ngươi……” Cố gắng nói ra những lời nói này, cảm giác tim như bị dao đâm.

“Hạ Tiểu Tiểu! Ngươi có biết ngươi đang nói cái gì không?!” Vưu Đức Ân vốn đang tức giận bản thân mình không có năng lực bảo vệ Hạ Tiểu Tiểu, nghe vậy quả thực không dám tin vào lỗ tai mình, ngọn lửa phẫn nộ từ từ nổi l trong lòng.

“Ta, ta là nói, Lam tiểu thư thật sự tốt lắm, dù lúc ngươi còn là Vưu tiểu thư, nàng đã nói tốt cho ngươi, các ngươi, các ngươi, nhìn qua thực rất xứng……” Hít hít cái mũi, dù chết cũng phải ngăn không cho nước mắt rơi xuống, Hạ Tiểu Tiểu không rõ bản thân mình là bị làm sao vậy, Lam tiểu thư là người tốt, Đức

n sẽ hạnh phúc đúng không? Vì cái gì, nàng lại đau lòng đến vậy?

“Hạ Tiểu Tiểu! Ngươi giỏi lắm! Ngươi được lắm! Ngươi muốn đem ta cho người khác phải không?” Vưu Đức Ân bộ mặt dữ tợn, chẳng lẽ hắn đối với nàng biểu đạt còn chưa đủ rõ ràng sao? Vì cái gì, nàng phải giẫm đạp lên trái tim hắn như vậy?

“Được lắm, được lắm!” Hắn cười lạnh vài tiếng. “Hạ Tiểu Tiểu, ta sẽ làm như sở nguyện của ngươi!” Nói xong, đạp cửa bỏ ra ngoài.

“Ô……” Hạ Tiểu Tiểu trong phòng, rốt cục nhịn không được khóc rống ra tiếng, Đức Ân thật hung dữ, Đức Ân đối với nàng từ trước tới giờ chưa từng hung dữ như vậy, vì cái gì? Hắn không phải là đến Hàng Châu để cưới Lam tiểu thư sao? Nàng cũng đã chúc hắn hạnh phúc mà? Ô……

Liên tiếp mấy ngày, Vưu Đức Ân đều không để ý tới Hạ Tiểu Tiểu, vừa buồn vừa tức giận, Hạ Tiểu Tiểu đành phải mỗi ngày trốn ở trong phòng, huấn luyện bản thân mình thành người vô hình.

Hiểu được Hạ Tiểu Tiểu đang trốn mình, Vưu Đức Ân lại càng tức, rõ ràng là nha đầu kia làm hắn đau lòng, lại còn bày ra một bộ dạng ủy ủy khuất khuất, nhìn thấy khiến cho lòng người xót thương. Thật sự là– tức chết!

Sáng sớm ngày hôm sau, Vưu Đức Ân vừa mới ra tới cửa phòng, liền nhìn sang sương phòng đối diện, thấy Hạ Tiểu Tiểu chán nản thất thần bước ra.

“Khụ……” Hắn thấp giọng ho khan một tiếng, chiến tranh lạnh vài ngày, hắn cảm thấy hẳn là nên nói cái gì đó, chỉ là Hạ Tiểu Tiểu đầu không hề ngẩng lên, cũng không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái, nhấc chân bước tới đứng ở một góc tường.

Đáng chết! Vưu Đức Ân tức giận muốn hét lên.

“Đức Ân. Ngươi ra ngoài thật sớm nga.” Như thể tính toán canh thời gian, Lam Tĩnh Di lại mặc một bộ quần áo lụa mỏng, mang bữa sáng đến.

Thở dài một hơi, áp chế cơn tức, liếc mắt nhìn người đang đứng ở góc tường, Vưu Đức Ân quay lại bày ra bộ mặt tươi cười đến mê người bước tới nghênh đón. “Tĩnh Di, mỗi ngày đều phiền toái ngươi đem bữa sáng đến. Thật sự là cám ơn ngươi. Chỉ là, ngươi hôm nay ăn mặc thật xinh đẹp nha.”

Lần đầu tiên được Vưu Đức Ân nhiệt tình trả lời, Lam Tĩnh Di có chút không tin vào lỗ tai mình.

“Thực sự sao?” Lam Tĩnh Di cúi đầu nhìn người mình, cái yếm siêu thấp, lộ ra hơn phân nửa bộ ngực tuyết trắng mê người, trên cái eo nhỏ thắt chặt một sợi đai lưng nhỏ, gần như trong suốt. Vưu Đức Ân, rốt cục nhịn không nổi hấp dẫn rồi sao? Lam Tĩnh Di nhẹ giọng, thẹn thùng nói. “Đức Ân. Ta là đặc biệt vì ngươi mới ăn mặc như vậy. Ngươi khen, ta thực sự rất vui……”

Khóe mắt liếc một cái về phía Hạ Tiểu Tiểu đang cúi đầu đứng ở một bên không hề phản ứng, Vưu Đức Ân cảm thấy có chút tức giận, bực bội ngồi xuống bên bàn, cầm lấy đôi đũa, đột nhiên mỉm cười nhìn Lam Tĩnh Di nói. “Tĩnh Di, một người ăn cơm không có ý nghĩa nga, ngươi lại đây chúng ta cùng nhau ăn a.” Vưu Đức Ân mỉm cười, như gió xuân lay nhẹ cành liễu, Lam Tĩnh Di hơi hơi rung động, Vưu Đức Ân hôm nay như thế nào lại gấp rút như vậy, vội vàng định thần, đến ngồi bên cạnh Vưu Đức Ân.

“Đức Ân, ngươi nếm thử món này một chút. Đây là ta sai phòng bếp đặc biệt làm cho ngươi ăn. Ta đút ngươi……” Nếu nam nhân này đã muốn như vậy, vậy nàng phải càng thêm nhiệt tình! Lam Tĩnh Di đem thân mình nhích tới gần Vưu Đức Ân, kê miệng gần sát lỗ tai Vưu Đức Ân, khí trong miệng nhẹ thở ra như hoa lan, thổi nhẹ vào vành tai hắn, cầm thức ăn trong tay đưa lên miệng Vưu Đức Ân, thuận thế cố ý đem bộ ngực đầy đặn vô tình áp lên cánh tay Vưu Đức Ân.

Nữ nhân thơm mát và mềm mại là thứ mà nam nhân khó có thể kháng cự nhất, huống chi Lam Tĩnh Di lại còn là một mỹ nhân, trình độ khiêu khích hấp dẫn như thế, làm cho Vưu Đức Ân ngây ngô không khỏi đỏ hai gò má, ho khan một tiếng, hắn hơi hơi nhích thân mình ra, nhìn trộm về phía góc tường, chỉ là, khuôn mặt nhỏ nhắn kia cúi gằm xuống quá thấp, thật sự không thể nhìn ra manh mối gì.

Đức Ân……” Bất mãn thấy Vưu Đức Ân lui bước, nhìn theo ánh mắt hắn, nhìn thấy Hạ Tiểu Tiểu đứng ở góc tường hoàn toàn không nói tiếng nào, liền dùng hai tay giữ lấy mặt Vưu Đức Ân, Lam Tĩnh Di khiêu khích đem đôi môi anh đào đặt lên miệng Vưu Đức Ân.

“Ngô……” Vưu Đức Ân đang mải lo nhìn Hạ Tiểu Tiểu không thấy có chút phản ứng, đã bị cảm giác truyền tới từ trên miệng dọa một cú sốc, cái gì vậy? Hắn trừng mắt, lại có vật ẩm ướt nào đó muốn chui vào miệng hắn, muốn tách cái miệng của hắn ra. Ọe…… Hắn không khỏi nổi lên cảm giác ghê tởm trong đáy lòng, một phen đẩy Lam Tĩnh Di đang đắm chìm trong cảm giác đó ra, lấy tay dùng sức lau miệng, ghê tởm, thật sự là rất ghê tởm, nhất định phải đi súc miệng, đánh răng! Hắn chán ghét nhìn Lam Tĩnh Di bị đẩy ngã xuống đất, trong lòng lo lắng phản ứng của Hạ Tiểu Tiểu. Rõ ràng một phen quá sức chịu đựng, Hạ Tiểu Tiểu lao ra cửa.

Đáng giận! Nếu không phải Hạ Tiểu Tiểu ở đó gây trở ngại, vừa rồi có lẽ đã có thể…… Đáng giận! Thật sự là đáng giận! Lam Tĩnh Di vuốt môi đứng dậy, bước vào phòng ngủ của Vưu Đức Ân, hít thật sâu vào một hơi, trong phòng chỉ có mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái của Vưu Đức Ân, không có hương vị của nữ nhân, tâm tình Lam Tĩnh Di lại tốt lên.

“Di? Đó là cái gì?” Trên cái bàn kê sát vách tường trong phòng, mơ hồ lộ ra một mảnh giấy, Lam Tĩnh Di tiến lên rút ra, đọc xong, đắc ý cười lên, là thư của Vưu lão gia gửi đến, ý tứ chính là, Vưu lão gia nóng lòng muốn ôm cháu nội. Thật tốt quá, nếu nàng có thể nhanh chóng hoài thai đứa con của Vưu Đức Ân, như vậy, Vưu gia chủ mẫu, không phải nàng thì còn có thể là ai? Hạ Tiểu Tiểu, đừng mong tính toán gì nữa! Ha ha ha, Vưu Đức Ân, ngươi chạy không thoát được! Lam Tĩnh Di nghĩ trong lòng, cười điên cuồng ra tiếng.

Vưu Đức Ân trong lòng hỗn loạn, Hạ Tiểu Tiểu cũng hỗn loạn y vậy, nàng thật muốn rút ra khỏi bàn tay đang nắm lấy tay nàng.

“Tiểu Tiểu……” Muốn nói cái gì đó, nhưng lại nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt kia, đành thở dài một tiếng.

“Ô……” Nghe thấy Vưu Đức Ân gọi tên của nàng, Hạ Tiểu ၔiểu lại ⁣àngóc lộnȮ

“Vừ聡 rồi……” Vưu Đức Ân gãi gãi đầu, tay chân lúng tújg, cơn tứɣ vốn$đúng ,ý hợpРtình đã sịm tan mất, chỉ còn lại cảm giác tội lỗi lối0hận䀮Nghe Vưu Đức Ân nhắc dới chuyện vừa rồࠩ, Hạ Tiểu Tiỡu ngướ⁣ đӴi$mắt đẫm lệ lêɮ nói࠮ “Vừaࠠrồi, rừa rồi ngươi ăn*oi᳇ng sủa Lam tiểu 4hư.” ĐứC ~ hắn, trước kia ţhỉ ģn miệng của nàng.

ꀜTa {hông có!” 䁖ưu Đức Ân nѧhiêm gɩᱍng p(ản bác.!“Ta không có, là$nàng ấy, là nàng ấy Tự mình làm vậy Ta, tࡡ……” Lúcđó chínŨ"lä không phản ứng {ịp, hắn thực oan uổng a, ai biết nữ nhân kia sao tự nhiên lại phát điên a.

“Ta đều thấy! Các ngươi, các ngươi miệng dán miệng…… Ô……” Lúc nhìn thấy cảnh tượng kia, lòng nàng thiếu chút nữa đau đến chết.

“Không phải như vậy, không phải như vậy, lúc ấy ta đang nhìn ngươi, ta không biết nàng ấy sẽ làm như vậy, thật sự! Là thật! Ta một chút cũng không thích ăn miệng nàng ấy, là nàng ấy ăn miệng của ta, nàng ấy đưa đầu lưỡi đến liếm ta, ta đều cảm thấy ghê tởm muốn nôn mửa!” Vưu Đức Ân liên tục lắc đầu, vội vàng thanh minh, sợ Hạ Tiểu Tiểu hiểu lầm hắn.

“Ta nghĩ Đức Ân chỉ thích ăn miệng của ta, không ngờ…… Ô……” Nàng khóc đến mức thượng khí không kịp thở, trong đầu lại ùa đến hình ảnh Lam Tĩnh Di miệng đối miệng, làm cho nàng không thể thở nổi.

“Ta chỉ thích miệng của Tiểu Tiểu a.” Vưu Đức Ân cuống quít nói tiếp. “Ta thật sự chỉ thích Hạ Tiểu Tiểu! Nữ nhân khác, ta một chút cũng không thích! Ta thề!” Hắn vẻ mặt thành khẩn giơ lên ba ngón tay, thiếu chút nữa sai người dựng hương án, lập lời thề.

“Ngươi, không biết xấu hổ!” Hạ Tiểu Tiểu bị bộ dạng Vưu Đức Ân chọc cười, trên khuôn mặt vẫn còn vương nước mắt trong s

“Tiểu Tiểu, ngươi phải tin tưởng ta, ta nói chính là sự thật.” Nhìn thấy bộ dạng Tiểu Tiểu vừa khóc vừa cười, Vưu Đức Ân rốt cục nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy đã đến lúc cần phải nói chuyện nghiêm túc. “Tiểu Tiểu, mấy ngày nay ta thực rất buồn bực ngươi biết không?”

“n?” Hạ Tiểu Tiểu vẻ mặt vô tội.

“Ngày đó, ngươi cư nhiên đem ta đưa cho nữ nhân khác, ta thực sự tức giận.” Vưu Đức Ân bực bội nói.

“Ta đem ngư¡i đưa cho nữ nhân khác?␝ Hạ 联iểu Tiểu nghiêng đầu nghĩ Ѭại< nàng hình ࡮h膰 là không có mà.

“Đẫng giả ngốc! N聧ươi ngày đ˳, cư nhiên bảm teРcùng nữ nhân Lam Tĩnh Di kia thành thân?ȠCái đầu đánc chết của ngươi là nghĩ như耠thế nào!” Nhớ lᲡi liền䀠tức fiận, ,ắn như(vậy không đáng gၩá sao? Một chút ѣũng không lo"lắng, liềɮ ℑem hຯn tặng cho người kᅨáၣ! Thật sự là làm hắn rất†đau lòng!

“Lam tiểu thư……” Nh⚯c Ŵới cái tên này, kh聵ôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Tiểu Tiểu lại sa sầm. “Nànѧ không phảũ r庥t Ѵốt sšo, ngƲơi đến Hàng Châu, không phải là để hỏi cưới nàng ấy về sao?” Nàng không ngốc, nghe trong lời nói của Lam Tĩnh Di cũng có thể hiểu được đôi chút.

“Ta vốn là không thích nàng ấy. Cưới nàng ấy về làm chi!”

“Lam tiểu thư xinh đẹp như vậy, vừa cao quý lại hào phóng, tâm địa cũng tốt……” Tóm lại, là một người hoàn mỹ, như thế nào có thể không thích?

“Nàng dù có là thiên tiên hphàm, ta cũng không thích. Ta…… Trong lòng ta đã có người khác……” Vưu Đức Ân gắt gao nhìn chằm chằm Hạ Tiểu Tiểu, gằn từng tiếng nói. “Nương tử của ta, chỉ có thể là người trong lòng ta!”

“Ngươi có người trong lòng? Ta sao lại không biết? Là ai a? Ta có quen không?” Bên cạnh còn có người xuất chúng hơn Lam tiểu thư sao? Nàng sao lại không phát hiện ra? Hạ Tiểu Tiểu cố gắng suy nghĩ.

“Hạ Tiểu Tiểu! Ngươi là heo nga!” Vưu Đức Ân tức muốn té xỉu, biểu hiện của hắn rõ ràng như vậy, miệng cũng đã hôn, người cũng đã ôm, thậm chí cũng đã thổ lộ “thích nhất là Hạ Tiểu Tiểu”, sao xú nha đầu này lại còn không tự hiểu?

“Ta không phải heo.” Còn dám nói nàng heo, nàng rõ ràng không làm sai cái gì, Hạ Tiểu Tiểu bất mãn mở miệng kháng nghị.

“Ngươi không phải heo thì ngươi là cái gì? Ngươi nói xem, những lời ta nói ngươi rốt cuộc có ghi tạc trong lòng hay không?” Vưu Đức Ân cũng thập phần bất mãn.

“Đương nhiên có nga, lời nói của Đức Ân, Tiểu Tiểu đương nhiên vĩnh viễn nhớ rõ!” Tiểu thư…… Nga, không, Đức Ân là trời nha.

“Vậy mà ngươi đáng chết còn hỏi người trong lòng ta là ai? Ngươi xem những lời ta nói ta thích ngươi, đều là nói nhảm nga?” Hung hăng trừng mắt, lại hung hăng trừng mắt, cái tiểu nha đầu không tự giác này!

“Gì?” Hạ Tiểu Tiểu sợ hãi rụt cổ lại.

“Hạ Tiểu Tiểu! Ngươi muốn ta tức chết ư? Người trong lòng ta là ngươi! Người ta thích là ngươi! Chỉ có ngươi! Chỉ có ngươi! Ngươi con heo này!” Tức chết hắn, tức chết hắn, thật sự là muốn tức chết hắn.

CHƯƠNG 28: VƯU ĐỨC ÂN THỔ LỘ

Hạ Tiểu Tiểu bực bội không phục, cũng muốn thử đưa đầu lưỡi ra, dán lên trên môi hắn, liếm một chút. Ơ? Sao lại ngọt ngào vậy? Vì thế, lại liếm một chút…

“A?” Vưu Đức Ân bị xúc cảm ngọt ngào nhẹ nhàng kia kích thích há mồm kinh hô, vì thế, cái lưỡi thơm tho kia liền thuận thế tiến vào trong miệng của hắn, đụng phải đầu lưỡi hắn.

“Ưm…” Hạ Tiểu Tiểu cũng hoảng sợ, nàng sao lại không cẩn thận như vậy? Sao lại đem đầu lưỡi của mình vào trong miệng Vưu Đức Ân? Xong rồi xong rồi, Đức Ân sẽ tức giận cho xem. Nhưng mà, chỉ là, nàng đem đầu lưỡi lùi về, đầu lưỡi của Đức Ân sao lại cũng đi theo?

Không giống với cảm giác khi Lam Tĩnh Di liếm hắn, Vưu Đức Ân cảm thấy một liếm của Hạ Tiểu Tiểu khiến hắn cả người như có lửa đốt, run rẩy gắt gao ôm lấy thân người Hạ Tiểu Tiểu, nóng nảy dán sát vào môi nàng, đầu lưỡi tham lam tiến vào miệng Hạ Tiểu Tiểu, muốn tìm cái lưỡi nhỏ nghịch ngợm kia, tìm lại cảm giác ngọt ngào vừa nãy.

“Ưm…” Thật nóng, Thật nóng, mùa hè sao lại quay lại rồi? Hạ Tiểu Tiểu cảm thấy bản thân nóng tới mức muốn hôn mê bất tỉnh.

“Tiểu Tiểu…” Hắn cũng cảm thấy rất nóng, nóng đến mức cả người đau đớn, nóng đến mức như thể chỉ có cách gắt gao đem Hạ Tiểu Tiểu đặt lên trên người mình, mới có thể hạ bớt cái nóng đau đớn này. “Tiểu Tiểu, ta muốn… Ta muốn…” Ôm chặt lấy nàng, không tự giác ma xát, hắn đã không thể nói năng mạch lạc được nữa.

“A… Các ngươi! Các ngươi!” Một tiếng thét chói tai làm bừng tỉnh hai người đang triền miên. Là Lam Ngọc, đang lấy tay che miệng vẻ mặt kinh hãi nhìn bọn họ.

Cái gì vậy? Hạ Tiểu Tiểu đầu óc vẫn còn đang ngừng hoạt động, mơ mơ màng màng nhìn thấy Lam Ngọc, chớp chớp mắt, đột nhiên nhớ ra mình vừa rồi đang làm gì.

“A…” Xấu hổ chết người! Xấu hổ chết người! Vội vàng trốn vào trong lòng ngực Vưu Đức Ân, hận không tìm được cái lỗ để chui xuống.

“Đáng chết!” Vưu Đức Ân khàn giọng phát ra một tiếng nguyền rủa, hung hăng trừng mắt liếc Lam Ngọc quấy rầy cảm giác ngọt ngào của hắn, ôm lấy Hạ Tiểu Tiểu nhanh chóng rời đi.

“A… A…” Lam Ngọc vẫn là không thể ngưng được tiếng thét chói tai, Vưu thiếu gia này, cư nhiên, cư nhiên ban ngày ban mặt, cư nhiên, cư nhiên cùng một người hầu ôm ấp nhau, cư nhiên, cư nhiên hôn nhau?! Trời ơi! Trời ơi! Lời đồn đãi quả nhiên là thật! Vưu thiếu gia này thật biến thái a! Vậy, vậy còn tiểu thư nhà mình, trời ơi! “Tiểu thư… Tiểu thư…” Nàng thét chói tai chạy về chỗ Lam Tĩnh Di.

Tiếng kêu bén nhọn của Lam Ngọc, khiến Lam Tĩnh Ti đang ở trong ảo tưởng bừng tỉnh, ném bức thư trong tay xuống, nàng không kiên nhẫn đi ra cửa phòng Vưu Đức Ân, nha đầu Lam Ngọc chết tiệt này, bị cái gì mà phát điên!

“Lam Ngọc! Có chuyện gì? Ngươi la hét cái gì? Sao lại không có quy củ như vậy!” Từ xa nhìn thấy Lam Ngọc chạy tới, Lam Tĩnh Di cao giọng giáo huấn.

“Tiểu thư, tiểu thư. Bọn họ, bọn họ…” Lam Ngọc kinh hoảng đứng lại, lấy tay chỉ vào Vưu Đức Ân đứng không xa phía sau.

“A? Các ngươi, các ngươi…” Nhìn theo ngón tay Lam Ngọc, Lam Tĩnh Di cũng kinh hãi há hốc miệng. Vưu Đức Ân, chính là đang thân mật ôm Hạ Tiểu Tiểu đi tới. “Đây là… Đây là…” Đã xảy ra chuyện gì? Sao lại thế này?

“Tiểu thư. Ta thấy, ta thấy bọn họ ở hoa viên, ôm nhau…hôn nhau! Tiểu thư, bọn họ biến thái! Bọn họ khác người!” Ngón tay Lam Ngọc chỉ vào Vưu Đức Ân cùng Hạ Tiểu Tiểu lớn tiếng kể tội.

“Đừng nói bậy!” Lam Tĩnh Di đột ngột cắt ngang lời nói của Lam Ngọc, bình tĩnh nói. “Vưu công tử là người tốt, đại khái là tên người hầu này không thoải mái, Vưu công tử có ý tốt dìu hắn trở về!”

“Tiểu thư…” Lam Ngọc không hiểu, tiểu thư vì cái gì mà phải bao che hai người kia.

“Câm miệng!” Tuy không rõ đã xảy ra chuyện gì làm cho Vưu Đức Ân cùng Hạ Tiểu Tiểu đột nhiên trở nên thân mật, chỉ là, có một việc nàng hiểu rất rõ, nếu vạch trần thân phận của Hạ Tiểu Tiểu, vậy thì nàng phải chính thức đối địch cùng Hạ Tiểu Tiểu, tranh giành một nam nhân cùng nha hoàn thân phận thấp hèn này.

“Đức Ân, ngươi dìu hắn vào nghỉ ngơi trước đi. Tĩnh Di có một số việc muốn làm, sẽ không quấy rầy. Lam Ngọc!” Lam Tĩnh Di miễn cưỡng bày ra vẻ tươi cười, ý bảo Lam Ngọc nhanh chóng đỡ nàng rời đi, nàng phải thật bình tĩnh lại, phải suy nghĩ một chút, nhất định phải có biện pháp có thể giúp nàng!

“Đức Ân.” Nghe thấy chung quanh đã im lặng, Hạ Tiểu Tiểu trong ngực Vưu Đức Ân ló đầu ra.

“A a, thật mừng là ngươi còn chưa bị nghẹt thở chết a.” Vưu Đức Ân lại lôi nàng ra đùa giỡn.

“Đáng ghét! Không cho nói giỡn! Đức Ân, ngươi nói xem, chúng ta có phải nên nói rõ ràng với Lam tiểu thư hay không, nàng là người tốt, gạt nàng, lương tâm ta sẽ rất bất an.” Oán trách đấm đấm vào ngực Vưu Đức Ân, Hạ Tiểu Tiểu vẻ mặt tội lỗi.

“Vẫn là quên đi, không cần phải nói rõ ràng, ta lại chưa từng nói sẽ cưới nàng ấy. Không bằng ta tới gặp Lam lão gia nói một tiếng, ngày mai chúng ta liền quay về Dương Châu, ở lại đây lâu, sợ có người mỗi ngày đều ăn phải dấm chua.” Vưu Đức Ân tiếp tục chọc ghẹo.

“Đáng ghét, Đức Ân đáng ghét nhất, ta không có ăn dấm chua!” Hạ Tiểu Tiểu không đồng ý dậm dậm chân.

“Được rồi được rồi, không phải ngươi ăn dấm chua! Là ta vội vàng muốn mang ngươi về Dương Châu được chưa? Tiểu Tiểu, đợi sau khi trở về, nói rõ với cha ta, chúng ta liền thành thân được không?” Dù sao cha cũng chưa nói phải mang một người vợ họ Lam trở về, mang một nương tử họ Hạ trở về tốt hơn nhiều.

“Aiz nha! Đáng ghét! Có ai nói về chuyện thành thân như vậy a!” Hạ Tiểu Tiểu xấu hổ không có chỗ trốn, liền xoay người chạy vào phòng.

“Không nói như vậy thì phải nói như thế nào a? Dù sao nói hay không nói cũng giống nhau, ngươi chỉ có thể gả cho ta.” Vưu Đức Ân cười ra tiếng, đi vào theo.

Phía sau bụi hoa cách đó không xa, Lam Tĩnh Di vẻ mặt sa sầm oán hận trừng mắt nhìn hai người bọn họ tán tỉnh nhau, ngay cả bụi hoa trước mặt bị mình ngắt thành từng mảnh cũng không hay biết.

“Lam Ngọc!” Nàng nghĩ tới một chuyện, mở miệng kêu.

“Vâng, tiểu thư.” Lam Ngọc hoảng sợ, nhìn vẻ mặt oán độc của Lam Tĩnh Di, nàng mơ hồ không hiểu sợ hãi run người.

“Ngươi đi phân phó phòng bếp, làm một bàn đồ ăn thật ngon, buổi chiều đưa đến phòng của Vưu thiếu gia, lại tặng thêm hai vò rượu ngon!”

“Vâng, tiểu thư.”

“Còn nữa, Lam Ngọc, sau khi ngươi làm xong việc này, ra phủ một chuyến. Ta mặc kệ ngươi dùng biện pháp gì, đi tới tiệm thuốc cũng được, đi thanh lâu cũng được, đem về cho ta một ít tình dược! Tốt nhất là không màu không vị. Nếu trước buổi chiều không đem đến, ngươi sẽ biết có kết quả thế nào!” Nếu đã không còn thời gian để chậm rãi ăn Vưu Đức Ân, chỉ có thể thừa dịp hắn còn chưa rời đi, nghĩ cách đem gạo nấu thành cơm, xong việc này, xem hắn làm sao mà chạy! Hừ!

“Vâng, tiểu thư, ta lập tức đi làm.” Lam Ngọc run giọng đáp.

“Còn không nhanh đi!” Lam Tĩnh Di trừng mắt.

“Vâng, vâng!” Lam Ngọc vội vàng chạy thật nhanh về phía phòng bếp, giống như là đằng sau có một cái gì đó đáng sợ đuổi theo.

CHƯƠNG 29: PHONG NGUYỆT VÔ BIÊN

Hạ Tiểu Tiểu trốn ở trong phòng không chịu đi ra, Vưu Đức Ân chỉ có thể đi tìm Lam lão gia từ biệt trước. Từ chối Lam lão gia cứ mời ở lại, cũng từ chối đề nghị tổ chức buổi tiệc tiễn hành của Lam lão gia, xác định rõ ràng cự tuyệt chuyện cùng Lam gia kết thân, không để tâm tới Lam lão gia sắc mặt bất mãn, Vưu Đức Ân chắp tay cáo biệt, hận không mọc được đôi cánh, lập tức mang Hạ Tiểu Tiểu về nhà thành thân.

Sau khi an bày hết thảy mọi chuyện, đèn hoa đăng cũng đã được thắp lên (nghĩa là trời tối rùi a), hắn trở lại phòng, định bụng muốn nói cho Hạ Tiểu Tiểu biết tin tốt là ngày mai bọn họ sẽ rời đi, lại kinh ngạc nhìn thấy một đám Lam gia nô tì vội vàng bố trí cái gì đó bên ngoài phòng.

“Này vị tiểu ca, xin đợi một chút, xin hỏi các ngươi đây là?” Hắn gọi một gã sai vặt trẻ tuổi hỏi.

“Vưu thiếu gia, Nhị tiểu thư chúng ta có lệnh, buổi chiều hôm nay ở nơi này của ngài bày một bàn yến tịch, chúng ta chỉ chiếu theo mệnh lệnh mà làm việc.” Gã sai vặt trẻ tuổi cung kính hành lễ, rồi lại vội vàng quay lại công việc của mình.

Lam Tĩnh Di an bài? Chẳng lẽ là nàng nghe nói chuyện hắn phải đi, đặc biệt an bài rượu tiễn biệt? Nữ nhân này, thật quá nhiệt tình. Vưu Đức Ân lắc lắc đầu, đi đến trước cửa phòng Hạ Tiểu Tiểu.

“Tiểu Tiểu? Tiểu Tiểu?” Nha đầu kia, không phải sẽ cả ngày không ra khỏi cửa chứ.

“Tiểu Tiểu không có ở đây!” Bên trong truyền ra thanh âm buồn bã, chắc hẳn là đang che miệng nói.

“Ngươi nha đầu này!” Vưu Đức Ân cười ra tiếng. “Tiểu Tiểu, ngươi đừng có cảm thấy tội lỗi mãi như thế. Ta đã cùng Lam lão gia nói chuyện, ngày mai chúng ta liền quay về Dương Châu. Ngươi cần phải bảo trọng thân thể, ta không muốn cưới một nương tử bệnh nga. Buổi trưa có ăn cơm hay không?”

“n, có ăn……” Nàng giống như là ăn trộm, đi ra ngoài lén lút trộm một ít đồ ăn này nọ đem về phòng.

“Lam tiểu thư thực nhiệt tình chuẩn bị rượu cho chúng ta, ngươi cũng nên đi ra đây cùng nhau ăn đi.”

“Ta không muốn! Ngươi ngàn vạn lần đừng nói ta đang ở đây! Nói ta đã đi ra ngoài!” Hạ Tiểu Tiểu khẩn trương dặn dò, nàng làm gì còn có mặt mũi nhìn Lam tiểu thư nga.

“Buổi tối không ăn gì thì làm sao chịu được?” Biểu hiện của Hạ Tiểu Tiểu làm cho Vưu Đức Ân dở khóc dở cười.

“Ta mặc kệ. Dù thế nào ta cũng không đi ra ngoài! Ngươi nếu nói với Lam tiểu thư ta ở trong này. Ta sẽ không để ý tới ngươi!” Hạ Tiểu Tiểu nằm trên giường, phát ra lời uy hiếp từ sau cánh cửa.

“Ngươi a ngươi! Quên đi! Ngươi không muốn đi ra thì thôi. Ngươi nghỉ ngơi cho khỏe. Ngày mai còn phải sớm khởi hành. Buổi tối ta chừa cho ngươi chút thức ăn. Ngươi đói thì đi ra mà ăn.” Vưu Đức Ân nhắc nhở rồi khẽ cười, không làm khó nàng nữa, cũng hiểu được Hạ Tiểu Tiểu đang xấu hổ.

“Biết rồi.” Nghe thấy Hạ Tiểu Tiểu đáp lại, Vưu Đức Ân yên tâm quay lại bàn tiệc đã được chuẩn bị hoàn tất. Từng đĩa từng đĩa sơn hào mĩ vị đều được đặt trên bàn. Bên cạnh bàn, còn có Lam Tĩnh Di đang một tay cầm bình rượu, nhìn thấy Vưu Đức Ân đến, có vẻ bối rối một chút.

“Đức Ân, ngươi đã trở lại.” Nàng buông bình rượu, đứng dậy nghênh đón.

“n, Lam tiểu thư, ngươi đ

“Như thế nào còn gọi ta là Lam tiểu thư? Gọi ta Tĩnh Di đi. Nghe nói ngươi ngày mai phải đi, cho nên ta liền chuẩn bị một bàn rượu nhẹ, xem như là tiễn ngươi.” Lam Tĩnh Di ngoan ngoãn, vẻ mặt buồn bã, tựa như tiểu nương tử bị người ta bỏ rơi.

“Nga. Phiền ngươi lo lắng.” Vưu Đức Ân gật gật đầu, chọn một chỗ cách xa Lam Tĩnh Di một chút rồi ngồi xuống, nhớ đến chuyện hồi sáng, hắn không muốn bị người khác ăn đậu hủ nữa.

Lẳng lặng ăn đồ ăn được một lúc, Lam Tĩnh Di nhịn không được lại mở miệng hỏi. “Đức Ân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ngươi sao lại muốn đi? Cái kẻ hầu hay đi theo ngươi đâu?” Nhìn nhìn chung quanh, thời khắc mấu chốt, nha đầu đáng chết kia, cũng đừng đột nhiên xuất hiện nha.

“Nga, ta bảo hắn đi thu dọn đồ đạc. Còn về chuyện ta rời đi…… Kỳ thật không phải xảy ra chuyện gì. Ta ở trong phủ rất vui vẻ, chỉ là ở lại lâu ngày, sợ là sẽ làm chiêu nhân* hiểu lầm, làm chậm trễ tiền đồ của Lam cô nương. Cho nên ta cảm thấy ta trở về vẫn là tốt hớn.” Khéo léo nói mấy câu, làm cho Lam Tĩnh Di hiểu rõ, Vưu Đức Ân thật sự là không định cưới nàng. Cắn cắn môi, nàng cầm lấy bình rượu trước mặt, nha đầu kia không ở đây, tối nay chính là thời cơ tốt.

(*chiêu nhân: ở đây nghĩa là những người muốn tới hỏi cưới Lam Tĩnh Di)

“Nếu đã như vậy, Tĩnh Di kính ngươi một ly, chúc ngươi đi đường thuận lợi.” Uống đi, uống rồi xem ngươi còn đi được không, Lam Tĩnh Di gắt gao nắm ly rượu trong tay, chặt đến mức tay hơi hơi run rẩy.

“Lam cô nương, cô nam quả nữ ở chung một phòng, vốn đã tổn hại danh dự của cô nương, cùng nhau uống rượu, lại càng không hợp quy củ, hơn nữa Đức Ân thật sự không biết uống rượu, không bằng lấy trà thay rượu, cám ơn ý tốt của Lam cô nương.” Nói xong, Vưu Đức Ân cung kính tự rót cho mình một ly trà.

Nước trà!? Lam Tĩnh Di thiếu chút nữa thét ra tiếng chói tai, tên Vưu Đức Ân này, có phải cố ý hay không, luôn luôn đối ngược nàng! Nàng vì sao lại không nghĩ tới chuyện hạ dược trong nước trà cơ chứ, thật tức chết!

“Lam cô nương?” Vưu Đức Ân cầm ly trà nửa ngày, phát hiện Lam Tĩnh Di hung hăng nhìn chằm chằm ly trà của hắn đến mức thất thần, thấy kỳ lạ hỏi. “Lam cô nương? Chén trà này có cái gì không ổn chăng?”

“không, không sao?” Lam tĩnh di phục hồi lại tinh thần “Chén trà này có thể có cái gì không ổn chứ…a! đúng, đúng, ly trà không có gì không ổn, không ổn là nước trà này. Nước trà này đã lạnh, lạnh! uống vào không tốt cho thân thể, ta đi lấy thêm nước ấm, thêm nước ấm, đức ân, huynh đừng uống trước, huynh chờ ta một chút, chờ một chút!”

“Không sao….” Vưu đức ân nâng ly trà lên uống.

“Không được” Lam tĩnh di một phen khẩn trương giành lấy ly trà, sau đó ôm bình trà hướng ra ngoài bước đi “Đức ân, huynh chờ một chút, ta sẽ quay lại ngay”

“Không….”Vưu đức ân nghĩ căn bản vốn không cần thiết, chính là lam tĩnh di vội vàng bước đi làm hắn không kịp nói gì, lam tĩnh di này, thật hài hước quá, vưu đức ân bất giác lắc lắc đầu.

Một lát sau, lam tĩnh di bưng trà đi vào, cái trán đã ướt cả mồ hôi.

“Đức ân, bình trà này là trà mới, huynh uống thử xem” Không đợi vưu đức ân nói điều gì, nàng tự động rót ra hai ly trà, một ly đưa cho vưu đức ân, vừa đinh bưng ly trà của mình lên, bên ngoài truyền đến âm thanh quát to: “Nhị tiểu thư, nhị tiểu thư?”

“Chuyện gì?” Bị người khác phá vỡ chuyện tốt, lam tĩnh di tức giận buông ly trà.

“Lão gia cho gọi người lập tức đến thư phòng” Người vừa đến đứng ở cửa nói.

“Bây giờ?”

“Đúng vậy, mời nhị tiểu thư đi ngay” Nói là mời, không bằng nói là mệnh lệnh, khẩu khí cường ngạnh.

“…” Sự việc như vậy thất bại trong gang tấc, lam tĩnh di không thể nề hà đứng lên “Đức ân, ngại quá, ta…”

“Không sao. Lam lão gia tìm ngươi gấp như vậy, chắc là có chuyện gì quan trọng, lam tiểu thư mau đi đi. Đức ân không sao” Đức ân đứng dậy chắp tay, trong lòng hiểu được, lam lão gia chắc chắn thấy rằng không được lợi gì.

“Nhưng…” Nhìn bình rượu với bình trà trên bàn, lam tĩnh di có điểm do dự không quyết, cái đó chính là chỗ nàng bỏ thúc tình dược a. Làm sao có thể mang đi? Ngoài cửa tên gia nhân thấy nàng chần chừ chưa đi, không kiên nhẫn lên tiếng thúc dục: “Nhị tiểu thư, lão gia đang đợi ở thư phòng”

“Ai…chúng ta đi thôi” Bất đắc dĩ, lam tĩnh di phải theo người đó bước đi.

Lam tĩnh di vừa rời bước, vưu đức ân đi ra đóng cửa, lại quay vào phòng ngủ.

“Tiểu tiểu, hạ tiểu tiểu! lam tiểu thư đi rồi, mau ra ngoài ăn cơm đi.”

“Ai nói dối là con chó nhỏ, ra đi nào” lời lẽ dụ dỗ, như là gọi cún con.

Tất tất tác tác âm thanh truyền đến, từ trong phòng, hạ tiểu tiểu với khuôn mặt nhỏ nhắn đầu tóc rối bay “lam tiểu thư đi thật rồi à?”

“Thật mà! Đói bụng chưa? Mau ra ăn điểm tâm, một bàn lớn toàn món ngon đấy.” Nàng vuốt vuốt tóc, nàng tiến đến gần bàn ăn, như hắn dự đoán nàng rất đói.

“Ngô, ngon thật, ăn rất ngon” hạ tiểu tiểu miệng tắc tắc khen ngon, vừa lòng thở dài. Lúc trưa nàng ăn có cái bánh mì, đến giờ bụng rất đói.

Vưu đức ân chậm rãi uống trà, nhìn thấy hạ tiểu tiểu ăn ngấu nghiến đến phát nghẹn, liền giơ ly trà lên đến gần miệng nàng “Ăn chậm thôi, rồi, uống chút trà đi, sẽ hết nghẹn”

“Vâng” hạ tiểu tiểu cầm ly trà uống một hơi hết sạch, còn uống thêm một chén nữa, hạ tiểu tiểu ngồi phịch xuống ghế, xoa xoa bụng: “Thoải mái quá….”

“Vừa nhìn đã biết em lúc trưa không ăn cơm, về sau không đuợc như vậy nữa” Không biết cái gì, rõ ràng uống hết hai ly trà, vẫn là cảm thấy miệng khô khốc, vưu đức ân rót thêm một chén, muốn làm cho đỡ khát.

“ôi khát quá, còn nước không?” mới vừa thư thả ngồi một lúc, hạ tiểu tiểu cũng thấy khát nước, tùy ý tay cầm cái ly trên bàn, uống một ngụm, sau đó kêu la thảm thiết “A, cay quá, cay quá, đây là cái gì vậy?”

“Trời ơi, đó là rượu!” Vưu đức ân hi hi cười nói, cảm thấy như chính mình uống rượu, kì quái uống trà cũng có thể say như rượu sao? Hắn dùng đầu suy nghĩ.

“Nóng quá….” Hạ tiểu tiểu choáng váng đầu óc gục trên bàn, cả người vô lực, cảm giác cổ họng như có lửa đốt, mặt cũng như có lửa đốt, cả người đều giống như có lửa đốt.

“Nóng quá! Nóng quá!” Nàng lấy tay phẩy phẩy quạt, lại không hề có tác dụng, một trận nóng bức toàn thân nhiệt, nàng không chịu được cởi áo ra.

“Nóng, nóng quá!” Vưu đức ân cũng kêu lên, đứng lên lại gần tiểu tiểu, nhìn thấy một phần da thịt lộ ra trước mắt, hắn giống như mất hồn đưa tay ra: “Tiểu tiểu…”

“Vâng?” Vô ý thức đáp lại một tiếng, nàng nghĩ muốn phản đối hắn đem tay đặt trên người nàng, bàn tay nóng bỏng vuốt ve cơ thể nàng, tất cả kháng nghị của nàng hóa thành những tiếng rên rỉ, nàng trừng mắt nhìn hắn tỏ vẻ bất mãn, cũng là như không.

“Tiểu tiểu” Giống như có điểm không đúng, tận đáy lòng hắn có một tia thanh minh, thân thể cho đến tế bào lại kêu lên: Ta muốn, ta muốn. Thanh âm rên rỉ của hạ tiểu tiểu truyền đến, hắn rốt cục không nhịn được gầm nhẹ một tiếng, một tay ôm lấy tiểu tiểu, tiến vào phòng ngủ.

“Ưm…đức ân…” hạ tiểu tiểu bất giác vặn vẹo thân hình, cọ xát với vưu đức ân, nàng không chịu đươc, nàng không chịu được, chỉ có cọ xát như vậy, giống như mới có thể giảm đi một chút khó chịu.

“Tiểu tiêu, ta muốn em” Đem nàng đặt trên giường, hắn cũng nằm đè lên trên người nàng, hôn môi nàng, lưỡi hắn cuốn lấy lưỡi nàng, không gian mơ hồ hắn biết hắn cần phải làm gì.

“Đức ân…đức ân…” Không biết hắn muốn hạ tiểu tiểu chỉ biết vô thức rên rỉ, ngồi dậy cùng hắn cởi bỏ đi quần áo của chính mình.

Hai người cuối cùng không còn gì trên người, hắn kích động khó có thể kiềm giữ “Tiểu tiểu…” một cái động thân, hắn đưa hắn thâm nhập vào bên trong nàng…

Bóng đêm bao trùm, phong nguyệt khôn cùng, hạ tiểu tiểu sau một tiếng khóc thét rốt cục cùng hắn ôm nhau trìm vào giấc ngủ say.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.