Kế Hoạch Yêu Chồng Của Tổng Tài Bá Đạo

Chương 100




Bảo quản lí vừa thả cái túi trong tay xuống, đã bị mẹ mình chạy đến phòng bếp hỗ trợ. Vào phòng bếp Bảo quản lí mới phát hiện, Tô trợ lý đáng thương tuy nói thân trên mặc áo sơmi, nhưng nửa mình dưới còn quấn áo choàng tắm.

“Phốc…” Dù là từ trước đến nay luôn bày ra bộ dáng nghiêm túc Bảo quản lí cũng không nhịn cười được.

Tô trợ lý rụt rụt người, xấu hổ đến đỏ bừng cả khuôn mặt, thấp giọng nói: “Nhanh lên đem quần áo của tôi trả lại cho tôi!”

Bảo quản lí cười hỏi: “Quần áo trên người cậu kia là ở đâu ra thế?”

Tô trợ lý trừng mắt nhìn hắn, tưởng như tròng mắt muốn nứt ra : “Nếu không phải mẹ anh đúng lúc đem đến cho anh cái áo sơ mi này, thì tôi sẽ phải mặc áo choàng tắm cùng với bà nấu cơm mất.”

Bảo quản lí sờ sờ cằm, khiêu mi nhìn nửa thân dưới quấn áo choàng tắm của cậu, nói: “Tạo hình này của cậu thật ra không tệ đâu.”

Tô trợ lý vừa tức lại quẫn, một phát túm lấy tay Bảo quản lí : “Trả lại cho tôi đi, hỗn đản(đồ vô lại)!”

Đúng lúc này mẹ Bảo đẩy cửa tiến vào: “Tiểu Tô, hàu biển cứ để ta chiên cho…” Lời còn chưa dứt, nàng thấy tình trạng của hai người, hé miệng nở nụ cười.

Tô trợ lý ngốc ra ngay tại chỗ, nhưng thật ra Bảo quản lí đưa mắt ra hiệu rút tay ra khỏi tay cậu : “Quần áo của cậu ở phòng khách, tự mình lấy đi thay đi.”

Tô trợ lý đỏ mặt, ảo não chạy mất.

Bảo quản lí xoay người đi ra bồn rửa rau, mẹ Bảo cười trêu nói: “Khi dễ người ta rất thú vị hả?”

Bảo quản lí nhíu mày: “Mẹ, mẹ cũng đừng mù quáng dính vào.”

Mẹ Bảo cũng không giận, đi qua vỗ vỗ con trai mình: “Thật ra thằng bé này tính cách cũng không tệ đâu.”

Cũng không tệ ? Bảo quản lí nghiến răng nghiến lợi, cậu ta chính là Đại Sát Tinh, lòng dạ hẹp hòi, một bụng đầy ý xấu.

Mẹ Bảo thấy hắn không nói lời nào, còn tưởng hắn thẹn thùng, liền nói: “Nếu quả thật thích người ta, muốn ở bên cậu ấy, đừng bắt nạt người ta là được.”

“Mẹ, mẹ thế nào mà thật sự tin chuyện này đây?” Bảo quản lí có chút bất đắc dĩ quay đầu nhìn bà.

Mẹ Bảo nháy mắt mấy cái: “Con của mình, ta còn không biết sao?”

Lúc Tô trợ lý thay xong quần áo đi ra, mẹ con Bảo gia đã đem đồ ăn bưng lên bàn. Tô trợ lý vội vàng đi rửa tay, đi tới giúp đỡ dọn bát đũa. Mẹ Bảo xem rất vừa lòng, sai con trai mình đi giúp cậu xới cơm.

Tô trợ lý lần đầu tiên cùng quản lí còn có phu nhân chủ tịch ngồi cùng bàn dùng cơm, có chút khẩn trương, chỉ lo cúi đầu gẩy gẩy cơm.

Mẹ Bảo nhìn cậu thanh niên kia cả người cứng ngắc, ngược lại có chút hiểu được ham muốn khi dễ người của con trai. Bà gắp đồ ăn cho Tô trợ lý, hỏi: “Tiểu Tô, có ngon không?”

“Uhm, rất, rất ngon ạ.” Tô trợ lý hàm hàm hồ hồ trả lời.

Mẹ Bảo cười nói: “Con đừng có thấy nhà ta như vậy, kỳ thật đều rất thích ăn cơm ở nhà đấy. Đặc biệt Chiếu Chiếu nhà ta, nấu ăn cũng rất không tệ.”

“Khụ, khụ…” Trợ lý đáng thương trực tiếp bị sặc.

“Ô kìa, mau uống canh đi, ” Mẹ Bảo nói, “Thế nhưng Tiểu Tô con làm cá kho tộ cũng rất ngon mà, Chiếu Chiếu thích nhất cá kho tộ, con nên thường xuyên làm cho nó nha.”

“Khụ…” Cái này là quản lí đáng thương bị sặc.

Tô trợ lý ngước khuôn mặt bị sặc đến đỏ bừng lên, trong khóe mắt còn chứa lệ, nói : “Bác gái người nói đùa rồi, con nào có cơ hội như vậy…” Phải biết rằng Bảo quản lí nhìn như vậy cũng không giống người cởi mở ở chính nhà mình đâu.

Mẹ Bảo gật đầu nói: “Cũng phải, như vậy rất bất tiện, nếu không Tiểu Tô con dứt khoát cứ chuyển đến đây ở đi.”

“A?” Tô trợ lý kinh ngạc trợn to mắt, chỉ là bởi vì quản lí thích cá kho tộ thôi sao?

Bảo quản lí một ngụm canh thiếu chút nữa uống không được đến trong khí quản, hắn bất đắc dĩ nói: “Mẹ, mẹ cũng đừng có mà suy nghĩ nhiều.”

Mẹ Bảo phất tay, nói : “Không có việc gì, cha con bên kia cứ để ta đối phó.”

Tô trợ lý tiếp tục cúi đầu mãnh liệt gảy cơm, cái này cậu cuối cùng có chút hiểu tình huống.

Trong lúc rửa chén, Bảo quản lí chọt chọt Tô trợ lý, thấp giọng nói: “Cậu hôm nay cũng nói gì với mẹ tôi sao?”

Đang hồi tưởng những chuyện đã qua Tô trợ lý có chút bi thống nói: “Tôi cũng không biết, nhưng mà tôi cảm thấy được bà có thể là hiểu lầm cái gì.”

Bảo quản lí hừ lạnh một tiếng: “Thành sự không có, bại sự có dư(thành công chả thấy đâu chỉ thấy hỏng việc).”

Tô trợ lý căm tức nói : “Nếu không phải cái đồ bệnh thần kinh anh đem tủ quần áo khóa lại, loại sự tình thế này sẽ phát sinh sao?”

“Nếu không phải bản thân cậu uống rượu, loại sự tình thế này sẽ phát sinh sao?” Bảo quản lí phản bác.

“Tôi là cùng anh uống rượu có được không?” Tô trợ lý thở phì phì nói.

Bảo quản lí nhíu mày: “Đó là do tửu lượng của cậu quá kém!”

“Này, anh là cái đồ không nói lý lẽ!”



Trong phòng ăn mẹ Bảo nghe thấy thanh âm tranh luận vụn vặt từ trong bếp truyền ra, có chút bật cười. Thằng con trai ngu ngốc này, luôn không nhận ra tâm tư của mình. Chính là, lúc này đây ngàn vạn lần đừng có mà ngu ngốc phá hỏng.

Buổi tối Bảo gia phái xe đến đón Bảo phu nhân trở về, Bảo quản lí cùng Tô trợ lý chẳng qua chỉ thuận tiện tiễn chủ tịch phu nhân xuống lầu. Ba người đứng trong thang máy, không khí có chút trầm muộn(thâm trầm buồn bực) kỳ quái.

“Chiếu Chiếu a, phải đối xử tử tế với Tô trợ lý đấy.” Mẹ Bảo nói.

Bảo quản lí bất đắc dĩ xoa xoa ấn đường: “Mẹ, mẹ hiểu lầm rồi. Hôm nay con là cùng cậu ấy đùa nghịch chút thôi.” Tô trợ lý ở một bên mãnh liệt gật đầu.

Mẹ Bảo từ ái nhìn con trai : “Chiếu Chiếu à, con luôn luôn trì trệ như thế này, mẹ đã từng nhìn nhầm bao giờ chưa?”

Bảo quản lí thoáng ngơ ngác, có chút kinh ngạc ngẩng lên mắt nhìn nàng.

Thang máy cuối cùng cũng “Đinh” một tiếng, mẹ Bảo giữ lấy vai của con trai, ý bảo hắn đừng tiễn nữa. Bà chỉ là cười nói: “Chiếu Chiếu, hãy tự hỏi lòng mình đi.”

__________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.