Kế Hoạch Xuyên Không Của Vật Hy Sinh

Chương 10




Cầm Nữ Vương: “Tinh Tinh nói có lý. Tiểu Hà, ngươi không biết đâu, để xây dựng công hội một cách êm đẹp mà cứ oang oang chúng ta là một tổ chức bí mật thì đầu não hệ thống sẽ không công nhận.

Tinh Tinh đúng lý hợp tình: “Đúng vậy, chỉ sợ đang làm hoạt động gì đó mà lại không nhận ra người của mình.”

Diệp Sảng cười to: “Trong game sao có thể không nhận ra?”

Cầm Nữ Vương nói: “Nói trắng ra là rốt cục cái tổ chức này lớn mạnh bao nhiêu không ai biết, cũng không ai nắm rõ tin tức các thành viên của tổ chức. Ở châu Âu, bọn họ vừa nổi danh lại vừa vô danh.”

Diệp Sảng nghe cô nàng nói đến hồ đồ: “Nghĩa là sao?”

Cầm Nữ Vương nói: “Vô danh bởi gamer bình thường sẽ không biết tới bọn họ. Nổi danh bởi có một số nhỏ gamer đặc thù biết. Bọn họ cũng làm ăn kiếm tiền, có khó khăn gì cần bọn họ hỗ trợ thì đi mời bọn họ rời núi. Trong đó Demon có tỷ suất xuất đầu lộ diện cao nhất.”

Diệp Sảng nói: “Đương nhiên phải có đại giới, đúng không?”

Cầm Nữ Vương vừa đi vừa gật đầu: “Cũng không chỉ là tiền, có thể dùng trang bị, cũng có thể là cả sản nghiệp, thậm chí là nữ nhân. Tóm lại nếu cậu muốn bọn họ ra tay thì phải trả giá rất lớn!”

Diệp Sảng nhớ lần đó Thần Long Giáo cùng cái công hội kia đoạt địa bàn, Demon được công hội đó xuất rất nhiều tiền để mời tới. Số tiền kia e rằng không nằm trong khả năng tưởng tượng của mình.

Cầm Nữ Vương tiếp: “Hầu như cái gì bọn họ cũng làm, chỉ cần cậu đáp ứng được điều kiện của bọn họ, bọn họ sẽ tự động phái người giúp cậu giải quyết!”

Diệp Sảng nói: “Nhìn một thân trang bị cùng level của Demon, còn có thân thủ của hắn, bọn họ chắc chắn cũng có đoàn đội của mình, nếu không một mình hắn làm sao có thể đạt được trình độ này?”

“Đó là đương nhiên!” – Cầm Nữ Vương nói – “Ta nghe Cơ ca nói, bọn họ cũng rất có chừng mực, không thích gây chuyện thị phi. Chỉ cần cậu không phạm đến con đường tài lộ của bọn họ, cho dù cậu giết người của bọn họ thì bọn họ cũng sẽ không tìm cậu gây chuyện. Nhưng nếu cậu gây trở ngại cho bọn họ, Thiên Vương lão tử gia sẽ tìm cách tiêu diệt cậu. Chiến tích lần trước, có thể cậu là người duy nhất giết chết được người của bọn họ.”

Diệp Sảng cười khổ: “Ăn may thôi!”

Cầm Nữ Vương cau mày: “Thợ săn ác ma cũng đến Thiên Long Bảo, chắc chắn là vì có nhiệm vụ. Mục tiêu của hắn không phải là chúng ta. Nhưng vấn đề lại chính là nó. Hắn tới trễ hơn chúng ta, vì sao lại nắm rõ tình hình trên đảo hơn chúng ta?”

Tinh Tinh nói: “Đúng vậy. Hắn cảnh cáo chúng ta không được tới miếu Phượng Hoàng. Vì sao hắn lại biết chúng ta định đi đâu?”

“Vấn đề thật phức tạp!” – Diệp Sảng cúi đầu – “Bất kể thế nào thì trước hết cứ tới nhòm một cái.”

Cầm Nữ Vương: “Vậy thì phải tăng tốc độ lên. Với tốc độ hiện giờ của chúng ta, 8 giờ tối cũng chưa tới!”

Sắc trời dần dần tối sầm xuống. Không trung xanh thẳm chậm rãi biến thành màu xanh đậm, biến thành màu xanh tím, rồi lại xanh đen. Vầng thái dương nơi đường chân trời cũng không chói mắt, giống như một cái đĩa lớn bị nung đỏ, nhìn như sắp chìm vào trong nước biển. Màn trời xanh đen điểm lấm tấm vô số đốm sao. Lúc mặt trời chìm hẳn vào đại dương chính là lúc bóng đen bao phủ toàn bộ. Trên đảo không giống như trên đất liền. Đêm đến là hoàn toàn biến thành khoảng không đen ngòm, không có bất kỳ tia sáng nào, đen đến nỗi đưa tay không thấy năm ngón.

Miếu Phượng Hoàng nằm trên cao trên rặng núi. Đứng ở phía trên nhìn xuống cũng không thấy rõ đường bờ biển, đủ thấy đảo này vô cùng lớn.

Ba người Diệp Sảng thẳng một đường đi tới, không gặp một con quái nào dù chỉ một sợi lông. Lạ là, con đường đến thần miếu càng lên cao càng quái dị. Phượng Hoàng là một miếu thờ có chút tan hoang, phong cách kiến trúc mang nét của quần thể Apollo, các cột trụ cao to chống đỡ toàn bộ ngôi miếu. Nhìn qua mặc dù cũ nát nhưng những tảng đá sáng bóng dưới bóng đêm tương đối dễ khiến người ta chú ý. Hơn nữa vô số game thủ trên tay cầm đèn pin, thiết bị chiếu sáng khác phát ra những tia sáng le lói khiến thần miếu tăng thêm vẻ cổ xưa, thần bí.

Demon không cho bọn hắn nói lung tung. Hiện tại ở cửa lớn thần miếu tập hợp vô số game thủ, không dưới 1000 người. Nhưng đây tuyệt đối không phải là người của hạm đội hoàng gia Anh. Trong tầm mắt qua ống nhòm của Diệp Sảng, những game thủ ngoại quốc này dường như định dựng trại qua đêm ở đây.

Tinh Tinh nói: “Là người Đức!”

Cầm Nữ Vương: “Hạm đội Phi Ngư!”

Diệp Sảng: “Vậy đoàn của Cơ ca đâu? Còn hạm đội hoàng gia Anh nữa!”

Cầm Nữ Vương nói: “Không liên lạc được. Đảo này bị từ trường cùng ma pháp chi phối, hệ thống liên lạc thường thường bị gián đoạn.”

Diệp Sảng hỏi: “Hiện tại người Đức đã chiếm lĩnh nơi này, chúng ta có đi tới địa điểm tiếp theo hay không?”

Cầm Nữ Vương nói: “Không có điểm tới. Muốn thực sự tiến vào đảo này thì đây là lối duy nhất. Nhất định phải tiến vào từ ngôi miếu này. Dẫn đường bên trong miếu sẽ mở một lần trước 9 giờ.”

Diệp Sảng hỏi: “Cô đã qua rồi?”

“Ừ!”

Diệp Sảng thở dài: “Xem ra chúng ta chỉ có thể chờ, đợi đến sáng sớm mai lại đến!”

Lúc này máy liên lạc của Cầm Nữ Vương rung kịch liệt, hiện lên tin nhắn của Súng Cơ: “Nửa đường giao chiến với hạm đội hoàng gia, người của chúng ta tổn thất rất lớn. 9 giờ sáng mai có lẽ chúng ta không thể an toàn tiến vào. Nếu các người không chết thì nghĩ cách trà trộn đi. Ta tiếp ứng phía sau!”

Tin nhắn không nhắc tới tổn thất lớn bao nhiêu, nhưng Diệp Sảng mơ hồ cảm thấy chuyện này không đơn giản. Hiện giờ tình thế rắc rối, phức tạp, không cách nào xét toàn cục được, chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.

“Logout luôn ở đây thấy sao?” – Diệp Sảng đề nghị. Vị trí này nằm trong quần đá lộn xộn cách thần miếu 200 mét về phía dưới, không dễ bị phát hiện, khi login cũng vô cùng an toàn.

Ngày cuối tuần, kế hoạch ngủ nướng của đồng chí Sảng Sảng bị phá ngang. Sảng Sảng nhà ta không phải thức dậy để login đúng giờ mà là vì đói quá mà tỉnh, thực sự là đói muốn chết. Đau đớn thay hôm nay An Hi có việc phải ra ngoài, bữa sáng cũng vì thế biến mất không chút tin tức, mì tôm trong nhà cũng đã bị Diệp Sảng dọn sạch từ sớm. Diệp Sảng khoác bừa một bộ quần áo, đi xuống lầu mua hơn 10 cái bánh bao cùng ít cháo hành. Kết quả là bữa sáng mà hắn xơi liền 8 cái bánh bao lớn, bát cháo thì húp đến một giọt cũng không còn.

Đợi đến lúc hắn ăn uống xong xuôi lại vội vã login, Tinh Tinh oán giận nói: “Mi xem lại bây giờ là mấy giờ rồi? Tại sao bây giờ mới vào?”

Ánh mặt trời chói lọi trong game khiến Diệp Sảng không thích ứng kịp: “Cũng không có muộn lắm, mới 9h46.”

Tinh Tinh suýt thì sặc máu: “Hẹn 8 rưỡi lên, đến muộn 1 tiếng 16 phút mà còn dám nói không muộn lắm? Nếu không phải vì Cầm tỷ kiên trì đợi mi, ta đã đi từ lâu rồi!”

Tinh Tinh lại nói xạo. Lúc 8 giờ, trước cửa thần miếu đã xảy ra một cuộc đại chiến. Đợi đến lúc Cầm Nữ Vương login thì đại môn thần miếu đã bày la liệt thi thể. Hạm đội Phi Ngư không biết bị ai diệt mất hơn trăm người. Cửa miếu đã mở. Qua dấu vết lưu trên mặt đất có thể thấy có rất nhiều người đã vào rồi!

“Chúng ta vẫn nên chậm một chút!” – Cầm Nữ Vương xách theo một cây đoản cung.

Diệp Sảng gật gật đầu, cũng lôi M4 ra, đồng thời lắp thêm ống hãm thanh. Hắn hiểu đạo lý càng xông lên nhanh càng nhanh chết.

Đại môn của thần miếu Phượng Hoàng cũng có hiệu quả chấn nhiếp như cổng vào Thiên Long Bảo. Cái đầu phượng hoàng khắc trên cửa khiến cho người nhìn người sợ. Đến lúc qua hẳn cánh cửa, Diệp Sảng cùng Tinh Tinh liền há hốc mồm.

Đây là một gian điện hoàng cung, không hề có bất kỳ một đồ trang trí kim bích huy hoàng nào, chỉ có mấy hòn đá nhẵn bóng, ố vàng bày trên mặt đất, hai bên có hai cái hồ, ở xung quanh cứ 10 mét lại có một cây cột bạch ngọc dựng đứng. Nhìn lên trên là khoảng không đen đặc không thấy cuối.

“Chuyện gì vậy?” – Diệp Sảng giật mình.

Cầm Nữ Vương nói: “Theo tư liệu hệ thống cung cấp, tương truyền gian phòng này bị dính lời nguyền của yêu ma hải, một khi người ngoài tiến vào sẽ xuất hiện không gian mô phỏng khác. Nói đơn giản là, miếu này không to lên mà là chúng ta thu nhỏ lại.”

Diệp Sảng cùng Tinh Tinh liếc mắt nhìn quanh, không thấy mình bị ma pháp nguyền rủa biến nhỏ nhưng quả thật là thấy thần miếu như biến lớn. Từ bên ngoài nhìn vào chỉ thấy thần miếu tầm tầm như một gian giáo đường, ai biết Càn Khôn lại lớn như vậy.

[nói Càn Khôn là kiểu tu từ thôi hị hị]

Cả ba người dè dặt tiến lên phía trước tìm tòi, ven đường toàn là thi thể, vết máu, thuốc, trang bị bị rơi. Tuy nhiên cả ba người đều không phát hiện ra có thứ gì tốt, hiển nhiên là đồ từ những người bình thường.

Càng đi vào trong, Diệp Sảng càng cảm thấy có điểm không thích hợp: “Nơi này tại sao lại nhìn quen mắt vậy? Quá quen!”

Tinh Tinh bỗng kinh hô: “Ta biết rồi, ta biết rồi!”

Cầm Nữ Vương cũng hốt hoảng: “Sao sao?”

“Cung Thương Mang, đây là map cung Thương Mang! Chắc chắn! Nhất định! Đúng rồi!”

Diệp Sảng đột nhiên bừng tỉnh. Nơi này đích xác là quá giống với cung Thương Mang, thậm chí đến đồ đằng, ký hiệu cũng giống.

Sau khi giải nghe giải thích một hồi, Cầm Nữ Vương lập tức phủ quyết: “Ta chắc chắn 100% đây không phải là pháp bảo. Nếu nơi này thực sự là pháp bảo thì chúng ta ít nhất cũng mở hơn 3 lần rồi.”

“Tôi biết đây không phải là nơi có pháp bảo!” – Diệp Sảng nói – “Nhưng nơi này thật sự rất giống. Cô xem những thi thể này đi, có phải bị game thủ giết hay không còn chưa rõ. Những người này đều bị vũ khí nhọn và lợi khí gây sát thương. Có khi nơi này thật sự có võ sĩ mặt nạ.”

Cầm Nữ Vương bị hai người nói làm nghi thần ngờ quỷ, bản thân cũng bất ngờ dao động: “Trước đó ta chỉ tới ngoài cửa thì dừng lại, chỉ có Cơ ca tiến vào. Rốt cuộc bên trong có cái gì ta cũng không rõ lắm.”

Diệp Sảng nhìn. Đại điện thần miếu này nhìn không thấy cuối. Ba người bọn họ cũng đã đi khoảng 5 phút, dù tốc độ không nhanh nhưng phải nói ma pháp này thật lợi hại. Hệ thống muốn tạo không gian ảo để làm gì? Không gian nơi quỷ quái này vừa im lặng vừa thần bí, Diệp Sảng mơ hồ cảm thấy một hơi thở nguy hiểm ở cận kề.

Đúng lúc này Tinh Tinh bỗng nhiên đứng bất động, sau đó nhanh chóng quỳ sụp xuống mặt đất, dán tai lên hòn đá lắng nghe. Chốc lát sau, Tinh Tinh quyết đoán nói: “Phía sau có người tới, vừa mới tới đại môn. Không đoán được nhân số, nhưng khẳng định không chỉ có một người!”

Cầm Nữ Vương cũng quyết đoán: “Trốn đi! Để bọn họ đi vào trước. Tám chín phần không phải người của chúng ta!”

Ba người nhanh chóng trốn vào vách tường hai bên, lợi dụng cột đá khổng lồ để che chắn. Chỉ cần đối phương không kiểm tra thì chắc chắn sẽ không bị phát hiện, còn nếu ngược lại thì cũng hết cách, chỉ còn nước liều mạng mới có thể thắng.

Cảm giác của Tinh Tinh quả nhiên lợi hại. Khoảng 5 phút sau quả nhiên có người đến. Một đoàn tốp 5, tốp 3 tổng cộng ba, bốn mươi người. Qua ống nhòm có thể thấy rõ người cầm đầu. Cả ba người nhìn xong liền há hốc miệng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.