Kế Hoạch Xuyên Không Của Vật Hy Sinh: Cải Tạo Nhân Vật Phản Diện

Chương 27: Ngọc tâm ngan ngát động lòng chàng




Hannibal xem đồng hồ. Sáu giờ. Đến lúc chuẩn bị. Hannibal chui ra khỏi túi ngủ.

Bob và Peter đã dậy rồi. Peter đang lom khom cúi xuống chuồng Cesar, vừa vuốt ve vừa cho bồ câu ăn. Bob đưa bánh và sữa cho Hannibal.

Thám tử trưởng lưỡng lự. Hay là cứ ăn đại đi, Hannibal nghĩ bụng. Một cái bánh sẽ không gây béo nhiều lắm. Vả lại Hannibal cần lấy sức. Hannibal uống sữa từ từ, để làm mất đi vị cát trong miệng.

Mười phút sau, ba thám tử đá gói xong đồ đạc Hannibal. Giúp Peter bọc cái lồng của Cesar lại bằng vải thưa, dán kín các góc lại, rồi niềng vào yên xe đạp của Hannibal. Bob quàng một cái túi du lịch to mềm lên ghi-đông xe đạp mình.

Cuộn túi ngủ lại và để cho cân bằng trên ghi-đông, ba thám tử chạy từ từ trên xa lộ đến trạm xăng, nơi Peter đã thu xếp nhờ anh chàng nhân viên tử tế cho gửi đồ đạc trong vài tiếng.

Ba thám tử lại lên xe đạp, chạy khoảng nửa dặm về hướng trại ngọc trai. Ngày hôm trước, Hannibal có nhớ một địa điểm rất thuận lợi cho kế hoạch. Hai làn xe đường xa lộ được phân chia bởi một dải cỏ rậm rộng lớn ngay chỗ cong, và có rất nhiều lùm cây bên phải con đường, ở phía xa biển.

Ba thám tử dắt xe đạp ra khỏi đường, giấu vào bụi cây. Hannibal tháo cái lồng của Cesar ra khỏi xe, để vào chỗ kín trong bóng mát. Bob lấy cái túi du lịch khỏi ghi-đông xe đạp. Cả ba đều cầm theo cái bơm xe đạp khi bước đến khúc cua trên xa lộ. Ba thám tử dừng lại tại đó, bên trong Bob mở cái túi, lấy ra một bịch bong bóng đủ màu đủ hình, loại để trang trí cho các bữa liên hoan. Bob chia bong bóng ra, mỗi đứa khoảng hai chục cái. Ba thám tứ bắt tay vào việc. Ba bạn dùng bơm xe đạp thổi phồng bong bóng lên, rồi cột chặt đầu lại. Chẳng bao lâu ba thám tử có được một khối bong bóng to sặc sỡ, chất thành đống như một cái tháp bên xa lộ.

Hannibal vui mừng thấy rằng không có chiếc xe nào chạy ngang qua từ khi ba thám tử bắt đầu thổi bong bóng.

Đoạn xa lộ này hầu như không có xe cộ lưu thông vào sáng sớm như thế này. Và thêm một điểm thuận lợi cho ba thám tử nữa là không có tí gió trong ngày hôm nay.

Bob mở túi du lịch nữa, lấy ra một biểu ngữ bằng vải trắng chuẩn bị tối hôm qua theo chỉ dẫn của Hannibal. Ba thám tử trải dài vải ra giữa hai lùm cây bên đường. Trên đó có dòng chữ đỏ to:

HÃY GIÚP CÁC BẠN CHIM

HÃY MUA MỘT BONG BÓNG

Hannibal ngoái đầu lại nhìn chỗ cua xa lộ cách độ hai chục mét, rồi nhìn phía trên, chỗ bụi cây ngải ló lên trên một ngọn đồi nhỏ.

- Bob trốn đằng kia - Thám tử trưởng ra lệnh - Chỗ đó cậu sẽ thấy được cả Peter lẫn mình. Cậu có khăn tay không?

- Có - Bob vừa trả lời vừa lấy khăn tay ra khỏi túi quần jean - Mình sẽ huơ như thế này Peter ra - Bob nói - Từ trước ra sau. Như vậy cậu sẽ biết là cho hắn qua được.

Peter miễn cưỡng gật đầu. Peter cảm thấy rất lo lắng. Cậu chỉ mong mình sẽ có thể hoàn thành nhiệm vụ mà không làm cho Kyoto nổi điên lên. Theo Peter biết, anh chàng Nhật rất có thể là một võ sĩ karate đai đen. Nếu Kyoto nhận ra Peter là thằng bé từng ở kho bãi đồ linh tinh và nghi ngờ Peter đang giở trò gì với mình, rất có thể Kyoto sẽ ra tay.

Peter lấy cặp kính râm của cha ra đeo lên mũi.

- Làm sao mình biết Kyoto đang đến? - Peter hỏi với giọng hơn run.

- Ba tiếng huýt sáo nghĩa là xe tải nhẹ vừa mới xuất hiện trong tầm nhìn - Hannibal trả lời - Rồi sẽ huýt thêm hai lần nữa khi Kyoto chạy ngang qua chỗ mình. Rõ nhé.

- Rõ. quang cao

Hannibal đã để ý giọng Peter lo sợ. Thám tử trưởng biết Peter thực hiện vai trò khó nhất trong kế hoạch đã nghĩ ra. Hannibal rất muốn có thể làm thay Peter. Nhưng Hannibal là kẻ mà Kyoto đã nhìn thấy rõ nhất ở Thiên Đường Đồ Cổ, Hannibal là kẻ mà có lẽ Kyoto sẽ dễ nhớ và nhận ra nhất.

- Cứ mỉm cười, Peter à - Hannibal nói cố trấn an bạn - Cứ mỉm cười và nói chuyện tự nhiên.

- Mình sẽ nói gì?

- Nói đại cái gì cũng được - Hannibal nói - Điều này không quan trong. Kyoto không hiểu tiếng Anh, nên trước sau gì cũng sẽ không hiểu những gì cậu nói.

- Được rồi. - Peter trả lời nhưng vẫn cảm thấy lo sợ trong lòng.

Hannibal liếc nhìn đồng hồ. Cần đến giờ bắt đầu.

- Đến lúc đi rồi. - Thám tử trưởng thông báo.

Bob leo lên đỉnh đồi nhỏ, nằm xuống bụi cây ngải trên đó, cầm sẵn khăn tay.

Hannibal đi trở về chỗ bỏ xe đạp, núp sau bụi cây bên xa lộ. Hannibal giữ một tay trên cái hộp bên cạnh và cảm nhận được Cesar đang động đậy trong lồng dưới tấm vải thưa.

Peter vẫn đứng tại chỗ cạnh đống bong bóng to tướng.

- Hãy giúp các bạn chim. - Peter lầm bầm đọc tấm băng rôn in chữ đỏ - Mình mới là người được giúp.

Mặc dù trời khá mát mẻ và đang nằm yên, nhưng Hannibal cảm nhận được mồ hôi đang chảy trên má và làm ngứa mũi. Thám tử trưởng lo lắng cho Peter và thậm chí không thể thấy Peter. Hiện cả hai thám tử kia đều ở khuất mắt Hannibal. Cậu nhìn chằm chằm phía bên trái xa lộ chờ chiếc xe tải nhẹ xanh lục.

Năm phút. Mười phút Hannibal bắt đầu nghĩ có lẽ xe sẽ không đến. Vì một lý do nào đó, sáng nay Kyoto không đi làm được. Nghĩ đến Peter, Hannibal hầu như thầm mong chiếc xe tải nhẹ sẽ không bao giờ xuất hiện.

Nhưng rồi nó đột nhiên xuất hiện, chạy đến Hannibal đưa hai ngón tay vào miệng, huýt sáo ba tiếng.

Xe tải nhẹ chạy ngang qua. Hannibal lại huýt sáo hai lần.

Ngay khi chiếc xe tải nhẹ chạy mất qua khúc cua Hannibal đứng dậy, ôm cái hộp vuông sát vào lòng, chạy theo xe.

Peter nghe ba tiếng huýt sáo đầu tiên. Peter đưa hai tay lên quanh tháp bong bóng, xô ngã ra đường. Khi nghe hai tiếng huýt sáo tiếp theo, Peter đứng ngập cổ giữa đống bóng bóng, cố thu gom chúng lại, chất chúng thành một bức tường nhấp nhô màu mè sặc sỡ chắn ngang xa lộ.

Bây giờ Peter đang nghe tiếng xe tải nhẹ đến gần. Xe đang chậm lại, cuối cùng dừng khoảng năm mét cách hàng rào bong bóng Peter dựng nên.

Kyoto cúi ra cửa sổ, la một cái gì đó bằng tiếng Nhật với Peter.. Peter không chú ý đến, mà giả vờ như đang nỗ lực dọn bong bóng ra khỏi đường đi, nhưng thật ra Peter đang kiểm tra sao cho hàng rào không có kẽ hở, để xe không thể chạy qua được mà không phải đâm qua một đám bong bóng bay lung tung.

Kyoto bước ra khỏi xe, đi đến gần Peter, Kyoto dừng lại thắc mắc nhìn Peter. Kyoto đá vào quả bong bóng gần nhất, một bong bóng dài xanh, hình xúc xích. Bong bóng nảy lên, đụng nhẹ vào mũi Kyoto. Kyoto nói một cái gì đó không rõ, xua bong bóng ra xa mình.

Peter cố gắng nở một nụ cười.

- Hãy giúp các bạn chim - Peter nói - Mời chú mua bong bóng.

Kyoto lầm bầm một cái gì đó bằng tiếng Nhật.

Peter vẫn tiếp tục mỉm cười. Cứ nói chuyện, Hannibal đã khuyên như thế. Phiền cái là Peter không nghĩ ra phải nói gì và cảm giác như mặt đang bị căng ra thành một nụ cười vô duyên được mấy tiếng rồi. Đột nhiên một điều hiện ra trong đầu Peter. Đó là một bài hát cũ mà ba của Peter hay hát trong nhà.

- Ta không nên, - Peter vui vẻ nói với Kyoto - ta không nên bỏ đi. Ý như cây mọc bên hồ, ta không nên bỏ đi.

Kyoto đá vào một bong bóng khác, một quả tròn màu hồng. Nó bay lên đậu trên đỉnh mấy quả kia, làm cho hàng rào càng cao hơn.

- Ta nên đứng đây và cùng nhau đấu tranh - Peter giải thích với một nụ cười rộng, tay chỉ vào băng rôn - Ta không nên bỏ đi. Ta nên đứng lên...

Hannibal chỉ còn cách xe tải nhẹ đang đậu khoảng một chục mét. Thám tử trưởng đang chạy trên lề xa lộ. Hannibal đang rẽ ra mặt đường nhựa, giày thể thao không gây tiếng nào trong khi chạy những mét cuối cùng. Phần khó nhất là mở cửa sau xe ra mà Kyoto không nghe. Hannibal thầm cám ơn trời là Kyoto không tắt máy xe.

-... Đấu tranh. Ta không nên bỏ đi. - Peter nói cao giọng hơn một chút.

Kyoto đang mò mẫm lục lạo trong túi quần jean. Mò tìm cái gì. Nụ cười của Peter có vẻ tuyệt vọng hơn.

- Y như cây mọc bên nước. - Peter cực nhọc nói tiếp.

Hannibal đến nơi, từ từ, thận trọng xoay tay cầm cửa xe. Nó kêu rít lên. Một tiếng rít rất nhỏ, nhưng đối với Hannibal nghe rõ như tiếng hét. Hannibal mở cửa ra.

Từ chỗ trốn trên đồi, Bob nhìn thấy Hannibal cúi vào nhìn bên trong xe. Bob nắm chặt hơn chiếc khăn tay.

Đây rồi, Hannibal đã thấy, đang để trên sàn xe hộp vuông bóc lớp vải thưa. Hannibal nhẹ nhàng đặt hộp của mình xuống bên cạnh, thận trọng lấy hộp kia ra, ôm chặt cái hộp của Kyoto vào ngực. Hannibal đổi tráo Cesar trong cái lồng giống y vào chỗ cũ của hộp đầu tiên.

- Ta không nên di chuyển...

Peter ngưng nói, giọng như bị xìu xuống và tắt trong cổ họng. Kyoto vừa mới lấy con dao từ trong túi ra, mở lưỡi dao dài bén bóng loáng ra.

Hannibal chui ra để đóng cửa xe lại. Có tiếng nổ dù đột ngột. Hannibal nhảy phốc lên như thể cái gì đó đã ngay dưới chân mình. Con bồ câu trong tay Hannibal kêu lên khẽ. Hannibal đứng lại bất động, chờ một hồi.

Có tiếng đùng khác.

- Không nên bỏ đi. - Peter yếu ớt nói lại.

Kyoto đang lội giữa đám bong bóng, dùng dao đâm vào bong bóng, làm nổ tung từng cái một.

- Đoàn đang ở phía sau ta, ta không nên - Peter la hét Kyoto với một nụ cười kinh khiếp - Đoàn ở phía sau ta...

Hannibal khép nhẹ cánh cửa xe lại, kiểm tra chắc chốt đã ăn. Hannibal bắt đầu đi ngược trở về trên xa lộ, cái hộp của Kyoto ôm chặt trước ngực.

- Ta không nên bỏ đi! - Peter hét lên rồi chạy giữa đám bong bóng như một chị gà mái muốn cứu bầy con khỏi con cáo.

Peter vừa chạy qua lại vừa tuyệt vọng nhìn về hướng ngọn đồi nhỏ nơi Bob đang trốn.

Kyoto vẫn đang đâm chọc vào bong bóng. Giờ hắn đã làm nổ gần hết một nửa bong bóng rồi.

Bob nhìn theo Hannibal đang rút xa khỏi chiếc xe tải nhẹ. Bob thấy Hannibal quay lại, chạy vài mét, rồi lao vào lùm cây bên hông đường.

Bob ngồi dậy, kịch liệt huơ chiếc khăn tay từ sau ra trước.

Gần như muốn ngất đi vì nhẹ nhõm, Peter nhìn Kyoto đâm thủng những quả bong bóng cuối cùng, nhìn Kyoto leo lên xe, ngồi sau tay lái.

Peter bước sang một bên đường, ngồi xuống gờ xi măng, nhìn chiếc xe tải nhẹ chạy qua những xác cao su màu mè bị đâm thủng, bị xì. Peter thở dài úp mặt xuống đầu gối.

Hannibal bước ra khỏi lùm cây với cái hộp của Kyoto trong tay, đi đến chỗ Peter. Thám tử trưởng đã thành công, đã làm được điều dự kiến, tráo con bồ câu này với con kia. Nhưng Hannibal không hề cảm thấy tự hào. Hannibal biết rõ chính Peter đã hoàn tất phần khó khắn nhất, nguy hiểm nhất. Peter đã làm cho xe tải nhẹ dừng lại và giữ xe lại đủ lâu để Hannibal có thể tráo hai cái lồng bồ câu.

- Cậu bình tâm lại chưa? - Hannibal đứng cạnh Peter hỏi.

Bob bước xuống ngọn đồi.

- Peter ơi, cậu giỏi quá. Cậu làm sao thế?

Peter từ từ lắc đâu.

- Úi chà - Peter kêu - Hắn rút dao ra. Chắc từ nay mình sẽ bị căng thẳng thần kinh suốt đời!

Peter ngước lên nhìn Hannibal.

- Giống như Poe nói trong bài thơ: Không bao giờ nữa. Không bao giờ nữa! 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.