Kế Hoạch Tự Sát Khi Đông Tới

Chương 41




Cổ Tích Tích sững sờ, một đôi con ngươi băng hàn sắc bén: "Cố tiểu thư nói lời này là có ý gì? Chẳng lẽ thánh nữ Thiên Vấn Tông cũng có thể giả mạo?!"

"Điều này thật ra khó nói." Cố Tích Cửu vẫn nói với giọng điệu vô cảm như cũ, nhưng mơ hồ có chút sắc bén: "Rốt cuộc, chúng ta chỉ nghe nói tới danh thánh nữ Thiên Vấn Tông, chưa từng nhìn thấy chân nhân. Và y thuật của ngươi......" Nàng câu đôi môi nhợt nhạt, chậm rãi phun ra ba chữ: "Có hơi kém!"

Ba chữ này quả là có hiệu quả long trời lở đất, không ngờ có người dám nói thánh nữ Thiên Vấn Tông nổi tiếng xa gần có y thuật kém cỏi!

Hầu hết mọi người đều mang vẻ mặt giống như bị sét đánh, có người còn nhìn Tích Cửu giống như đang nhìn một kẻ điên thất thường nói lời nhảm nhí.

Mặc dù Cố Tạ Thiên không hài lòng với giọng điệu nói chuyện của Cổ Tích Tích, nhưng ông cũng sợ nữ nhi mình đắc tội với người ta, vì thế ông vội vàng mở miệng: "Tiểu Cửu, đừng nói chuyện lung tung!"

Sau đó Cố Tạ Thiên lại chắp tay về phía Cổ Tích Tích: "Thánh nữ đừng trách, nàng vẫn là tiểu hài tử, không hiểu chuyện......"

Khuôn mặt xinh đẹp của Cổ Tích Tích mơ hồ xanh mét, nàng ta xuất đạo nhiều năm như vậy nhưng đây vẫn là lần đầu tiên có người nghi ngờ y thuật của nàng ta! Thậm chí còn nghi ngờ thân phận của nàng ta!

Nếu như đối phương không phải là một hài tử, nàng ta sớm đã đánh qua một chưởng!

Hiện tại nghe thấy Cố Tạ Thiên nhận lỗi, nàng ta cố gắng hết sức kiềm chế tức giận, bình tĩnh nói: "Bổn thánh nữ tất nhiên sẽ không chấp nhặt một hài tử không hiểu chuyện."

Nàng ta vừa dứt lời, Cố Tích Cửu lại mở miệng lần nữa: "Ngươi thật sự là thánh nữ Thiên Vấn Tông?"

Cổ Tích Tích cắn răng: "Cam đoan không giả!"

Dung Sở ở bên cạnh cũng chứng minh cho nàng ta: "Bổn vương và thánh nữ đã gặp nhau nhiều lần, có thể làm chứng cho nàng." Hắn ta lại liếc mắt đánh giá Cố Tích Cửu một cái.

Hắn ta bị ám ảnh bởi vẻ về ngoài của Cố Tích Cửu, luôn cảm thấy bực mình vì vết bớt trên mặt nàng, vì thế luôn thờ ơ đối với nữ tử xấu xí. Khuôn mặt tuấn tú của hắn ta trầm xuống: "Chẳng lẽ bởi vì thánh nữ nói bớt đỏ trên mặt Cố lục tiểu thư không thể trị liệu nên trong lòng sinh hận? Vì vậy nên mới nói chuyện khắc nghiệt như thế? Tướng mạo tiểu thư xấu xí cũng không sao, nhưng tính tình khắc nghiệt như vậy thì thật không tốt, sau này sao có thể trở thành một phần trong hoàng gia chúng ta?"

Những gì hắn ta vừa nói thật sự khiến người đau lòng!

Dung Già La đang cầm chén trà nhấp một ngụm, Dung Sở vừa mới nói xong, hắn đã đặt chén trà lên bàn, giọng nói không lớn không nhỏ, nhưng lại đập vào trong lòng mọi người.

"Lão tứ, ngươi là hoàng tử, nói chuyện nên chú ý thân phận!"

Dung Sở cau mày, nhìn về phía Dung Già La: "Thái tử ca ca thật hiếm khi thương hương tiếc ngọc, nhưng tiểu đệ đã nói sai ở đâu? Nàng vừa xấu vừa phế, trở thành dâu hoàng gia chúng ta vốn dĩ đã thiệt thòi cho lão Thập Nhị, hiện giờ tính tình của nàng còn khắc nghiệt như vậy. Tiểu đệ chỉ muốn giáo huấn nàng một chút, để nàng biết tiến biết lui một chút, như vậy có chỗ nào không đúng?"

Tính tình Dung Sở rất kiêu ngạo, từ nhỏ hắn ta đã luôn được sủng ái, ngoài ra còn rất hiếu thắng, luôn không để thái tử Dung Già La ở trong mắt. Tuy nhiên, ngoài mặt hắn ta chỉ giả bộ một chút, khi nói chuyện vẫn không hề khách khí.

Dung Già La liếc mắt nhìn hắn ta, một cái liếc mắt tựa băng như tuyết, Dung Sở bỗng nhiên phát lạnh trong lòng, mơ hồ cảm thấy khí thế trên người Thái tử ca ca hôm nay dường như khác với ngày xưa, khiến hắn ta không dám nói tiếp.

Dung Già La chuyển chén trà trong tay, thờ ơ mở miệng: "Cố tiểu thư nói như thế chắc là có lý do của nàng, ngươi chưa nghe nàng giải thích đã đưa ra kết luận như vậy, chẳng phải là quá sớm hay sao?"

"Nàng bất quá chỉ vì không được chữa trị bớt đỏ nên sinh hận mà thôi, còn có thể có lý do gì?!" Dung Sở dùng ánh mắt khinh thường nhìn Cố Tích Cửu: "Được, vậy bổn vương hỏi ngươi một chút, ngươi dựa vào đâu mà nghi ngờ thánh nữ? Nếu không thể nói ra được một vài lý do, bổn vương sẽ trừng phạt ngươi! Để ngươi nhớ lâu một chút! "

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.