Kế Hoạch Tự Sát Khi Đông Tới

Chương 4




Chuyện đứa con, trong nước xử lý không an toàn, bất cứ lúc nào cũng có thể sẽ bị Mẫn Lệ biết được, cô phải đi nước ngoài xử lý.

“Em là một người phụ nữ có uy tín, nhưng em đi gấp quá!” Tối hôm qua anh cái gì cũng biết, bây giờ đột nhiên nói anh nghe, phải đi rồi.

“Chuyện gấp nên phải gấp, chứ phải làm sao nè? Em nói là em rất nhanh sẽ trở về, nếu như anh còn làm em giận, cẩn thận em không trở về nhe!” Cô cười nói.

“Vợ, em sẽ không làm thế, em nỡ sao?” Anh thì không nỡ rời cô xa như thế.

“Anh đi chung với em.” Anh quả nhiên vẫn là không nỡ.

“Anh đi làm đi! Em không muốn đi đến đâu anh cũng bám lấy em, trừ phi……anh thừa nhận anh thích em rồi!” Anh cho dù là thừa nhận, cũng sẽ không để anh đi theo.

“Đúng, anh thích em! Vợ, có thể cùng nhau đi không!” Anh nhanh gọn thừa nhận.

Những vẫn chưa đến mức rất yêu rất yêu cô, nhưng trong lòng anh vẫn là có chút thích cô.

“Không được, em không thích người đàn ông bám người lắm!” Cô cầm khăn giấy lau miệng, liền đứng dậy.

“Em đi trước, anh ăn từ từ.”

“Vợ!”

“Vali của em đã thu dọn xong rồi, em sẽ nhanh chóng hoàn thành công việc quay về.” Cô xách thêm vali màu đỏ liền rời khỏi.

“Anh tiễn em đi.” Anh không thể đi cũng, còn không thể tiễn cô sao?

Trên đường đi sân bay, Mẫn Lệ cứ im lặng không nói.

Tình cảnh như thế cô rất vui nhìn thấy, trong xe không có tiếng của anh, khó khăn mới có được sự yên tĩnh.

Đến sân bay rồi, cô liền xách vali xuống xe.

Mẫn Lệ đi theo sau lưng cô, lại bước nhanh đi đến bên cạnh cô, giúp cô kéo vali.

Làm xong tất cả thủ tục, Mẫn Lệ vẫn nhìn khuôn mặt trầm tĩnh của cô, bóng hình màu đỏ cứ như thế xông vào trong tầm nhìn của anh, anh cũng dời mắt không được.

“Em phải đi rồi, đợi em nhé……” Cô chủ động tiến gần anh, nhón chân lên hôn lên bên má anh một cái.

Lúc muốn rời khỏi, sau lưng bị anh ôm chặt lấy, ôm càng chặt hơn.

“Vợ, nhớ là nhớ anh.”

“Em cố gắng, nói sao thì công việc khá bận.” Cô cười cười, đẩy cơ thể anh ra, liền rời khỏi.

Không hề do dự rời khỏi.

Mẫn Lệ nhìn thấy hình bóng của cô, nghe tiếng loa phát thanh trong sân bay, anh rất muốn đi cùng cô.

Anh có thể còn thích cô thêm một chút so với trí tưởng tượng của mình!

Máy bay trên bầu trời xoay chuyển, bay thẳng vào trong đám mây.

Anh đứng ở đại sảnh đông người qua lại, không ngờ lại mong đợi bóng hình của cô sẽ đột nhiên xuất hiện trước mặt anh, như là tình tiết trong các bộ phim truyền hình vậy.

Nhưng……

Bóng hình của Cố Linh không xuất hiện, cô đi thật rồi.

Cô ngồi máy bay đi khỏi thật rồi.

Sau khi Mẫn Lệ rời khỏi sân bay, liền lái xe đến nhà Cảnh Thần Hạo.

Ngày xưa anh không thích đi cho lắm, nhưng hôm nay, anh không muốn đi công ty, hơn nữa anh Hạo gần đây cũng ở nhà.

Anh đi vào liền nhìn thấy trong lòng Cảnh Thần Hạo đang bế đứa bé, cúi đầu nghiêm túc nhìn em bé, ánh mắt lạnh lùng không ngờ lại chứa đựng sự dịu dàng.

Anh trố to đôi mắt, anh Hạo không ngờ lại có một mặt dịu dàng như thế, ngày xưa lúc đối xử với chị dâu cũng rất dịu dàng.

Em bé nhỏ trố to đôi mắt, không khóc cũng không quậy, liền nhìn vào Cảnh Thần Hạo, đối mặt với anh ấy, gần như rất nghiêm túc nhớ vẻ mặt của ba, phương thức giao lưu của hai cha con rất là diệu kì.

“Anh Hạo!” Anh thấp giọng gọi, ngồi xuống bên cạnh Cảnh Thần Hạo.

Anh nhìn vào em bé càng ngày càng dễ thương, đột nhiên giơ tay về phía em bé, mũm mĩm, thịt nhiều, đúng là đáng yêu!

Em bé cũng không sợ anh, tròng mắt màu xanh không ngừng chuyển động.

“Thích sao?” Giọng nói của Bùi Nhiễm Nhiễm đột nhiên truyền đến.

Mẫn Lệ ngẩng đầu nhìn thấy cô đang lắc bình sữa trên tay, “Đúng là đáng yêu.”

“Khá đáng yêu thật, nếu là em bé của cậu và Cố Linh, cũng sẽ rất đáng yêu.” Cô cười nhẹ nhàng, bản thân thử một miếng sữa.

Mùi vị không tệ, cũng không nóng.

Cô đưa bình sữa cho Cảnh Thần Hạo, “Cho nó uống tí.”

Em bé nhìn thấy bình sữa quen thuộc, càng kích động hơn, mở to đôi mắt nhìn vào Cảnh Thần Hạo, hận không thấu lập tức nói lên lời.

Kích động “i ya i ya”, nhưng lại không biết nó đang nói gì.

Cảnh Thần Hạo cầm lấy bình sữa, đặt đến miệng bé, em bé lập tức liền cắn đầu bình sữa, bắt đầu dùng sức “chụt chụt chụt” uống sữa.

Mấy ngày nay ở bên em bé quen rồi, trong lòng anh ấy cũng là càng ngày càng thích em bé, đứa con của anh ấy và Nhiễm Nhiễm, đúng là đáng yêu!

“Cô ấy đi công tác nước ngoài rồi, còn chưa biết em bé chừng nào mới có, cô ấy tạm thời không muốn có em bé.” Mẫn Lệ nhìn vào em bé đang dùng sức mút bình sữa, trong lòng đột nhiên có một luồng ấm áp đi ngang qua.

Anh đột nhiên cũng rất muốn có một em bé.

Em bé của anh và Cố Linh, bất kể giống ai chắc cũng rất ưa nhìn, con gái nếu giống cô, thì càng ưa nhìn hơn.

“Sẽ có ngày đó.” Bùi Nhiễm Nhiễm nhẹ nhàng hỏi, đang ngồi ăn trái cây.

Nhìn vào Cảnh Thần Hạo bế em bé đang uống sữa ở đối diện, trong lòng là một cảm giác hạnh phúc.

Chưa từng nghĩ rằng có một ngày sẽ nhìn thấy anh ấy với vẻ mặt như thế.

Thật đấy……người đàn ông nghiêm túc rất điển trai, hơn nữa anh hoàn toàn toàn thân không hề có chút khí lạnh, đều là sự thương yêu đối với đứa con trai.

Lời Bùi Nhiễm Nhiễm nói này rất rung động.

Hơn nữa mẹ cũng muốn có đứa cháu, nếu như họ không sinh một đứa con, Cố Linh có thể lại một lần nữa ra đi.

Tuy rằng ra đi lần này cô vẫn chưa về.

“Có thể là vì lỗi của tôi.” Bùi Nhiễm Nhiễm vẻ mặt có lỗi nhìn vào anh, “Ngày đó lúc tôi sắp sinh đâu quá, cô ấy ở bên cạnh tôi, luôn ở bên cạnh tôi, chắc là nhìn thấy vẻ mặt tôi như thế, sợ hãi rồi.”

Điều này Cố Linh có nói qua cho anh nghe.

Phụ nữ sinh con đều sẽ đau, anh có thể hiểu được.

Nếu cô không muốn sinh thật, anh cũng sẽ không miễn cưỡng.

Có thể không sinh.

Nhưng hi vọng cô có thể ở bên cạnh anh.

Em bé nhỏ ung dung từ tốn uống hết sữa, liền nhắm mắt bắt đầu ngáp, muốn đi ngủ rồi.

“Cậu bế nó.” Cảnh Thần Hạo cuối cùng nói câu đầu tiên sau khi Mẫn Lệ tới.

“Em……anh Hạo, em vẫn chưa bế qua em bé bao giờ!” Anh có chút sợ.

“Cho nên mới để cậu bế.” Cảnh Thần Hạo bế đứa bé trong lòng đang ngáp đưa đến trước mặt anh. “Cảm nhận một chút.”

Được thôi!

Anh Hạo thì ra là ý đó, chỉ là vì muốn để anh cảm nhận một chút.

Bùi Nhiễm Nhiễm đang ăn dâu, nhìn vào Cảnh Thần Hạo dạy Mẫn Lệ làm sao bế con, tâm ý trên mặt càng đậm đà hơn.

Tốt thật.

Trong lòng Mẫn Lệ thấp thỏm, đúng là đứa bé trong lòng anh, lúc anh bế nó lên, cảm giác đúng là rất khác.

Đây là một sinh mạng bé nhỏ!

Nếu có thể, anh cũng muốn có một sinh mạng bé nhỏ.

Em bé rất ngoan, cho dù là trong lòng Mẫn Lệ cũng không quấy khóc, có thể là quá buồn ngủ rồi.

Nhắm đôi mắt liền nhanh chóng đi vào giấc ngủ.

Thân hình nhỏ bé như thế, cơ thể mềm nhũn, khuôn mặt mũm mĩm, anh gần như có thể nghe được nhịp đập của nó!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.