Kế Hoạch Tình Yêu

Chương 2: 2: Câu Hồn




<!---->Quan sai dẫn đầu ở Thủy An đường nghe thấy tiếng thì nhíu mày, gã sải bước đi ra ngoài cửa, trông thấy mấy đội kỵ binh nối đuôi nhau chạy vào trong phố. Xếp hàng từ đầu đường tới cuối đường, như không cần chỉ huy, trăm bước một trạm, đứng ngay ngắn im lặng. Có đội bộ binh mang giáp cầm đèn hông đeo đại đao chạy vào, đèn đuống thắp sáng cả con phố.

Một số người nhà lặng lẽ mở cửa thò đầu ra nhìn rồi lại nhanh chóng khép lại, ngoài ngựa ra thì toàn là lính, bó đuốc cùng đèn lồng cũng nhuốm mấy phần xơ xác tiêu điều.

Quan sai dẫn đầu quát lên: “Là kẻ nào đến?”

Tướng quân kia quát lớn: “Doanh úy Tiêu Minh. Ngươi là ai?”

Quan sai dẫn đầu nói: “Ta là tổng bổ đầu Giả Uy. Phụng lệnh của Tiền Thế Tân đại nhân, đến đây lùng bắt giặc cướp.”

Tiêu Minh hỏi lại: “Là giặc cướp gì? Bao vây phố phường lục soát từng nhà, quấy nhiễu bách tính, vì sao Tưởng tướng quân không biết nha môn có kế hoạch này?”

Giả Uy nói: “Tình huống khẩn cấp, sợ kẻ gian chạy trốn. Ta chỉ phụng lệnh đến đây. Bàn bạc với các tướng quân đại nhân ở lầu Tử Vân không phải chuyện của ta.”

Tiêu Minh giục ngựa đi lên, đi đến trước Thủy An đường thì xuống ngựa bước vào nhìn quanh. Trai gái già trẻ trong sân, ai ai cũng có vẻ kinh hoàng, có mấy đứa trẻ khóc tức tưởi không thở được. Tiêu Minh quay người đi ra, hỏi Giả Uy: “Có lục soát được gì ở chỗ này không?”

Giả Uy đáp: “Vẫn đang lục soát.”

“Làm sao biết được ở đây có giặc cướp?”

Giả Uy lặp lại lời giải thích kia thêm một lần nữa. Tiêu Minh nghe xong liền dặn dò binh sĩ bên người, phối hợp với nha môn bao vây ba con phố, phải để mắt kỹ người của nha môn, nếu bọn họ muốn lục soát người thì vệ binh phải theo, giải thích rõ với bách tính, không thể làm như quấy rối hà hiếp với bách tính trong nhà này được, cũng không để giặc cướp chạy thoát. Lại gọi người quay về bẩm báo với Tưởng tướng quân, chỗ của Tiền Thế Tân đại nhân có người báo án chính mắt thấy giặc cướp, sợ là có liên quan đến chuyện hành thích Bạch đại nhân và mật thám, Tiền đại nhân phái quan sai soát người trong phố, bọn họ đi tuần quanh thành đúng lúc gặp phải, mời Tưởng tướng quân định đoạt.

Giả Uy nghe mà phiền não. Lại đến tấu nhiệt rồi. Lần trước nha môn bao vây phủ thái thú, quân đội cũng phải bao vây một vòng, giờ bọn họ lúc oát phố, quân đội cũng muốn lục soát, đây là cướp công hay là giám thị đây?

“Tiêu đại nhân.” Giả Uy nói: “Đại nhân có lòng hỗ trợ là tốt, nhưng khua chiêng gõ trống hô hào như vậy đã làm kinh động đến kẻ gian rồi, phải làm thế nào mới được đây? Bọn tại hạ đã canh kỹ vị trí, lập rõ tuyến đi lùng bắt, đã sắp xếp xong người, các vị đại nhân không rõ nội tình mà chọc một gậy vào, chỉ e khó làm nên chuyện.”

Tiêu Minh cười nhạt: “Sao lúc đầu Giả bổ đầu không nói bốn chữ cuối đi? Nếu quân đội bọn ta khó làm nên chuyện, vậy phía nha môn chính là bại sự có thừa. Giả bổ đầu nói đúng, bọn ta đã không rõ nội tình, dĩ nhiên phải chọc một gậy rồi. Các ngươi đập cửa hò hét, hăm dọa bách tính, làm bọn trẻ phải khóc, hành động ngu xuẩn như vậy thì kẻ gian còn không bị kinh động được sao? Không chỉ kẻ gian, mà dân chúng bình thường cũng sợ đến nát mật, nếu không làm sao từ xa đã có bách tính cản ngựa kêu cứu, nói là nghe thấy ở phía Thủy An đường có động tĩnh lớn, hình như có rất nhiều cường đạo đánh đập hại người. Binh sĩ tuần đêm bọn ta cũng thấy trong đêm tối có người đốt đèn phá cửa. Động tĩnh đến mức đó, nếu tướng binh tuần thành bọn ta không ngó ngàng đến thì làm sao xứng với bách tính khắp thành, làm sao giao phó lại được với tướng quân. Hơn nữa, bọn ta không rõ nội tình chính là vì phía nha môn làm việc nhưng không bàn bạc với Tưởng tướng quân, quân đội bọn ta chẳng hay biết gì, cứ tưởng trong thành bị tập kích nên mới gõ chiêng báo hiệu, hô binh cầu viện, đó là chuyện đương nhiên.”

Giả Uy tự biết đuối lý, không phản bác được. Chỉ đành phải nói: “Nếu Tiêu đại nhân có nghi ngờ, thì cứ chờ Tiền đại nhân và Tưởng tướng quân bàn chuyện xong rồi hỏi lại Tưởng tướng quân. Còn bây giờ bọn tại hạ lùng bắt giặc cướp là chuyện cấp bách, không trì hoãn được.”

“Nếu đã không trì hoãn được thì mau sắp xếp đi. Quan sai các ngươi đã đi đến đâu, tình hình ra sao, liệu Giả bổ đầu có nắm rõ không? Hãy gọi bọn họ về hỏi kỹ, sau đó chúng ta cùng hợp lực, sắp xếp lại người, cùng nhau bắt giặc. Như thế cả ngươi và ta đều tiện bề ăn nói, thế nào?”

Giả Uy cảm thấy không thế nào cả. Nhưng một là chức quan của gã không cao hơn Tiêu minh, thứ hai Tiêu Minh dẫn theo quá nhiều binh sĩ, quy mô rộng. Huống hồ nếu bây giờ quan phủ và quân đội thật sự cãi nhau trên đường trong thành, thì chẳng khác gì để dân chúng cười nhạo.

Giả Uy được Tiền Thế Tân dặn dò, biết lần này phải thật sự lùng bắt ai, mà Lỗ Thăng đại nhân cũng phái quân lính cùng bao vây, nhưng bọn họ cũng thủ vòng ngoài quá nhiều, vốn là nha sai lục soát tuyến đầu. Dù sao cô tử đó quá nổi bật, ẩn thân ở phố sẽ quá không bình thường, mà ban đêm nếu đội khăn trùm đầu trong nhà cũng không bình thường, một khi có người tra được thì sẽ tự vặn hỏi. Mà một khi đã hỏi, nhất định cô tử sẽ ra tay động thủ, tiêu diệt bà ta là chuyện đương nhiên. Lỗ đại nhân nói, cô tử sát thủ đó thấy quan sai lục soát phòng thì hẳn sẽ trốn. Bà ta chạy ra vòng ngoài, cung thủ và các binh lính sẽ bắt bà ta lại. Điều các nha sai phải làm đó chính là tìm ra nhân vật khả nghi, dẫn đến hướng cung thủ mai phục là đủ rồi.

Giả Uy nhìn Tiêu Minh, giờ đây nhảy ra một đám người của quân đội, nếu thật sự lục soat ra cô tử kia, chỉ e quân đội cũng sẽ góp chiến. Vậy phải làm sao dẫn cô tử đến chỗ mai phục đây?

Giả Uy suy nghĩ rồi nói: “Tiêu đại nhân, lần hành động này rất quan trọng, đích thân Lỗ đại nhân và Tiền đại nhân tự trấn thủ giám sát, giờ bọn họ đang đợi trên phố Trường Ninh, không bằng đại nhân cùng tại hạ đến chỗ các vị đại nhân xin chỉ thị, nhìn xem chuyện này phải làm thế nào? Đại nhân biết đấy, tại hạ chỉ là một bổ đầu, quả thật không dám tự tiện làm chủ.”

Tiêu Minh cười nói: “Giả bổ đầu khiêm tốn quá rồi, ngươi là tổng bổ đầu quận Bình Nam, vụ lớn vụ nhỏ ngươi đều có thể quản. Nhưng Giả bổ đầu nói rất có lý, ngươi và ta cũng chỉ là cấp dưới nghe lệnh làm việc, cũng không cần phải khiến cấp trên mất thoải mái. Ta và ngươi đi gặp các vị đại nhân, có điều ta đề nghị chúng ta đi muộn chút. Dù sao vừa rồi cũng đã đi mời Tưởng tướng quân rồi, Tưởng tướng quân và Lỗ đại nhân, Tiền đại nhân mới thật sự là có thể bàn việc. Ngươi thấy sao?”

Dĩ nhiên Giả Uy không dị nghị gì với lần này. Vậy là Tiêu Minh nghiêm túc hỏi Giả Uy tình hình vụ án ra sao, đã lục soát những nơi nào, vân vân. Giả Uy cho người đi hỏi rồi quay về đáp. Như thế, hai người đã hiểu được đại khái về tiến triển của việc lùng bắt, vậy là lệnh cho những người khác ở lại đợi lệnh, còn hai người cùng đến phố Trường Ninh. Giả Uy suy nghĩ, dù sao cũng bao vây ba lớp trong ba lớp ngoài, nếu cô tử kia thật sự có ở đây, thì dù có chắp cánh cũng không thể bay được.

Ngay vào lúc Tiêu Minh và Giả Uy tranh luận cải vã, Cổ Văn Đạt dẫn theo thuộc hạ của hắn ẩn nấp vào các nơi. Các trinh thám theo dõi phố An Thủy thấy Cổ Văn Đạt đến thì nhanh chóng báo cáo lại tình trạng cả con phố với hắn. Các quan sai rải rác thế nào, lục soát ra sao, đã đi đâu, ở đâu có động tĩnh gì. Sau khi nghe xong, Cổ Văn Đạt dặn dò chúng trinh thám hành động.

Trong Thủy An đường, binh sĩ do Tiêu Minh dẫn đến cùng quan sai lục soát, nhưng không phát hiện được nhân vật khả nghi nào. Đội trưởng binh sĩ bèn hỏi thân phận của mọi người trong thiện đường, những người không ở thiện đường thì ở đâu, sau đó để mọi người về phòng, nhưng những người không ở đây thì tạm thời không thể về nhà. Hắn giao trách nhiệm cho Lưu tiên sinh dỗ dành đám trẻ, đừng làm ồn, cũng đừng ra ngoài làm phiền các quan sai lùng bắt. Trong lòng rất sốt ruột, nhưng Lưu tiên sinh cũng chỉ có thể đồng ý.

Đội trưởng vừa ra khỏi cửa thì lập tức truyền tin ra ngoài, thuộc hạ của Cổ Văn Đạt liền đến các nhà thăm dò. Còn các binh tướng khác và các quan sai thì ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, kiềm chế hành động của nhau. Mọi người đều ở đây đợi, đợi Giả Uy và Tiếu Minh quay lại, xem xem phải tiếp tục lùng bắt thế nào. Mọi người cũng cảnh giác bốn phía, nhất định đã kinh động đến giặc cướp rồi, ở trong bóng tối, liệu hắn có đang giương đôi mắc hung tàn nhìn chằm chằm bọn họ, đợi cơ hội hành động không?

Tịnh Duyên sư thái dán mình sát tường, đứng trong bóng tối. Quả thật có quá nhiều quân lính, bà không chắc có thể lặng lẽ đến chỗ của An Nhược Phương mà không bị ai phát hiện được không, nếu bị người ta phát hiện thì hành tung của An Nhược Phương sẽ bị bại lộ, nhưng nếu bà không đi, quân lính lùng bắt như thế thì An Nhược Phương cũng rất nguy hiểm.

Tịnh Duyên sư thái nắm chặt kiếm, nội tâm cực kỳ mâu thuẫn. Đến gần con bé, muốn che chở con bé, nhưng che chở rồi, cũng không có cách gì đưa con bé trở lui toàn thân.

Kết quả vẫn là hại con bé sao? Không nên nhớ đến con bé nữa, cũng không nên đến tìm nữa. Bà bị người ta theo dõi, rước phải hiểu lầm, nên mới có màn bao vây này. Chẳng lẽ bi kịch kia sẽ lặp lại lần nữa?

Tịnh Duyên sư thái di chuyển trong đêm đen, đi đến hướng của An Nhược Phương. Bà không thể bỏ đi được, không thể chấp nhận nổi kết quả đứa bé đó sẽ bị người ta bắt đi giết hại. Dù rốt cuộc có người chết đi, thì chí ít bà đã dốc hết sức khi còn sống, dù cho phải bồi thường cả tính mạng.

Diêu Văn Hải và nha sai ngoài cửa cũng ngừng động. Cậu nghe thấy tiếng vang bên ngoài, nhưng lại không rõ đã xảy ra chuyện gì. Cậu căng thẳng nhìn chằm chằm cánh cửa đề phòng.

Nhưng ngoài cửa vẫn không có động tĩnh gì. Không ai gõ cửa, không ai hô đầu hàng, cũng không ai đạp cửa.

Diêu Văn Hải đợi rồi lại đợi, cũng không biết hai nha sai ngoài cửa đã rời đi. Bọn họ nghe thấy những nha sai khác gọi, quyết định đến đầu hẻm xem tình hình thế nào. Ai ai cũng có lòng hiếu kỳ, lục soát nhà có thể chờ, nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thật sự rất muốn biết ngay lập tức.

Chúng nha sai đi ngang qua trước cửa viện tử An Nhược Phương đang ở, bọn họ chỉ cần nhìn vào là có thể phát hiện ra ngay tiểu cô nương nấp dưới chân tường. Nhưng bọn họ không hề. Họ cứ thế đi thẳng, An Nhược Phương có thể thấy bóng lưng ngang qua bên ngoài của họ, nàng dán chặt lưng vào tường hận một nỗi không thể hòa mình vào tường.

An Nhược Phương cũng đợi một hồi. Lần đợi này không dài, nhưng rất khó khăn. Nàng muốn biết bên cạnh thế nào rồi, Diêu Văn Hải ra sao. Không nghe thấy tiếng động, nàng không xác định được cậu như thế nào. Có phải nha môn chưa vào không, nhưng vì sao huynh ấy không sang đây?

Diêu Văn Hải cũng đang đấu tranh có nên bò qua hay không. Ngộ nhỡ cậu vừa leo lên tường, cửa viện mở ra thì lam sao? Rốt cuộc bên ngoài có người hay không? Bọn họ đang đợi gì thế?

Cách một bức tường, hai đứa bé đứng yên một lúc lâu. Diêu Văn Hải quyết định mạo hiểm thử leo tường xem sao. Còn An Nhược Phương định nhắc nhở Diêu Văn Hải.

Diêu Văn Hải đi về phía đống củi, vì để không tạo tiếng động lớn nên cậu đi rất chậm, rất khẽ. An Nhược Phương người lùn, dươi chân không có vật gì đệm nên không với tới đầu tường được, lại không dám đập tường la hét, thế là nàng cúi người tìm đá trên đất.

Một bóng người nằm rạp trên nóc nhà bên cạnh bò đi, ló đầu ra kiểm tra tình hình trong viện tử. Lúc đang định đi ngang qua căn nhà đã được điều tra này, thì chợt bị bóng dáng nhỏ bé nhúc nhích trong bóng tối thu hút sự chú ý.

Bóng người trên nóc nhà nằm xuống quan sát, đúng lúc bóng dáng nhỏ bé kia đứng lên, hai người bốn mắt nhìn nhau.

An Nhược Phương sợ hãi hít một ngụm khí lạnh. Nàng bị phát hiện rồi! Ngay sau đó nàng thấy ánh mắt vượt qua người nàng nhìn ra phía tướng ở sau lưng. Nàng quay đầu lại theo ánh mắt đó, thấy Diêu Văn Hải leo lên đầu tường.

Diêu Văn Hải cũng thấy ánh mắt hoảng sợ của An Nhược Phương, sống lưng chợt lạnh, trực giác mách bảo đã có chuyện xảy ra. Cậu ngước mắt, cũng thấy được người ở trên nóc nhà.

Thế nhưng người nọ lại đưa tay đặt lên mép, làm dấu đừng lên tiếng. Tiếp đến khoát tay, ý bảo Diêu Văn Hải mau xuống. Đứng trên cao rất dễ bị người ở đầu hẻm phát hiện, có là đồ ngốc cũng phải nhanh nhảy xuống

Diêu Văn Hải không biết người này là ai, mặc kệ không chóng thì chày, nhảy xuống tường trước rồi nói sau. Rơi xuống đất, cắn chặt răng không dám kêu đau. An Nhược Phương đi đến đỡ cậu. Cậu vội đẩy An Nhược Phương ra sau lưng, che khuất nàng.

Người trên nóc nhà ra dấu chỉ vào nơi bọn họ đang đứng, sau đó lại chỉ tay xuống đất, ý như muốn bảo hai người họ đừng nhúc nhích.

Diêu Văn Hải nhìn y chăm chú, cảm nhận được An Nhược Phương ở sau lưng đang nắm chặt tay hắn.

Người trên nóc nhà xoay người đi. Diêu Văn Hải và An Nhược Phương đều giật mình. Diêu Văn Hải nghiêng đầu, cùng An Nhược Phương bốn mắt nhìn nhau. An Nhược Phương lắc đầu, thấp giọng nói: “Ta không biết y.”

“Hình như không phải đến bắt chúng ta.” Nếu không cũng sẽ không lén lút như thế.

Trong lúc nhất thời hai đứa bé không biết nên làm thế nào, còn đang bối rối thì chợt có người từ bên ngoài tường nhảy vào. An Nhược Phương hoảng hốt chợt ôm lấy hông Diêu Văn Hải, Diêu Văn Hải nhìn người đến, chợt nuốt nước bọt cái ực.

Người này, chuyện đầu tiên làm là lại đưa ngón tay đặt lên mép, ra hiệu đừng lên tiếng. Rồi sau đó bên ngoài có tiếng vó ngựa vang, có người cao giọng nói: “Các ngươi đứng đây làm gì hả!”

“Liên quan gì đến các ngươi?” Diêu Văn Hải nhớ được âm thanh lần này, là một nha sai hò hét lúc kiểm tra hẻm.

“Tiêu đại nhân có lệnh, các ngươi lục soát thì phải lục soát cùng bọn ta.”

Âm thanh xa lạ nói: “Các ngươi đến đây, đợi Tiêu đại nhân về rồi chúng ta lại hành động.”

Cũng không biết những người ở đầu hẻm lại nói gì, sau đó giọng nhỏ dần. Có vẻ đã đi rồi.

Lúc này người trước mặt Diêu Văn Hải nhỏ giọng nói: “Ta là người của Long tướng quân.”

Diêu Văn Hải đang định mở miệng thì bị An Nhược Phương dùng sức siết hông, An Nhược Phương cướp lời: “Bọn cháu đang đợi tổ mẫu về, bà ấy làm việc ở thiện đường.”

“Thế vì sao lại leo tường nhảy hộ?” Người kia hỏi.

“Vì sợ.” An Nhược Phương lại cướp lời đáp.

Người kia nhìn kỹ An Nhược Phương, nói: “Trông dáng của ngươi, có phần giống phu nhân tướng quân của bọn ta.” Cho dù có bôi đen mặt thì vẫn khó che dấu được nét xinh đẹp kiều diễm. Đặc thù này cũng quá rõ rồi. Khí chất tư thái khi nói chuyện cũng không giống trẻ con nhà nghèo trên phố phường, “Ta tên Cổ Văn Đạt, phu nhân tướng quân tên là An Nhược Thần. Lúc nàng ở lầu Tử Vân, có hay nhắc với ta về tiểu muội muội Phương Nhi của nàng. Nàng vẫn đang tìm muội muội mình.”

Cổ Văn Đạt thử thăm dò. Xem ra đúng là vậy rồi. Người Tiền Thế Tân muốn lùng bắt, chính là Tịnh Duyên sư thái và An Nhược Phương.

Nhân lúc ở đầu hẻm không có người, Tịnh Duyên sư thái âm thầm tiến vào. Bà đi đến căn nhà cuối hẻm, lại nghe thấy có tiếng nói chuyện ở nhà bên. Bà nằm trên đống củi, ngón cái khẽ đẩy kiểm ra khỏi vỏ.

“Cháu với ca ca đang đợi tổ mẫu về. Bà ấy làm việc ở thiện đường.” An Nhược Phương không nhận ra người này, nàng cảnh giác đáp.

Diêu Văn Hải dịch người, muốn che kín An Nhược Phương.

Cổ Văn Đạt nhìn thiếu niên trước mắt, dáng người cùng phong thái của cậu ta cũng rất đáng nghi. Hắn nói tiếp với An Nhược Phương: “Ngươi chớ hoảng, tỷ tỷ ngươi biết ngươi sẽ không dễ tin người khác, nàng ấy có nói, sau khi nàng rời nhà, người mà nàng ấy qua lại ngươi cũng không quen, chỉ e sẽ không dám tùy tiện tin tưởng. Nàng bảo ta tìm một người đặc biệt gặp ngươi.”

An Nhược Phương mím chặt môi, ngoại trừ đích thân đại tỷ đến, nếu không nàng sẽ không tin tưởng một ai. Tuyệt đối không thể thừa nhận mình là ai được, còn chưa đến thời khắc cuối cùng thì không thể từ bỏ.

Lúc này có một người khác xuất hiện, là một hán tử trung niên thở hồng hộc, hiển nhiên chạy tới rất vội vã.

Cổ Văn Đạt thấy hắn thì nói: “Hẳn là con bé rồi. Huynh đến nói đi.”

An Nhược Phương âm thầm thò đầu ra từ sau lưng Diêu Văn Hải nhìn, không biết người này.

Hán tử kia nói: “Ta cũng chưa gặp con bé bao giờ, ngày mười lăm tháng mười hôm đó, cũng không đợi được nó.”

An Nhược Phương chấn động, lộ ra nửa người từ sau lưng Diêu Văn Hải, nhìn chằm chằm hán tử kia. Hán tử cũng nhìn nàng, nói tiếp: “Ngươi phải hỏi đúng thì ta mới có thể đưa ngươi đi được.”

“Ngài nói không đợi được người, là đợi ở đâu?” An Nhược Phương hỏi, tim đập thình thịch không ngừng.

“Cổng nam thành.”

“Ngài tên là gì?”

Hán tử kia cười nói: “Tưởng Trung.”

Hốc mắt An Nhược Phương nóng lên, “Ngài muốn đi đâu?”

“Thành Thiệu.” Tưởng Trung đáp: “Huyện Tân thành Thiệu là quê ta.”

An Nhược Phương xiết chặt xiêm áo của Diêu Văn Hải, nước mắt lởn vởn nơi hốc mắt. Vì để gặp người này, vì cuộc đối thoại này, mà nàng đã từng chăm chỉ học thuộc. Rất sợ nếu đáp sai thì người ấy sẽ không dẫn nàng đi nữa. Không ai biết chuyện này cả, ngoại trừ đại tỷ và Long tướng quân.

“Bây giờ đến lượt ngươi chứng minh ngươi là ai. Chúng ta hẹn gặp mặt vào giờ nào?”

“Giờ thân.” An Nhược Phương đáp.

Tưởng Trung gật đầu: “Ngươi tới trễ rồi, tiểu cô nương ạ. Xe ngựa của ta vẫn luôn chờ, nhưng quá giờ cũng không đợi được người.”

“Xin lỗi, cháu đã đến trễ.” Nước mắt An Nhược Phương lăn dài trên gò má, “Tưởng gia.” Đại tỷ dặn, nếu gặp mặt thì phải gọi người ấy một tiếng Tưởng gia. Đúng thế, từ sau khi đại tỷ rời nhà bên ngoài không ai hay biết nàng, nhưng nàng vẫn luôn ghi nhớ Tưởng gia, mãi sẽ không quên, mười lăm tháng mười, giờ Thân, cổng nam thành, Tân huyện Thiệu thành.

Tưởng Trung chìa tay ra với nàng: “Đi thôi, ta dẫn ngươi đến chỗ an toàn.”

An Nhược Phương bước ra từ sau lưng Diêu Văn Hải, đi về phía Tưởng Trung, vẫn kéo tay Diêu Văn Hải nói: “Đưa huynh ấy đi cùng.”

“Được.” Cổ Văn Đạt cũng không hỏi nhiều, đồng ý không chút do dự. Để An Nhược Phương yên lòng bình tĩnh đi cùng bọn họ, phải đi nhẹ nhàng không lớn tiếng đã phí không ít thì giờ rồi, lại còn phải nhanh lên, nơi này có trọng binh bao vây, muốn tránh tai mắt còn phải nghĩ kỹ biện pháp, “Xe ngựa đâu?” Hắn nhẹ giọng hỏi Tưởng Trung.

“Ở bên ngoài hai con phố, kỵ binh dẫn theo xe ngựa cũng quá kỳ lạ. Đó là khoảng cách gần nhất rồi.”

Cổ Văn Đạt nói: “Ta sẽ bảo người gây ra động tĩnh lớn, dụ dỗ người của nha môn rời khỏi trước đã. Huynh dẫn hai đứa trốn đi trước. Ở đây không được, bất cứ lúc nào bọn chúng cũng sẽ quay lại.”

Tưởng Trung đáp lại, sau đó leo tường ra ngoài dò đường, bên ngoài còn có trinh thám tiếp ứng. Vậy là cắp An Nhược Phương và Diêu Văn Hải đi qua tưởng, đưa bọn họ đến một con hẻm khác.

Tịnh Duyên sư thái dựa đầu vào tường, vì cố kiềm chế mà toàn thân cứng ngắc. Bà không nói được cảm nhận bây giờ của mình là gì. Lúc bà đến thì nghe thấy An Nhược Phương đáp: “Cháu đã đến trễ.”

Vì nàng đến trễ, nên nàng mới kéo lấy vạt áo bà, “Sư thái, cứu con với.” Lúc ấy nàng đã ngước khuôn mặt nhỏ nhắn nói với bà như thế.

Giờ đây có vẻ con bé an toàn thật rồi. Con bé an toàn, cách bà càng lúc càng xa.

Tịnh Duyên không biết mình là gỡ được gánh nặng hay lòng như dao cắt. Bà lấy lại bình tĩnh, sau đó ngẩng đầu lên, leo tường đi ra ngoài.

Bọn họ cần một động tĩnh lớn để che chở, mà bà đang thật sự có món nợ muốn thanh toán.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.