Kế Hoạch Phá Hoại

Chương 9




"Thọ lễ Bắc Dực thái tử mang đến nhất định cũng sẽ giống thọ lễ của Thương Nguyệt thái tử có thể làm ai gia cảm thấy rung động trước nay chưa từng có." Khương thái hậu nhìn thẳng mắt Tiêu Hàn, môi phượng phác hoạ một đường cong xinh đẹp.

Lại đưa? Khóe miệng chúng đại thần co giật nhìn hướng Tiêu Hàn, trong lòng âm thầm nói: Bắc Dực thái tử, ngươi không phải đưa thọ lễ có độc tính mạnh hơn chứ?

"Thọ lễ Thương Nguyệt thái tử mang cho Khương thái hậu chính là đánh vào thị giác, còn thọ lễ bản thái tử mang cho Khương thái hậu không chỉ đánh vào thị giác, mà còn đánh vào linh hồn." Tiêu Hàn lạnh nhạt quét mắt qua Khương thái hậu, từ trong ngực móc ra một hộp gấm nhỏ màu bạc.

"Đồng thời đánh thẳng vào thị giác và linh hồn? Bắc Dực thái tử làm ai gia thật rất hiếu kỳ." Khương thái hậu chau mày, hai mắt ngưng tụ trên hộp gấm Tiêu Hàn vừa móc ra. Trong lòng Tiêu Hàn lạnh lẽo cười thầm, mở hộp gấm ra, lấy ra hai khối lệnh bài.

"Hí. . ." Lần này, không chỉ chúng đại thần hít vào một hơi lãnh khí. Ngay cả Khương thái hậu cùng hoàng đế Hiên Viên Ly, thậm chí là Thương Nguyệt thái tử Dạ Dật Phong cùng Hiên Viên Diễm cũng không khỏi hít một hơi lãnh khí. Thọ lễ của Tiêu Hàn lại là. . . . . .

Không khí trong điện trong nháy mắt yên tĩnh không một tiếng động, mọi người đều mang biểu tình khó có thể tin.

"Diễm?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt xem xét hai khối lệnh bài trong tay Tiêu Hàn, trong lòng không hiểu lôi kéo ống tay áo Hiên Viên Diễm. Không phải chỉ là hai khối lệnh bài tinh sảo thôi sao, mặc dù lệnh bài kia có bảy màu, hơn nữa bảy màu sắc này tựa hồ phát sáng, nhưng mọi người cũng không cần phải bày ra bộ dáng như nhìn thấy quỷ thế chứ?

"Nguyệt nhi, ngươi không biết thứ Tiêu Hàn cầm trên tay là cái gì sao?" Hiên Viên Diễm hơi nghiêng đầu, giọng điệu kinh ngạc khẽ hỏi Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Hắn đương nhiên đã nhận ra nghi ngờ trong lòng Nguyệt nhi, chẳng lẽ Thượng Quan Hạo chưa nói với Nguyệt nhi về thất thải thánh lệnh trong truyền thuyết sao?

"Không phải chỉ là hai khối lệnh bài màu sắc rực rỡ thôi sao, chẳng lẽ hai lệnh bài này rất trân quý?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt chau mày, tiếp hai mắt không khỏi trở nên thâm thuý. Nhìn nét mặt khiếp sợ của Diễm, hẳn là hai khối lệnh bài màu sắc rực rỡ này rất có lai lịch.

"Đây là thất thải thánh lệnh, thiên hạ tổng cộng có bốn khối. Trên tay Tiêu Hàn có hai khối, hai khối khác ở trong tay Khương thái hậu. Tập hợp đủ bốn khối thất thải thánh lệnh, liền có thể mở ra một tòa Địa Hạ Cung Điện. Mà ở trong Địa Hạ Cung Điện cất giấu một bảo vật, truyền thuyết nói vật này có thể xoay chuyển càn khôn, năng lực kì dị có thể uy hiếp đến vạn vật. Chỉ là. . . Đến nay vẫn không ai biết bảo vật đó rốt cuộc là cái gì!" Hiên Viên Diễm che giấu suy nghĩ khiếp sợ trong lòng, môi tiến tới bên tai Thượng Quan Ngưng Nguyệt, âm thanh thật thấp giải thích.

"Nếu thất thải thánh lệnh có tác dụng như vậy, Tiêu Hàn như thế nào có thể đưa nó làm thọ lễ đưa cho Khương thái hậu đây?" Hai mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt xem xét kỹ ánh mắt của Tiêu Hàn, mở miệng khẽ hỏi Hiên Viên Diễm. Nếu như tập hợp đủ bốn khối thất thải thánh lệnh liền có thể lấy được vật xoay chuyển càn khôn, uy hiếp vạn vật, Tiêu Hàn hẳn là phải trăm phương ngàn kế lấy được hai khối thất thải thánh lệnh khác mới đúng, như thế nào lại đem hai khối của mình đưa cho Khương thái hậu đây?

"Truyền thuyết nói mặc dù gom đủ bốn khối thất thải thánh lệnh có thể mở ra Địa Hạ Cung Điện, nhưng không nhất định lấy được bảo vật uy lực quỷ dị này. Bởi vì Địa Hạ Cung Điện cơ quan trùng trùng điệp điệp, cho dù người võ công cao cường đến đâu tiến vào Địa Hạ Cung Điện, cũng chỉ có thể rơi vào kết quả cửu tử nhất sinh." Tròng mắt Hiên Viên Diễm híp lại, mang theo vô tận tối tăm.

"Thì ra là như vậy, lòng dạ tên Tiêu Hàn này thật đúng là thâm sâu, thế nhưng nghĩ một mũi tên trúng ba con chim." Thượng Quan Ngưng Nguyệt khóe môi lạnh lùng nhếch lên, tất cả nghi ngờ trong lòng trong nháy mắt được giải khai.

Hiện tại Khương thái hậu đã có hai khối thất thải thánh lệnh, nếu như được Tiêu Hàn tặng hai khối thất thải thánh lệnh, như vậy bà ta nhất định sẽ không tiếc bất kỳ giá nào đến Địa Hạ Cung Điện tìm kiếm bảo vật. Cơ quan bên trong cung điện cũng không phải điểm mấu chốt, chỉ cần lòng dạ Khương thái hậu đủ độc ác, nguyện ý hy sinh tính mạng của vô số thủ hạ đi ngăn cản những cơ quan kia, như vậy bà ta sẽ có cơ hội tìm được bảo vật.

Mà một khi bà ta có được bảo vật xoay chuyển càn khôn, uy hiếp vạn vật, thực lực của bà ta nhất định sẽ tăng nhiều, bà ta liền không cần kiêng kỵ sự tồn tại của Diễm. Mà Diễm nhất định không thể để cho Khương thái hậu lấy được bảo vật, cho nên Diễm chỉ có thể chọn một trong hai cách. Thứ nhất: trước khi Khương thái hậu xuống Địa Hạ Cung Điện tìm kiếm bảo vật, cùng Khương thái hậu chính thức khai chiến. Nhưng nếu như làm thế, hai bên nhất định sẽ tổn hại, đến lúc đó Tiêu Hàn liền có thể ngư ông đắc lợi rồi.

Cho nên Diễm nhất định sẽ lựa chọn phương án hai: khi Khương thái hậu đi vào Địa Hạ Cung Điện tìm kiếm bảo vật thì Diễm cũng đồng thời đi vào, sau đó vượt lên trước để cướp lấy bảo vật. Cùng lúc đó Thương Nguyệt thái tử khẳng định cũng muốn lấy được bảo vật, cho nên hắn cũng tương tự sẽ tiến vào trong cung điện để cướp lấy bảo vật.

Khi Diễm cùng Khương thái hậu và Dạ Dật Phong vừa muốn ở Địa Hạ Cung Điện đấu đến ngươi chết ta sống, còn phải chịu cơ quan trùng trùng điệp điệp nguy hiểm, đến cuối cùng ba người bọn họ nhất định chỉ biết rơi vào kiệt sức. Tới khi đó, Tiêu Hàn lặng lẽ theo đuôi ở phía sau nghỉ ngơi dưỡng sức chợt hiện thân, như vậy hắn sẽ là người thắng lớn nhất.

"Bắc Dực thái tử, sẽ không phải là muốn đem hai khối thất thải thánh lệnh này làm thọ lễ đưa cho ai gia chứ?" Khương thái hậu mặc dù liều mạng khắc chế nội tâm kích động, nhưng trong tròng mắt lại vẫn toát ra ham muốn với hai khối thất thải thánh lệnh.

"Khương thái hậu không cần nghi ngờ thành ý của Bắc Dực quốc." Tiêu Hàn mặt không biểu cảm nói xong, đem hai khối thất thải thánh lệnh bỏ vào trong hộp gấm, tiếp bàn tay của hắn bỗng dưng ngưng tụ nội lực. Chỉ thấy hộp gấm xoay chuyển trên không, sau đó rơi xuống trên bàn trước mặt Khương thái hậu.

"Bắc Dực thái tử cùng Thương Nguyệt thái tử đưa thọ lễ cùng người khác bất đồng a, ai gia quả thật rất thích." Khương thái hậu đối với thọ lễ Dạ Dật Phong đưa tới khẽ phẩy, tiếp lập tức dời đến hộp gấm trên bàn mà Tiêu Hàn đưa tới, cuối cùng bà cũng không che giấu ham muốn với thất thải thánh lệnh nữa, dùng tốc độ cực nhanh đem hộp gấm nhét vào trong ngực.

"Khương thái hậu hài lòng là tốt rồi." Dạ Dật Phong cùng Tiêu Hàn đồng thời mở miệng, một thanh âm êm ái như gió, một thanh âm vẫn như cũ lạnh nhạt như băng.

Giờ phút này, không có bất kỳ người nào chú ý tới đại tướng quân Thượng Quan Hạo gắt gao nắm chặt quả đấm. Người trong thiên hạ chỉ biết là gom đủ bốn khối thất thải thánh lệnh mới có thể đi vào Địa Hạ Cung Điện, thật ra thì cũng không phải như vậy. Trừ bốn khối thất thải thánh lệnh, còn có một thứ có thể đi vào Địa Hạ Cung Điện, mà vật đó đang nằm trong tay mình. Không, chuẩn xác hơn mà nói, vật đó chính là chuôi quạt mà mẫu thân của Nguyệt nhi trước khi lâm chung đã giao cho mình.

Mẫu thân Nguyệt nhi trước khi lâm chung đã từng nói, nếu như có một ngày Nguyệt nhi để lộ dung nhan thật sự, như vậy bảo vật uy lực vô cùng ở trong cung điện có lẽ có thể giúp Nguyệt nhi trải qua kiếp nạn. Hôm nay Nguyệt nhi mặc dù đồng ý mình, sẽ không dễ dàng lộ ra khuôn mặt, nhưng khó bảo toàn Nguyệt nhi có thể vĩnh viễn không lộ ra a. Cho nên bảo vật trong Địa Hạ Cung Điện không thể để bất luận kẻ nào lấy được, việc này quan hệ đến tính mạng của Nguyệt nhi a.

Cùng lúc đó, không ai nhận thấy trên mái ngói lưu ly của cung điện, vô số hoa đào đang phiêu theo gió.

"Công tử, bọn họ nhất định sẽ tìm lấy được bảo vật, chúng ta có cần ngăn trở bọn họ hay không?" Bốn gã nam tử trẻ tuổi cung kính hỏi bạch y nam tử trong kiệu. Hắn, chính là Phong Ngân công tử đi vô ảnh chỉ để lại mùi hương hoa đào trong gió.

"Không cần, cho dù bọn họ tìm được bảo vật này, cũng không có chỗ nào để dùng." Phong Ngân công tử cười nhạt nói.

"Thuộc hạ không hiểu, bảo vật đó không phải có thể xoay chuyển càn khôn uy lực quỷ dị sao? Vì sao bọn họ lấy được cũng không có chỗ dùng đây?" Bốn gã nam tử trẻ tuổi gãi gãi đầu.

"Ân sư từng nói với ta, nếu muốn bảo vật phát huy uy lực, trừ phi ngươi có thể nắm trong tay một vật phóng ra ma tính. Mà trong thiên hạ. . . Không ai có thể nắm trong tay vật phát ra ma tính."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.