Kế Hoạch Phá Hoại

Chương 13




"Ta hèn hạ?" Môi đỏ mọng uống cạn chén trà nguội, hai mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhiễm ý cười nhìn Dạ Dật Phong, giọng điệu lười biếng nói: "Được rồi, ta thừa nhận. Bởi vì ta gần đây xác thực đã làm nhiều chuyện hèn hạ, nhưng là không biết Thương Nguyệt thái tử rốt cuộc muốn chỉ sự kiện nào đây?"

"Ngươi. . ." Dạ Dật Phong biểu tình giống như gặp phải quái vật nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt, trong khoảng thời gian ngắn hắn có chút cứng họng. Là hắn nghe lầm sao, nha đầu này cư nhiên lên giọng thừa nhận nàng hèn hạ?

"Hết cách rồi, con người của ta trí nhớ luôn luôn rất không tốt, hơn nữa gần đây làm quá nhiều chuyện hèn hạ, cho nên cũng chỉ có thể làm phiền Thương Nguyệt thái tử nhắc nhở rồi." Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhún vai một cái, cười đến vô cùng tà mị.

"Đừng cho là giả bộ cái gì cũng không nhớ là được, thật ra trong lòng ngươi vô cùng sáng tỏ. Ban đầu không phải nói, lấy dược đổi dược sao?" Dạ Dật Phong cắn răng nghiến lợi nói, tay vốn là vuốt ót lại dời đến một bên huyệt thái dương xoa nhẹ .

Ánh nến quanh quẩn, sắc mặt Dạ Dật Phong tái nhợt mang theo vài phần vặn vẹo, hai má cũng có không ít mồ hôi lạnh chảy xuống. Nhức đầu a, thật là đau chết người. Thượng Quan Ngưng Nguyệt đáng chịu thiên đao a, nếu không phải muốn lấy thuốc giải, hắn thật hận không thể trước tiên tiến lên hung hăng bóp chết nàng a.

"Đúng vậy a, lấy dược đổi dược. Ta không phải đã cho ngươi thuốc giải sao, chẳng lẽ. . . Tay của ngươi bây giờ còn ngứa?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt nghiêng đầu một cái, vẻ mặt mê man trừng mắt nhìn.

"Ngươi cho ta thuốc giải trị ngứa, lại đồng thời hạ độc làm ta đau đầu, ngươi cũng thật là đủ âm hiểm." Ngón trỏ dùng sức vuốt vuốt huyệt thái dương đang đau đớn, thanh âm Dạ Dật Phong lãnh lệ tới cực điểm.

"So với ngươi cùng Bắc Dực thái tử, ta còn phải học tập nhiều a." Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhếch môi cười, ngón tay nhẹ nhàng xoay ly trà, làm nước trà nhộn nhạo gợn sóng.

"Ngươi. . ." Thân thể Dạ Dật Phong bỗng dưng cứng đờ, hắn đương nhiên hiểu ý của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nàng là đang châm chọc mình và Tiêu Hàn sử dụng quỷ kế đối phó Hiên Viên Diễm.

"Trà này thật đúng là thơm, Thương Nguyệt thái tử có nhã hứng cùng nhau phẩm trà, thuận tiện cùng ta nói một chút về trà đạo hay không đây. Trên bàn có ly trà, trong ấm đầy nước trà, Thương Nguyệt thái tử chính mình phục vụ mình nha." Thượng Quan Ngưng Nguyệt vểnh môi về cái bàn cách đó không xa, dung nhan quyến rũ cười nói.

"Thượng Quan Ngưng Nguyệt, lập tức giao thuốc giải ra, nếu không ta liền lấy đầu ngươi làm bóng đá." Dạ Dật Phong bỗng chốc tiến tới trước giường, con ngươi lạnh băng nói.

Hắn cũng không có tâm tình cùng Thượng Quan Ngưng Nguyệt lảm nhảm dài dòng nữa, đầu càng ngày càng đau. Thật sự nếu không tìm được thuốc giải, hắn hoài nghi mình có thể hay không cầm đao, trực tiếp chặt đầu của chính mình đây.

"Thành thật xin lỗi, gần đây tương đối bận rộn, không đủ thời gian. Cho nên ta chỉ nghiên cứu ra độc dược nhức đầu, còn chưa có nghiên giải dược." Thượng Quan Ngưng Nguyệt hai tròng mắt xinh đẹp xoay chuyển, trong môi tràn ra lời nói mười phần khiêu khích.

"Nói cách khác. . . Ngươi lựa chọn để ta chặt đầu ngươi?" Con mắt Dạ Dật Phong thâm trầm nheo mắt lại.

"Ngươi nếu có khả năng, vậy liền cắt a." Thượng Quan Ngưng Nguyệt vén mấy sợi tóc bên quai hàm, cười nói. Mà nàng vừa dứt lời, trong không khí xuất hiện một hơi thở cực kỳ âm lãnh.

"Rất tốt, ngươi đã một lòng muốn chết, ta không có lý do không thành toàn cho ngươi." Dạ Dật Phong động tay áo một cái, một chiếc quạt bay đến trong lòng bàn tay. Vèo một tiếng vang lên, đầu quạt trúc bắn ra chủy thủ vô cùng sắc bén.

"Ngươi dự định như thế nào dùng cái chủy thủ này cắt đầu của ta đây? Một đao chỉnh tề, hay là xuyên qua cổ, rồi từ từ cắt từ trong ra ngoài đây? Ta không ngại ngươi xuyên qua cổ ta, sau đó từ từ cắt từ trong ra ngoài a, bởi vì như vậy sẽ rất kích thích nha." Thượng Quan Ngưng Nguyệt không chút để ý quét mắt qua Dạ Dật Phong, tiếp từ trên giường đứng lên, cúi đầu nhấp một ngụm trà, vẻ mặt không chút lo lắng gần sát trước mặt Dạ Dật Phong.

Đột nhiên, Dạ Dật Phong có chút không biết làm sao xem xét Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Là hắn muốn cắt đầu nàng, thế nhưng nghe xong lời của nàng, sao lại có cảm giác giống như là nàng muốn cắt đầu của hắn đây?

"Xuyên qua cổ của ngươi, rồi chậm rãi cắt từ trong ra ngoài cắt rất phiền toái. Ta thấy, một đao chỉnh tề tương đối sảng khoái." Dạ Dật Phong hai mắt lạnh lùng cười, quạt trúc mang theo chủy thủ bén nhọn hướng cổ Thượng Quan Ngưng Nguyệt cắt ngang qua.

Đang lúc chủy thủ tỏa khí lạnh bức người sắp tập kích vào cổ Thượng Quan Ngưng Nguyệt thì khóe môi Thượng Quan Ngưng Nguyệt mị hoặc nở nụ cười, tiếp cổ tay của nàng vừa nhấc, ngón giữa đeo nhẫn Huyền Băng Thiết nở rộ thành hình hoa sen.

Một tiếng "bang" vang lên, chủy thủ của Dạ Dật Phong cùng nhẫn của Thượng Quan Ngưng Nguyệt ở giữa không trung va chạm. Keng, chủy thủ trong nháy mắt thoát khỏi quạt trúc, sau đó vỡ vụn thành nhiều mảnh, toàn bộ rơi trên mặt đất.

"Con người của ta a, luôn luôn theo đuổi thủ pháp cắt đầu hoàn mỹ. Nếu như ngươi chịu nghe theo ta, ta liền để lại cái đầu cho ngươi. Đáng tiếc, ngươi không có nghe ta nói, nhất định một đao đem đầu ta cắt chỉnh tề, như thế ta liền cảm thấy không kích thích. Vì vậy, ta chỉ có thể miễn cưỡng lưu lại đầu của ngươi." Thượng Quan Ngưng Nguyệt lười biếng nói xong, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve nhẫn Huyền Băng Thiết, hoa sen trong nháy mắt khép lại thành một viên cầu màu bạc trắng.

"Chiếc nhẫn của ngươi. . . Chẳng lẽ là từ Huyền Băng Thiết chế tạo mà thành?" Dạ Dật Phong cả người cũng cứng ngắc ngay tại chỗ, hai mắt hoảng sợ nhìn chiếc nhẫn trên tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt, giọng điệu có chút khó có thể tin hỏi.

Chủy thủ của hắn dùng sắt tốt nhất của Thương Nguyệt quốc rèn ra, trải qua hơn vạn lần đập, dùng thời gian suốt một năm mới rèn thành. Cho nên nó không chỉ vô cùng sắc bén, mà độ cứng cũng vượt quá tưởng tượng. Trừ Huyền Băng Thiết trong truyền thuyết uy lực vô cùng, vô địch không gì thắng nổi có thể dễ dàng gọt đứt thanh chủy thủ này, Dạ Dật Phong thật sự là tìm không ra cái nguyên nhân thứ hai.

"Rất muốn biết rõ sao? Để cho ta dùng chiếc nhẫn này ở trên mặt ngươi điểm chút máu chơi đùa, ta liền thỏa mãn lòng hiếu kỳ của ngươi." Hai mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt yêu dã lưu chuyển, bờ môi phác hoạ nụ cười nhẹ nhàng nói.

"Ngươi. . ." Dạ Dật Phong không tự chủ được lui về phía sau hai bước, vì sao hắn có loại cảm giác rợn cả tóc gáy đây? Rõ ràng là nụ cười vô hại, nhưng hắn lại có thể cảm thấy rõ ràng trong tiếng cười của nha đầu này ẩn giấu hơi thở trí mạng làm người ta tử vong.

"Sợ cái gì nha, ngươi lại không bị thua lỗ gì. Ngươi suy nghĩ một chút a, khi khuôn mặt trắng noãn của ngươi chợt nhiễm đầy máu đỏ tươi, có phải sẽ làm cho ngươi tăng thêm vài phần hơi thở thần bí hay không đây? Ta đây là tốt bụng muốn giúp ngươi tăng thêm mỹ cảm nha." Thượng Quan Ngưng Nguyệt đi tới trước hai bước, nhấc ngón tay của mình lên, đem nhẫn Huyền Băng Thiết quơ quơ trước mắt Dạ Dật Phong.

"Ngươi rốt cuộc như thế nào mới nguyện ý giao ra giải dược, nói ra điều kiện của ngươi đi." Dạ Dật Phong híp mắt nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, khóe môi treo lên một đường cong tựa tiếu phi tiếu. . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.