Kế Hoạch Phá Hoại

Chương 11




Đêm, càng lúc càng khuya.

Ánh sao trên bầu trời giống như biển xanh lấp lánh, tỏa ra ánh sáng diễm lệ âm u. Mà trong một phòng ngủ, ánh nến đỏ rực bay múa trong gió, thật giống như tinh linh nghịch ngợm đang chơi đùa ở nhân gian.

"Ta nói Diễm a, ngươi nên rời đi rồi chứ?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt ở trên giường êm, vuốt ve lòng bàn tay, giọng điệu lười biếng lên tiếng.

"Nguyệt nhi, trà này người ta mới uống một nửa. Dù gì cũng chờ ta uống xong, ngươi hãy đuổi ta đi chứ." Hiên Viên Diễm đem ly trà sứ thanh hoa khẽ đặt lên bàn, tiếp đặt mông ngồi bên cạnh Thượng Quan Ngưng Nguyệt đang nửa nằm nửa ngồi trên giường êm, khóe môi gợi lên một độ cong xinh đẹp nói.

"Ngân Lang, Thanh Báo." Thượng Quan Ngưng Nguyệt tặng cho Hiên Viên Diễm một cái liếc mắt, sau đó ngón trỏ hướng một bên ngoắc ngoắc.

"Có thuộc hạ." Ngân Lang cùng Thanh Báo lập tức hiện thân, âm thanh vang dội lên tiếng.

"Đem người này kéo ra ngoài cho ta." Thượng Quan Ngưng Nguyệt đánh mạnh vào hông Hiên Viên Diễm, ra lệnh.

"Khụ. . ." Nghe Thượng Quan Ngưng Nguyệt nói, khóe miệng Ngân Lang cùng Thanh Báo lập tức co giật nhìn nhau, tiếp đó lại đồng thời đưa tay lau một giọt mồ hôi lạnh trên trán. Trời ạ, mỗi đêm ở đây đều diễn đi diễn lại một tiết mục giống nhau. Vương gia a, ngài không thể đổi mới sao, vì sao hàng đêm đều lấy cớ uống trà, ở trong phòng ngủ của vương phi không chịu đi đây. Thật sự là bại bởi người rồi!

"Nguyệt nhi, ngươi lại để cho bọn họ bắt ta ra ngoài?" Khóe miệng Hiên Viên Diễm co giật nhìn hướng Thượng Quan Ngưng Nguyệt, trên đời này có vị vương gia nào bi thống như hắn sao? Hắn cũng chỉ là muốn cùng tiểu vương phi của mình tán dóc một lát thôi, kết quả tiểu vương phi của hắn thế nhưng bảo bọn thuộc hạ đem hắn kéo ra ngoài?

"Ai bảo ngươi uống trà đều vĩnh viễn không đến đáy." Thượng Quan Ngưng Nguyệt bĩu môi nói.

"Được rồi, để tránh kết quả bị bắt ra ngoài, ta vẫn là tự mình ngoan ngoãn rời đi thôi." Hai mắt Hiên Viên Diễm mười phần uất ức nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, từ trên giường êm đứng lên, vẻ mặt lưu luyến không rời đi tới cửa.

Đáng thương a, bi ai a! Rõ ràng cưới một cái tiểu kiều thê, lại không thể hàng đêm ôm nàng cùng nhau ngủ. Những ngày đau khổ thu thập tiểu kiều thê của hắn, rốt cuộc khi nào mới có thể chấm dứt a!

Ngân Lang cùng Thanh Báo kinh ngạc nhìn Hiên Viên Diễm, biểu tình muốn cười nhưng không dám cười, muốn nhịn lại không nhịn được, nghẹn đến cơ hồ bị nội thương. Cái gì gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, bọn họ hiện tại xem như tận mắt chứng kiến rồi.

Thượng Quan Ngưng Nguyệt cũng im lặng xem xét Hiên Viên Diễm, mở miệng khẽ kêu: "Ngân Lang, Thanh Báo."

"Có thuộc hạ." Ngân Lang cùng Thanh Báo lập tức che giấu ý cười trong lòng, biểu tình cung kính nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

"Đưa tai tới đây." Thượng Quan Ngưng Nguyệt hướng hai người vẫy vẫy tay.

"Dạ!" Ngân Lang cùng Thanh Báo liếc mắt nhìn nhau, bỗng dưng cúi thấp người, đem lỗ tai tiến tới trước mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

"Khụ khụ khụ. . ." Lúc này Hiên Viên Diễm chậm rãi cất bước đi hướng cửa bỗng dưng quay đầu lại, không chỉ hung hăng trừng mắt về phía Ngân Lang cùng Thanh Báo, mà trong môi cũng phát ra thanh âm cực kỳ khó chịu.

Không nên khi dễ người như vậy chứ? Hắn còn chưa có biến mất đâu, thế mà tiểu vương phi của hắn cùng thuộc hạ cứ như hoàn toàn không nhìn thấy hắn? Còn nữa, coi như Nguyệt nhi bảo bọn họ đưa tai tới, bọn họ cũng không cần phải dán sát vào như vậy chứ?

"Hai người các ngươi. . ." Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhẹ giọng nói, Ngân Lang cùng Thanh Báo vẻ mặt nghiêm túc lắng nghe, ba người hoàn toàn đem Hiên Viên Diễm trở thành không khí.

"Thuộc hạ hiểu." Một lúc lâu, Ngân Lang cùng Thanh Báo mới đứng thẳng lên, hai mắt tràn đầy khâm phục nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

"Hiện tại liền rời khỏi vương phủ, đi hoàn thành nhiệm vụ ta giao phó. Nhớ, tuyệt đối không thể bị bất luận kẻ nào theo dõi. Nếu là các ngươi thất bại, cũng không cần trở về gặp ta. Vẫn là câu nói kia, Thượng Quan Ngưng Nguyệt ta không cần phế vật làm thủ hạ." Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhíu mày nhìn về phía Ngân Lang cùng Thanh Báo.

"Vương phi xin yên tâm, bọn thuộc hạ nhất định sẽ cẩn thận làm việc. Nếu làm không được nhiệm vụ vương phi giao cho, bọn thuộc hạ cũng không có mặt mũi sống trên đời rồi." Ngân Lang cùng Thanh Báo mở miệng đồng thanh nói, tiếp vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng đi hướng cửa.

"Nguyệt nhi nói với hai ngươi những thứ gì?" Hiên Viên Diễm kinh ngạc nhìn hai hộ pháp.

"Không thể trả lời." Ngân Lang và Thanh Báo cùng kêu lên, tiếp bóng dáng lóe lên biến mất ở trước mặt Hiên Viên Diễm.

Hiên Viên Diễm giương mắt nhìn hướng hai hộ pháp rời đi, phản rồi phản rồi, thật là phản rồi. Người mình tự tay huấn luyện ra, hôm nay cư nhiên dám không trả lời câu hỏi của mình a?

"Nguyệt nhi, ngươi rốt cuộc nói những thứ gì với bọn họ a?" Hiên Viên Diễm miệng co giật nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

"Thiên cơ bất khả lộ." Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhún vai một cái, hai mắt tản ra ý cười bí hiểm.

"Ngươi nha." Hiên Viên Diễm mặc dù im lặng nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nhưng trong lòng lại ấm áp. Cho dù Nguyệt nhi cùng hộ pháp Ảo Ảnh Cung giữ bí mật, nhưng hắn vẫn có thể đoán được Nguyệt nhi giao nhiệm vụ gì cho Ảo Ảnh hộ pháp, nhất định là có lợi đối với mình.

"Ngươi không phải là nói muốn rời phủ làm việc sao, sao còn ở nơi này không đi?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhướng lông mày.

"Muốn nhìn ngươi thêm một chút chứ sao." Tròng mắt Hiên Viên Diễm vừa chuyển, khóe môi lộ ra một nụ cười xinh đẹp. Gió lạnh lưu luyến mà đến, làm tử y của hắn nhẹ nhàng tung bay, yêu mị lại cao quý, xinh đẹp lại kiêu ngạo.

"Được rồi, chớ già mồm. Nhanh đi đi, chỉ là phải cẩn thận a, ngàn vạn đừng để người của Tiêu Hàn cùng Dạ Dật Phong theo dõi." Trong mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt đầy ý cười, ngón tay lười biếng vén mấy sợi tóc bên má.

"Xem thường bản lĩnh của phu quân?" Hiên Viên Diễm ngạo nghễ nhướng mày. Dạ Dật Phong cùng Tiêu Hàn cho rằng ở Thụy vương phủ, là có thể giám thị toàn bộ nhất cử nhất động của mình sao? Lấy khinh công của mình, đừng nói là bỏ rơi thủ hạ của bọn hắn, cho dù bỏ rơi bản thân bọn họ, cũng dễ như trở bàn tay.

"Thiện ý nhắc nhở." Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhún nhún vai, cười yếu ớt.

"Tính toán thời gian, đoán chừng Dạ Dật Phong sắp bị độc phát tác nhức đầu rồi. Hắn cũng không phải là tên đần độn, nghĩ một cái liền có thể đoán được là ngươi đối với hắn động tay chân, cho nên hắn nhất định sẽ tới tìm ngươi. Ngươi khi dễ Dạ Dật Phong như thế nào, ta đều giơ hai tay tán thành. Chỉ là. . . Khi ngươi khi dễ hắn, đồng thời cũng cần phải giữ chút khoảng cách nha." Vừa nghĩ tới trong thọ yến, Dạ Dật Phong dán môi bên tai Nguyệt nhi nói chuyện, trong lòng Hiên Viên Diễm nồng đậm tức giận.

"Nếu là hắn lại đem môi tiến tới bên tai của ta, ta liền dùng Tú Hoa Châm đem miệng hắn vá lại đến gió thổi không lọt, ngươi cảm thấy thế nào?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt mắt trợn trắng, khóe miệng co rút nói.

"Cái chủ ý này không tệ, ta thích." Hai mắt Hiên Viên Diễm tươi cười mị hoặc, tiếp bóng dáng bỗng chốc chợt lóe, biến mất không thấy bóng dáng.

Gió lạnh thổi tới, hương trà thanh u tràn ngập trong phòng. Thượng Quan Ngưng Nguyệt từ trên giường đứng lên, chậm rãi bước về phía cái bàn cách đó không xa.

Vẻ mặt lười biếng bưng lên ly trà Hiên Viên Diễm vừa dùng, Thượng Quan Ngưng Nguyệt khóe mắt nhu hòa, mím môi uống một ngụm nước trà. Vừa nghĩ tới Hiên Viên Diễm mỗi đêm lấy cớ uống trà, nán lại trong phòng ngủ quấn lấy nàng nói chuyện phiếm, Thượng Quan Ngưng Nguyệt lại cảm thấy có chút dở khóc dở cười. Không ngờ Hiên Viên Diễm này, cũng có lúc thật đáng yêu.

Bỗng dưng, lỗ tai Thượng Quan Ngưng Nguyệt khẽ động, tiếp liền thấy nàng cười khanh khách nhìn nhìn về cửa phòng ngủ, môi đỏ mọng nhẹ nhàng nói: "Có phải cảm thấy hương trà này rất thơm không, có muốn vào phẩm trà không?"

Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa dứt lời, vèo một tiếng vang lên, một hắc y nhân nhanh như tia chớp xông vào trong phòng ngủ.

"A, tối nay thật đúng là náo nhiệt. Trừ Thương Nguyệt thái tử muốn tìm ta nói chuyện phiếm bên ngoài, còn có một người bịt mặt muốn cùng ta nói chuyện phiếm?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười cười, hai mắt híp lại nói. Thân ảnh của người này vì sao lại quen thuộc như vậy? Cái này không thể nào a, nếu quả thật là hắn, thì không lý nào lại che mặt đến tìm mình a.

"Nguyệt nhi, là ta." Hắc y nhân xụ mặt kéo khăn che mặt xuống, bước nhanh về phía trước kéo cánh tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt. . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.