Kế Hoạch Nguy Hiểm: Tổng Tài Ngươi Đừng Quá Kiêu Ngạo

Quyển 1 - Chương 18: Chia ra chạy




“Sợ cái gì chứ. Ngao Liệt với người có tình duyên chín đời, nếu bây giờ không kết lại thì đợi đến lúc nào nữa!” Tam tiên tử Đông Hoa Sơn pháp lực còn mạnh hơn cả Thanh Hà tiên tử. Nàng đưa một ngón tay, làm bất động Thanh Hà tiên tử, Bích Nguyệt tiên tử cười duyên nói: “Ngao Liệt ngươi còn không ôm lão bà về Cực Lạc cung à?”

Ngao Liệt mặt đỏ lên, Thanh Hà tiên tử tức giận hai mắt tối sầm, suýt chút nữa tức đến hôn mê bất tỉnh. Mắt hạnh nhìn hắn trừng trừng, hướng Ngao Liệt quát: “Ngươi…. Tên tiểu tử ngươi còn không biết tốt xấu, còn đến Ly sơn của ta làm gi?”

Ngao Liệt thầm nghĩ: “ Đương nhiên là phải theo nàng để kết thúc duyên tình chín kiếp rồi!” Ngoài miệng lại không dám nói ra, cứ quanh co nửa ngày, lại nghĩ tới sư phó dạy cứ gạo nấu thành cơm thì không khỏi cắn cắn răng lấy hết dũng khí nói: “Tiên tử chớ trách, nếu có chỗ nào mạo phạm, đợi khi trở về Cực Lạc cung sẽ hướng tiên tử thỉnh tội.”

Ngay lập tức không phân biệt thêm nửa lời cứ ôm lấy Thanh Hà Tiên tử đang quát mắng mà chạy như chó nhà có đám độn quang đi về Cực Lạc cung.

Hoa Sơn tam tỷ muội liếc nhìn liền cười một trận. Cũng không đi về phía Lê Sơn lão mẫu chào từ biệt, theo một làn gió mang mùi thơm nổi lên cả mấy người cùng đi về Cực Nhạc cung.

Lại nói Thạch Cơ ra khỏi Cực Lạc cung, nhằm thẳng Ngũ Chỉ sơn mà đến. Cuối cùng không gặp chút trở ngại nào mà đến chân núi Ngũ Chỉ sơn. Đang lúc chẳng biết vì sao sư phụ lại sai mình tới đây thì chợt nghe phía xa xa có người kêu to: "Tiên nữ. Vì sao nàng lại đến Ngũ Chỉ sơn này, lão Tôn ta đây đã hơn trăm năm chưa từng gặp người nào. Mau tới đây cùng lão Tôn nói chuyện vài câu!"

Thạch Cơ lại càng hoảng sợ. Vội vã nhìn khắp nơi xung quanh thì thấy dưới chân núi Ngũ Chỉ sơn đè nặng một Hầu tử (con khỉ) mặt mũi như Thiên Lôi đầy lông lá. Hầu tử này bị đè ở dưới chân núi, chỉ chừa cái từ bụng trở lên nhô ra ngoài. Bốn phía cỏ dại mọc thành bụi. Cái đầu bù xù đầy lông liên tục ngoáy loạn chung quanh, hiển nhiên là rất buồn cười.

Thạch Cơ tâm tính thiện lương. Nay thấy Hầu tử bị đè dưới chân núi thật là thương cảm thì lập tức có thiện cảm liền bước lên phía trước hỏi: "Ngươi là người phương nào, vì sao bị đè ở dưới Ngũ Chỉ sơn này. Ta phải làm gì để cứu ngươi?"

Hầu tử kia nói : “Năm trăm năm trước ta vốn là Tề Thiên Đại thánh Tôn Ngộ Không đại náo thiên cung, ngươi biết danh tiếng này của lão Tôn chứ.”

Thạch Cơ chợt bừng tỉnh. Tuy nàng tới Cực Lạc cung chưa lâu, nhưng đã được nghe về sự tích anh dũng của đại sư huynh Nhị Lang Chân quân Dương Tiễn đại chiến với Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không, cho nên biết được tiếng tăm này của Tề Thiên Đại thánh.

Lúc này vừa nghe thấy Hầu tử đó là Tề Thiên Đại thánh, không khỏi cười nói: “Thì ra là Tôn đại thánh, ta nghe các tỷ muội nói đến tên tuổi của ngươi, đại sư huynh của ta cũng biết ngươi !”

Hầu tử kia vừa nghe Thạch Cơ nói biết đến tiếng tăm của mình, chợt vui mừng hỏi: “Vậy ngươi là tiên nữ môn phái nào, đại sư huynh của ngươi làm sao biết được lão Tôn ta đây?”

Thạch Cơ cươi khúc khích, nói: “Sư tôn ta là Đông Thắng Thần châu Thúy Hà sơn Cực Lạc cung chủ. Đại sư huynh ta chính là thiên giới Nhị Lang Chân quân Dương Tiển.”

“Cực Lạc cung chủ? Lão tôn ta chưa nghe qua bao giờ!” Hầu tử kia bắt đầu nhăn mày trợn mắt nghĩ ngợi một lúc, chợt nói: “Dương Tiển kia chắc là đại sư huynh của ngươi. Cái thằng oắt này năm trăm năm trước từng gây không ít khó khăn cho ta. Nhưng khi lão Tôn gia ta thoát ra ngoài thì nhất định không bỏ qua cho hắn!”

Thạch Cơ nói: “ Đại sư huynh đánh cuộc với sư tôn của ta. Nhưng không địch lại thần thông của sư tôn, nên đành bái sư tôn ta làm môn hạ, làm đại sư huynh của chúng ta!”

Hầu tử kia cả kinh nói: “Sư phụ của ngươi là thần thánh phương nào mà có thể đánh thắng Dương Tiển kia. Sao lão Tôn ta chưa nghe qua bao giờ nhỉ!”

Thạch Cơ cười nói: “ Ta nói ngươi cũng chưa chắc biết!” Vội vàng lấy ra từ trong người vài quả Bàn Đào, đưa cho Hầu tử .

Hầu tử kia há mồm cắn, hắn dựa vào tảng đá ăn ngấu nghiến liền mấy quả, sau một lúc mới lên tiếng: “Đây là đào tiên vạn năm của Tây vương mẫu. Tiên nữ tên của ngươi là gì, sao lại có thứ đào tiên tốt thế này …uhm …quả thực là tốt. Lão Tôn ta cách đây năm trăm năm đã từng ăn rồi”

Thạch Cơ vội nêu đạo hiệu ra: “Sư mẫu ta là Dao trì Thất công chúa, đương nhiên là có đào vương vạn năm rồi.”

“Thất tiên nữ ?” Hầu tử kia dậm chân hưng phấn nói : “Lão Tôn ta biết, năm trăm trước lúc ta đại náo thiên cung, Tôn gia gia ngươi cũng đã từng gặp qua Ngọc đế Thất vị công chúa. Chẳng lẽ sư phụ của ngươi là hậu bối của lão Tôn ta. Không ngờ bản lĩnh lại cao cường, đánh bại được tiểu tử Dương Tiễn kia?”

Thạch Cơ nói: “Sư tôn ta từ thời kỳ hỗn độn từng nói là lúc đại chiến hồng hoang đã nhập luân hồi chuyển kiếp. Cho đến tận giờ lại thoái khỏi luân hồi, rốt cuộc làm sao có thể là hậu bối của ngươi, Hầu tử ngươi cũng vô lễ !”

Hầu tử nói: “Thì ra là thế, thì ra là thế. Sư tôn ngươi so với Như Lai thì sao?”

Thạch Cơ nói: “Cái này ta cũng không biết!”

Hầu tử kia cười ha ha nói: “Như Lai kia dựa vào việc xuất ra pháp lực thần kỳ, làm cho lão Tôn ta phải chịu đè dưới chân núi Ngũ Chỉ sơn. Bà nương Quan thế âm thường xuyện tới thăm khuyên ta hướng thiện, bảo ta hộ tống hòa thượng đi tây thiên lấy kinh. Lão Tôn ta muốn thoái khỏi Ngũ Chỉ sơn, không thể làm gì khác hơn là nghe lệnh. Nếu tiên nữ ngươi có thể bóc Như Lai ấn phù giải thoát cho ta, lão Tôn ta nợ ngươi một chút ân tình, ngươi nghĩ sao?”

Thạch Cơ thấy Hầu tử đáng thương, vội vàng đồng ý.

Hầu tử vui mừng nói: “Tiên nữ ngươi đúng là tốt bụng, lão Tôn ta nhận ngươi làm bằng hữu!” Ngay lập tức báo cho biết ấn phù của Như lai ở trên đỉnh của Ngũ Chỉ sơn. Chỉ cần Thạch Cợ nhanh chân lấy ra ấn phù thì hắn mới có thể thoát ra

Thạch Cơ vội vã đạp mây bay lên, chỉ thấy trên đó có một ấn phù đang niêm phong. Ấn phù kia tỏa ra kim quang ( sắc vàng) lấp lánh theo gió lan tỏa đang vững vàng dán vào đỉnh núi.

“Sư tôn bảo ta tới Ngũ Chỉ sơn này, sợ không phải để ta giải thoái Hầu tử này ra đấy chứ!” Thạch Cơ trong lòng suy đoán, lập tức đạp mây bay lên đỉnh, duỗi ngón giữa ra thi triển định lấy ra phật môn ấn phù.

Không nghĩ là kim quang của ấn phù kia lại lớn lên, bắn tung đất đá ra xa thiếu chút nữa làm rơi đám mây.

Thạch Cơ kinh hãi lại thử vài lần nhưng vẫn vậy, trong lòng biết rằng pháp lực mình không đủ để lấy ấn phù kia. Nàng đành phải bay xuống dưới chân núi nói với hầu tử: “Ấn phù kia thật kỳ quái, ta cũng lấy không ra!”

Hầu tử kia vừa nghe xong, nhất thời giận dữ, nhe răng trợn mắt mắng: “Như Lai thấp hèn kia thật âm hiểm, lại muốn lão Tôn đi làm cái gì mà hòa thượng với ăn chay niệm phật. Lão Tôn ta đây ở Hoa Quả Sơn ung dung tự tại làm Tề Thiên Đại Thánh chẳng phải là ung dung khoái hoạt sao, còn lâu ta mới đồng ý”.

Thạch Cơ thấy Hầu tủ này thật thương cảm, động trắc ẩn, vội vàng nói: “Không bằng ngươi cứ đợi ta quay về, cầu sư tôn ta tới cứu ngươi ra ngoài!”

Hầu tử cũng không ngu dốt, thầm nghĩ: “Có hi vọng còn hơn không, tạm thời cứ thử xem sao. Hơn nữa lão Tôn ta cũng không muốn đi Tây thiên ăn chay niệm phật của bọn hòa thượng đầu trọc!” Lập tức hắn thúc giục Thạch Cơ đi.

Thạch Cơ vội vã rời khỏi Ngũ Chỉ sơn, đáp mây một đường đi đến Cực Lạc cung.

Không nghĩ vừa mới đi được trăm dặm thì hai đạo hào quang hạ xuống, thấy Lâm Phong và Thất công chúa tới.

Thạch Cơ kinh ngạc vội vã bái kiến, Lâm phong cười nói: “Hầu tử kia còn có vài chục năm nữa mới thoát ra, ngươi không cần phải đi Cực Lạc cung. Nhưng ngươi cũng nên thường xuyên tới thăm hắn, để cho hắn bớt cô đơn rồi kết đoạn nhân quả, sau này sẽ có chỗ hữu dụng.”

Thạch Cơ đồng ý.

Thất công chúa lại lấy ra một kiện pháp bảo, đó là Thất Bảo Lưu Ly trản trong bảo khố của tiên thiên linh. Vốn là sở hữu của Vương mẫu bị lục tiên nữ đem đến Cực Lạc cung, Thất công chúa truyền cách sử dụng cho nàng: “Thất Bảo Lưu Li trản là bảo khố tiên thiên linh, cho ngươidùng để phòng thân”

Thạch Cơ vội vã tiếp nhận, cảm tạ ơn huệ của sư nương rồi đi đến Ngũ Chỉ sơn.

Thất công chúa lúc này mới nhìn Lâm Phong một chút nói: “Hầu tử kia vốn là người của phật môn. Phu quân vì sao lại phải tranh giành cho lộn xộn, sợ rằng sau này lại sinh ra nhân quả”

Lâm Phong nói: “Hầu tử kia tuy tu luyện pháp thuật của phật môn, nhưng không có nửa điểm phật duyên, trời sinh tính nóng nảy. làm sao có thể nhập vào đại đạo tịch diệt của phật môn được. Hồng chưởng của ta từ bỏ cấm kị thất giới lục dục sẽ hợp với bản ính Hầu tử hơn. Nếu như có thể đưa hắn vào được khuôn khổ thì phỏng chừng sau này lại có dịp thành chính quả. Còn bây giờ cũng vẫn chưa tính được điều gì tỉ mỉ cả!”

Thất công chúa nói: “Đại Đường quốc kia sợ là lại có chuyện xấu, chúng ta sao không đến đó xem!”

Lâm Phong nói: “Ta đang có ý này!”

Lập tức phu thê hai người độn quang nhằm Đại Đường quốc bay đi.

Trong lúc bay ngang qua một ngọn núi, thấy trong núi yêu khí dày đặc thì hiếu kỳ, lập tức gọi sơn thần xuất hiện hỏi: “Núi này tên là gì, sao trong núi là có yêu quái gây nghiệp chướng?”

Sơn thần không biết phu thê Lâm Phong là ai, nhưng biết hai vị tiên trẻ tuôi có thế lực thì vội vàng nói:” Khởi bẩm thượng tiên, núi này tên là Cửu Bàn sơn. Trong núi có một yêu tinh tu luyện thành Cửu đầu đại xà, gọi là Mãnh đại vương. Thủ hạ có cả trăm vạn yêu binh, tiểu thần thường xuyên bị bọn yêu nghiệt này khi nhục, mong đại tiên giáng trần trừ yêu”.

Lâm Phong nói: “ Ta đi xem thử. ”

Lập tức sơn thần đằng vân dẫn phu thê hai người tới bên ngoài động của Cửu đầu xà.

Sớm đã có yêu binh vào báo tin, không lâu sau, thấy yêu vương toàn thân giáp trụ, mang theo yêu binh vọt ra.

Yêu vương này đầu rắn thân người, nhìn qua cái đầu thì tướng mạo thật là xấu xí. Ra khỏi động phủ trông thấy sơn thần thì không khỏi quát tháo: “Ngươi là người phương nào dám xông đến Cửu bàn sơn của chúng ta. Ra là tiểu thần nhãi nhép lại mời được người đến giúp đỡ là mấy đứa trẻ ranh, mau mau báo tên. Bản đại vương không muốn xuống tay với quỉ vô danh!"

Thất công chúa khẽ kêu lên: "Yêu nghiệt nhà ngươi không biết tốt xấu. Phu quân ta trông coi Linh Lung bảo tháp, trấn giữ vạn yêu thiên hạ. Nếu ngươi không muốn bị mất mạng thì mau mau bỏ binh khí đầu hàng "

Con Cửu đầu xà này lúc hồng hoang đại chiến nhặt được vài món cổ pháp bảo lợi hại trên mặt đất, mới tu luyện thành đạo. Cũng không biết yêu hoàng Thái huyền là ai. Cũng không biết Linh Lung bảo tháp là vật gì, nghe vậy thì giận dữ: "Đến đây cho ta biết qua một lần bản lĩnh của nhà ngươi!"

Sơn thần vừa thấy như vậy thì sợ gặp phải tai bay vạ gió vội vã tránh sang một bên.

Lâm Phong trợn mắt liếc nhìn đôi giày xanh mượt mà Cửu đầu xà đang đi dưới chân, chỉ cảm thấy có hơi quen mắt. Suy nghĩ một trận mới nhớ lại đôi giày này chính là pháp bảo gọi là giày Vạn Lý Truy Vân của thượng cổ yêu thần Khoa Phụ.

Nhớ lại thời thượng cổ hồng hoang. Hai đại thủ lĩnh của Ma Môn mặc dù đều là giáo chủ Bà La giáo, nhưng vì nguyên nhân giáo lí nên mỗi người đều giữ ý mình. Tọa hạ đệ tử thứ mười của Ma vương Xi Vưu hóa thân làm Đại nhật Kim Ô thừa cơ làm loạn. Sau đó Hậu Nghệ bắn rơi mặt trời, Khoa Phụ đuổi thái dương cuối cùng làm bùng phát đại chiến với thượng cổ yêu ma.

Sau cuộc chiến yêu tộc điêu linh, Ma Môn rời khỏi tam giới, Vô Khổ đạo nhân đi sang phương tây xa xôi sáng lập thêm môn phái Đại thừa Ma Môn từ đó về sau không liên quan gì tới Ma Môn.

Sĩ Thiệt yêu thần tên là Khoa Phụ đã từng đi đôi giày Vạn Lý Truy Vân phúc để truy sát Kim Ô ( mặt trời) cuối cùng, tốc độ quả thực đứng đầu tam giới. Lâm Phong thấy vậy lập tức thèm thuồng không thôi.

"Đôi Vạn Lý Truy Vân này nhất định phải về tay ta, đang cần để cấp cho đệ tử môn hạ chống đỡ kiếp nạn!" Lâm Phong và Thất công chúa liếc mắt nhìn nhau, hai bên đều là hiểu ngầm rồi nói với Cửu đầu xà: "Nhãi ranh nhà ngươi không biết tốt xấu, đang muốn cho ngươi mở rộng tầm mắt!" Nói xong quạt Kim Quang phiến khiến gió nổi lên.

"Mấy kẻ này không biết nông sâu thế nào, cứ phải cẩn thận là tốt nhất!" Con Cửu đầu xà nhìn không ra mức độ của Lâm Phong và Thất công chúa thì trong lòng biết hai người này rất khó đối phó. Nó vội vã rút ra sợi dây dài ánh vàng chói mắt rung lên cuốn lấy hai người.

"Dây Phược long!" Lâm Phong cực kỳ kinh ngạc một hồi. Sợi dây Phược Long cũng là một kiện pháp khí thượng cổ có uy lực cực đại, ngay như đến nhất lưu Kim tiên mà bị trói buộc thì sợ là cũng giãy không ra. Thực không nghĩ tới cũng rơi vào trong tay con Cửu đầu xà này.

"Thực sự là trời cũng giúp ta, Cửu đầu xà này sao có nhiều pháp bảo thượng cổ như vậy. Dù muốn hay không thì cũng đúng lúc tiện đường lấy để trở về cấp cho đệ tử môn hạ!" Lâm Phong trong lòng vui mừng liền vội vã thu Kim Quang phiến, niệm chú xuất ra Linh Lung bảo tháp hộ thân, đợi khi sợi Phược Long quấn quanh người thì đột nhiên làm khó dễ. Hắn lại niệm chú lấy ra Thất Thải Nguyên thạch ném thẳng vào đầu đối thủ.

Con Cửu đầu xà chợt thấy dây Phược Long dường như quấn quanh một cây bông hoàn toàn bị mất tác dụng lập tức thầm kêu không ổn vội vã thu hồi dây Phược Long. Do đó không đề phòng Thất Thải thần quang đang nhằm ngay vào mặt đánh tới. Hắn không khỏi trong lòng hoảng hốt không kịp thu hồi dây Phược Long, vội vã hướng sang bên cạnh nhảy vọt ra ngoài, một bước đã mấy vạn dặm.

Lâm Phong thấy Cửu đầu xà này trong lúc cấp bách còn có thể tránh thoát đòn đánh của mình, tốc độ quả thực nhanh đến cực điểm. Trong lòng biết con rắn này có giày Vạn Lý Truy Vân. Nếu để cho nó chạy đi thì có thể sẽ đuổi không kịp bèn vội vã thu dây Phược Long rồi đuổi theo.

Pháp lực con Cửu đầu xà này thực ra không cao, chỉ là ỷ vào có được vài món pháp bảo lợi hại mới dám diễu võ dương oai. Hiện tại bị Lâm Phong thu dây Phược Long, giờ còn không biết chính mình sẽ bị đưa đến đâu thì vội vã bỏ chạy, sau này tính kế tiếp.

Không muốn Lâm Phong một đòn bị hụt, Thất công chúa đã sớm né sang một bên, âm thầm niệm chú xuất ra Thiên Dương cầm tùy thời hành động. Con Cửu đầu xà này còn chưa đứng vững thì một đạo xích quang đã đánh tới nhằm ngay vào mặt Cửu đầu xà.

Cửu đầu xà không kịp xuất ra pháp bảo hộ thân, pháp lực lại thua Thất công chúa nên bị xích quang của Thiên Đãng cầm đánh trúng liền hét thảm một tiếng. Thân thể bị nện thành bùn, nguyên thần có dạng đứa trẻ thoát ra khỏi thân chui vào trong đất.

Lâm Phong vừa kịp chạy đến vội vã phát lực làm ngũ hành bất định. Nguyên thần của con Cửu đầu xà đụng vào trên mặt đất đã bị hóa rắn lại kêu thảm một tiếng bắn trở về.

Lâm Phong rút Kim Quang phiến ra quạt nguyên thần của lão yêu vừa bắn trở về đánh văng ra lục đạo, trực tiếp áp vào luân hồi đầu thai.

Thất công chúa cũng lấy được vài món pháp bảo từ người lão yêu, mân mê ngắm nghía đến nửa ngày. Ngoài Vạn Lý Truy Vân của yêu thần Khoa Phụ còn có một cái chuông nhỏ màu vàng và một khối đá ngũ sắc. Thất công chúa cũng nhận ra được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.