Kế Hoạch Làm Bố

Chương 8




Anh ta nói: “Thất Xảo, đừng khờ nữa”.

Tôi khịt khịt mũi, hỏi: “Anh đến để nhìn tôi chê cười phải không?”

Anh ta nói: “Có gì đáng chê cười để mà nhìn”.

Đúng vậy, bất giác tôi cảm thấy đây đúng là một chuyện cười, nhưng sự thật chính là buồn cười như vậy đó. Tôi còn cho là tôi và Tô Duyệt Sinh sẽ ân ân ái ái đầu bạc đến già, nhưng chỉ một ngày, ngắn ngủi có một ngày, đã trở thành thế này.

Anh ta nói: “Sao em cả giày cũng không mang vậy hả?”

Tôi thế này mới cúi đầu nhìn lại chân mình, lúc đó vội vã chạy ra, tôi cứ thế chân không chạy ra, nhưng dù là vậy, Tô Duyệt Sinh cũng không để ý đến tôi, anh vẫn như cũ không để ý mà bỏ đi.

Anh ta nói: “Đi thôi, anh đưa em vào mang giày”.

Tôi kỳ thực cũng chẳng còn nghĩ ra được điều gì, anh ta dẫn tôi vào nhà tôi liền đứng lên đi vào, tôi cảm thấy sức lực toàn thân như bị rút cạn, một hơi sức để khóc cũng không có, chân như nhũn ra, dáng vẻ không đứng dậy nổi. Tôi vào phòng tìm được giày của mình, thu dọn lung tung một chút, kỳ thực cũng không có gì để mà thu dọn, bởi vì đa số mấy thứ đồ này nọ đều là Tô Duyệt Sinh mua cho tôi. Tôi chỉ cầm túi xách của mình, rồi nói với Trình Tử Lương: “Đi thôi”.

Anh ta không hỏi tôi muốn đi đâu, mà là chủ động hỏi: “Có muốn anh tìm phòng khách sạn giúp em không?”

Tôi lắc lắc đầu, nói: “Tôi trở về ký túc xá”. Ngừng lại một chút tôi nói thêm, “Giờ em không có tiền mặt, phiền anh cho em một ít nhé”.

Trình Tử Lương đưa tôi đến cổng trường học, tôi xuống xe đi về phía cổng trường, anh ta gọi tôi lại, dáng vẻ như muốn nói lại thôi, cuối cùng anh ta nói: “Cần gì thì gọi điện cho anh”.

Tôi lắc lắc đầu, tôi sẽ không gọi điện tìm anh ta hay Tô Duyệt Sinh nữa, từ đầu tới cuối, bất quá chỉ là một chuyện đáng chê cười. Bản thân tôi buồn cười như vậy, sao còn muốn tiếp tục làm chuyện buồn cười nữa.

Tôi ở trong phòng ngủ suốt hai ngày, cuối cùng là mẹ tôi tìm đến trường, mí mắt bà cũng sưng thật to, vành mắt xanh xao, cũng giống như tôi ngủ không được ngon, bà cũng không nói gì khác, chỉ nói: “Về nhà thôi”.

Cơn tức của tôi lúc này dâng lên, tôi nói: “Mẹ cứ coi như con đã chết rồi đi, con không về”.

Mẹ tôi cũng tức giận lên, bà lớn tiếng nói: “Mày còn ngại chưa đủ dọa người à? Nếu hôm nay mày thật sự chết rồi, tao nửa chữ cũng sẽ không nói tới…” Không đợi bà nói xong, tôi kéo màn cửa sổ bằng lụa mỏng ra trèo lên cửa sổ, mẹ tôi hét một tiếng, một chân của tôi đã bước ra ngoài rồi, bà chết sống kéo tôi lại, cổ tay tôi bị bà nắm chặt đến xanh một mảng, mới bị bà lôi từ trên cửa sổ tha xuống. Mẹ tôi khóc: “Mẹ nuôi con lớn đến bây giờ, con không nhìn xem mẹ chịu bao nhiêu tội, đã ăn bao nhiêu khổ, lại vì một thằng đàn ông không đáng giá mà bỏ mình sao”.

Trước kia tôi cũng chưa bao giờ nghĩ tới, mình sẽ vì một đoạn tình cảm mà đi tìm chết. Lúc chia tay với Trình Tử Lương chỉ có khổ sở, mà với Tô Duyệt Sinh lại như rơi vào cơn ác mộng, giống như bị người ta lấy mất tâm can, cả người không khác gì cái xác không hồn, tôi cũng không biết bản thân mình sẽ thành như vậy, hơn nữa lại biết rõ, cho dù không chết, về sau này nếu tôi có lại yêu ai khác cũng không giống như đã từng yêu anh, hết thảy tất cả của tôi đã bị anh lấy đi rồi.

Mẹ vẫn còn ngồi đó ôm tôi khóc, tôi lại cảm thấy chán ghét, tôi nói: “Đừng khóc, con theo mẹ về”.

Mẹ tôi dường như bị tôi dọa sợ, bà vừa lau nước mắt vừa giúp tôi thu dọn này nọ, bất quá là một ít quần áo, mẹ tôi lung tung nhét đại vào trong túi, bà nói: “Mẹ đã xin phép chủ nhiệm lớp của con rồi, nói con bị bệnh cần nghỉ ngơi một thời gian”.

Bà dọn dọn, đột nhiên lục ra được tờ giấy kết quả khám bệnh của tôi ở dưới đống quần áo, tôi thấy bà sửng sốt một chút, trong lòng tôi đều đã bất kể giá nào, chờ bà lại tới đánh tôi. Nhưng mẹ tôi sửng sốt thật lâu, cuối cùng cái gì cũng không nói, chỉ là nhét tờ giấy khám bệnh kia vào trong túi.

Lúc xuống lầu mẹ luôn nắm tay tôi, giống như đang dắt tay đứa nhỏ, bà kéo tôi đi thẳng lên xe ngồi, cài dây an toàn cho tôi, lúc thắt dây an toàn, nước mắt mẹ nhỏ trên tay tôi. Tôi nói: “Có gì mà khóc, con đâu có sao”.

Mẹ tôi cũng không nói nữa, nhưng trong lòng tôi thì rất rõ, tôi thật sự rất khó chịu. Có lẽ bởi vì biết tôi khó chịu, nên suốt chặng đường đi mẹ không nói gì. Mãi cho đến về nhà, mẹ tôi mới nói, con nghỉ ngơi một thời gian đi, mẹ sẽ tìm cho con một bệnh viện thật tốt. Tôi nói: “Đứa nhỏ này con muốn sinh”.

Sau một lúc lâu mẹ tôi nói không nên lời, lại qua một lúc nữa, bà mới nói: “Con còn trẻ như vậy, con đường tương lai còn dài phải đi…”

Tôi nói: “Đứa nhỏ này con muốn sinh, Tô Duyệt Sinh không cần, con cần”.

Mẹ tôi rốt cục nhịn không được, bà nói: “Đồ cứng đầu, con đừng hồ đồ nữa! Con xem mẹ nuôi con lớn như vậy, có bao nhiêu khó khăn, sao con có thể đi theo con đường của mẹ”.

Tôi nói: “Mẹ yên tâm, con sẽ không giống mẹ đâu”.

Mẹ tôi đoán chừng cảm thấy tôi bình tĩnh đến đáng sợ, sợ tôi lại làm ra hành động gì quá khích, cho nên nhịn xuống không nói thêm gì nữa, bà chỉ khuyên tôi: “Con nghỉ ngơi hai ngày đi, suy nghĩ cho cẩn thận rồi nói tiếp”.

Đúng vậy, tôi quá mệt mỏi, mấy đêm này tôi kỳ thực không thể nào ngủ được, dáng vẻ tuyệt tình của Tô Duyệt Sinh lần đó giống như tia chớp một lần lại một lần đánh thẳng vào đầu tôi. Thời điểm anh nói hai chữ ‘Không có’, cả người tôi phát run, như có dao găm cắt vào da thịt. Tôi chỉ cảm thấy, trong lòng tựa như có một cái động lớn, máu chảy ồ ạt trong đó, đáng sợ nhất là, tôi không có cách nào làm nó dừng lại.

Anh nói đây chỉ là chơi đùa thôi, mà tôi đến tận giờ phút này, vẫn như cũ tuyệt vọng yêu anh.

Tôi mệt mỏi đến mức mí mắt cũng không nâng dậy nổi, nhưng lại ngủ không được. Nằm trên giường tôi sẽ nhớ đến Tô Duyệt Sinh, nghĩ tới anh nước mắt bất tri bất giác sẽ chảy ra. Tựa như có người thả băng vào trong mắt, vừa mỏi vừa đau. Thật sự là không có tiền đồ mà, tôi thì thào khuyên bảo bản thân, có chuyện gì ngày mai rồi tính, ngày mai sẽ tốt hơn thôi.

Nhưng kỳ thực tôi biết, ngày mai sẽ không tốt, ngày mai thậm chí còn tồi tệ hơn, bởi vì Tô Duyệt Sinh rời khỏi tôi, thời gian qua đi càng ngày càng lâu, càng ngày càng dài, nhưng hình dáng anh lại vẫn như cũ rất rõ ràng, tôi vĩnh viễn không cách nào quên được anh.

Tôi ở nhà nghỉ ngơi một tuần, nói là nghỉ ngơi, nhưng mỗi này đều ăn không vô, ngủ không được, mỗi đêm tỉnh dậy, gối đầu luôn ẩm ướt, tôi chỉ còn biết đi ra ngồi trong phòng khách, nước uống một ly lại một ly, nhưng phản ứng khi mới mang thai càng ngày càng nghiêm trọng, tôi ăn cái gì cũng nôn, uống cái gì cũng nôn.

Mẹ tôi vô cùng lo lắng, thái độ của tôi lại càng ngày càng kiên định, tôi kiên quyết không đi bệnh viện, mẹ tôi khóc mấy lần, lại khuyên vài bận, cuối cùng rốt cục tôi thắng, kỳ thực, bà chỉ là bị bắt phải thỏa hiệp, bởi vì tôi tuy là tinh thần hoảng hốt, lại cứ như bị vây trong một loại cuồng nhiệt nào đó, mẹ tôi cảm thấy nhất định là tôi điên rồi, nhưng chỉ cần tôi không đi tìm chết, bà sẽ đáp ứng tất cả mọi yêu cầu của tôi.

Bà nói: “Nếu con đã nghĩ thông, vậy mẹ sẽ giúp con làm thủ tục thôi học, đưa con qua nước ngoài sinh, như vậy sẽ không ai hay biết”.

Tôi nói: “Biết thì sao, dù sao đứa nhỏ này cũng là của một mình con”.

Mẹ tôi không nói tiếp mấy chuyện tương lai này nữa, bởi vì bà biết tôi nghe không vào. Bà bắt đầu làm thủ tục xuất ngoại cho tôi, tâm tình tôi cũng thoáng đi một chút.

Thời điểm chưa xảy ra chuyện, tôi cũng thường thường nghĩ tương lai rồi sẽ ra sao, miệng tôi nói không cần, trong lòng lại giống như trên mây. Trước kia xem tiểu thuyết coi tivi, cảm thấy các nhân vật nữ trong đó thật ngu xuẩn, không phải chỉ là một đoạn tình cảm thôi ư, cầm lên được thì bỏ xuống được. Đợi đến khi bản thân tự mình trải qua rồi mới biết, cảm tình chân chính là cầm không nổi càng không bỏ xuống được.

Mang thai được 50 ngày tôi tự mình đến bệnh viện kiểm tra, mọi tình trạng đều bình thường, bác sĩ còn chỉ màn hình siêu âm cho tôi xem hình ảnh phôi thai nho nhỏ. Tôi nói không ra lời cảm giác trong lòng là gì, tôi không biết mẹ năm đó khi biết đến sự tồn tại của tôi thì có tâm tình gì, bà nói bà ở bên bờ sông đi tới đi lui, kể cả nhảy sông cũng có nữa. Đó dù sao cũng là chuyện hai mươi năm trước, qua hai mươi năm sau, tôi lại đi trên con đường của bà.

Trên đường về nhà tôi nhận được điện thoại khẩn của bệnh viện, mẹ tôi đi làm hộ chiếu cho tôi, kết quả mới từ phòng quản lý xuất nhập cảnh ra ngoài thì bị một chiếc xe đụng phải. Người qua đường đưa bà vào bệnh viện, bác sĩ cấp cứu tìm được số liên lạc của tôi trong điện thoại của bà, bởi vì trên đó có lưu tên ‘Con gái bảo bối’.

Mẹ tôi vẫn luôn buồn nôn như vậy, kỳ thực tôi và bà sống nương tựa lẫn nhau, bà không có ai khác, chỉ có một mình tôi. Tôi là tâm can bảo bối chân chính của bà, nhưng tôi chưa bao giờ nghe lời, luôn gây ra chuyện chọc giận bà. Hơn nữa lúc nhận điện thoại tôi còn không tin tưởng, cho rằng tin tức kia chỉ là lừa dối.

Bệnh viện gọi điện cho tôi hai lần, sau đó cảnh sát giao thông lại gọi điện cho tôi nữa, tôi nửa tin nửa ngờ chạy đến bệnh viện, mẹ tôi đã một mình nằm trong bệnh viện, hô hấp nặng nề duy trì sinh mệnh của bà, bác sĩ nói não đã chết rồi, không có khả năng cứu chữa, giờ chỉ có thể dựa vào người nhà xem muốn duy trì bao lâu.

((tức là đang cho thở bằng máy để duy trì sinh mệnh, nếu người nhà quyết định ngừng lại thì tắt máy, thế thôi))

======

Cả truyện này, mình thích nhất là mẹ Ngưu, thích cách nuôi con, dạy con và thương yêu con của bà ấy, chỉ tiếc số bà quá lận đận, gặp phải mẹ kế đì =.=.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.