Kế Hoạch Làm Bố

Chương 7




Tôi đã từng nói với Trình Tử Lương, chỉ cần Tô Duyệt Sinh nói chia tay với tôi, tôi sẽ không dây dưa, quay đầu bước đi. Nhưng khi anh thật sự đứng trước mặt tôi, nói với tôi năm chữ này, tôi thật sự không cách nào hình dung cảm giác của bản thân. Tựa như người mắc bệnh nan y, luôn cố gắng ôm lấy cái phao cuối cùng, ao ước thế gian này có loại thuốc mới, hi vọng có thể gặp được kỳ tích.

Nhưng không có kỳ tích, tôi tìm anh khắp nơi, anh thật sự đến đây, nhưng sau đó thì nói muốn chia tay.

Tôi hoàn toàn quên mất mình đã từng nói những gì, chỉ cảm thấy nước mắt mạnh mẽ chảy tràn ra, tôi hỏi: “Tại sao?”

“Anh cảm thấy chúng ta không thích hợp ở bên nhau”.

Tôi cảm thấy trong đầu như có một sợi dây đang kéo căng, căng cực mạnh cực nhanh, sắp sửa bị căng đứt rồi, tôi nghe thấy bản thân mình cuồng loạn như một kẻ điên: “Không thích hợp! Sao anh không nói sớm? Không thích hợp sao anh còn nói thích tôi? Không thích hợp sao anh còn muốn chúng ta ở bên nhau! Không thích hợp sao anh còn nói yêu tôi?” Tôi nhào lên nắm lấy tay áo anh, “Có phải anh đang nói dối không? Có người bức anh tới nói chia tay với em có phải không?”

“Hai chúng ta ở bên nhau thực sự không thích hợp”. Anh kéo tay tôi ra, kéo tới nỗi ngón tay tôi phát đau thật đau, tôi còn không biết anh lại có sức lực lớn đến như vậy, có thể dùng lực trốn tránh khỏi tôi. Tôi nhào lên ôm lấy anh: “Tô Duyệt Sinh, anh nói thật cho em biết đi, là ba anh ép anh tới đây đúng không? Anh đã nói yêu em, anh nói muốn kết hôn với em! Anh không thể nói mà không giữ lời!”

Anh lại kéo cánh tay tôi ra, tôi ôm lấy tay anh gào khóc, tôi không tin anh thật sự muốn chia tay với tôi, anh đã từng yêu tôi như vậy mà. Anh dùng sức đẩy tôi ra, anh nói với tôi: “Thất Xảo, chúng ta tới dễ đi dễ, em đừng bày ra dáng vẻ này”.

Sau lưng tôi là bức tường lạnh như băng, kỳ thực tôi ngay cả đường lui cũng không còn nữa rồi. Đời này tôi chưa từng chật vật như vậy, cuộc đời này của tôi cũng chưa từng không biết xấu hổ đến vậy, tôi ôm lấy thắt lưng anh chết sống không buông, anh một lần lại một lần tránh thoát, cuối cùng anh rốt cục không thoát được, rốt cục dùng sức dồn tôi vào tường, gần như là rít gào: “Ngưu Thất Xảo, cô muốn bao nhiêu tiền, cô cho giá đi”.

Trái tim tôi dường như bị người ta đâm một dao, tôi rốt cục buông tay ra, tôi biết dáng vẻ mình bây giờ không khác gì kẻ điên, nhưng thực sự rất khổ sở, tôi yêu anh như vậy, sao có thể buông tay được.

Tôi khóc đến rối tinh rối mù, nước mắt cứ thế chấn động lả tả rơi xuống, tôi nói: “Em cho anh bao nhiêu tiền thì có thể mua được tình yêu của anh? Bao nhiêu tiền? Anh muốn bao nhiêu tiền hả?”

Anh lảng tránh vấn đề của tôi, anh nhét này nọ vào tay tôi, sau đó nói: “Thất Xảo, chúng ta dễ đến dễ đi đi”.

“Đi con mẹ anh!” Tôi giơ tay hung hăng tát anh một bạt tai, cái bạt tai này anh không trốn tránh, liền trực diện đánh thẳng vào mặt anh, tiếng kêu vang dội, đánh đến mặt anh lập tức sưng đỏ lên, lại như là đang đánh vào lòng tôi, khiến trái tim tôi bị níu chặt, ngay cả thở cũng cảm thấy đau.

Trong lòng tôi đã hiểu rõ, mặc kệ tôi náo thế nào, mặc kệ tôi khóc nhường nào, mọi chuyện cũng không có cách nào cứu vãn. Tô Duyệt Sinh bị đánh, cũng không đánh trả, khóe miệng anh hơi giật giật, cuối cùng cái gì cũng không nói, xoay người rời đi.

Trong tay tôi còn đang nắm một tờ giấy, giống như đang cầm một viên thuốc độc, nếu là thuốc độc thì tốt rồi, tôi có thể ngẩng đầu uống hết, tắt thở mà chết. Tôi mở tờ giấy kia ra, mới phát hiện thì ra là một tấm chi phiếu. Thật không ngờ, tôi vất vả như vậy chờ đợi anh, cuối cùng lại chờ được một tấm chi phiếu.

Tôi nhìn tấm chi phiếu, chỉ cảm thấy bản thân thật sự là ngây thơ buồn cười.

Tôi đem tự tôn dẫm nát dưới lòng bàn chân, đổi lấy bất quá chỉ là một tấm chi phiếu.

Tôi từng yêu anh như vậy, nhưng ngay cả những lời này cũng là lừa dối bản thân, tôi không chỉ đã yêu anh, mà đến bây giờ vẫn còn yêu anh, yêu như vậy, yêu đến bản thân tôi còn cảm thấy tuyệt vọng.

Tôi ném tấm chi phiếu kia ra thật xa, ngoài cửa vang lên tiếng động cơ xe quen thuộc, Tô Duyệt Sinh đang nổ máy xe, anh phải đi, có lẽ tôi sẽ vĩnh viễn không còn nhìn thấy anh nữa rồi. Sự thật này khiến lòng tôi như dao cắt, tôi thực sự không có cách nào tưởng tượng được cuộc sống không có Tô Duyệt Sinh, tôi cho rằng tương lai mà bản thân mình sẽ có, đều có anh tham dự.

Tôi vật lộn một giây, cái loại tuyệt vọng đau khổ khiến người ta hít thở không thông cuối cùng chiếm thế thượng phong, tôi thật sự không có cách nào khuất phục được tự tôn, coi như là đem tự tôn dẫm nát dưới lòng bàn chân, coi như là đau khổ cầu xin, tôi cũng không thể mất anh được. Tôi từ trong nhà chạy ra, nhìn thấy anh đang quay đầu xe, tôi chạy qua chặn trước đầu xe anh, anh không xuống xe, chỉ là cách tấm kính chắn gió nhìn tôi.

Tôi như con cá bị ra khỏi nước, chỉ cảm thấy hít thở không thông cùng đau đớn, nhưng nước của tôi không có đây, nước đang ở một thế giới khác, bây giờ anh sẽ đem cái thế giới kia đi. Tôi không tiếc mọi thứ cũng phải vãn hồi lại, bằng không tôi sẽ chết. Tôi vươn tay qua cửa xe vói vào, muốn nắm lấy chìa khóa xe của anh, anh đưa tay muốn cản tôi lại, ngón tay tôi đụng vào ngón tay anh, cũng không biết vì sao, anh giống như bị dầu nóng bắn vào người, chỉ thiếu chút không nhảy lên, tôi nhân cơ hội cướp đi chìa khóa, anh chỉ có thể xuống xe: “Trả chìa khóa cho tôi”.

Tôi khóc nức nở cầu xin anh: “Anh đừng đi có được không”.

“Mới rồi không phải đã nói rõ với cô sao, hai chúng ta không thích hợp”.

“Vậy trước kia sao anh lại cảm thấy thích hợp?” Tôi lớn tiếng trách mắng, “Đồ lừa đảo! Sao trước kia anh nói thích tôi? Là giả sao?”

“Là giả”. Ánh mắt anh rốt cục nhìn thẳng tôi, trong ánh sáng đèn đường mờ nhạt, ánh mắt anh giống như một tầng lụa mỏng, có lẽ bởi vì trong mắt tôi đầy nước mắt, lời anh nói tàn nhẫn như vậy, gằn từng tiếng, rành mạch từng lời, “Là giả, tôi vốn chỉ đùa chơi với cô thôi, những lời trước kia, đều là dụ dỗ cô. Cô cầm tiền rồi đi đi thôi”.

Tôi không có cách nào mắng chửi lại anh, chỉ cảm thấy cả người như không có sức lực, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống, tôi nói: “Em có thai rồi”.

Anh giống như bị một loại hung khí nào đó đánh vào, sắc mặt nhất thời thay đổi, trở nên trắng bệch, tôi không biết anh sẽ nói gì, nhưng… Anh gần như lập tức trở người quay lại, cúi đầu tìm kiếm gì đó trong xe, vừa tìm, vừa nói với tôi: “Tôi cho cô thêm mười vạn, cô đi phá thai đi”.

Từ trong kính chiếu hậu tôi nhìn thấy bản thân mình, tóc xõa tung sắc mặt tái nhợt, quần áo nhăn nhăn nhúm nhúm, giống như một kẻ ăn xin bên đường. Tôi hôm nay bất kể tự tôn, tựa như ăn mày cầu xin anh, nhưng ngay cả một tia hi vọng cuối cùng cũng bị anh đánh vỡ.

Anh tìm được cuốn chi phiếu trong xe, lấy giấy bút ghi lên đó một dãy số: “Mười vạn tiền cho phí giải phẫu, năm vạn tiền bồi dưỡng, tổng cộng mười lăm vạn, tìm bệnh viện tốt một chút”.

Tôi nghe thấy giọng nói nho nhỏ của chính mình, giống như đang biện giải: “Tôi không phải muốn đòi tiền anh”.

Tôi chỉ cầu xin anh có thể ở lại, nhưng anh ngay cả đầu cũng không ngẩng lên: “Ngoài tiền ra, tôi không còn gì khác có thể cho cô”.

Giờ phút này, tôi thật sự hoàn toàn triệt để hết hi vọng, tôi nuốt nuốt nước miếng, trấn áp xuống cảm giác tanh tưởi trong cổ họng, tôi hỏi anh: “Anh thực sự không phải chưa từng yêu tôi có phải không?”

Anh không hé răng.

Tôi nói: “Ngẩng đầu lên nhìn tôi, đối mặt với tôi mà nói, anh nói xong tôi sẽ để anh đi”.

Anh ném cuốn chi phiếu vào ghế trước, lớn tiếng nói với tôi: “Ngưu Thất Xảo, cô đừng ngây thơ nữa được không, đã nói là không thích hợp, sao cô cứ lôi kéo đáng ghét như vậy, dễ đến dễ đi không được sao? Cầm tiền của tôi, mau cút!”.

Tôi thật cố chấp hỏi: “Anh thực sự không phải chưa từng yêu tôi có phải không?”

Anh nhìn vào mắt tôi, nói: “Không có”.

Nước mắt tôi lả tả rơi xuống, anh giơ tay ra thật nhanh, tôi đặt chìa khóa xe vào trong tay anh, anh lại nhét tờ chi phiếu vào tay tôi, tôi khóc ném tờ chi phiếu đi, anh cũng không thèm liếc nhìn tôi nhiều thêm lấy một lần, khởi động xe chạy đi.

Tôi ngồi xổm trên cỏ khóc suốt khóc suốt, rất nhiều muỗi cứ thế vây xung quanh tôi vo ve, tôi khóc đến mức muốn nghẹt thở, còn Tô Duyệt Sinh thì thật tiêu sái rồi.

Tôi cũng không biết bản thân đã khóc bao lâu, có lẽ là mấy chục phút, có lẽ là vài giờ, bởi vì chân tôi bị muỗi đốt um tùm sưng đỏ. Tôi ngồi xổm nơi đó khóc suốt khóc suốt, mãi đến khi có ánh đèn xe chiếu thẳng vào người làm chói mắt, tôi mới phát hiện trời từ lúc còn sớm đã trở nên tối đen rồi.

Đèn xe dừng lại ở chỗ cách tôi không xa, tôi vẫn ngồi xổm nơi đó không nhúc nhích, tôi biết Tô Duyệt Sinh sẽ không quay trở lại, có lẽ là hàng xóm, có lẽ là ai đó khác, nhưng thế giới này đã không còn quan hệ gì đến tôi nữa, thế giới mà tôi có được đã chia tay rời đi rồi.

Lát sau có người mở cửa xuống xe, tôi nghĩ nghĩ chắc là người hàng xóm nào đó về nhà, vài lần ra ra vào vào, bọn họ cũng biết tôi, ngẫu nhiên gặp gỡ cũng chào hỏi nhau. Có người biết Tô Duyệt Sinh họ Tô, cho nên cũng sẽ gọi tôi một tiếng bà Tô. Khi đó nghe thật là ngọt ngào, hiện giờ chỉ cảm thấy châm chọc trần trụi, nhưng tôi lười đi nghĩ xem làm thế nào để ứng phó, hay là tôi nên thu dọn này nọ rời khỏi nơi này, không bao giờ trở về nữa.

Người kia đi thẳng tới chỗ tôi mới dừng lại, anh ta cũng ngồi chồm hổm xuống, một lát sau, đưa cho tôi một cái khăn tay. Lúc này tôi mới ngẩng đầu liếc nhìn anh ta một cái, thì ra là Trình Tử Lương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.