Kế Hoạch Giải Cứu Nam Phụ

Chương 7: Thành hôn




Tuy giữa chừng xảy ra một đoạn sự việc xen giữa nhưng điều ấy cũng chằng làm tâm trạng của mấy người Phương Minh Viễn tệ đi chút nào, Phương Minh Viễn đương nhiên cũng sẽ không biết, không ngờ khi vừa rồi rơi xuống nước hắn cũng không phải hoàn toàn là không may, tuy là bị uống một ngụm nước, nhưng mà trong tay cũng “kiếm được chút ít”, chỉ có điều lúc đó hắn quá bối rối, căn bản là hắn không có ý thức được tay của chính mình đang đặt ở đâu. Cho nên lú ấy tất nhiên là không có cách nào để lý giải là lúc đó Tề Yên tại sao có phản ứng mạnh như vậy.

Có điều “lời xin lỗi” sau cùng của Đông Võ ngược lại khiến hắn cảm thấy mấy người này xem như là cũng biết tnhucj nhã là gì, cũng biết chịu trách nhiệm, xứng đáng là một đấng trượng phu. Tất nhiên nếu Đông Võ nghe được những lời này, khẳng định là sẽ như bị bópnghẹt tim. Cả tràng một trăm tiếng “xin lỗi” tuyệt đối là một việc rất tốn sức, Đông Võ cảm thấy lúc trước ở trong quân ngũ huấn luyện dã ngoại đường dài như thế nhưng cũng không đến nỗi mệt sống mệt chết như vậy. Sau việc đó, phải mất cả nửa ngày hắn mới khôi phục lại như bình thường. Bị người khác đánh cong dễ chịu hơn còn dễ chịu hơn.

Khi trờichạng vạng, đoàn người của Phương Minh Viễn thuê ngay một khách sạn gần vịnh Á Long. Nhai Châu những năm chín mươi, do tài nguyên du lịch còn chưa được khai thác đúng mức, thế nên điều kiện ăn ở ở đây đương nhiên là không thể so sánh với đời sau được. Thực ra theo mấy người Tô Uyển Đình là phải đến nhà khách của Ủy ban nhân dân thành phố Nhai Châu, điều kiện của nơi đólà tốt nhất ở đây. Nhưng mấy người nhà ông Phương lại muốn thưởng thức cảnh đêm của vịnh Á Long, cho nên cuối cùng đành chọn một nơi cách bờ biển không xa. May mà mấy người bọn họ cũng là những người đã trải qua những ngày tháng gian khổ cho nên sống trong điều kiện bình thường của nơi này cũng không có ý kiến gì là không vừa ý.

Phương Minh Viễn nhìn căn phòng nhỏ hẹp, trong phòng cũ kỹ thậm chí còn mang theo vài phần cách bài trí của thời cách mạng Văn hóa, trong phòng ngay cả một chiếc TV cũng không có, chứ đừng nói đến cái gì là TV vệ tinh, những điều này càng làm hắn cảm thấy đầu tư khách sạn và khu nghỉ mát ở vịnh Á Long này là một hướng đi không tồi. Dù sao thì sau này ở Hoa Hạ số chi nhánh của siêu thị Carrefour sẽ càng ngày càng nhiều, số lượng nhân viên cũng sẽ lên đến ngàn người, mỗi năm việc khen thưởng nhân viên ưu tú, còn cả việc chiêu đãi một số nhà cung cấp hàng hoá, toàn bộ đều có thể đưa đến Quỳnh Hải. Càngkhông cần nói, sau này trào lưu du lịch ra đời và phát triểnlàn sóng du lịch của nhân dân trong nước sẽ dâng như thủy triều. Món đầu tư này sẽ rất ổn định và không bao giờ lỗ. Còn về việc tìm người quản lý khách sạn, hoàn toàn có thể giao cho bên Hongkong, với tầm ảnh hưởng của nhà họ Quách và nhà họ Vu ở Hongkong,việc tìm mấy người làm Giám đốc tuyệt đối không thành vấn đề.

Trong tay thoáng cái đã có mười tỷ đô la Mỹ, làm cho Phương Minh Viễn bỗng chốc trở nên giàu có. Nhưng số tiền này phải được quay vòng thì mới có thể sinh ralợi nhuận. Làm thế nào mới tìm ra hướng đầu tư tốtchính là vấn đề cấp bách nhất hiện nay của Phương Minh Viễn.

Tuy rằng, tiếp tục đầu tư vào tập đoàn vận tải Quách thị là mộtlựa chọn không tồi, nhưng mà qua nguy cơ vùng Vịnh lần này, ông Quách cũng đã cùng chơi với hắn một ván phiếu kỳ hạn giao hàng, cũng đã kiếm được trên mười tỷ đô la Mỹ, cho nên tin rằng trong một khoảng thời gian dài sau nàysẽ không cần phải lo lắng không có tiền để phát triển. Ông Quách còn cực kỳ nhân từ xóa bỏ toàn bộ khoản nợ của hắn, lại còn nhượng lại không ít cổ phần của tập đoàn vận tải Quách Thị, nếu như ông Quách không chủ động nói ra, thì Phương Minh Viễn cũng chẳng có mặt mũi nào đi nhắc lại chuyện mua cổ phần đó, cho dù là cảm tình cá nhân hay là nhu cầu thực tế thì tập đoàn vận tải Quách Thị và nhà họ Quách vẫn là đồng minh mà Phương Minh Viễn cảm thấy yên tâm nhất, còn công ty điện ảnh Jade Bird và công ty cổ phần Nhật Bản Enic, thì Phương Minh Viễn trong lòng vẫn còn chút đề phòng.

Asohon Kagetsu ở Liên Xô vẫn đang đóng vai một cô gái nhiều tiềnra sức mua các loại thiết bị, máy móc và tài nguyên khoáng sản của Liên Xô. Có điều mặc dù là như vậy, nhưng chuẩn bị cho cô ta năm tỷ đô la Mỹ, thế nhưng hiện nay trong tay vẫn đang còn gần một. Thế nhưng bây giờ Asohon Kagetsu đã là thượng khách của chính phủ Liên Xô, nghe nói hai ngày trướccòn đến điện Kremlin cùng dùng cơm với các cán bộ cao cấp của Liên Xô, chỉ tiếc đó không phải là Gorbachev.

Vùng Vịnh vẫn giống như kiếp trước, bây giờ Saddam đang nắm giữ trong tay một số lượng công dân của các quốc gia phương Tây như là một tấm chắn sống đây là một phương tiện quan trọng che chở thiết bị quân sự cho Iraq. Lãnh đạo các quốc gia và các đặc phái viên của các nước thì đi lại tấp nập giữa Baghdad và các nơi khác trên thế giới. E rằng từ khi Iraq độc lập đến nay, cũngchưa từng được “hưởng thụ” các hoạt động đối ngoại thường xuyên như vậy. Hoàng tử Abdullah và hoàng tử Marc thì phục sát đất tài dự đoán trước mọi việc của hắn. Hai người nhờ chuyện này mà cũng vét được không ít tư sản chính trị. Đặc biệt là hoàng tử Abdullah, dưới sự giúp đỡ không ngừng của Phương Minh Viễn, bây giờ đã là người của hoàng tộc Kuwait, là một ngôi sao chính trị đang dần dần mọc lên.

Mà chuyện thành lập ngân hàng ở các tiểu vương quốc Ả -rập thống nhấtbây giờ cũng thực hiện rất rầm rộ, có hoàng tử Marc ở giữa điều đình, hơn nữa lại sự tham gia cổ phần của ông ta và hoàng tử Abdullah việc chính thức thành lập chẳng qua chỉ là vấn đề về thời gian mà thôi. Căn bản là Phương Minh Viễn không lo lắng.

Giá dầu thô trên thế giới qua một thời gian đã có xu hướng ổn định. Phương Minh Viễn cũng thừa hiểu rằng đối với kỳ hạn giao hàng mình chẳng qua cũng chỉ là gà mờ, dựa vào những ký ức của kiếp trước đã kiếm được một khoản lớn, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là mình còn có tư cách tiếp tục ở trong đó làm mưa làm gió, cho nên hắn chỉ để lại năm trăm triệu đô la Mỹ cho Vu Đông Phong, để anh ta tiếp tục dốc sức vào thị trường tài chính, cũng coi như là đặt nền móng cho sau này.

Tính trong những kế hoạch chuẩn bị tài chính cho việc xây dựng nhà máy lọc dầu, chuẩn bị tiền vốn cho việc thí điểm cải cách đường sắt Phụng Đồng, tiền để lại cho nhà họ Phương thì lượng vốn còn lại trong tay Phương Minh Viễn vẫn còn gần hai tỷ đô la Mỹ, cho nên cần phải tìm phương hướng đầu tư thích hợp.

Tỉnh Tần Tây tuy là quê hương của hắn, nhưng đạo lý trứng gà không thể đặt ở cùng một chỗ Phương Minh Viễn hiểu rất rõ. Đặc biệt là theo tình hình chính trị của Hoa Hạ, từ Bí thư Thành ủy, Chủ tịch thành phố, Chủ tịch tỉnh đến Bí thư tỉnh uỷ đều là theo thể chế bổ nhiệm, một khi mấy ông lớn này bị thuyên chuyển công tác, đưa đến mấy ông khác không hợp ý với nhà họ Phương thì sẽ rất phiền phức. Hơn nữa sau này miền Nam sẽ là trọng điểm phát triển kinh tế của Hoa Hạ, lại gần với Hongkong, ở bên này, thông qua phía Hongkong tăng thêm áp lực đối với một số hành vi bất chính của chính phủ sẽ càng thuận tiện hơn so với tỉnh Tần Tây, có nhà họ Quách ở Hongkong, hắn ở đây đầu tư cũng an tâm hơn.

Phương Minh Viễn tính toán những điều lợi hại ở trong đó lứng thững bước đi trên đường trong gió đêm phảng phất mùi tanh nồng của biển. Hiện tại gần vịnh Á Long chỉ có một thị trấn nho nhỏ, không có cảnh tượng phồn hoa của đời sau, đường xá gồ ghề, hai bên đều là nhà dân lụp xụp, là một hình ảnh so sánh rất tươi mới với cảnh đẹp tự nhiên của vịnh Á LongMấy người Lâm Liên và Trần Trung cũng đi chậm chậm phía sau Phương Minh Viễn.

“Dừa nước!Dừa nước tươi đây” trong một quán nhỏ bên đường, một người phụ nữ trung niên dân tộc Lê đang ra sức mời mọc. Nhìn thấy mấy người Phương Minh Viễn đi qua, lại càng chào nhiệt tình.

Phương Minh Viễn nhìn nhìn vị trí quầy hàng của cô ta, bày mấy quả dừa, trong đó có mấy trái dừa đã lột vỏ, cắm ống hút xuyên vào. Mặt sau của quầy hàng, còn có mấy chiếc bàn gỗ, sau đó nữa còn có một tiệm nhỏ, thoạt nhìn có chút giống tiệm cơm. Đi một hồi, hắn cũng cảm thấy khát, hắn ngồi xuống cái bàn nhỏ của quầy hàng, rồi gọi mấy người Lâm Liên bọn họ lại đấy ngồi.

Người phụ nữ dân tộc Lê kia lập tức ân cần tiếp đón:

-Qúy khách muốn uống gì ạ? Quán của chúng tôi có nước dừa tươi, rượu nếp, rượu ngô, rượu khoai lang….” cô ta nói chuyện bằng một giọng địa phương đặc sệt, Lâm Liên và Trần Trung vừa nghe vừa nhíu mày lại. Ngược lại Phương Minh Viễn, bởi vì có thể nói được tiếng Quảng Đông nên cũng có thể hiểu được bảy tám phần.

-Ở quán của chị có rượu chuối không?

Phương Minh Viễn cười hỏi.

-Có, đương nhiên là có rồi.

Người phụ nữ trung niên lập tức trả lời.

-Vậy thì đem nước dừa, rượu chuối, rượu nếp, rượu quảmỗi loại mang lên một phần, để xem chúng tôi quen với khẩu vị nàosau đó sẽ gọi tiếp, cho thêm một ít đồ ăn để nhắm rượu, nhất định phải làm cho sạch sẽ.

Phương Minh Viễn tuỳ hứng nói.

-Cái đó quý khách cứ yên tâm, đồ ăn trong quán của chúng tôi luôn luôn rất chú ý vệ sinh”

Người phụ nữ trung niên dân tộc Lê nói với nét mặt vui tươi. Sáu người Phương Minh Viễn ngồi chiếm hết hai cái bàn, Trần Trung và Lâm Liên đương nhiên là ngồi cùng bàn với Phương Minh Viễn.

-Minh Viễn, có phải cậu vừa mới hỏi chị ta rượu chuối phải không ?

Dù sao Lâm Liên đã ở Hongkong một ít thời gian, đối với tiếng Quảng Đông cũng có thể nghe hiểu một ít.

-Đúng vậy, dân tộc Lê có một loại rượu, là dùng chuối chưa chín cắt thành từng miếng nhỏ, nấu chín để ráo bỏ một lượng rượu vào trộn đều, rồi cho vào bình đóng kín miệng trong một tháng, rượu lên men có mùi thơm, sau khi đem rượu và nước trộn đều thì để rượu vào nồi đun, chế ra được rượu chuối tây có mùi thơm ngát. Nghe đâu mùi vị rất tuyệt, hơn nữa tính chất của rượu không gắt, rất thích hợp cho phụ nữ và người già dùng để uống. Phương Minh Viễn lúc trước đã đến Quỳnh Hải uống qua loại rượu này, lúc ấy đã để lại cho hắn ấn tượng rất đẹp.

Phụ nữ trung niên dân tộc Lê kia chân tay rất nhanh nhẹn, trong lúc Phương Minh Viễn và Lâm Liên nói cười, đã đem mấy loại rượu rót thành sáu ly nhỏ đưa lên, nói cười thêm mấy câurồi đi vào cái quán nhỏ.

-Cậu Phương, vửa rồi cô ta nói, nếm thử sao?

Trần Trung có chút không chắc chắn hỏi Phương Minh Viễn

Phương Minh Viễn cừơi tủm tỉm mà gật gật đầu, người phụ nữ trung niên dân tộc Lê mới vừa rồi có thật là nói, mấy loại rượu này đều đưa cho Phương Minh Viễn bọn ho uống thử, không cần tiền, thích uống loại nào thì cô ấy lại cho. Cái chị này đúng là rất hợp với viêc buôn bán, chỉ cần loại rượu của cô ta ở đây uống được thì đối với người bình kiểu gì cũng sẽ uống thêm vài ly.

Lâm Liên thử mấy loại rượu ở đây, nước dừa thì không cần phải nói rồi, còn rượu chuối và rượu nếp thì đều rất phù hợp với khẩu vị của cô. Mọi người rộn ràng chọn rượu, người phụ nữ trung niên dân tộc Lê rất nhanh đã mang đến một ít thức ăn, đa phần là hải sản, mọi người ngồi ở đây tùy thích nói chuyện phiếm.

-Ơ?

Lâm Liên đột nhiên chỉ tay ra đường nói

-Vừa rồi có người, hình như tôi biết, là bạn học của Phương Minh Viễn, người đó tên là Lý Vũ Hân.

Phương Minh Viễn lập tức xoay đầu qua, chỉ thấy hướng của Lâm Liên chỉ, chính là đồn công an của nơi này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.