Kế Hoạch Của Hủ Nữ: Nắn Cong Thành Thẳng

Chương 9: Người ngồi ngoài xem diễn




Dòng sông sở hữu âm thanh đặc trưng của nó, lấn át mọi âm thanh khác một cách rất hiệu quả c đến khi tất cả những gì Juliana có thể nghe thấy là tiếng gầm của dòng nước chảy siết. Con sông Terne năm nào cũng gây ra lũ lụt, nàng đã được kể thế, như thể để chứng tỏ rằng không thứ gì có thể kìm cương nó được. Thậm chí một lần cả khu sân trong của tầng thấp cũng bị nhấn chìm.

Nàng đứng trên bờ sông, ngắm nhìn những con sóng.

Những tuần vừa qua đã thay đổi nàng, biến đổi nàng theo một cách mà không thể giải đoán được. Sao nàng có thể sống theo cái cách này, liên tục mong chờ thêm vào cuộc hôn nhân của nàng khi mà nàng đã được bảo ngay từ đầu rằng sẽ không bao giờ có kết quả gì từ nó?

Nàng cảm thấy như một người phụ nữ àn toàn khác biệt so với con người nàng khi lần đầu tiên đặt chân đến Langlinais. Người phụ nữ đứng đây bây giờ không còn là người đã đồng ý với một tả thuận như vậy. Người phụ nữ đó đã luôn chìm đắm trong công việc, với những ngày tháng trôi qua được đánh dấu chỉ bởi sự àn tất của những đoạn văn khó hay một kí tự được tô điểm rực rỡ. Còn người phụ nữ này muốn một cuộc hôn nhân thật sự với vị lãnh chúa của vùng Langlinais. Nàng muốn chàng trò chuyện với nàng như chàng vẫn làm vào những đêm trên tháp, kể với nàng những giấc mơ của chàng, quá khứ của chàng, về những năm sắp tới. Nàng muốn chàng tin tưởng nàng, và tiết lộ c nàng điều bí mật đã khiến chàng bất khả xâm phạm và trở nên cô độc.

Âm thanh của dòng sông làm nàng thấy được an ủi một cách lạ lùng, dòng nước siết tạo nên bài ca trầm bổng của tự nhiên. Nước là một trong những nỗi sợ khác của nàng. Con không được phép đến gần cái ao, cô bé. Con có thể bị chết đuối. Phải chăng nàng đang thử thách chính mình bằng việc đi ra mép bờ sông như là nàng tự thử thách mình khi ngồi khoả thân trước mặt Sebastian?

Một khoảnh khắc trước nàng còn đứng đó. Táng cái, mặt đất đã sụp xuống dưới chân nàng và nàng đang ngã vào không khí. Duờng như là một kàng không. Một cú giật mạnh thình lình trên vùng thắt lưng làm chững lại cú ngã của nàng, sau đó siết chặt lại đến khi nàng cảm thấy như mình đã bị cắt làm hai nửa.

Nàng không thể nghe thấy âm thanh nào khác ngoài tiếng gầm rú của dòng sông. Nàng kêu lên thất thanh, cổ họng nàng vỡ vụn ra với sự khiếp hãi khi nàng treo lơ lửng trên mặt sông. Nhưng những tiếng hét của nàng giống như là câm lặng. Thậm chí ngay cả tiếng ầm ầm của mặt đất đang sụp xuống bên trên nàng cũng bị lấn át bởi tiếng nước cuốn ồ ạt của dòng sông Terne.

Nàng nhìn xuống, mắt nàng mở to vì kảng cách không thể tin được, và vì tốc độ của dòng nước bên dưới nàng. Ngay lúc đó, những kí ức thủa nhỏ tan chảy vào nhau, khiến nàng trở lại tuổi lên năm một lần nữa, biến nàng thành đứa trẻ khiếp sợ và không được ai giúp đỡ. Nàng sẽ rơi xuống để đến với cái chết của nàng. Miệng nàng há ra, nhưng hình ảnh kảng cách dốc ngược bên dưới làm những tiếng thét của nàng câm lặng àn toàn. Bờ sông lở sâu hơn, những viên đất đá nhỏ và cây con bứng cả rễ đổ nhào lên nàng khi sự siết lại ở thắt lưng nàng tăng lên.

Nàng không biết bơi. Mặt nước cồn sóng dường như dâng lên ngày càng gần, gần hơn nữa trong khi nàng vẫn rơi xuống thấp hơn. Sự khó chịu nơi thắt lưng nàng lại đang tăng lên. Nàng đang được giữ lại nhờ một tảng đá trồi lên chăng? Chắc hẳn là thế. Không, nàng đang di chuyển, từ từ được kéo lại nhờ sợi xích nhỏ đính vào đai lưng của nàng. Hai bàn tay nàng vươn ra và quờ quạng bám lấy bờ. Những ngón tay nàng ngập trong bùn đất, lòng bàn tay nàng tì vào đá và rễ cây trong một nỗ lực khủng khiếp để tự kéo nàng lên tới nơi an toàn.

Một tảng đá trượt xuống từ mặt đất bên trên, suýt nữa thì rơi trúng nàng. Lại một tảng khác. Cơn mưa đất đá là lời cảnh báo duy nhất mà nàng có. Một phiến đá của bức tường đê rơi từ trên xuống, đập vào nàng, góc của tảng đá nặng sượt qua cánh tay nàng khi nàng cố che chắn phần đầu. Sự va chạm làm nàng cáng váng. Trong một lúc lâu nàng đu đưa yếu ớt với mặt đất, hít lấy toàn mùi đất bùn, lắng nghe tiếng đá khi chúng rơi nặng nề xuống sông làm nước văng tung toé. Đau nhức ở mọi chỗ, nhưng hai bàn tay nàng như đang trên lửa. Tay phải nàng trông không ổn, và chỗ uốn nơi những ngón tay nàng gây lên một tiếng động đau đớn không tin được. Bàn tay trái thì bị cắt rất sâu và chảy nhiều máu.

Sebastian vươn ra xa hơn mặt đê, gào thét gì đó với nàng. Nàng không thể nghe rõ tiếng chàng. m thanh của dòng nước quá ồn ào. Chàng liều lĩnh vươn người ra quá bờ sông xói mòn, chỉ còn một bàn tay nắm chặt xuống mặt đất ngăn chàng khỏi bị ngã. Nàng dùng tay trái như một cái móc, bấm sâu vào đất để tìm chỗ bám. Một inch rồi thêm một inch nữa. Sau đó là một chân. Hàng phút dài trôi qua từ từ trong chật vật, cổ áo kác của nàng bị căng ra khi Sebastian kéo mạnh nàng lên bờ.

"Juliana!" tên nàng tung ra trong không khí như một bài ca của sự sống. Hai đầu gối nàng khuỵu xuống mặt đất cứng và chỉ sau đó nàng mới cất lên một tiếng kêu. Những tiếng nức nở nhỏ, thảm thương như của một chú mèo con , nỗi sợ hãi tuyệt vọng trào lên bên trong nàng, yêu cầu được thừa nhận.

Sebastian tiếp tục kéo nàng lên bằng đai lưng và áo kác đến khi nàng đã cách rìa vách đứng được năm feet. Sự nhức nhối bởi sức ép nơi thắt lưng nàng cuối cùng cũng dịu đi, nhưng hai tay nàng vẫn còn trong ngọn lửa đau đớn. Nàng nằm trên bờ, cầu chúa ban phúc c mặt đất bên dưới lưng nàng, thở không ra hơi. Nàng ngước lên để ngắm nhìn vẻ huy àng của bầu trời xanh.

Và cái nhìn kinh àng ảm đạm của Sebastian.

Thật khó để cất lời, nhưng nàng cảm thấy cần phải đảm bảo với chàng. “Chàng đã cứu sống em, Sebastian,” nàng nói, sau khi rốt cục cũng bắt được nhịp thở.

Nỗ lực để xoa dịu chàng không làm thay đổi ánh mắt chàng cũng như không khiến c đôi mắt chàng dịu bớt đi biểu hiện của chúng. Ánh mắt nàng hướng theo chàng. Bàn tay trái của nàng đang nắm chặt lấy cổ tay chàng, những ngón tay của bàn tay phải thì áp nhẹ lên làn da để trần của chàng.

“Lạy chúa nhân từ,” chàng thì thào.

Hai bàn tay đeo găng của chàng nhẹ nhàng gỡ những ngón tay của nàng ra khỏi làn da chàng. Bàn tay phải của nàng đang sưng tấy lên, chàng lo lắng liệu có phải nó bị gãy không. Cả hai bàn ta nàng đều bị cắt rất sâu. Sự sống sót của nàng đã buộc nàng phải trả một cái giá đắt. Rất đắt.

“Sebastian?” sự im lặng của chàng làm nàng lo lắng. Chàng có thể nghe thấy điều đó trong giọng nói của nàng.

Đôi mắt nàng có sức mạnh làm c chàng trở nên mềm yếu. Nàng có khóc không? Lạy chúa, đừng để nàng khóc. Không phải lúc này.

Tiếng sấm rền vang báo hiệu cơn bão sắp đến. Những chú chim tìm nơi trú ẩn trong những lỗ châu mai của lâu đài đều im hơi lặng tiếng, cơn gió nhẹ đến trước trận mưa nặng nề với những giọt nước mắt của Bà mẹ thiên nhiên.

"Sebastian?"

Đôi mắt nàng tràn đầy sự bối rối. Có một vài vết trầy xước trên má nàng, và một chỗ sưng đỏ tấy bên trái vì bị một hòn đá sạt qua lúc nàng leo lên bờ. Khoảnh khắc kinh khủng nhất trong đời chàng là khi nàng đột nhiên biến mất khỏi tầm nhìn. Không, có lẽ kảnh khắc khủng khiếp nhất vẫn chưa tới.

Chàng không trả lời thắc mắc không nói ra của nàng. Chàng cảm thấy chết lặng đi một cách lạ kì trong giây phút này. Chàng đã cố cẩn trọng, cẩn trọng một cách quá tồi tệ. Chàng chưa một lần chạm vào nàng; chàng chưa từng c phép nàng lại gần. Chàng đã thấy biểu hiện trong mắt nàng khi chàng đột ngột né người ra, tăng thêm kảng cách giữa họ. Chàng đã tự ká mình bằng lòng danh dự, tự giới hạn với sự kiềm chế, và tất cả đều chẳng còn nghĩa lí gì.

Giờ đây, nàng sẽ phải được biết.

“Nàng sẽ đi với ta chứ, juliana?” câu nói bật ra khỏi miệng chàng một cách miễn cưỡng.

Nàng mỉm cười run run, nhưng vẫn nhấc đầu gối lên, rồi đứng thẳng dậy. Người của chàng tách ra nhường đường c chàng, khuôn mặt chàng rõ ràng rất dữ dội đến mức nó làm câm bặt những lời thì thầm của họ.

Chàng có thể cứ tiếp tục im lặng, không cần nói với nàng. Nhưng ý tưởng đó thật đáng khinh. Nó sẽ miễn c chàng sự khiếp sợ của nàng, nhưng chàng sẽ phải đánh đổi bằng gì? Chàng có thể sẽ phải vứt bỏ danh dự, chân lí sống, tất cả những lời mà chàng đã tuyên thệ khi trở thành một hiệp sĩ.

Khi đi đến lò rèn, chàng cúi xuống để tránh chái nhà thấp và bước sang bên nhường lối c nàng. Căn nhà gỗ dựng tạm thời có hai cửa trông ra hai hướng, một yếu tố bắt buộc để ngọn lửa không bao giờ bị tắt. Mặt khác, do công trình sẽ quá nóng để có thể làm việc bên trong.

Chàng quay qua người thợ rèn. “Để chúng ta lại một mình,” chàng nói, và người thợ rèn cùng hai thợ học việc biến mất nhanh như hơi nước trong cái bể làm lạnh. Chàng quay lại đám đông với cùng mệnh lệnh, và họ cũng tản ra rất nhanh dù không được yên lặng c lắm. Đóng cả hai cánh cửa ở hai đầu căn nhà, chàng che kín hai người họ trong hơi nóng và sự riêng tư.

Chàng đứng đó nhìn xuống Juliana, thưởng thức những kảnh khắc câm lặng này. Khuôn mặt nàng, dù trầy xước rất nhiều, trông vẫn vô cùng duyên dáng. Miệng nàng run run trong môt nụ cười bẽn lẽn. Nàng không nói gì kể từ lúc chàng gỡ hai bàn tay nàng ra khỏi cánh tay chàng. Nhưng những thắc mắc lưu lại trong mắt nàng. Chàng sẽ nói với nàng như thế nào đây?

Chàng đã không có lí do gì để cười nhiều năm nay, nhưng những đêm trên ngọn tháp đã đưa chúng trở lại với chàng. Chàng không thể điền thêm một cột số nào mà không ngừng việc nghĩ đến nàng. Thậm chí chuyển động của chính những ngón tay chàng quanh cây bút lông ngỗng cũng khiến chàng nghĩ đến những nét bút thận trọng của nàng khi nàng làm việc trong căn gác. Chàng đã lục tung tất cả những bộ sách và những cuộn giấy chàng sở hữu, tìm kiếm những lời chú thích bên lề, nghiên cứu tính cách của những tu sĩ, hay có lẽ là những nữ tu sĩ, hay người đã ghi chép lại họ từ rất lâu về trước. Không phải sự say mê của chàng với nàng đã hạn chế những thứ thuộc về trí óc hay tinh thần. Chàng đã thèm muốn nàng ngay từ kảnh khác chàng nhìn thấy nàng, run rẩy và trong sáng.

Hai má nàng đỏ bừng lên. Một tuần trước nàng đã ngồi khỏa thân trước chàng, bị dụ dỗ vào dục vọng chỉ bằng những câu nói của chàng. Nàng đỏ mặt, và sau đó miệng nàng hơi hé mở ra. Một kảnh khắc như thế sẽ không bao giờ đến nữa, và chàng không nghi ngờ gì là nàng sẽ sớm phát ốm vì kí ức đó.

Nàng đứng im lặng, Juliana của chàng. Chàng có thể gọi nàng như thế vào những thời khắc cuối cùng này. Những giờ phút mong manh như thế này, và cả những lúc khác mà nàng đã chân thật trao c chàng, sẽ là thứ chàng gợi nhớ lại mỗi khi chàng còn lại một mình. Tất cả những kảnh khắc nàng mỉm cười, tất cả những lúc chàng nghe thấy giọng nói dịu dàng của nàng, tất cả những hồi ức chàng có về nàng sẽ cứu vớt chàng c đến ngày chàng ra đi, hét lên với Chúa để cầu xin sự giải tát cuối cùng.

Nhưng không phải c nàng. Không phải c nàng.

Chàng quỳ xuống bằng một bên đầu gối dưới chân nàng, đầu chàng cúi xuống. Đó là tư thế tương tự như của những hiệp sĩ dưới trướng chàng, hay của những người dân làng tỏ lòng kính trọng với vị lãnh chúa của họ. Chàng đã qua cái thời huy àng trên lưng ngựa, và đức vua thì ở rất xa, nhưng chàng biết không ai xứng với sự kính trọng của chàng hơn Juliana. Nàng đã dũng cảm vượt qua nỗi sợ hãi của chính nàng và trao c chàng sự chấp nhận để bầu bạn với nàng. Lo sợ, nhưng nàng vẫn đến với chàng, và trong vài đêm làm c cuộc sống của chàng trở lại như người bình thường.

Chàng không thể chịu đựng được chuyện này. Trái tim chàng đập đều đều, kiên định. Đầu óc chàng thì lại ầm ầm phản đối trong cùng nhịp điệu dữ dội đó. Nó phải được thực hiện. Vì lợi ích của nàng. Nó phải được thực hiện.

“Ta đã cảnh báo nàng đừng bao giờ chạm vào ta,” chàng lên tiếng, những lời nói vang lên thô ráp và ni nhói. “Nàng có bao giờ tự hỏi là tại sao không?”

Bàn tay trái của nàng chuyển động c đến khi nó dừng lại trên đầu chàng. Một sự tiếp xúc như ban phúc lành. Chàng nhắm mắt lại, biết rằng đó sẽ là lần cuối cùng nàng chạm vào chàng.

Đó là thời điểm có sức ảnh hưởng lớn nhất trong đời chàng. Thời điểm khó khăn nhất.

“Có.” Nàng nói, “Luôn luôn” nàng thêm vào.

Chàng ngước lên nhìn nàng, rồi quay đi. Nàng đứng đợi, kiên nhẫn theo cái cách chỉ có Juliana mới có, bao phủ trong im lặng và sự điềm tĩnh. Chàng muốn nghe nàng cười, mong ước nhìn thấy niềm vui sướng trên khuôn mặt nàng. Không phải sự đề phòng, cũng không phải sự khiếp sợ. Nhưng những gì chàng sắp nói ra sẽ chỉ gây ra sự kinh hãi mà thôi. Sự kinh tởm. Ghê sợ.

Những lời gần như là không thể nói ra. Chàng tự ép mình nhìn vào mắt nàng, để ngắm đôi mắt xanh lá của nàng thậm chí khi chàng sắp đưa ra những lời sẽ khiến chúng rời xa mãi mãi. Chàng sẽ trao c nàng sự thật, khắc nghiệt và dễ đổ vỡ như chính bản chất của nó.

“Ta bị bệnh hủi, Juliana ạ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.