Kế Hoạch Của Hủ Nữ: Nắn Cong Thành Thẳng

Chương 4: Rơi mất tiết tháo!




Juliana đặt bút lông ngỗng xuống. Hôm nay nàng tô màu cho rất nhiều chữ cái viết hoa đầu dòng, và công việc không đòi hỏi sự tinh xảo của bút lông ngỗng như những lần trước. Thật ra, công việc tiến triển khá chậm, bởi vì nàng không thể tập trung được. Thường xuyên, ánh nhìn của nàng bị bắt giữ bởi cái hộp bằng bạc đặt ở góc bàn làm việc của nàng.

Nàng nhìn chằm chằm xuống trang giấy cho đến khi nhận ra nàng đã để một giọt mực rơi xuống và làm hư nó. Ít nhấy thì trang giấy da vẫn trống không. Phần còn lại của buổi sáng đã được dùng để đánh bóng và chà chỗ đó cho đến khi nó hoàn toàn sạch bóng.

Thường thì thời gian trôi qua và nàng hiếm khi để ý đến. Vậy mà giờ đây, thời gian dường như thật lề mề theo cách mà nàng chưa từng thấy trước đây, như thể mỗi sự vận động tốn thời gian gấp hai lần để hoàn thành.

Ngày hôm qua hiện về trong tâm trí nàng ngay khi nàng rời khỏi toà tháp. Họ đã trò chuyện hàng giờ về những điều mon men đến phần rìa cuộc hôn nhân kì lạ của họ. Nhưng nàng đã không hỏi thêm những câu hỏi luôn hiển hiện trong đầu nàng, vì biết chàng sẽ không trả lời chúng.

Bên dưới nàng, những người hầu đang làm những việc lặt vặt, được giám sát không phải bởi nàng mà là dưới con mắt kĩ lưỡng của Jerard. Những chị thợ giặt đang giũ bỏ chất bẩn khỏi những chiếc khăn trải bàn và ga giường, những người đầu bếp đang chế biến món thịt trên cái vạc đặt ở sân trong, người thợ rèn đang quần quật trong cái lò rèn lớn. Những cái bình trong phòng ngủ đều trống rỗng, những cây bấc được thay thế, những con ngựa no nê, và những sàn nhà đã được quét dọn. Tất cả những việc cần thiết đều được hoàn thành.

Juliana nhận ra mình đang lắng nghe những âm thanh của toà lâu đài, trở nên quá quen thuộc với chúng đến mức nàng có thể nghe rõ cả tiếng cọt kẹt của bản lề và nhận ra ngay đó là tiếng cánh cửa dẫn tới khu trại nuôi ngựa. Nàng có thể nghe một trong những người hầu đang trải lại giường trong phòng ngủ của nàng, có thể nghe thấy tiếng cười nho nhỏ của người đầu bếp với người phụ việc.

Nhưng Sebastian đang ở đâu? Công việc gì đang làm chàng bận tâm, khiến chàng lặng lẽ suốt cả ngày? Nếu chàng không bắt buộc bị mắc trong lốt tu hành làm khổ thân thể chàng, thì vì sao chàng lại tự vận mình trong tấm áo tu sĩ và che dấu bản thân chàng khỏi thế giới? Nàng chưa từng nhìn thấy chàng trong sân, hay thấy chàng nâng tạ hoặc là tham gia đấu thương trên đồng, hay chứng kiến chàng cưỡi một trong những con ngựa mà nàng thấy đang ăn cỏ ở những cánh đồng xa. Phải chăng chàng đi ngủ khi mặt trời mọc và thức suốt cả đêm ròng? Bí mật to lớn nào đã kiềm giữ Sebastian gần giống như một tù nhân trong chính lâu đài của chàng và nô dịch Langlinais?

Sự hiếu kì của nàng thật ngớ ngẩn. Nàng sẽ dò hỏi ai được chứ? Chắc chắn không phải lãnh chúa của Langlinais rồi. Cứ như thể là chàng đang sống trên một hòn đảo hoang, tách biệt và xa lánh bất cứ người nào chàng có mối liên quan. Nàng nghi ngờ chàng sẽ tiết lộ nguyên do cho tính trầm lặng và tình trạng cô lập của chàng. Jerard chăng? Anh ta sẽ chỉ mỉm cười với nàng và không trả lời những thắc mắc của nàng đâu. Grazide? Không. Bà ấy chắc chắn tỏ ra rất vui mừng trước đám cưới này.

Nàng vuơn người tới và nhặt cái hộp bạc lên, nắm nó thật chặt trong tay. Thậm chí ngay cả bây giờ, nó vẫn còn hơi ấm.

Một cách cương quyết, nàng đặt cái hộp xuống và lại cầm bút lên, những thói quen của một lối sống ngoan ngoãn rất khó để gạt bỏ. Nàng xem xét cái ống lông ngỗng để bọc và cắt tỉa phần rìa của nó với một con dao găm nhỏ nàng mang theo bên suờn. Nó được chế tạo ra không phải để tự vệ hay ăn uống, mà chỉ cho mục đích tỉa những cây bút lông ngỗng của nàng và cắt những mảnh giấy da cho đúng kích cỡ. Bà viện trưởng đã tặng nó cho nàng vào cái ngày người ta loan báo chồng nàng đã lên đường tham gia cuộc Thập tự chinh. Vào lúc đó, nàng không hề nghĩ gì đến sự trì hoãn. Giờ đây, nàng tự hỏi điều gì sẽ xảy ra nếu Sebastian triệu hồi nàng tới trước khi chàng rời đến vùng Đất thánh. Liệu khi đó chàng có trở nên khác với bây giờ không? Liệu chàng có còn mặc áo choàng đen và cầu nguyện một cách hùng hồn như vậy?

Những suy đoán của nàng cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì. Chàng đã triệu hồi nàng, và mong ước cũng chả thay đổi được quá khứ. Tuy vậy, nàng vẫn không thể ngừng việc thử sắp xếp tất cả những sự việc kì lạ rời rạc trong hai tuần lễ vừa qua theo thứ tự. Nàng liều lĩnh mong chờ những câu trả lời, và không có sự chỉ dẫn nào cả.

"Juliana, ngươi sẽ không bao giờ có thành công nếu ngươi không chịu bắt đầu,” nàng tự nhủ.

“Một lời khuyên đáng giá đấy.”

Nàng quay lại và đã thấy chàng đứng đó. Nàng không giật mình hay ngần ngại trước sự xuất hiện đột ngột của chàng. Như thể là bằng cách nào đó nàng đã biết trước rằng chàng sẽ đến, như một cái cây chuẩn bị sẵn chỗ đậu cho một chú chim trên cành của nó, hay như mặt đất tạo sẵn hang cho một chú thỏ. Một nụ cười nhẹ làm môi nàng chuyển động với những ý tưởng vô nghĩa đó. Sebastian, bá tước vùng Langlinais, không phải chim cũng chẳng phải thỏ. Có lẽ, giống một cái bóng hơn, một cái bóng ngả xuống nơi thuộc về nó, cứ giữ nguyên như thế, bất chấp sự sắp xếp của mặt trời hay của những đám mây.

Chàng bước vào căn gác nhỏ, tạo thêm sự mật thiết bởi sự hiện diện của chàng.

Nhưng nàng không nói gì, cũng không di chuyển sang bên khi chàng tiến gần hơn, ép tới bởi kích thước nhỏ hẹp của căn phòng. Những ngón tay nàng run rẩy khi chàng đứng sau nàng, quan sát, mà không nói câu nào. Chúng run lên khi nàng mở một cái bao da nhỏ chứa màu mực nàng đã chuẩn bị sẵn, đổ một ít vào trong cái chai nông.

“Tại sao mực lại trong như vậy?” Giọng nói của chàng thì thầm bên tai nàng, và nhờ một chút ý chí mà nàng không hề biết là mình sở hữu giúp nàng không rùng mình vì âm thanh đó. Nó không làm nàng hoảng sợ, chắc chắn là không. Nó không thật hơn là một làn gió nhẹ, một dấu hiệu của âm thanh với một tiếng loạt xoạt của cảm xúc.

“Nó sẽ ngày càng sẫm màu hơn khi để hở ra đủ lâu trong không khí,” nàng đáp, tập trung tâm trí vào những việc cần thiết mà nàng phải làm tiếp theo. “hoặc là, nó có thể chuyển màu bằng cách thêm vào một ít gỉ sắt”.

Nàng quay lại và ngước lên nhìn chàng. “Tôi quên chưa cảm ơn ngài vì món quà, Sebastian.”

“Chỉ là một việc nhỏ thôi mà.”

Nụ cười của chàng và của nàng dường như liên kết một cách kì lạ.

Chàng lại nói tiếp, một giây trôi qua. “Có phải thông thường một học giả sẽ đảm nhận công việc chế tạo mực luôn không?”

“Bà tu viện trưởng đã trìu mến nói rằng, một người thợ giỏi cần biết rõ công cụ của anh ta. Tôi tự nghĩ rằng, đó là cách khiến chúng ta tìm hiểu những gì mà chúng ta cần biết. Chúng tôi làm nhiều hơn là chỉ sao chép lại những con chữ. Chúng tôi học cách để tạo ra những chữ cái đầu trang và những nét cong bay bướm khác mà thường được thêm vào bởi những những nhà tiểu hoạ hay những người viết đề mục. Rất hiếm khi một người đảm nhận cả ba nhiệm vụ đó.”

“Nhưng nàng làm tất cả, tạo mực, và cả tự chuẩn bị những mảnh giấy da nữa?”

“Đó là công việc của một trong hai người mà bà tu viện trưởng cho phép vào phòng viết. Tôi sắn lòng làm tất cả để chứng tỏ mình xứng đáng.”

“nó đòi hỏi sự kiên nhân, công việc mà nàng đang làm ấy.”

“Và một vận may lớn nữa,” nàng nói, ngó xuống đôi tay. Những ngón tay của nàng hướng ra phần rìa của bàn làm việc. Nàng nên nhặt bút lên và bắt đầu công việc. Bộ bách khoa sẽ không được hoàn thành nếu nàng không bắt đầu.

“Vận may lớn ư?”

“Đúng vậy.” nàng nói một cách mềm mỏng, giọng nàng gần như dịu nhẹ như giọng chàng. Dù sao, cũng không cần thiết phải hét vào tai nhau. Họ chỉ cách nhau một bước chân. Kích cỡ của căn gác không cho phép nhiều khoảng cách hơn.

Những ngón tay nàng run run và nàng siết chặt nắm tay trên mặt bàn làm việc. Lớp gỗ, mãi nhẵn và quét một lớp dầu, chắc chắn và lâu đời.

Nàng lên tiếng, đẩy những từ ngữ qua chỗ nghẹn lại trong cổ họng. “Một giọt mực, ấn bút quá mạnh, hay một bàn tay bị chuột rút. Tất cả những điều này có thể phá huỷ công việc của cả hàng tháng trời.”

Chàng ép người xuống gần hơn, đủ gần để áo chàng chà lên khuỷu tay nàng. Cả hai người họ đều sợ sự tiếp xúc đó cũng một lúc. Hơi thở sâu của nàng truyền tín hiệu đến chuyển động rất nhanh của chàng. Một bước lùi lại và chàng không còn gần sát nữa.

“Một chuyện như thế đã từng xảy ra với nàng chưa?”

“Tôi được chia sẻ kinh nghiệm trong việc chà sạch một trang giấy,” nàng đáp, mỉm cưới với đôi tay. “Tôi e rằng sự thiếu kiên nhẫn là điểm yếu lớn nhất của tôi.”

Nàng ngó xuống bản viết tay của nàng. Trang giấy mới nguyên như thể mực chưa từng nhỏ trên đó. Nàng đã học hỏi, qua nhiều năm ròng, cách để che dấu những hậu quả do những sai sót của nàng tạo ra, tốt đến mức những học giả khác đã đến gặp nàng khi họ cần tìm thứ gì đó để tẩy sạch. Nàng đã một lần phàn nàn với tu viện trưởng rằng thật không công bằng khi tỏ ra thành thạo với những sai lầm, khi đó bà tu viện trưởng chỉ mỉm cười và quy định rằng mỗi người trong bọn họ sẽ nhận biết những lỗi lầm của nàng rõ hơn ai hết.

Nàng ngẩng đầu lên và nhìn ra ngoài khung cửa sổ hẹp, dài, làm hiện ra thế giới của nàng. Nàng không cần quay đầu lại để biết chàng đang quan sát nàng, xem xét nàng theo cách nàng nghiên cứu những quyển sách mà nàng sẽ sao chép sau đó. Đạo hữu ơi, đừng thả lỏng sự tịnh tiến của anh, ngoài ý chí cẩn trọng và trái tim sẵn sàng. Một lời khuyên răn nàng tự lặp lại với bản thân mỗi buổi sáng trước khi cầm bút lên.

Chàng cẩn trọng quay một trang của cuốn bách khoa lại. “đây là chỗ nàng đang sao chép phải không?”

“Vâng,” nàng đáp. “Nó không phải là một cuốn sách quá dài. Nhưng tác giả của nó hơi dài dòng và miêu tả về rất nhiều loại thực vật. Nhưng không có hình minh hoạ nào cả, tôi rất biết ơn về điều đó. Tôi không có khả năng hội hoạ cho lắm.”

“Vậy mà những nét trang trí của nàng lại rất đẹp.” chàng lướt một ngón tay đeo găng lên khoảng không phía trên chữ Q của nàng.

“Một khả năng sơ đẳng thôi, tôi e rằng thế.”

“Nàng nên tự tin vào mình hơn, Juliana. Đây có phải lại là một điều nàng đã học hỏi được đúng không, sự khiếm tốn này ấy?” nụ cười của chàng đã lấy đi sự châm chích của câu nói.

“Không phải, đó là sự thật mà. Tôi biết những khả năng của mình và cả những chỗ yếu kém nữa. Bà tu viện trưởng trông đợi nhiều hơn từ chúng tôi. Aut disce aut diced.”

“Học hỏi hoặc tránh xa ra? vậy mà ta đã nghĩ cha ta là một đốc công nghiêm khắc đấy. Bà tu viện trưởng của nàng nghe như một nữ thần tóc rắn Medusa ấy.”

Nàng mỉm cười. “Không đâu, tôi khá là yêu quý bà ấy. Tuy nhiên tôi nghĩ là mình làm bà ấy bối rối. Tôi thực sự tin là bà luôn trông mong tôi trở thành một người khác so với tôi hiện giờ.”

“Có lẽ bà ấy mong đợi một đứa trẻ táo bạo lại xuất hiện.”

“Không đời nào,” Juliana nói nhỏ. “Tôi được dạy là phải nghe theo mọi điều mà mình được chỉ bảo.”

“Nàng có chấp nhận mọi điều nàng được dạy không, Juliana? Nàng chưa từng thắc mắc về những thứ nàng nhìn thấy, nghe thấy hay biết được hay sao? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu nàng phát hiện ra sự thật khiến cho mọi thứ nàng từng biết trở thành dối trá?”

Nàng ngước lên nhìn chàng và lại mỉm cười. “Như bầu trời thì có màu xanh lá còn cỏ thì màu xanh dương ư?”

Chàng gật đầu.

“Thật sao?”

“Điều gì xảy ra nếu nàng thức dậy sáng mai và thấy bầu trời có màu xanh lá? Rằng nó vẫn luôn có màu xanh lá, thậm chí cả khi nàng nghĩ nó là màu xanh dương? Nàng sẽ làm gì?”

Nàng ngẫm nghĩ trong một lúc. “Tôi không biết nữa. Có thể tôi sẽ tự hỏi lại mình trước tiên, để xem liệu tôi có nhìn đúng không. Sau đó, tôi sẽ muốn biết tại sao người ta lại không nói với tôi. Và tại sao tôi được dạy là nó màu xanh dương ngay từ đầu?”

“Nàng có biết theo ta hầu hết mọi người sẽ làm gì không?” chàng hỏi, nụ cười biến mất. “Ta nghĩ họ sẽ nói là nó vẫn có màu xanh dương. Những người bảo nó là xanh lá đã sai.”

“Bầu trời màu xanh lá phải không, Sebastian?"

Nàng trông đợi chàng đưa ra câu trả lời với một tiếng cười, nhưng thay vì thế, chàng chỉ nói, “Ta không biết, Juliana.”

Chàng quay người đi. Khi chàng ngập ngừng ở ngưỡng cửa, nàng rướn một tay ra như thể để ngăn chàng bỏ đi. Chàng tránh người khỏi sự đụng chạm của nàng, một sự từ chối biểu thị chàng vẫn không thay đổi. Nhưng ánh mắt chàng dịu dàng, và lời nói của chàng rất đáng kinh ngạc.

“Ta ở trên tháp hầu hết các buổi tối. Ta rất hân hạnh nếu có sự đồng hành của nàng. Nếu nàng đến, chúng ta sẽ trao đổi về Saladin và Aristotle,” chàng hứa. “Hoặc là chúng ta có thể chơi cờ, nếu nàng thích. Jerard nghĩ trò chơi này quá buồn tẻ, trong khi ta thích việc suy ngẫm tới tất cả hiệu quả cho từng nước đi.”

Nàng mỉm cười, bị dỗ ngọt bởi những lời của chàng. “khi ngài nói về trò chơi, ngài trông đầy hi vọng , sốt sắng như một cậu bé vừa gây rối, mong chờ mọi người tin vào câu chuyện của cậu ta ấy. Tôi thú thật là mình còn non kém, nhưng tôi rất thích chơi cờ.”

“Nàng sẽ lại lên đỉnh tháp với ta chứ, Juliana?”

Nàng gật đầu.

Chàng không nói gì thêm nữa, chỉ đóng cánh cửa đằng sau chàng, để lại nàng một mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.